Sáu giờ sáng, sắc trời dần dần lộ ra sắc sáng, sau đó tia nắng ban mai xua đi những tia lạnh lẻo cuối cùng còn sót lại của đêm qua.
Mặt trời từ từ mọc lên, một lần nữa hào phóng chiếu xuống thành phố sôi động phía Nam này.
Tưởng Lan kéo cửa lều cơm ra, một luồng nắng sớm liền thẳng tắp chiếu vào.
Nàng dụi dụi hai mắt sưng phù, nhưng cơn buồn ngủ nặng trĩu lại khó mà tiêu tan.
Công việc còn phải làm, nàng đi tới bên cạnh bồn nước vặn vòi nước, sau đó duỗi tay bụm một ngụm nước lạnh băng khoát vào trên mặt mình.
Dòng nước không có một chút hơi ấm nào phả vào mặt, từng lỗ chân lông trong nháy mắt đều cóng đến chết lặng.
Đây chính là kết quả nàng muốn, lau mặt một cái, liền bắt đầu bắt tay làm việc.
Bảy giờ, công nhân ăn sáng xong rời đi, công trường bắt đầu làm việc;
Tám giờ, không thấy Lâm Cẩm Vân đến;
Chín giờ, rửa cắt nguyên liệu nấu ăn;
Mười giờ, Lâm Cẩm Vân vẫn như trước không xuất hiện;
Mười hai giờ, công trường tan tầm.
Công nhân lục tục đi về phía lều cơm, vừa bước vào liền phát hiện không nhìn thấy vị mỹ nữ đầu bếp kia trước bếp, mà trước mắt là một thùng cơm lớn trên đó có đặt một tờ giấy:
Cơm nước tự lấy, ăn xong đem chén đĩa ném vào trong bồn, A Lan lưu.
Nửa giờ sau, Tưởng Lan lòng nóng như lửa đốt mà chạy đến khách sạn.
Lâm Cẩm Vân này cả trưa còn không có tới công trường tìm nàng, nàng phải đi khách sạn nhìn một chút.
Ngay từ đầu, nàng cũng chỉ nghĩ Lâm Cẩm Vân là đang giận dỗi, nhưng thời gian cứ một tiếng rồi một tiếng trôi qua, đem sự bất an trong lòng nàng từ từ thúc giục thành lo lắng cùng khủng hoảng.
Tối hôm qua trễ như vậy nàng mới rời đi.
Bên ngoài công trường đường đen như mực, còn có hố.
Nơi đây đối với nàng mà nói là một thành phố hoàn toàn xa lạ. . .Vạn nhất nếu không phải giận dỗi thì?
Nàng không dám nghĩ tiếp nữa, trong lòng không ngừng cuồn cuộn hối hận mà gia tăng tốc độ chạy đến khách sạn.
Rất nhanh liền đến cửa khách sạn, không đợi nhân viên lễ tân phản ứng, Tưởng Lan liền vội vã chạy lên lầu hai.
Đi vài bước tới trước phòng 206, nàng vội vàng giơ tay lên gõ cửa.
Không có người mở cửa.
Lúc này, nhân viên lễ tân mới gấp gáp chạy tới.
"Này, vị đồng chí kia, ngươi tại sao chạy loạn vào đây, gọi ngươi cũng không đáp. Ngươi tìm ai a?"
Tưởng Lan không để ý tới nhân viên lễ tân, tiếp tục gõ cửa kêu tên Lâm Cẩm Vân.
"Ai ai ai, ngươi đừng gõ nữa!" Nhân viên lễ tân kéo cánh tay của nàng xuống, "Đập loạn cái gì, ngươi muốn tìm người trước tiên theo ta xuống phía dưới. . ."
Tưởng Lan lại đột nhiên cắt đứt lời lễ tân hỏi: "Nàng tối hôm qua có trở lại sao?"
"Ai a?"
"Chính là người ở phòng này, Lâm Cẩm Vân, gầy gầy, tóc ngắn, mặc áo gió sáng màu và quần dài màu đen."
Nhân viên lễ tân suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Đã trở lại. Không đúng, ngươi trước tiên theo ta xuống lầu. . ."
"Bịch bịch bịch!"
Một tràng tiếng gõ cửa lần nữa cắt đứt lời nói của lễ tân.
"Cẩm Vân?"
"Cẩm Vân, ngươi có bên trong không?"
"Vị đồng chí này, ngươi đừng. . ."
"Ngươi có chìa khóa không?" Tưởng Lan kéo lễ tân qua, thúc giục: "Mau mở cửa!"
Nhân viên lễ tân lập tức liếc mắt trừng nàng, hung ác nói: "Ngươi có bị bệnh không! Ngươi nói mở thì phải mở sao? Ngươi là ai a? Ngươi trước tiên theo ta xuống phía dưới. . ."
"Ta ngày hôm qua có tới nhận phòng!" Tưởng Lan tức giận đến dằn tay ra khỏi bàn tay nhân viên lễ tân, "Nhanh mở cửa, nàng tối hôm qua rất khuya mới trở về, hiện tại gõ cửa vậy cũng không mở, nếu như có chuyện gì xảy ra, ngươi có thể chịu trách nhiệm sao? !"
Đối phương rốt cục bị khí thế hùng hổ và lời nói gấp gáp này của Tưởng Lan hù sợ, nhìn kỹ nàng một lúc cũng cảm thấy có chút ấn tượng, liền bất đắc dĩ nói: "Ngươi chờ ta, ta đi lấy chìa khóa."
Nhân viên lễ tân vội vàng chạy đi, rất nhanh thì cầm tới một chuỗi chìa khóa, rốt cục cửa phòng 206 cũng được mở.
Tưởng Lan vội vàng đi vào, đập vào mắt chính là Lâm Cẩm Vân đang nằm co người trên giường đưa tay ôm bụng, dưới đệm đầu giường là một bãi nôn màu xám.
Một màn này khiến Tưởng Lan sợ đến toàn thân phát lạnh, đầu nổ vang.
Nhưng cũng chỉ sững sờ mấy giây, nàng liền lập tức bình tĩnh lại cúi người đi kéo Lâm Cẩm Vân qua gọi cô: "Cẩm Vân, có phải dạ dày khó chịu hay không?"
Lâm Cẩm Vân cắn răng đau đến khó chịu, gần như không có khí lực nói chuyện, chỉ suy yếu gật đầu.
"Không sợ, có ta ở đây, ta mang ngươi đi bệnh viện."
Dứt lời liền vững vàng ôm lấy cô, nhiệt độ trên người Lâm Cẩm Vân nóng làm Tưởng Lan cả kinh.
Nhưng bây giờ không phải là thời gian kinh ngạc, nàng vội vàng nói với nhân viên lễ tân đang đứng sững ở đó: "Nhanh đi gọi xe cấp cứu a."
"Nga. . .Nga."
Nhân viên lễ tân giật mình thức tỉnh, cuống quít chạy đi.
Tưởng Lan ôm Lâm Cẩm Vân đi xuống dưới. Nhân viên lễ tân đã gọi xe, lúc này thấy hai người các nàng đi xuống, vội vàng cũng giúp Tưởng Lan nâng đỡ nửa người Lâm Cẩm Vân, dẫn hai nàng đến ghế sô pha gần tường.
"Trước ngồi chỗ này đi, ngồi một lúc, xe sắp tới rồi."
Tưởng Lan ôm Lâm Cẩm Vân ngồi xuống, thấy cô xuất ra mồ hôi lạnh, vội vàng đưa tay giúp cô lau sạch.
"Nhắm mặt lại, chợp mắt một hồi, xe sắp tới rồi, kiên trì một chút nữa."
Cả người Lâm Cẩm Vân nép vào trong ngực nàng, lúc này cô cũng không còn khí lực mà gật đầu, chỉ cố phát ra âm thanh ậm ừ từ trong cổ họng để tỏ vẻ đồng ý.
Nhưng Tưởng Lan lại đem một tiếng này hiểu thành biểu đạt của đau đớn, lập tức đau lòng rơi lệ, nàng không dám xoa không dám chạm loạn trên người Lâm Cẩm Vân, chỉ cúi đầu hôn lên trán cô.
"Ngoan, nhịn một chút nữa."
"Sắp tới rồi, ta đều có thể nghe tiếng xe đang đến."
"Nhắm mắt lại ngủ một chút đi, có ta ở đây rồi."
Những lời nói nhìn như dông dài này lại khiến Lâm Cẩm Vân sinh ra cảm giác an tâm, cô cũng không cảm thấy đau như vậy. Nhưng đúng là vẫn không thể cử động mạnh được, liền giơ tay lên, nhéo nhéo ngón út của Tưởng Lan.
Tưởng Lan theo động tác của cô vội vàng xoay đầu hỏi: "Làm sao vậy? Muốn cái gì sao?"
Lâm Cẩm Vân cố gắng mở miệng, nhìn người yêu trước mắt, yếu ớt nói: "Áo len đều làm dơ rồi. . ."
"Không sao, ta giặt giúp ngươi."
"Đan lại một cái mới cho ta đi, có thể chứ?"
"Có thể."
------------‐-----------------------
Ánh sáng trắng xuyên qua bóng đèn cũ lâu năm tỏa xuống phía dưới làm mất đi vài phần sắc thái. Ánh sáng này hiện lên một màu trắng xám và bi thương, khiến cho khuôn mặt mỗi người đều lộ vẻ ngưng trọng.
Giống như trong bệnh viện, hầu hết mọi phòng đều được thắp sáng bằng thứ ánh sáng vô hồn này, trầm lặng lại lạnh lẽo, cực kỳ giống cảm giác ở bệnh viện.
Lâm Cẩm Vân đang suy nghĩ lung tung như vậy thì một khuôn mặt sáp lại gần.
"Tỉnh rồi? Đang nhìn cái gì vậy?"
Cô lắc đầu, sững sờ nhìn người trước mắt, hồi lâu mới kéo kéo khóe môi, nhỏ giọng nói: "Nhìn mới mẻ."
Tưởng Lan đưa tay giúp cô dịch dịch chăn, sau đó lại sờ sờ trán cô, âm thầm thở phào một cái.
"Mấy giờ rồi? Ta ngủ đã bao lâu?"
"Năm canh giờ, ngươi sáng sớm phát sốt, còn đau thắt dạ dày, bác sĩ nói là loét dạ dày – tá tràng do stress."
"Nga."
"Dạ dày còn đau không?"
Lâm Cẩm Vân vừa định nói không đau, đột nhiên suy nghĩ một chút, lập tức thay đổi vẻ mặt và giọng điệu: "Vẫn còn khó chịu. . ."
Quả nhiên, Tưởng Lan lập tức khẩn trương lên, "Là đau hay là căng trướng?"
"Không nói rõ được, chính là từng trận từng trận."
"Ta đi hỏi bác sĩ một chút. . ."
"Đừng." Lâm Cẩm Vân vội vàng kéo tay nàng, "Uống thuốc là được rồi, ta nhịn một chút liền tốt. Ngươi đi hỏi bác sĩ khẳng định hắn cũng nói như vậy, loét dạ dày chính là như vậy, trước cũng từng bị qua, chỉ là không nghĩ tới lần này lại nghiêm trọng như vậy."
Tưởng Lan nghe xong lời này, toàn bộ khẩn trương lại trong nháy mắt chuyển thành thương tiếc cùng hổ thẹn, đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt xanh xao của cô, "Xin lỗi. . ."
"Không liên quan đến ngươi, là do ta không chú ý ăn uống, trước đã gặp vấn đề như vậy rồi."
Làm sao sẽ không liên quan? Trước đây có chính mình nấu cơm cho nàng, ba bữa an bài rất thỏa đáng, chưa bao giờ xảy ra vấn đề.
Nhưng nghĩ đến đây, Tưởng Lan lại đột nhiên phát hiện, vô luận là mình ở hay không ở, rời đi hoặc không rời đi, đối với Lâm Cẩm Vân, hình như vĩnh viễn đều là thương tổn.
Phát hiện loại bi ai này khiến nàng cụt hứng, nàng không biết bây giờ nên làm cái gì, thực sự không có chút biện pháp nào.
Lâm Cẩm Vân thấy nàng ngẩn ngơ nhìn chằm chằm mình, viền mắt cũng bắt đầu tràn lệ, sợ nàng suy nghĩ lung tung, liền vội vàng đưa tay cầm lấy tay nàng, "Thực sự không có chuyện gì, loại bệnh này cũng rất hay gặp, sau khi xuất viện từ từ dưỡng là được rồi."
Cô nói nói đột nhiên liền nghĩ đến một điểm vấn đề, nói tiếp: "Nhưng dưỡng dạ dày cũng không phải là chuyện dễ dàng, ta lại không biết làm này kia. Nói thật với ngươi, từ khi ngươi đi rồi, ta ở trường học ăn uống rất tùy tiện, hơn nữa sau đó căn tin trường lại thay đổi đầu bếp, đồ ăn đều nấu rất nhiều dầu mỡ, ta thỉnh thoảng ăn rất ít hoặc là không ăn."
"Làm sao có thể không ăn a? Có thể ăn mấy món thanh đạm, nấu mì sợi hoặc là cháo, dù sao phải ăn một chút."
"Không muốn ăn, mỗi lần ăn mì liền nhớ tới ngươi làm mì cà trứng gà, ăn cháo cũng sẽ nhớ tới ngươi nấu cháo, sau đó liền thế nào ăn cũng không vô. . ."
". . ."
Lâm Cẩm Vân thấy Tưởng Lan trầm mặc không nói, lại nắm tay nàng thật chặc, bi thương nói: "Ngươi đừng bỏ mặc ta, đừng nói cùng ta cắt đứt gì đó. Ta bị ngươi nuông chìu thành quen rồi, ngươi bỏ mặt ta, ta liền thành phế nhân, thực sự."
Cô nói vừa xúc động vừa mang vẻ bi thương, cũng không nhận ra nước mắt của mình đang chảy xuống.
"Cẩm Vân. . ." Tưởng Lan nhất thời cũng không biết nói gì, nghĩ tới nghĩ lui, dường như từ đầu đến cuối câu duy nhất nàng có thể nói ra cũng chỉ là "Xin lỗi."
"Đừng nói xin lỗi, đây không phải là lỗi của ngươi." Cô khịt mũi, lần nữa thành thật mà khẩn cầu nàng: "Chúng ta đi về trước đi, những chuyện khác sau này hẳn nói, được không? Cầu xin ngươi đấy."
"Cẩm Vân. . ."
"Ta biết ngươi là đang lo ngại mẹ ta, ta cũng biết là bà ép ngươi đi. . ."
"Ngươi đừng trách mẹ, vô luận mẹ làm cái gì đều là xuất phát từ yêu ngươi."
"Bà yêu ta, vì sao không thể yêu luôn những gì ta yêu a?"
Cô thở dài, tiếp tục nói: "Có lẽ bà yêu, là một nữ nhi giống như trong lý tưởng bà mong muốn. Đây là một loại bệnh, mà loại bệnh này bà mắc phải có lẽ là từ sau khi nhị ca ta trở nên dị thường. Bà thực ra vẫn luôn không thể tiếp thu nhị ca ta dị thường, cho nên mới muốn tìm vợ cho hắn. Bà hiển nhiên cũng không thể tiếp thu ta khác thường, cho nên mới đem ngươi bức đi, những cái đó điều là triệu chứng. Ta không biết bà đã nói gì với ngươi, khiến ngươi rời đi chính là ba năm, nhưng bà chính là một bệnh nhân, ngươi không thể đem những lời nói của bệnh nhân coi thành sự thật."
Lâm Cẩm Vân nói đến đây, đột nhiên ngừng, bởi vì cô thấy người yêu mình đang rơi lệ, cô phải giúp nàng lau.
Cẩn thận lau nước mắt cho nàng xong, cô lại nói tiếp.
"Còn nữa, nói cái gì nhân sinh bình thường chứ, thật buồn cười. Giống như có người sinh ra đã mù, điếc, ngốc, chân lệch, mắt lớn mắt nhỏ, ngươi có thể yêu cầu bọn họ như người bình thường sao? Cái này là ép kẻ ngốc đọc sách, ép người câm hát, quá vô lý, quá tàn nhẫn a. Ta có lẽ trời sinh chính là không bình thường, trời sinh chính là thích ngươi, cho nên ta không có biện pháp bình thường. Coi như ta ích kỷ một lần, ngươi có thể theo ta cùng nhau không bình thường không?"
Hai mắt cô đẫm lệ, tình cảm chân thành, từng chữ nói ra đều mang theo tủi thân và cầu xin, ai không xúc động và thương xót được a.
Đương nhiên, người yêu của cô, cuối cùng cũng gác lại mọi chuyện, lần nữa ôm chặc cô.
"Ta bồi ngươi."
May mắn lớn nhất trên đời này, không phải ta - ngươi sinh ra đều bình thường vô lo, mà là ngươi nguyện ý tiếp nhận một ta nhỏ bé và không bình thường.
Mà may mắn hơn nữa, đó là ngươi cũng nguyện ý bồi ta cùng nhau "Không bình thường."