Edit: Yêu Phong Đắc Vũ
Khoảnh khắc thiêu thân rơi xuống đất liền biến thành vô số tiểu thiêu thân bay tán loạn. Vốn dĩ thiêu thân bao trùm ngoài song ngư trận dày đặc, cuối cùng không bao vây Viên Hương Nhi, đồng loạt bay lên không trung, bay về phía Thiên Lang.
Hiển nhiên, Nam Hà mới là định nhân khiến Yếm Nữ phải dốc toàn lực ứng phó.
Đại yêu liều chết đánh nhau khác với bọn Viên Hương Nhi ngày thường tiểu đánh tiểu nháo, hai thân ảnh to lớn vật lộn giữa núi tuyết, cuốn lên gió tuyết cùng bụi bặm thổi quét rừng cây, gió lớn đánh thẳng vào vòng phòng hộ của song ngư trận.
Một cái là thiên tinh giáng thế, dẫn tới sao trời chi lực cuồn cuộn; một cái là oán ma trọng sinh, tích tụ u minh quỷ mị chi uy. Trong lúc nhất thời ma trùng chiến Thiên Lang. Ngân lang thét dài, dẫn phát đất rung núi chuyển; nga điệp loạn vũ, quấy trời đất u ám.
“Quá…… Quá khủng bố, hù chết ta rồi, A Hương.” Ô Viên ghé trên lưng Viên Hương Nhi nhìn mà run bần bật, giơ móng vuốt nhỏ che mắt, “Hoá ra Nam Hà lợi hại như vậy a.”
“Tiểu Nam sao lại tới đây, vết thương của hắn còn chưa lành?” Viên Hương Nhi lo lắng sốt ruột nhìn hai người càng đánh càng xa, trong lòng lo lắng thương thế của Nam Hà. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Thiên Lang tiến vào ly hài kỳ chân chính chiến đấu.
Vết thương trên người Nam Hà chắc chắn chưa khép lại, nhưng mà hắn giống như hoàn toàn không sợ. Trong mắt toả ra sát ý tận trời, tiếng gầm gừ thị huyết phấn khởi, hắn sắc bén như một cây đao, nóng cháy như một ngọn lửa, hưng phấn gϊếŧ chóc, sinh tử liếʍ máu. Máu tươi đầm đìa cùng miệng vết thương là huân chương của hắn, những trận chiến sinh tử là từng hòn đá tạo nên vương tọa của hắn.
Cao ngạo, hung mãnh, là Thiên Lang độc nhất vô nhị.
Ở trong ấn tượng của Viên Hương Nhi, Nam Hà biệt nữu, ngạo kiều, thích đồ ngọt, là một cái cục lông nho nhỏ.
Giờ này khắc này, Viên Hương Nhi mới ý thức được hắn tuy rằng ở trước mặt mình dù mềm mại dễ bắt nạt, nhưng vẫn là một con sói hung hãn vô cùng.
Những tảng đá trên sườn núi kia chồng chất thành một sơn tinh to lớn, đuổi theo Thiên Lang định gia nhập chiến trường.
“Không được, ta ít nhất phải cầm chân một địch nhân.” Viên Hương Nhi tự nói. Nàng rút ra một tấm linh hỏa phù, thân ảnh phượng hoàng xuất hiện trong không trung, thanh minh một tiếng, hướng về phía sơn tinh phun ra một ngọn lửa nóng rực.
Hỏa khắc sơn tinh, người khổng lồ đá lui về phía sau mấy bước, giơ lên cánh tay ngăn cản ngọn lửa liên tục phun về phía hắn, cánh tay bị lửa cháy hòa tan, núi đá bắt đầu từng khối tàn khuyết rơi xuống, nhưng đồng thời đá trên mặt đất cũng không ngừng tụ tập ngưng tụ, chẳng những bồi đắp cánh tay hắn, thậm chí còn khiến nó trở nên càng thô to.
“Ngươi tưởng một ngọn lửa là ngăn được ta?” Giọng sơn tinh trầm thấp trì độn chậm rãi vang lên, hắn tức giận xoay người, đi về phía Viên Hương Nhi, mỗi một bước chân đều tạo thành một cái hố sâu, chấn động mặt đất.
“Một tờ không đủ, vậy dùng nhiều chút.” Viên Hương Nhi từ trong ngực móc ra một chồng “Miêu trảo phù”.
Bùa chú vẽ yêu cần hao phí một lượng lớn linh lực, quá trình vẽ cũng phải vô cùng cẩn thận, thường thường tiêu hao rất nhiều linh lực cùng tâm sức, xác suất thành công lại thấp vô cùng, cho nên rất ít người chuẩn bị bùa chú cùng loại với số lượng lớn. Viên Hương Nhi lại khác, nàng một không cần trảm yêu trừ ma, hai không cần duy trì sinh kế, chế bùa đa phần là vì sở thích. Khoảng thời gian trước vừa vặn cần giải trí, cùng Ô Viên hợp lực “In ấn” vô số miêu trảo phù. Loại bùa chú này mang theo năng lực hoả của tộc mèo rừng, cùng linh hỏa phù hiệu quả tương đương, chỉ là uy lực vô cùng không ổn định, có lớn có bé. Lần này đi vào núi sâu, Viên Hương Nhi liền mang theo cả sọt.
Giờ phút này cũng mặc kệ nó ba bảy hai mốt, phóng hết hai ba mươi tờ hướng về phía sơn tinh. Phù chú nổ trong không trung như pháo hoa, lớn lớn bé bé hỏa cầu hết đợt này đến đợt khác bùng cháy, quay chung quanh người đá kia, đá trên người nó cũng rơi rớt hết, mặt đất vốn trắng tuyết giờ như một mảnh biển lửa cháy hừng hực.
“Má ơi, chiêu này lợi hại. Đây, đây chính là công lao của ta, hoá ra ta cũng lợi hại như vậy.” Ô Viên thấy náo nhiệt, vui vẻ.
Toàn bộ người đá dưới sự tấn công của hoả cầu hòa tan sụp đổ, Viên Hương Nhi còn sợ không đủ, lại phóng ba tờ linh hỏa phù thỉnh xuất thần điểu, ba con hỏa phượng nghển cổ thanh minh, vừa bay vừa phun lửa xung quanh sơn tinh.
“Đừng…… Đốt……, Tha…… Mạng.” Đá trên thân sơn tinh lả tả rơi xuống, ngũ quan bị ngọn lửa hòa tan, biến thành dung dịch đá nóng.
Một thân ảnh lớn bằng bàn tay màu đen từ trong đống đá vụn hoang mang rối loạn bò ra, nhanh như chớp liền định chạy.
Viên Hương Nhi bấm một thủ quyết, đem hắn nhốt lại. Tiểu nhân màu đen ở trong kết giới giãy giụa, đυ.ng khắp nơi.
“Tha mạng, tha mạng, đừng đốt, còn đốt nữa ta thật sự không sống nổi.” Hắn lộ ra vẻ mặt đáng thương hề hề, hai tay ôm đầu không ngừng làm ra tư thế cầu xin.
Viên Hương Nhi cũng không tưởng tượng được sơn tinh vừa rồi hùng hổ doạ người, bản chất lại là một nhóc con như vậy.
“Ngươi muốn ta thả ngươi?”
“Cầu xin.” Sơn tinh hai mắt ngập nước, dùng gương mặt đen thui chu miệng bán manh. Vấn đề là Viên Hương Nhi thật sự cảm thấy có chút đáng yêu.
“Ta bảo đảm ta cùng toàn tộc Sơn Tinh, từ nay về sau sẽ không công kích các ngươi.” Hắn tiếp tục tỏ vẻ đáng thương vô cùng nói.
“Có thể tin tưởng hắn không?” Viên Hương Nhi lặng lẽ hỏi Ô Viên.
“Đương nhiên, sơn tinh sẽ không nói dối. Bọn họ ngốc như vậy, không có loại năng lực phức tạp như nói dối.” Ô Viên kỳ quái nhìn Viên Hương Nhi, như giật mình nàng ngay cả chuyện này cũng không biết, đây chính là thường thức mà yêu tinh nào cũng phải có, nhân loại có đôi khi cũng rất vô tri.
Do dự một lát, Viên Hương Nhi cuối cùng vẫn bỏ cấm chế. Nếu bảo nàng thiêu chết một sinh linh nhỏ bé như vậy, nàng thật đúng không làm được.
Bóng dáng nho nhỏ màu đen nhanh chóng chui xuống đất, biến mất không thấy.
Viên Hương Nhi đi qua mảnh rừng bị cháy đen, dưới chân không cẩn thận đá đến một quả cầu đen nhánh, nàng nhặt lên lau đi tro bụi bên ngoài, hoá ra là tiểu kim cầu mà Yếm Nữ vô ý đánh rơi. Lúc trước kim cầu vàng tươi rực rỡ bị lửa đốt đen, cháy đến thay đổi hình dạng vốn có, vốn dĩ là tiểu cầu xinh đẹp khảm hồ điệp vờn mẫu đơn nay biến thành một hòn than, lục lạc bên trong cũng không vang. Viên Hương Nhi nghĩ nghĩ, đem nó vào trong ngực, đi đến đỉnh núi.
Trận chiến đã đến hồi quyết định, mây trên bầu trời tản ra, lộ ra một cái giếng trời, rõ ràng vẫn là ban ngày mặt trời chiếu sáng, nhưng từ lỗ hổng kia lại thấy được bầu trời đêm đen nhánh cùng ngân hà đầy sao.
Sao trời như từ trên cao không ngừng rơi xuống, từng điểm hỏa diễm đánh trúng thiêu thân đều vô thanh vô tức biến mất. Nhưng đàn đàn lại dũng mãnh không sợ chết không ngừng bao trùm, che trời lấp đất bay xung quanh ngân lang, bốn phía ngân lang cao lớn, một cái lưới màu xám chậm rãi thành hình. Chỉ cần tấm lưới hoàn toàn thành hình, chúng có thể vây khốn Nam Hà, che đậy trời đất, làm hắn không thể dẫn dắt sao trời.
“Khôn vị, bản thể của nàng ở Khôn vị.” Ô Viên thò đầu qua vai Viên Hương Nhi, đột nhiên hô một câu.
Ở trong mắt người khác, thiêu thân rậm rạp giống nhau như đúc, nhưng trong mắt hắn lại có một con cực kỳ đặc thù, đó là bản thể của Yếm Nữ. Nhưng chiến trường bị Nam Hà cố tình dẫn đi nơi khác, từ nơi này dù hét lớn căn bản hắn cũng không nghe thấy.
“Ai nha, Nam Hà vừa mới dẫn một đợt sao băng không đánh trúng nàng, nàng ở Càn vị, nhanh chóng đánh đến Càn vị đi.” Ô Viên gấp đến độ chít chít oa oa gọi bậy.
“Ngươi thấy được? Kia thật sự là quá tốt!” Viên Hương Nhi khẽ yên lặng móc ra truyền âm phù, “Ngươi nói cho ta, ta truyền âm cho Nam Hà.”
Yếm Nữ rất nhanh liền phát hiện, chính mình dần dần rơi xuống thế hạ phong. Địch nhân không chỉ có có thể dẫn động sao trời, thậm chí có thể trong muôn vạn hoá thân chuẩn xác tìm ra nơi bản thể ẩn thân của nàng. Yếm Nữ hóa thành hình người, phẫn hận bình mà trừng mắt nhìn Nam Hà, lại ngay lúc này phát hiện kim cầu trong ngực không biết rơi mất từ lúc nào.
Thiên Lang đáng ghét này thừa dịp nàng cùng nhân loại chơi đùa, đột nhiên đánh lén nàng. Khiến sơn tinh bị nàng nô dịch bấy lâu chạy mất, còn hại nàng đánh mất kim cầu.
“Quá đáng, các ngươi thật quá đáng.” Yếm Nữ một thân bị tinh lực làm phỏng, vẻ mặt phẫn nộ dậm chân, xoay người giương cánh chạy đi.
Nam Hà đuổi theo hai bước nhìn theo, xoay người chạy về chỗ Viên Hương Nhi đang đứng. Hắn ngậm cổ áo Viên Hương Nhi, ném nàng lên lưng, bốn chân phát lực, chạy như bay.
“Thiên Lang Sơn tuy lớn, nhưng động tĩnh vừa rồi chắc chắn đã khiến đại yêu khác chú ý, chúng ta phải nhanh chóng rời đi.” Nam Hà nói.
Viên Hương Nhi ôm cổ hắn, bên tai là tiếng gió vù vù, núi tuyết dần dần chạy ra sau. Từng búi lông bạc dính máu nhẹ nhàng phất qua mặt nàng. Vết thương cũ của Nam Hà chưa lành, lại phải chịu thêm những vết thương mới, nhưng nàng biết không thể bảo hắn dừng lại lúc này.
“Sao ngươi lại tới đây? Không phải ta bảo ngươi ngoan ngoãn ở nhà đợi sao?” Viên Hương Nhi vùi mặt vào gáy hắn, nhắm mắt lại, cảm thụ tốc độ điện chớp cùng gió lạnh.
“Ta…… Ta vừa lúc đi qua.”
Nam Hà không biết nên giải thích thế nào. Hắn muốn nói đêm qua nghe thấy Viên Hương Nhi ở trong núi gặp được nữ hài hai chân trần trụi trên núi tuyết, liền một đêm tâm thần không yên.
Hắn muốn nói hắn sáng sớm liền chịu đựng đau xót, nhờ khí vị của nàng một đường tìm tới.
Hắn muốn nói khi nghe thấy tiếng chuông vang lên xa xa, hắn trong lòng một mảnh phẫn nộ cùng hoảng loạn.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, hiện giờ hắn đã tìm được người, nhân loại yếu ớt kia đã an an ổn ổn ngồi trên lưng hắn, nguyên vẹn, một cọng tóc cũng không thiếu, được hắn đón về nhà. Thân thể hắn vô cùng đau đớn, nhưng trong lòng lại vô cùng sung sướиɠ, cảm thấy cũng không cần phải nói thêm cái gì.
Về tới chân núi, Nam Hà nhanh chóng thả Viên Hương Nhi xuống, “Các ngươi về trước. Ta đi xử lý dấu vết trên đường, một lúc sẽ về.”
Viên Hương Nhi về đến nhà, từ khi mặt trời treo cao chờ đến tà dương chiếu mờ, chờ đến màn trời buông xuống, chờ đến bầu trời đầy sao, cũng không nhìn thấy sói con nói đi một lúc sẽ về.
Nàng trong lòng không yên, ở trong sân gieo một quẻ. Gieo quẻ bói toán xem tinh tượng vốn là sở trường sư phụ Dư Diêu, khởi quẻ tất ứng, chưa từng sai sót. Nhưng đến phiên Viên Hương Nhi, đại khái là bởi vì không có thiên phú, hơn nữa cũng không thú vị chơi vui như bày trận vẽ bùa gọi sấm sét, cho nên nàng học đặc biệt chậm, cũng chỉ học được một chút da lông, mười lần gieo quẻ có đến năm lần không chuẩn.
Viên Hương Nhi tam diễn mười tám biến lúc sau khó khăn được một quẻ “Thái”, tuy rằng biết rõ chưa chắc chuẩn xác, nhưng nhìn quái từ trên thẻ viết: “Tiểu hướng đại tới, cát, hừ.” Trong lòng cuối cùng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Thượng Khôn hạ Càn, thoán rằng thiên địa giao mà vạn vật thông, hẳn là quẻ tốt đi, nghĩ đến Tiểu Nam nhất định gặp dữ hóa lành, bình an không có việc gì mới đúng.” Viên Hương Nhi đối chiếu với chú giải trên sách cùng tinh tượng hôm nay.
(Ờ..., mình cũng không biết trên thẻ viết gì đâu,... nhưng nói chung “cát” chắc là okela đó)
Lúc nửa đêm, Viên Hương Nhi dựa vào đầu giường ngủ gà ngủ gật, mơ hồ nghe thấy động tĩnh trong viện truyền đến.
Nàng khoác áo đi vào trong sân, lại không nhìn thấy con sói bạc nàng muốn tìm.
“Có nhìn đến Nam Hà trở về không?” Viên Hương Nhi nhẹ nhàng gõ gõ nóc nhà hỏi Cẩm Vũ ở nhà trước, nhỏ giọng hỏi hắn.
Trong nhà gỗ nhỏ vươn tay, lặng lẽ chỉ về phòng chứa củi.
Viên Hương Nhi đi về phía phòng củi, xuyên qua khe hở trên cửa, quả nhiên nhìn thấy một con sói bạc nằm trên mặt đất.
“Nam Hà? Sao lại trốn ở đây, có phải bị thương ở đâu không? Cùng ta vào nhà nhé?” Viên Hương Nhi nhìn xung quanh một lát, định đẩy cửa phòng.
“Đừng…… Đừng vào.” Từ trong phòng củi truyền đến âm thanh trầm thấp nghẹn ngào, hắn dồn dập thở hổn hển mấy hơi thở, vội vàng mà nói, “Ngươi đừng vào, để ta ở một mình. Ta, ta rất nhanh sẽ tốt.”
Nam Hà đã hóa thành hình người, cuộn tròn trong góc phòng, hắn gồng mình, gắt gao cắn lấy ngón tay, không cho yết hầu tiết lộ ra âm thanh nào.
Ly hài kỳ đột nhiên tiến đến, hắn cố nén thống khổ chạy tới nơi này. Muốn trở lại bên cạnh người kia, nhưng lại không muốn bị nàng nhìn thấy hắn trong bộ dạng thống khổ rêи ɾỉ chật vật.
Hắn đem cánh tay cắn đến chảy máu, nhẫn nại từng đợt đau đớn dày xé, không thể kêu rên, không thể thống khổ quay cuồng. Không muốn bị người kia nhìn thấy hắn mềm yếu, chật vật, xấu xí.
Viên Hương Nhi dừng lại, thật ra cánh cửa phòng củi có nhiều khe hở rất lớn, nàng kỳ thật đều nhìn thấy.
Người kia đang trải qua ly hài kỳ, hắn bị đau đớn tra tấn, cả người căng cứng, ướt đẫm mồ hôi lạnh, ngón tay bắt lấy mặt đất, nhưng hắn lại tình nguyện cắn cánh tay, cũng không chịu phát ra một âm thanh yếu ớt.
Viên Hương Nhi hiểu Nam Hà, hắn cô độc mà kiêu ngạo, không muốn bất luận kẻ nào nhìnd thấy mặt yếu đuối này.
Nàng thu tay, tựa lưng vào tường bên cạnh cửa phòng củi ngồi xuống.
“Ta không vào, ta ở chỗ đây cùng ngươi.” Nàng cách tấm ván gỗ nhẹ giọng nói.
Trong thống khổ vô biên, làm Nam Hà cảm thấy ý thức của mình tán loạn.
Hắn mơ hồ cảm thấy chính mình bay lên không trung, thấy bản thân cuộn tròn trên mặt đất cả người tái nhợt. Đại khái là chỉ có chính hắn mới có thể thấy, trên bầu trời vô số tinh quang cường đại vô song tinh lực chậm rãi xẹt qua trời cao rơi xuống xuống dưới, một tia một sợi kéo theo cái đuôi thật dài, rơi xuống nhập vào trong thân thể đang run rẩy của hắn.
Lực lượng sao trời cường đại mà lại bá đạo đang thay đổi thân thể của mình từng chút một, thân thể tàn tạ dần dần bị tunh quang lộng lẫy thay thế.
Ở bên ngoài, cách một bức tường có một người ngồi đưa lưng về phía hắn.
Người nọ dựa lưng vào tường, ngẩng mặt, giống như đang cùng hắn ngắm nhìn trời đêm đầy sao.
Nam Hà từ trong mơ hồ rơi xuống thân xác bên dưới, dần dần thanh tỉnh, đau đớn như thủy triều lần thứ hai đem hắn chôn vùi.
Ngoài phòng, người kia hình như nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhẹ giọng niệm tụng chú ngữ kì quái.
Nàng dùng phương thức chậm rãi tụng đọc, trong không trung mơ hồ truyền đến tiếng ca mờ ảo, âm thanh linh hoạt kỳ ảo khi xa khi gần, như một dòng nước lạnh, chảy qua cổ họng sắp bị đốt cháy của hắn, vuốt phẳng những vết sẹo trong nôin tâm của hắn. Thanh âm kia như có thể chữa khỏi hết thảy, an ủi lưu lạc nhiều năm du tử tang thương, che chở một con sói cô độc tới một nơi nương tựa ấm áp.
Sắc trời sắp sáng, tia nắng ban mai xuyên qua khe hở trên ván cửa tiến vào trong căn phòng lạnh lẽo.
Nam Hà mở mắt, mồ hôi từ trên trán lăn xuống, tầm mắt mơ hồ, hắn cảm nhận được hương thơm từ ánh sáng mặt trời, nhìn thấy bóng dáng ngoài cửa ngồi. Tất cả đều là thật, không phải hắn đang ở trong hốc cây đen nhánh tịch mịch ảo tưởng, người kia chân thật tồn tại bên người hắn, gần trong gang tấc, bảo vệ hắn một đêm.
Đêm dài qua đi, mặt trời mới mọc mọc lên ở phương đông, cửa phòng củi rốt cuộc bị đẩy ra, một con Thiên Lang ngân quang lộng lẫy từ bên trong đi ra, bộ lông màu bạc theo bước đi mạnh mẽ bước đi, giống như có tinh quang đang rơi rụng.
Viên Hương Nhi xoa xoa đôi mắt, thấy Thiên Lang biến ảo, trở thành một cầu lông màu bạc mà nàng thích nhất, tiến lên do dự một chút, cuối cùng lung lay dựa vào chân nàng, cuộn tròn trong lòng nàng.
* * *