Tắt điện thoại, Thìn mỉm cười, vừa mới về nhà mà đã bao nhiêu rắc rối, nhưng chàng không hề thấy phiền. Nếu người quen, người thân vướng vào rắc rối mà gọi điện ngay cho mình, chứng tỏ bản thân mình có giá trị và sự tin tưởng nhất định trong lòng người khác. Ở đời, có nhiều người khi được nhờ vả, lập tức nghĩ mình bị lợi dụng, nhưng ở khía cạnh khác, nếu anh không đủ giỏi, không có năng lực thì tới lợi dụng anh người khác cũng không cần. Do vậy, nếu có bị lợi dụng, thì hãy xem sự lợi dụng đó có đáng hay không, nếu là do trong sự lợi dụng cũng có sự tôn trọng và công nhận năng lực của anh thì cũng nên để người khác lợi dụng chút đỉnh.
Tất nhiên với Thìn thì đây là sự nhờ vả , cầu cứu khẩn thiết chứ không phải lợi dụng, hơn nữa là sự tin tưởng tuyệt đối mà ba cô gái vừa thay nhau gọi cho anh trong vòng có hơn nửa tiếng đồng hồ. Cũng không phải là việc to tát ghê gớm gì đối với Thìn, nhưng với họ là rắc rối lớn. Anh cố gắng nỗ lực chẳng phải để đem lại sự công bằng cho thế gian, và trước hết chính là để bảo vệ, giúp đỡ người thân, bạn bè của mình hay sao. Tất nhiên là phải giúp rồi, nhưng cần phân biệt nặng nhẹ mà xử lý.
Chuyện của Loan là ít gấp nhất, Thìn bảo Loan cứ đồng ý nhận lời tên kia và bảo hắn gửi vé máy bay, kéo dài thời gian sang tuần sau hoặc 10 ngày nữa, anh sẽ xử lý cho cô. Còn việc của Linh gấp hơn chút, Thìn hẹn sáng mai, đúng 8h rưỡi anh sẽ có mặt ở công ty cô, yêu cầu phòng cô có mặt đầy đủ để anh hỗ trợ xử lý. Còn việc gấp nhất lại là việc của Thùy Dung, thứ nhất là vì chẳng biết đυ.ng mặt bọn đầu gấu kia lúc nào, thứ hai nó được ưu tiên đơn giản vì… đó là là việc của Thùy Dung. Cô em vợ mà trong lòng Thìn không diễn tả được cảm xúc khi ở gần, sự khao khát nào đó mơ hồ, mong muốn gì đó mơ hồ mà anh không diễn giải ra dù bằng suy nghĩ được.
Thìn mặc một bộ đồ thể thao nhẹ ra khỏi nhà, anh lấy chiếc xe máy cũ của mình phóng tới khu vực gần nhà Dũng thuê trọ. Đồng thời gọi điện cho Thùy Dung hỏi về địa điểm xảy ra vụ việc, Thìn nhanh chóng tìm ra quán bún lòng xảy ra xô sát.
- Chào cô, cô là chủ quán ạ ? _ Thìn bắt chuyện bà chủ quán.
- Ừ, cậu ăn gì ?
- Dạ không _ Thìn hai tay đưa một tờ 500 ngàn cho bà chủ _ cháu xin hỏi cô mấy câu, mong cô giúp đỡ.
- Hỏi thì cứ hỏi sao lại đưa tiền ? _ Bà chủ quán hơi ngỡ ngàng.
- Dạ , chuyện là nãy có 2 đứa em cháu ăn ở đây, vô tình xô xát với mấy tên đầu gấu bị dọa nạt, may có cô giúp đỡ nên cháu biếu cô gọi là cảm ơn. Còn cháu muốn hỏi thông tin cô biết về bọn này để cháu liệu dặn em cháu tránh xa ra ạ !
- Ôi dào, tưởng gì, phải rồi, em cậu là 2 đứa 1 nam 1 nữ đúng không, con bé đeo kính cận rất xinh .
- Vâng , đúng rồi ạ !
Bà chủ quán nhất định khước từ tiền cảm ơn của Thìn, kể chi tiết lại đầu đuôi câu chuyện xô xát, Thìn nhẹ nhàng hỏi được vài thông tin của bọn chúng. Bà chủ quán cũng không rõ, chỉ biết bọn chúng có một kẻ hình như đứng đầu hay gọi là Vạn sεメ thi thoảng cũng ngồi nhậu ở đây. Gọi là Vạn sεメ vì thằng này rất da^ʍ dê, thấy con gái nào cũng trêu, rất thích chơi gái nên gái bán hoa cả khu vực này không em nào không biết mặt hắn. Bọn này chiều nào cũng tụ tập đông nhất là ở ngã ba cuối con ngõ này, ngồi đối diện bờ sông tô lịch hút thuốc chém gió với nhau, tiện thể ghẹo chị em phụ nữ đi bộ qua lại. Tên Vạn sεメ này đặc điểm chung là đầu trọc, cao và rất gầy nhìn đúng hình dáng con nghiện điển hình. Tay trái có xăm kín tới vai và xuống cả lưng, ngực trái.
Thìn hỏi bà chủ quán, hàng của bà bán từ gần trưa tới tối muộn, anh xin phép gửi xe máy lại nói đi sang nhà bạn gần đó, mặc dù bà khước từ nhưng anh vẫn nhanh tay để tờ 500 ngàn lên tủ kính đựng đồ nấu ăn cho khách của bà rồi đi thẳng về cuối ngõ. Bà chủ thấy cũng hơi lạ nhưng cũng chẳng để ý hơn, nhanh chóng quay lại việc chuẩn bị đồ cho khách.
- Anh Thìn !
Thìn hơi giật mình, thế nào lại có người theo dõi anh mà anh không để ý, thật là ẩu đoảng.
- Ủa Dung ! Sao em về với Dũng rồi cơ mà.
- Em biết ngay anh sẽ tới đây mà ! Nên Dũng về xong em bắt xe ôm lại đây
- Sao biết ?
- Nãy gọi anh bảo để anh tính rồi lại gọi lại cho em hỏi chi tiết nơi bọn em đυ.ng bọn đầu gấu chứ không hỏi thông tin khác, chẳng phải để anh tới đây là gì ?
- Haizzz ! Người ta đã định tự xử lý rồi, em còn ra đây làm gì ? Nguy hiểm lắm !
- Thế anh không nguy hiểm hả ?
- Anh chỉ định xem thông tin bọn chúng thế nào để báo công an...
- Thôi đi anh rể !
- Gì cơ ?
Nhìn đôi mắt long lanh thông minh của Dung, Thìn hơi lạnh gáy, cô bé này tưởng lúc nào cũng vô tư lự, chỉ chú ý ăn, chơi, học hành và mấy thứ linh tinh mà không ngờ lại sâu sắc thế. Chỉ thông qua cú điện thoại của Thìn đã đoán được anh tới đây để mà đợi sẵn.
- Từ xưa tới giờ, ai cũng bảo anh là mẫu đàn ông tốt. Nhưng em thấy ngoài ra anh còn rất nhiều bí mật nữa.
- Bí mật nào , chỉ suy diễn.
- Này nhé, em ví dụ, việc anh chị lên Tam Đảo chơi lần trước, đυ.ng độ bọn đầu gấu trên đó, anh cũng tự một mình đi xử lý với bạn làm công an trên đó đúng không ?
- Ừ thì…
- Thế sao bạn anh làm công an trùng hợp thế, cũng ở đây luôn nữa này, còn em vô tình tìm hiểu có bạn em nhà ở gần đó nói có vụ mất tích nào đó của một bọn đầu gấu trên Tam Đảo, mà nghe nó nói ở trên đó chỉ có một hội duy nhất, em nghi biết đâu chính là bọn đυ.ng độ anh chị mà anh làm thế nào khiến chúng nó sợ quá phải đi chỗ khác kiếm ăn đó.
- Em chỉ suy diễn linh tinh, chắc bạn anh trên đó sau vụ đó xử lý chặt nên chúng nó ít hoạt động ý chứ _ Thìn thấy sợ với tài suy luận của cô bé này.
- Chưa hết, việc anh lên Việt Trì vừa rồi, trùng hợp với một vụ ầm ỹ liên quan tới quảng trường Việt Trì , anh quên em là gái ở đó à, tham gia nhiều hội nhóm liên quan ở đó lắm. Đúng lúc sự việc vừa được giải quyết thì anh trở về, mà ngoài ra vụ việc này em biết thừa phải có liên quan tới bố em, vì ông là người làm việc với dự án này hồi trước. Em nghi anh có liên quan và đã lên đó xử lý cùng bố em việc này, có điều đi giấu cả nhà mà thôi.
- Em xem lắm phim quá lên ảo tưởng rồi đó, anh rể em….
Nhìn ánh mắt có vẻ hơi bực mình nghiêm khắc của Dung, Thìn hơi chột dạ, cô bé này thật sự rất ghê gớm khi cần thiết.
- Nói tóm lại, cứ cho là em suy diễn vô căn cứ đi, thế giờ anh định xử lý việc em nhờ thế nào, thật là nhờ công an không ? Vậy đi, em đi cùng anh, giờ anh tính làm gì, chắc ra điều tra rõ tên tuổi, mặt mũi bọn chúng rồi báo công an phải không ? nên anh mới gửi xe máy lại, em với anh cùng đi.
- Ấy, đi hai người nguy hiểm, lỡ chúng thấy mặt em quen thì rắc rối !
- Em theo dõi anh chứ có phải theo dõi bọn chúng đâu, yên tâm, em đứng xa không để bọn chúng thấy, thấy anh là được rồi !
Thìn vỗ tay lên trán, đúng là thua cô bé tiểu yêu này, nhưng cũng lúc này, sao mà nhìn cái mặt bực tức kia đáng yêu thế chứ ? Anh chỉ muốn chạy tới ôm và hôn lấy một cái thật say mê. Mà quan trọng hơn, với độ thông minh của cô bé này, giấu không được, bỏ về cũng không xong. Thôi thì đành cho cô bé đi theo vậy.
- Thôi được rồi, anh sẽ cho em đi theo, với điều kiện mọi chuyện em phải giữ bí mật và tuyệt đối nghe lời anh được không ?
- Nghe thế còn được !
Hai người đi bộ chừng 500m đã tới ngã ba, cách bên kia đường lớn là dòng sông Tô Lịch đen ngòm, Thìn nhanh chóng để ý tới một quán trà đá có chừng chục tên xăm trồ, trong đó có tên đầu trọc gầy còm, dáng vẻ rất giống mô tả về tên Vạn sεメ. Thìn dặn Dung đứng ở góc đường bên này, anh một mình sang nói chuyện, với bọn bạo lực, không có cách tốt hơn ngoài dùng bạo lực để xử lý, dùng tiền để chiêu dụ. Tất nhiên là anh chẳng muốn chiêu dụ bọn này để làm gì.
- Anh là Vạn sεメ phải không ?
Cả lũ quay mặt lên dò xét tên thanh niên vừa lên tiếng, cũng chẳng to cao lực lưỡng gì, mặt mày rạn dĩ cũng chỉ nhưng bọn chạy xe ôm sáng tối.
- Làm sao, muốn gì ?
Đàn em ông có xô xát với hai đứa em tôi, còn dọa dẫm, tôi muốn nói chuyện để dàn hòa, sau này đừng gây khó dễ nếu gặp đứa em tôi.
- Mẹ mày, mày là ai mà bố phải nghe mày.
Không phải vạn sεメ mà một tên khác lên tiếng, nếu Dung ở đây thì sẽ nhận ra ngay chính là tên hổ báo nhất đấm Dũng một quả khiến sau đó anh ta phải chườm đá và nhét bông vào mũi.
- Tôi đang nói chuyện lịch sự, các anh nên biết điều
- TᏂασ mẹ mày, lại dám lên giọng với ông !
Một tên gần nhất theo thói quen chẳng sợ ai ở khu này lập tức cầm chiếc điếu cày, đứng dậy, vụt ngang thái dương của Thìn. Bằng một cú chặt tay nhanh như chớp, Thìn chặt vào cổ tay hắn, đồng thời luồn ngược lại hất chiếc điếu cày bay vào giữa cả bọn. Dường như cùng lúc với tiếng kêu của tên bị đánh, mùi hôi thối của nước trong chiếc điếu cày nồng nặc lên, trên người vài tên dít một đống nước thối đó.
- TᏂασ con mẹ thằng này, chán sống.
Cả lũ gần như đứng lên một lúc, dò xét, bản năng đánh nhau quen rồi chúng cần dò xét một chút đối tượng bị đánh. Dù số người áp đảo nhưng không mang theo đồ nghề đâm chém làm chúng không máu lửa như khi đi đòi nợ.
Tên tiếp theo lao tới thử đòn với Thìn tung một cú đấm bằng tay phải, Thìn nhẹ nhàng nghiêng người, cú đấm trượt ngang mặt anh, tay phải Thìn làm động tác đưa từ ngực lên ngang đầu mình chạm vào tay hắn, anh xoay người trở lại, úp mu bàn tay luồn theo cánh tay của hắn, tay trái chạm vào phần giữa phần trên của cánh tay. Tay phải thìn vòng nửa vòng tròn úp lại, nắm chặt phần dưới cánh tay bẻ mạnh, kết hợp việc tay trái cố định phần trên ấn xuống, tay phải bẻ cánh tay ngược lên, chỉ trong tích tắc, tiếng RẮC vang lên, tên đó đã bị bẻ gẫy tay.
Mặc dù mọi chuyện xảy ra chưa tới 1 giây, nhưng mấy tên kia cũng ý thức được ngay Thìn không phải tay vừa, có tên mang theo dao bấm lập tức rút ra, tên khác thì vớ lấy mấy chai thủy tinh đập vào nhau, hai tay hai mảnh vỏ chai vỡ rồi tất cả ùa về phía Thìn.
Thìn lùi lại vài bước, mỗi lần né đòn 1 tên, anh lại lặp lại động tác bẻ gẫy tay nếu chúng dí đồ vào anh, nếu là một cú đá, Thìn kê chân lên đúng vị trí ống đồng rồi kết hợp lực đá lên của hắn và lực chém xuống của chân mình lập tức sút gãy chân. Tiếng kêu đau đớn vang cả khu phố, chưa đầy một phút, 11 tên nằm bò càng ôm chân hay tay đau đớn. Vạn sεメ cũng bị bẻ gẫy tay phải y như tên đầu tiên, Thìn lập tức tiến tới tóm cổ đứng dậy.
- Sao, giờ bố mày có quyền bảo chúng mày nghe chưa ?
- Anh..anh bình tĩnh, bọn em nghe !
- TᏂασ mẹ mày, thế còn muốn dọa dẫm em tao nữa không ?
- Dạ không, bọn em nào dám..
- Tất cả chúng mày đây hả ?
- Dạ không, em chỉ là đàn em thôi, đại ca em không ở đây !
- Đại ca mày ở đâu, cho tao gặp !
- Dạ, là ở….à , đại ca em hiện không có đây, tối mai mới về tới._ tên Vạn sεメ vô cùng cay cú nhưng lúc này sợ hãi còn nhiều hơn. Tuy nhiên hắn lập tức nghĩ ra kế hoạch trả thù, hắn cho rằng tên này giỏi võ công, nhưng bọn chúng đang ngồi lên bị động hơn, lại không có đồ nghề, có thù ắt phải báo, hơn nữa với bọn đầu gấu như hắn, mặt mũi không thể để mất. Bằng chứng là cả chục người quanh quán nước đang nép mình trốn vào góc kia nhìn bọn chúng với anh mắt rõ ràng là hả hê.
- Được, mày cho tao địa điểm hẹn gặp đại ca mày, đừng giở trò với tao không thì khốn nạn cả lũ nghe chưa.
- Dạ dạ, tôi xin nghe.
- Có địa điểm thời gian gọi tao, gọi vào số của mày _ Thìn luồn tay vào túi quần hắn rút chiếc điện thoại của hắn ra_ CÚT !
Chẳng còn quan tâm nhiều hơn, Thìn đi bộ quay về chỗ Thùy Dung, còn cả lũ thì lóc cóc đứng dậy từ từ dìu nhau đi mất, trong lúc đó, cả Thìn và cô em vợ đã mất dạng.
……………
- Rốt cuộc anh là người bí ẩn tới mức nào ? Yên tâm em sẽ giữ bí mật cho anh !
- Anh không thể kể chi tiết trong một lúc được, hơn nữa cũng chẳng đề giải quyết việc gì. Tóm gọn lại, anh có năng lực, có võ công và quen biết rất nhiều, nhưng đảm bảo không làm gì phi pháp.
- Vậy từ từ anh phải kể cho em nghe, biết một hay 100 bí mật đâu khác nhau. Nhưng anh không lừa dối chị em cái gì đó chứ ?
- Ukm.. anh không hề …
Thìn tắt câu nói dở, không hề, thế Thảo – bạn thân của vợ, mấy đêm làʍ t̠ìиɦ điên cuồng với Ngọc Lan thì thế nào, rồi ý nghĩ mơ hồ về cô em vợ nữa, rồi còn Nhất Sắc…
- Thôi được rồi, em tạm biết thế đã. Vậy khai em nghe, việc trên Tam Đảo và Việt Trì đúng là anh xử lý đúng không ? ở Tam Đảo anh cũng tới đánh ngất ngư bọn nó thế này à ?
- Không, việc đó là anh dùng quan hệ gây áp lực cho chính quyền địa phương, sau đó họ đuổi cổ chúng đi chỗ khác _ Thìn làm sao dám nói với cô em vợ vẫn còn ngây thơ này anh đã gϊếŧ cả mấy chục mạng đêm đó. _ Còn việc Việt Trì đúng là anh can dự.
- Nghiêm trọng tới mức nào ? Có phải bố em sẽ đi tù không ?
- Sao em nói vậy !
- Thực ra em hay về quê nên cũng nghe tới vụ rút ruột này khá nhiều và lâu rồi cơ ! Mà từ dạo đó thấy bố em càng ngày càng lo lắng, căng thẳng. Em nhớ ra vụ ông Toàn nào đó tới nhà biếu tiền, em nghe lén được mà, cả cái vali biếu bố em không phải tiền là quái gì. Nói tóm lại bố em cũng nhúng chàm rồi. Đến khi tin đồn ầm lên, em cũng lo lắng lắm nhưng không biết nói với ai, càng không dám hỏi thẳng bố. Em lo mọi thứ bung bét bố em đi tù như chơi, rồi đùng cái chị bảo anh đi Việt Trì gặp đối tác, rồi mọi chuyển xảy ra đó, em đoán có thể anh tham gia, bằng cách nào đó đã giúp được bố em.
- Chuyện dài lắm, nhưng đúng như em đoán. Mà quan trọng nhất là mọi việc đều ổn đúng không ?
- Hi hi ! Cũng đúng, em chẳng quan tâm nhiều làm gì. Thấy anh đối tốt với gia đình em, chị em là được rồi, em chẳng quan tâm xa quá làm gì.
- Đối tốt với cả em nữa chứ !
- Thế thì lại càng tốt ! He he.
- Thế tối nay ăn gì, anh nấu !
- Gì cũng được, người ta dễ tính mà ! Mà bọn kia thế nào rồi, sợ chúng thù anh không ? Hay giận cá còn đi tìm Dũng trả thù ác hơn ý !
- Em yên tâm, bọn chúng đã sợ vãi ra quần rồi, ai lại biết trêu phải đàn em của ông trùm to hơn chúng nó nhiều lại đi tiếp tục gây sự chứ ?
- Kể cũng phải, thôi về đã.
Hai anh em đèo nhau trên chiếc xe máy cũ của Thìn đi về phía khu chung cư, nơi mà Thìn vẫn coi là nhà của mình bây giờ.
…………………
Màn đêm buông xuống dần, những ánh nắng chiếu xiên trải dài trên những sườn núi màu xám tro của vùng cao nguyên đá Đồng Văn. Mộ Liên lặng nhìn ánh nắng cứ đi lùi dần, cao dần rồi biến mất trên những mỏm núi thấp rồi cao dần. Thật là một cảnh đẹp khó tả, đem lại những cảm xúc cũng không thể diễn tả.
- Mộ Liên lãnh đạo, đồ đã chuẩn bị xong, mời lãnh đạo.
- Quang đó à, đợi ta gọi Hiểu Liên
- Vâng, thưa lãnh đạo.
Hiểu Liên trở ra cùng Mộ Liên vài phút sau đó, hôm nay mấy anh em trong đội Lang Nha mà Mộ Liên huấn luyện riêng lại kiếm đâu được ít thịt rắn nên tự đun nấu, mời Mộ Liên qua dùng bữa. Câu đầu tiên là Mộ Liên nói cho Hiểu Liên đi cùng được không, tất nhiên câu hỏi đó hơi thừa vì người phụ nữ của lãnh đạo mời còn không được chứ nói gì từ chối.
Chiếc xe Jeep đi về hướng khu nhà dành cho Lang Nha, ở đây có một phòng ăn chung, nhưng không phải Lang Nha nào cũng có qua lại với nhau, vì ở đây luôn là sự cạnh tranh tiềm tàng về xếp hạng và cao hơn là tranh vị trí của các đại đội trưởng. Nên không có chuyện dùng tới phòng ăn chung này để tụ tập mấy khi, cứ bữa ăn, ai ngồi ăn góc đó, thậm chí nhiều kẻ thà đợi chứ không bao giờ ngồi chung bàn với kẻ khác. Nhưng kể từ khi Mộ Liên luyện tập riêng cho đội ngũ của mình, 20 lang nha này lại khá gắn bó với nhau, họ như tìm được mục đích lớn hơn là tranh giành vị trí đại đội trưởng kia. Do vậy bắt đầu có những hoạt động tập thể, những câu chuyện làm quen, và hôm nay tổ chức ăn nhậu chung cũng là như vậy.
Ba chiếc bàn dài, mỗi chiếc đủ cho 8 người ngồi hai bên được nối vào nhau, trên đó đã bày gần đủ món, chỉ còn ít rau đang được xào nốt. Là một người cũng khá thích món thịt rắn, Mộ Liên nhận ngay ra trên bàn có vài món đặc trưng của loại bò sát này, da rắn chiên giòn, nem rắn, lòng rắn xào, nướng lá ổi, xào măng chua và quấn lá lốt. Cũng không ít con mới có bữa tiệc đầy đủ thế này.
Hiểu Liên thì không sợ rắn lên cũng chẳng ngần ngại trước mấy món chế biến từ chúng, tất cả nhanh chóng chào hỏi nhau và ngồi vào bàn. Bữa nhậu nhanh chóng trôi đi trong những tiếng cười rôm rả, cứ như anh em hảo hữu gặp nhau nơi quán nhậu nhân dịp nào đó. Hết kể chuyện gia đình lại chuyện luyện công, rồi chuyện gái gú, mơ ước, mục tiêu… Dần chả còn e ngại lãnh đạo hay bạn hữu, cứ mấy người tạo thành một nhóm trao đổi vui vẻ, chúc rượu nhau. Mộ Liên thì ngồi ngay cạnh Hiểu Liên và Quang.
- Quang này, ngươi mơ ước gì ?
- Em á ? Em chỉ mong thật giỏi võ công, rồi kiếm được nhiều tiền, sau đó xuất quân, về lấy vợ.
- Thế đã nhắm được cô nào chưa ?
- Thực ra em có rồi, thi thoảng em xin phép năm về 2 lần thăm nhà là phụ, ông bà già em chẳng để ý đâu, còn đang tưởng em làm ăn tốt ở miền nam mà. Chủ yếu là về thăm người yêu em đó !
- Nhìn cách chú nói, có vẻ yêu cô ấy nhiều lắm nhỉ ?
- Ôi, em yêu cô ấy hơn cả mạng sống của em ý chứ. Cô bé đó thực ra năm nay mới học năm 2 địa học thôi, em bảo cô ấy học cho tốt, tiền học đại học em lo, ở nhà son sắc chờ em, vài năm nữa rồi cưới.
- Đi xa này không sợ sao ?
- Sợ gì ạ ? À, không , cô ấy là người yêu em trước đó, từ năm 14 tuổi đã theo đuổi em rồi, đầu tiên em thấy bé quá, nhưng vừa dễ thương, vừa thông minh lại chăm chỉ. Của hiếm thế thật không thể bỏ qua, thế là yêu, cơ mà bọn em giữ gìn lắm,vì nhà cô ấy cũng rất gia giáo. Hẹn nhau tới cô ấy học xong đại học sẽ cưới.
- Môi trường sinh viên, chú cứ coi chừng !
- Xời, lãnh đạo không biết người em yêu rồi. Cô ấy cực kỳ thủy chung, em từng lo lên thuê thám tử theo dõi mà. Nghĩ lại thật xấu hổ vì đi nghi ngờ cô gái của mình như vậy. Suốt cả tháng theo dõi, ngoài đi học và về nhà ra cô ấy không đi chơi với bất cứ ai, ngoại trừ thi thoảng trà sữa với mấy cô cùng lớp. Mấy thằng đón ở cồng trường, có thằng thì tặng quà, hoa, cô ấy luôn từ chối thẳng thừng trước mọi người và tuyên bố đã có chồng chưa cưới đang đi bộ đội rồi. Lãnh đạo thấy tuyệt vời không.
- Thật tốt, vậy nâng ly chúc mừng chú có một tình yêu đẹp.
- Là tình yêu vĩnh cửu đó lãnh đạo, em cực kỳ hạnh phúc luôn, chỉ đợi tới ngày hai đứa về một nhà. Tuy xa nhau chút nhưng em tin nỗ lực rồi sẽ được đền đáp, sau khi có nhiều thành tích tốt em sẽ xin Lang Chủ cho về nhà nhiều hơn. Rồi khi nào ổn em sẽ xin xuất quân.
- Vậy chúc chú sớm đạt được thành tựu !
- Ôi, người yêu thằng Quang này á, lãnh đạo mà nghe nó kể có mà nó kể 10 ngày không dừng mồm, em mời lãnh đạo một ly !
Một chiến sĩ khác chạy tới tham gia câu chuyện khi nghe lỏm được vài câu cuối, rồi lần lượt, cả bàn lại cùng nhập hội, những cú hò zô , những chiếc ly lách cách vào nhau vang cả khu nhà. Quang càng say, càng tiếp tục kể cho Mộ Liên nghe về những kỷ niệm của tình yêu hai người, càng thể hiện sự hạnh phúc rõ trong mắt và tim mình. Mộ Liên thầm mừng cho cậu bé, hy sinh tất cả vì tình yêu, chẳng phải anh cũng vậy sao, nhưng mà, anh nào đâu có được hạnh phúc đó !