Edit: Yêu Phong Đắc Vũ
"Nam Hà, ta tìm được nhà A Đằng, nhi tử Hàn đại phu quả nhiên đang ở nhà nàng."
"Dọc trên đường đi gặp được không ít tiểu yêu tinh, ta đem mũ đưa cho một tiểu nữ hài đi chân trần."
"Buổi tối A Đằng mời ta ăn lẩu. Còn uống một ít rượu, thịt dê ăn ngon thật, chờ trở về chúng ta cũng cùng nhau ăn lẩu thịt dê đi."
"Trong núi thật lạnh nha, ta lạnh đến độ ngủ không được. Bất quá nơi này sao trời đặc biệt đẹp, cảm giác như đang ở trong biển sao vậy."
"Tiểu Nam, Hàn đại phu rời đi rồi, lòng ta có chút khó chịu."
......
Viên Hương Nhi lải nhải nói rất nhiều, nàng sợ Nam Hà có lẽ không muốn nghe liền chuẩn bị dừng lại, hoa văn trên bùa chú lại sáng lên, truyền đến giọng nói của Nam Hà ngắn ngủn đáp lại. Thường thường chỉ có một "Ân" hoặc là "Có thể", nhưng âm thanh hơi hơi mang theo từ tính hình như cũng không mang theo sự thiếu kiên nhẫn, vì thế Viên Hương Nhi liền tiếp tục nói tiếp.
Không sơn tuyết lĩnh, lãng mạn ngân hà, ở trong đêm lạnh yên tĩnh, moitj mình một phòng, tùy ý lãng phí linh lực, cùng một vị dị tộc tinh linh nơi xa nói chuyện phiếm, thật là một trải nghiệm độc đáo thú vị.
Viên Hương Nhi cơ hồ sắp đem linh lực bản thân hao hết, mới miễn cưỡng buông tay.
...............
Sáng sớm hôm sau, A Đằng còn chưa tỉnh rượu mềm oặt mà bám trên cánh tay Viên Hương Nhi, nhìn nàng (VHN) hỗ trợ cứu vớt nồi cháo gạo kê suýt chút nữa bị nàng(HD) làm khê.
"Đứng hảo, ngươi như vậy ta không có biện pháp làm." Viên Hương Nhi thả thêm long nhãn khô vào nồi cháo gạo kê, lại đập vào một quả trứng gà, mùi hương liền bay ra.
"Xà tộc chúng ta vốn dĩ chính là mềm, cũng đã mềm vài trăm năm, không đổi được. Huống chi đây lại là mùa đông đâu." A Đằng bắt đầu chơi xấu.
Viên Hương Nhi cười một tiếng, "Lúc ngươi vừa quen biết ta không giống nhau, khi đó cỡ nào nghiêm trang, cử chỉ đều lộ ra cổ chú ý kính, hại ta tưởng nữ tiên sinh nơi nào tới."
Hủy Đằng từ trên người Viên Hương Nhi bò xuống, ngồi xuống bên cửa sổ, nàng nâng cằm, con ngươi xinh đẹp nhìn về phía nơi xa, "Lúc ấy, ta một lòng muốn làm một nhân loại. Nỗ lực liều mạng mà bắt chước các ngươi, luôn muốn các mặt đều giống một nhân loại chân chính. Hiện giờ không giống, ta chỉ muốn chính mình sống vui vẻ là được, không cần để ý cái nhìn của người khác."
Đại môn mở ra, Hàn Hữu Chi gánh theo thùng nước tiến vào.
"Tiểu Hữu, mau tới ăn sáng, ta cùng Hương Nhi nấu cháo gạo kê." Hủy Đằng vươn đầu ra hướng hắn vẫy tay
"Sớm như vậy ngươi làm cái gì? Ngươi tuổi này phải ngủ nhiều chút, ta nhớ khi ta lớn bằng ngươi, toàn bộ mùa đông đều ngủ."
Hàn Hữu Chi đứng trước mặt Hủy Đằng, mặc cho nàng quở trách, trên mặt hắn thậm chí còn mang theo ý cười không dễ phát hiện.
Viên Hương Nhi liếc mắt nhìn Hủy Đằng, không vạch trần cái nàng gọi là “cùng nhau” nấu cháo gạo kê, chỉ là hỗ trợ gõ hai quả trứng gà.
Nàng nhìn ra được Hủy Đằng là thiệt tình thực lòng thích đứa nhỏ này, mà nam hài này vừa mất đi tất cả cũng thật sự đem Linh giới trở thành gia đình.
…………
Ăn sáng, Viên Hương Nhi liền kể một chút chuyện nàng gặp khi đến đây.
"Tiểu nữ hài cầm kim cầu?" Hủy Đằng giật mình mà ngẩng đầu lên
"Ân, tầm bốn năm tuổi, mặc áo choàng ngắn ngủn màu nâu, đi chân trần. Cùng nhân loại giống nhau như đúc, một chút sơ hở cũng không thấy."
Viên Hương Nhi vội vàng rót cho Ô Viên một ly nước ấm, phòng ngừa hắn bị nghẹn vì ăn quá nhiều cá khô.
"Đó là Yếm Nữ, từ oán linh sinh thành mị." Hủy Đằng nhắc nhở nàng, "Nàng tính tình không tốt lắm, ngươi ngàn vạn đừng trêu chọc nàng. Nàng đã sống rất lâu, vô cùng cường đại."
"Ta cũng nói nàng thực đáng sợ, A Hương ngươi còn không tin." Ô Viên hàm hồ phụ họa.
A Đằng đột nhiên nhớ tới một chuyện, kéo ống tay áo Viên Hương Nhi, "Tiểu Nam sắp tiến vào ly hài kỳ rồi nhỉ? Ngươi nhắc nhở hắn cẩn thận một chút, gần đây đại yêu cả tòa Thiên Lang sơn mạch đều đang tìm hắn, tính nhân lúc hắn suy yếu, phân chia huyết mạch của Thiên Lang."
"Ly hài kỳ?"
Viên Hương Nhi là lần đầu tiên nghe tới từ ly hài kỳ này.
Ăn xong bữa sáng, Viên Hương Nhi cáo từ rời đi.
A Đằng cùng Hàn Hữu Chi tiễn nàng rất xa. Thiếu niên mặc áo bông màu nguyệt bạch, cuối cùng chắp tay, yên lặng hướng Viên Hương Nhi khom lưng hành lễ.
Viên Hương Nhi đột nhiên từ thân hình gầy yếu kia, nhìn thấy bóng dáng của phụ thân hắn.
Trên đường xuống núi, Viên Hương Nhi trong lòng vẫn luôn nghĩ đến lời A Đằng nói. Hoá ra Tiểu Nam đang trải qua giai đoạn nguy hiểm như vậy, cho nên hắn mới luôn khiến bản thân mình đầy thương tích, cho nên hắn mới muốn một mình trở về Thiên Lang sơn.
"Ô Viên, ngươi có biết cái gì là ly hài kỳ không?" Viên Hương Nhi hỏi Ô Viên.
"Không biết, nghe nói là quá trình tẩy kinh phạt tuỷ, ngẫm lại đều đau muốn chết." Ô Viên ngồi xổm trên vai Viên Hương Nhi run lên một chút, "May mà miêu yêu không có cái thời kỳ này, đại bộ phận Yêu tộc đều không thời kỳ này, cho dù tu thành đại yêu, cũng chỉ cần trải qua một hồi lôi kiếp là được."
"Một hồi lôi kiếp là được? Lôi kiếp chẳng lẽ không khủng bố sao?"
"Tới lúc ấy rồi tính, phụ thân khẳng định sẽ giúp ta, cũng không quá khủng khϊếp." Ô Viên kiêu ngạo mà nói.
Viên Hương Nhi liền hiểu, đây là yêu nhị đại có một vị có phụ thân cường đại yêu thương.
Nàng nhớ tới sói con cả người máu chảy đầm đìa một mình trốn ở hốc cây. Nam Hà là con Thiên Lang cuối cùng trên thế giới này, ở giai đoạn ly hài kỳ gian nan nhất, không chỉ có không có đồng bọn bảo vệ, còn phải tránh né các loại địch nhân.
"Ngươi phải đi về sao?" Một giọng nữ hài đột nhiên vang lên bên đường.
Bị xưng là Yếm Nữ tiểu nữ hài, từ sau một cây cây hòe già lộ ra thân hình nho nhỏ.
Thân cây đầy cù kết đen nhánh, càng khiến da nàng tái nhợt hơn tuyết.
"Đúng vậy, ta liền phải trở về."
Viên Hương Nhi lặng lẽ lui về phía sau một bước.
"Chơi với ta một trận cầu đi?" Yếm Nữ từ phía sau vươn tay ra, trên bàn tay nhỏ nắm một quả kim cầu.
Rõ ràng không có gió, hai viên nhung cầu trên mũ nàng lại phiêu động lên, tuyết trắng dưới chân khuếch tán uy áp vô hình, bụi tuyết lạnh lẽo thổi tới chỗ Viên Hương Nhi.
Yêu ma đại đa số đều rất đơn giản, lực lượng cường đại, không nói đạo lý, cũng cũng không tuân thủ quy tắc của xã hội nhân loại, nói trắng ra là biểu đạt mong muốn của chính mình, hành sự tuỳ hứng.
Viên Hương Nhi tuy rằng trong lòng không vui, nhưng còn không muốn cùng nàng đánh, vì thế duỗi tay đón kim cầu trong tay nàng, "Được, vậy ta cùng ngươi chơi một lúc."
Loại cầu này nàng chơi từ nhỏ đến lớn, vô cùng thuần thục, tung lên không trung, kim cầu liền theo cánh tay lăn đến đầu vai, từ cánh tay kia lăn xuống, trước khi rơi xuống đất lại bị mũi chân đón lấy, kim sắc tiểu cầu cao cao lên xuống trong không trung, lung linh rực rỡ, phát ra tiếng vang leng keng dễ nghe.
"Ô Viên, tới! Đón lấy!"
"Xem ta!"
Ô Viên từ trên vai Viên Hương Nhi nhảy xuống, ở trong không trung biến hóa, bím tóc phi dương, thiếu niên kim ủng, vạt áo tung bay đón kim cầu, mèo trong tuyết diễn phác sương hoa ảnh.
Theo sau, kim cầu nho nhỏ bay về phía Yếm Nữ, trên khuôn mặt lạnh băng của Yếm Nữ rốt cuộc lộ ra một chút tươi cười, nàng nhẹ nhành nhảy lên, dùng cái trán dễ dàng tiếp được kim sắc tiểu cầu xoay tròn không ngừng.
Tiểu nữ hài trong tuyết bay múa, áo choàng mỏng bay phấp phới, tựa như một con thiêu thân trong thế giới băng tuyết, kim sắc tiểu cầu cùng với động tác nàng qua lại lăn lộn, phảng phất cùng nàng hòa thành một thể, thuần thục tự nhiên mà xoay tròn, tiếng chuông thanh thúy truyền đi.
Ba người chơi vô cùng vui vẻ, nhất thời cũng quên mất bầu không khí trước khẩn trương lúc trước, thi nhau phô trương tài năng, hết sức vui vẻ. Trong ba người, Yếm Nữ là người chơi tốt nhất, Viên Hương Nhi đã chơi từ nhỏ cùng Ô Viên thân thủ linh hoạt đều không bằng nàng.
"Được rồi, được rồi, không có biện pháp so, chỉ có thể nhận thua." Viên Hương Nhi ra một thân mồ hôi, thở phì phò ngừng lại.
Ô Viên biến trở về miêu hình, không cam lòng mà miêu miêu vài tiếng.
"Đã lâu không có chơi vui như vậy. Ngày thường đều là một mình ta chơi." Yếm Nữ duỗi ngón tay lêи đỉиɦ cầu, tiểu cầu chạm rỗng trên ngón tay trắng nõn của nàng xoay tròn.
"Vốn dĩ, ta cũng có một bằng hữu cùng nhau chơi cầu." Nàng nhìn kim cầu bị vuốt ve đến bóng loáng, "Nàng là một hài tử nhân loại, ở lạc đường trong rừng rậm, bị ta phát hiện."
"Ta khi đó định đem nàng ăn luôn, nhưng mà nàng không sợ ta, còn lấy ra tiểu cầu này, nói muốn dạy ta chơi."
"Chúng ta liền ở trong rừng rậm cùng nhau chơi thật lâu. Nàng đói bụng ta tìm đồ ăn cho nàng, mệt liền cùng ta ngủ ở trong sơn động. Sau này, người nhà nàng tìm được nơi này, nàng liền đem kim cầu để lại cho ta, còn nói sẽ lại trở về tìm ta. Ta liền để nàng đi."
Khi Yếm Nữ nói những lời này, khuôn mặt nhỏ mang theo một chút tươi cười, như là một cái hồi ức thơ ấu thú vị, nhưng nói xong lời cuối cùng kia, âm điệu đột nhiên lạnh băng, trong nháy mắt biến trở về bộ dáng của nữ yêu sống trăm năm ngàn năm.
Viên Hương Nhi nhìn kim cầu trong tay nàng, không biết chuyện xưa này đã trôi qua bao lâu.
"Nếu ngươi chỉ muốn có người chơi cùng, chờ ta rảnh, sẽ thường xuyên đến đây chơi với ngươi." Nàng thực thành khẩn mà nói.
Quả cầu trên tay Yếm Nữ đột nhiên dừng lại, đem nó nắm ở lòng bàn tay, ngẩng đầu lên nhìn về phía Viên Hương Nhi, "A Xuân khi đó, cũng nói như thế. Ta vẫn luôn chờ ở nơi này, chính là nàng vẫn không tới."
Áo choàng ngắn trên người nàng chậm rãi biến hóa, đón gió mở ra, che đậy trời đất, biến thành một con thiêu thân thật lớn.
Con thiêu thân phần đầu là khuôn mặt Yếm Nữ, chỉ là xúc tu theo gió bay lượn, vô cùng quỷ dị, phát ra âm thanh cũng kì quái.
"Nhân loại, ta sẽ không lại tin tưởng ngươi. Các ngươi liền lưu lại nơi này, chỗ nào cũng không cho đi." Ong ong phúc ngữ vang lên, đôi cánh thật lớn trong không trung, răng cưa hướng về phía mặt đất chộp tới.
Ô Viên cong người, đuôi dựng thẳng lên, toàn thân xù lông, phát ra âm thanh tự cho là hung ác uy hϊếp, so sánh với thiêu thân cao mấy thước kia, thân hình lớn bằng bàn tay cơ hồ nhìn không thấy.
Hắn miễn cưỡng che ở trước mặt Viên Hương Nhi, bắp chân nho nhỏ sợ tới mức run run.
Viên Hương Nhi nắm gáy hắn ném vào trong sọt phía sau lưng, "Ngươi trốn cho tốt, đừng ra tới."
Nàng trở tay lấy ra bốn đạo kim quang thần chú phù, bùa chú bay lên không trung, bốn vị kim giáp thần tượng xuất hiện ở bốn trụ phương vị, giơ lên cao bảo kính trong tay , sắc mặt uy nghiêm, đánh ra bốn đạo kim quang chiếu về phía Yếm Nữ. Yếm Nữ chính là oán linh sinh thành quỷ mị, bị thần quang chiếu liền phát ra tiếng thét chói tai vô cùng khó nghe. Nàng vỗ cánh, bay lên phía trời cao, hướng về Viên Hương Nhi lộ ra biểu tình phẫn nộ.
Nàng vỗ cánh tạo thành cơn lốc, cuốn lên tuyết trắng, bụi đất đầy trời, mặt đấy rung chuyển, đất đá dưới lớp tuyết ngưng tụ thành một thân ảnh to lớn, lung lay đứng lên, người đá kia giơ cánh tay, dắt cuồng sa loạn thạch quét về phía Viên Hương Nhi.
Viên Hương Nhi mắt trái sáng lên một tầng ánh sáng nhạt, song ngư trận hiện ra, hình thành một vòng bảo hộ trong suốt. Dưới sự tấn công của người đá, vòng bảo hộ che chở Viên Hương Nhi một đường chạy như bay xuống núi.
"Côn Bằng song ngư trận, vì sao lại xuất hiện ở trên người của ngươi? Hừ, trừ phi bản nhân hắn đến, nếu không ngươi cũng chạy không được." Thanh âm Yếm Nữ lạnh như băng vang lên trong không trung.
Viên Hương Nhi đang ở trong trận, theo song ngư trận một đường chạy xuống sườn núi.
Trên bầu trời là một con thiêu thân to lớn, ánh mặt trời bị nàng che đậy, ở bên cạnh cánh nàng hóa ra một vòng viền vàng.
Viền vàng đột nhiên tan thành vô số thiêu thân nhỏ biến ảo, rậm rạp vây kín song ngư trận của Viên Hương Nhi, đôi cánh màu nâu không ngừng vùng vẫy.
Song ngư trận rốt cuộc ngừng lại, người khổng lồ đá trên sườn núi bước từ trên đỉnh núi truy đuổi.
"A…A Hương, bằng không chúng ta lưu lại bồi nàng chơi một chút nữa đi, còn không phải chỉ là chơi cầu sao? Không đáng liều mạng." Ô Viên thật cẩn thận từ sọt vươn đầu nói.
Viên Hương Nhi vì thi triển song ngư trận hao bảy tám phần linh lực, vừa mới mở mắt ra, xuyên qua đám thiêu thân bao trùm ngoài trận, nàng đột nhiên thấy một thân ảnh màu bạc từ nơi xa chạy tới.
Nàng xoa xoa mắt, phát hiện chính mình không có nhìn lầm.
Thân ảnh kia càng ngày càng gần, bộ lông màu bạc từ trên đỉnh đầu nàng nhảy qua, ở trong không trung hóa thành một con Thiên Lang thật lớn, nhu một ngôi sao băng theo hướng đám thiêu thân nhào qua, đem con thiêu thân khổng lồ từ không trung đạp xuống đất.
***