Nghịch Ái

Chương 74: Quyết định

Nói chuyện điện thoại xong, Lâm Cẩm Vân như một chiến sĩ thua trận vậy cúi thấp đầu đi về công trường.

Đoạn đường này tâm cô loạn như ma, lo lắng u sầu, chặng đường trở về vô cùng nặng nề.

Trở lại trong lều cơm, Quách Đức Minh đã đi rồi, Tưởng Lan đang đứng bên bồn nước yên lặng lau bát đĩa đã rửa.

Nàng nghe tiếng bước chân, vội vàng quay đầu nhìn.

Lâm Cẩm Vân liền vội vàng thu hồi bộ mặt ủ dột, nặn ra nụ cười cứng nhắc nói: "Ta tới giúp ngươi đi."

Tưởng Lan nhìn chằm chằm cô hỏi: "Vừa nãy đi đâu?"

"Không đi đâu hết, đi ra ngoài gọi điện về."

"Là trong nhà gọi tới."

"Không phải."

"Vậy là trường học gọi tới?"

"Không phải, là Chu Mai gọi tới."

Nếu như là Chu Mai gọi tới, hà cớ gì lại đi gấp gáp như vậy?

Tưởng Lan lấy cùi chỏ đẩy tay Lâm Cẩm Vân đang đưa tới bồn nước, trầm giọng nói: "Ta tự mình làm được rồi."

Lâm Cẩm Vân thấy sắc mặt nàng không vui, cũng đành rụt tay về, đi qua một bên đợi.

Tưởng Lan rất nhanh liền lau chén đũa xong rồi, sau đó thu dọn lò bếp và bồn nước, xoay người lại nhưng không thấy thân ảnh của Lâm Cẩm Vân đâu.

Lại tìm kỹ lần nữa, mới phát hiện phía sau tấm rèm đang lộ ra một đôi chân.

Nàng đi tới xóc một góc tấm rèm lên, Lâm Cẩm Vân liền ngẩng đầu nhìn sang.

Vừa nãy trên mặt còn treo nụ cười nịnh nọt, nhưng lúc này trong mắt lại lộ ra mệt mỏi không thể che giấu được.

"Làm xong rồi? Ngồi chỗ này nghỉ ngơi một chút đi."

Tưởng Lan nhìn cô chằm chằm một hồi, rốt cục vẫn là kiên quyết nhẫn tâm, mở miệng nói: "Tới đây cũng mấy ngày rồi đi, ngươi khi nào thì chuẩn bị trở về?"

Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt cứng đờ, mệt mỏi trong mắt của người trước mặt này hiện lên, "Ngươi theo ta cùng trở về."

"Ta không trở về, sáng sớm đã nói rất rõ ràng với ngươi rồi."

"Ngươi phải trở về!" Lâm Cẩm Vân đột nhiên cao giọng quát: "Ngươi không trở về ta cũng không trở về, ở nơi này chờ ngươi, ngươi ở đây ta cũng ở đây, ngươi ngủ đây ta liền ngủ trên đất! Ta không ép ngươi trở về, ngươi cũng đừng đuổi ta đi, đây chính là không tham dự, không can thiệp chuyện của nhau như ngươi muốn!"

"Vậy ngươi đi, đây là chỗ của ta, ngươi không thể chờ ở đây." Tưởng Lan đột nhiên bắt lấy tay Lâm Cẩm Vân kéo ra ngoài, "Ngươi đi!"

Lần này vừa nhanh lại vừa mạnh, Lâm Cẩm Vân trở tay không kịp, bị Tưởng Lan kéo nghiêng ngả hai ba bước mới đứng vững.

Tưởng Lan còn đang kéo cô, khí lực lớn đến dọa người.

Nàng thực sự tức giận.

Sự tức giận chưa từng thấy này giống như núi lửa kìm nén phun trào đã lâu, mang theo khí thế hùng hồn mà đến, không ngừng phun trào chính nàng, cũng đồng thời đốt cháy Lâm Cẩm Vân.

Hai người yêu nhau, lúc này lại vật lộn, lôi kéo, bốn mắt trừng trợn lẫn nhau, mỗi người đều không muốn thỏa hiệp.

Lại thêm một cái túm kéo mạnh bạo nữa, lần này Lâm Cẩm Vân không có đề phòng, lảo đảo hai bước, trong lúc nhốn nháo chân phải Lâm Cẩm Vân bị vấp cái ghế. Ghế lập tức ngã xuống, một góc bén nhọn liền trực tiếp nện xuống trên bàn chân cô.

Một trận đau nhức truyền đến.

Tưởng Lan không chú ý tới động tĩnh phía sau, chỉ cảm thấy Lâm Cẩm Vân trong tay mình yếu đi, liền thừa cơ hội này lôi kéo cô đẩy ra ngoài lều.

Cơn đau nhức trên mu bàn chân của Lâm Cẩm Vân còn chưa thôi giảm, thế mà hơn nửa người cũng bị một đôi tay mạnh mẽ gạt đẩy ra ngoài cửa lều.

Cô cấp bách xoay người, nhưng bàn chân bị thương còn chưa bước được nửa bước, liền nghe thấy một tiếng "Rầm", cửa lều tôn nhanh chóng bị đóng chặt trước mắt cô.

Cô vội vàng đưa tay đi lôi kéo cánh cửa, dùng sức thế nào cũng kéo không ra.

Cửa đóng chặc, Lâm Cẩm Vân buộc lòng phải cố sức đập mạnh vào tấm cửa sắt lạnh lẽo kia kêu: "Ngươi mở cửa!"

Bên trong cửa không mảy may đáp lại.

Lâm Cẩm Vân cũng nổi lên cộc cằn, tùng tùng tùng đập vào cửa sắt.

Nhưng cô có đập thế nào có kêu thế nào, đáp lại chỉ có tiếng va chạm ồn ào và tiếng gió gào thét bên ngoài.

Đợi đến phát tiết qua đi, tay chân của Lâm Cẩm Vân cũng đau nhức, cả người đều hiện ra mệt mỏi, thật vất vả cưỡng ép bản thân xốc lại tinh thần thế mà trong chốc lát lại bị dập tắt.

Cô mang binh khí mình am hiểu nhất ra, bắt đầu tỏ ra yếu ớt hướng vào trong cửa.

"Lan, ngươi đang ở sau cửa đi? Ngươi nghe ta nói. Ngươi đừng nóng giận, là ta sai, là ngữ khí ta không tốt, chọc ngươi tức giận."

"Ngươi đừng đuổi ta đi, mở cửa cho ta vào có được không?"

"Lan, bên ngoài quá lạnh, ngươi cho ta vào đi, ngươi điều không phải sợ nhất ta cảm lạnh sao?"

Nhưng mà, bên trong cửa vẫn vô thanh vô thức như cũ.

Bi thương như thủy triều trào như sóng đánh, cuối cùng phải bức ép nỗi tuyệt vọng sâu nhất trong nội tâm Lâm Cẩm Vân xuất hiện.

"Lan, là ta lừa ngươi, ta kỳ thực tới bên này đã gần hai tuần, ta mấy ngày hôm trước đều khắp nơi tìm ngươi. Ngươi biết ở một thành phố xa lạ tìm một người có bao nhiêu khó khăn không? Ta mệt mỏi a, thực sự quá mệt mỏi, mẹ ép ta, ngươi cũng ép ta. Ta van cầu các ngươi, cho dù có một chút nguyện ý yêu thương ta, thì đừng đối với ta như vậy, ta thật khó chịu a. . "

Cô càng nói càng nhỏ dần, càng nói càng bi thương, cuối cùng cơ hồ quỳ sụp xuống đất khóc nức nở.

Cũng không biết qua bao lâu, phía trong cánh cửa rốt cục vang lên một câu đáp lại.

"Cẩm Vân, ta có thể trở về, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một chuyện."

Lâm Cẩm Vân nghe được vội vàng chống đỡ đứng lên, quỳ một lúc khiến hai chân cô tê dại, vừa mới dứt khoát đứng dậy làm cô suýt chút nữa ngã xuống.

Cô vội vàng túm lấy nắm cửa mới miễn cưỡng ổn định chính mình, vừa đứng vững liền vội vàng hỏi bên trong: "Cái gì? Ngươi muốn ta đáp ứng ngươi cái gì?"

"Chúng ta phải chặt đứt."

Đối thoại lại dừng lại tại đây.

Ngoài cửa im lắng, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ vang vọng vào kẽ hở của tấm tôn một cách quỷ dị, nghe khiến người ta lo sợ bất an, sinh lòng sợ hãi.

"Cẩm Vân?"

"Cẩm Vân, ngươi trả lời ta."

Lâm Cẩm Vân lúc này mới khó khăn mà mở miệng, thanh âm yếu ớt đến cơ hồ có thể bị gió cuốn đi.

"Được, ta đáp ứng ngươi. . ."

Như vậy, giống như mọi cuộc cãi vã trước đây, bao giờ cũng lấy thỏa hiệp của nàng cùng với thắng lợi của mình làm kết thúc, lần này cũng không ngoai lệ. Lần này thật tốt a, nàng có thể đi quỹ đạo của người bình thường, mà mình cũng có thể đoàn tụ với người nhà, đây là kết quả tốt nhất cho cả nàng và mình. Rõ ràng là chuyện tốt, nhưng vì cái gì lại muốn khóc a? Vì sao ngay cả khóc rồi cũng không ngăn được đau khổ trong lòng?

Một tiếng nức nở tùy ý phát ra, Tưởng Lan vội vàng bụm miệng lại, vừa khóc vừa cắn răng chịu đựng, không để cho mình phát ra một tiếng động nào.

Ngoài cửa Lâm Cẩm Vân còn chưa có rời đi, cô còn có chuyện muốn nói, nhưng mở miệng cũng chỉ có thể là quan tâm nói: "Ngươi đêm nay. . .Vẫn là theo ta qua khách sạn ngủ đi, ta đã trả tiền hai đêm rồi."

Ngươi cái cô nương ngu ngốc này, làm sao có thể theo ngươi đi khách sạn a, ta cũng là người có dục niệm, là người sẽ dao động a.

Vì vậy, Tưởng Lan gạt nước mắt, lại cưỡng ép mình làm ra một bộ lãnh đạm nói: "Ta không đi, ta ở lại chỗ này chờ ngày trở về. Ta và ngươi đều biết đi khách sạn mang hàm ý như thế nào, ngươi nếu đã đáp ứng rồi thì phải làm được, đừng. . .Trù tính những cái khác nữa."

Lời này lại làm cho Lâm Cẩm Vân rơi vào đau thương, "Ngươi tại sao có thể nghĩ như vậy a? Ta không phải vì những chuyện đó mới đem ngươi qua, ở đây quá lạnh, ta không muốn ngươi ngủ. . ."

"Với ngươi lại không liên quan."

". . ."

"Ngươi đi nhanh đi, ta cũng phải đi nghỉ ngơi. Lều cơm này, ta sẽ không ngăn cản ngươi tới, nhưng ta cũng tuyệt sẽ không đi khách sạn."

"Lan, chí ít, trước khi trở về, chúng ta có thể hay không trước đừng. . ."

"Không được! Ngươi đừng nói nữa, đừng ép ta sửa chủ ý."

Ngoài cửa nghe vậy, vội vàng nói: "Ta đi, ta đi, ngươi nhìn vạn lần phải. . ."

Lâm Cẩm Vân vừa định nói "Đắp kỹ chăn" rồi lại sợ nàng mất hứng, rốt cục cắt đứt câu nói, chỉ thống khổ liếc nhìn cửa sắt trước mắt, giống như muốn nhìn xuyên thấu cánh cửa này tìm dáng dấp của người bên trong.

Nếu có thể nhìn ra một ít xúc động trên mặt nàng, cô sẽ đem hết khả năng mà ăn vạ, dây dưa, van khóc.

Nhưng mà, đây cũng chỉ là tưởng tượng mỹ hảo của cô thôi.

Trước mặt vẫn là tấm cửa sắt lạnh như băng, cắt đứt hết thảy tốt đẹp và may mắn của cô.

Lúc này đây, người yêu của cô kiên quyết không chịu cho cô một chút nuông chiều nào.

Cô tuyệt vọng gục đầu xuống, ngược làn gió lạnh mà cất bước, chân cũng đau nhức, đầu cũng đau nhức.

Nhưng đau đớn bề ngoài đối với cô mà nói, tính là cái gì.