Đến chính Thời Lễ cũng không biết vì sao mình sẽ thêm bạn tốt với một người đàn ông xa lạ, sau khi thêm xong còn chạy mất, chờ khi cô phản ứng lại, cô đã cầm một đống xiên nướng chạy đi xa.
… Cho nên bây giờ nên làm sao? Xóa bỏ sao? Thời Lễ động đậy tâm tư xóa bỏ, lại cảm thấy không tốt lắm, dù sao người ta cũng mời mình. Cô rối rắm một lát, quyết định mượn bạn bè một trăm tệ, chuyển năm mươi tệ cho người ta, như vậy đã trả hết nhân tình, có thể thẳng tay xóa, mà trong túi mình cũng còn tiền mua đồ ăn vặt.
Nghĩ như vậy, cô lại lần nữa mở ra app xã giao*, đang muốn tìm tài khoản của một người bạn, đột nhiên quét thấy tên gọi của người vừa được thêm.
*Nguyễn văn như vậy, chứ lại không phải Weibo…
―― Thẩm.
Cũng chỉ có một chữ, tim Thời Lễ lại đột nhiên nhảy một chút. Cô bình tĩnh nhìn cái chữ này, trong lòng không ngừng nói cho chính mình, họ Thẩm trên thế giới này có nhiều người, không nên nghĩ lung tung, hơn nữa nếu nói người nọ là anh, nói không chừng giờ phút này đã sớm bị hệ thống thu về, không có khả năng tiến đến thế giới thực.
Cô vẫn luôn tự khuyên chính mình, ánh mắt lại chậm chạp không dời khỏi cái chữ này, còn cái ý tưởng muốn xóa bỏ, không biết đã chạy đến đâu rồi.
Không biết qua bao lâu, cô rốt cuộc vẫn buông điện thoại xuống, không đi mượn tiền bạn, cũng không hề xóa bỏ người nọ. Thời Lễ đã phát ngốc thật lâu, ngốc đến khi xiên nướng trên tay cũng lạnh, ném đi thì tiếc, đành phải cầm về phòng bệnh.
Mẹ Thời nhìn thấy cô cầm một đống xiên nướng quay về đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo nhíu mày muốn tới dạy dỗ cô, nhưng nhìn thấy cô thất hồn lạc phách vẫn phải nhịn xuống, nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Tiền con lấy đâu ra?”
“Con không có tiền, người khác mua cho con,” Thời Lễ ngoan ngoãn để xiên nướng xuống mâm đồ ăn, lúc này mới nói với mẹ yêu, “Con không ăn, không tin mẹ ngửi thử.”
Thời Lễ nói, há miệng về phía bà.
Mẹ Thời ghét bỏ liếc nhìn cô một cái: “Mẹ còn lâu mới ngửi, ai mua cho con hả?”
“Không quen biết.” Thời Lễ thành thật trả lời.
Mẹ Thời nhíu mày: “Nếu đã không quen, vậy sao có thể nhận đồ của người khác?”
Thời Lễ: “… Con cũng không biết, lúc ấy đầu óc lại có chút không rõ ràng, chờ phản ứng lại thì đã nhận lấy.”
Nhìn dáng vẻ của cô đúng thật là có chút hoảng hốt, đáy mắt mẹ Thời hiện lên một tia lo lắng, nhẫn nhịn mãi mới nói: “Con gái, nếu con thật sự không thích uống những món canh đó, mẹ sẽ làm cho con món khác, muốn ăn thực phẩm rác thì nói với ba con, để ông ấy đi mua, không được tự mình chạy ra ngoài biết không?”
Thời Lễ dừng một chút, nhìn thấy bộ dáng lo lắng của bà liền bật cười: “Con không có việc gì đâu mẹ, mẹ không cần lo lắng, chỉ là vừa rồi có chút thất thần.”
“Mẹ biết con không có việc gì.” Mẹ Thời vội vàng quay mặt đi.
Thời Lễ không chú ý tới sự dị thường của mẹ yêu, cho rằng đã nói ra, vì thế an tâm đến giường nằm xuống, trở mình nhìn bạn tốt vừa mới thêm trên điện thoại. Tài khoản của người nọ trừ bỏ tên có một chữ, cái khác cũng không có, ngay cả chân dung cũng là chỗ trống, thần bí giống như khuôn mặt của anh ta vậy, chắn đến kín mít.
Thời Lễ đối với cái từ ‘Thẩm’ này, luôn nhịn không được nhớ tới Thẩm Kinh Diễn, sau đó lại không ngừng nhắc nhở chính mình đừng nghĩ nhiều, cứ tuần hoàn lặp lại, cho đến khi chỗ trống ở chân dung nhảy ra một câu: Vì sao không tìm tôi nói chuyện.
Thời Lễ: “…”
Không chờ cô phản ứng lại, bên kia tiếp tục nhắn tới một câu: Em có thể nói chuyện cùng tôi.
Thời Lễ: “…” Cái gì gọi là em có thể nói chuyện cùng tôi, giống như bố thí thế.
Cô cạn lời một lát, mặt vô cảm nhắn trả: Ngại quá, tôi rất bận.
Bên kia ngay giây sau đã trả lời: Bận cái gì?
Thời Lễ nghĩ thầm tôi nào biết bận cái gì, nhưng nhìn đống xiên nướng trên bàn, cô vẫn cố mà trả lời lại: Chuyện linh tinh mà thôi, cũng không có gì cụ thể.
Bên kia nhắn lại: Bận cái gì?
Thời Lễ dừng một chút, vẻ mặt khó hiểu hỏi: Anh đánh chữ sai sao?
Bên kia an tĩnh trong chớp mắt: Không có, chỉ là muốn hỏi bận cái gì.
Khóe miệng Thời Lễ giật giật, cảm thấy người này có bệnh, nhưng thần kỳ chính là cô lại không thấy ghét… Chẳng lẽ mấy chục tệ xiên nướng kia lại có mị lực lớn như vậy?
Thời Lễ khẽ cười một tiếng, trả lời: Bận ăn xiên nướng.
Đối phương tức khắc im lặng, Thời Lễ vốn dĩ cho rằng anh ta không nhắn nữa, không nghĩ rằng qua một hồi lại nhắn tới một câu: Thực phẩm rác không tốt cho cơ thể.
Thời Lễ: … Vậy anh còn mua cho tôi nhiều như vậy.
Đối phương: Bởi vì nhìn em đang rất thèm.
Như đang tự hỏi một chút, đối phương lại bổ sung một câu: Rất đáng thương.
Thời Lễ: …
Cô nhớ lại đức hạnh lúc đó của mình một chút, phát hiện bộ dáng thèm thuồng đó đúng là rất đáng thương, vì thế một câu phản bác cũng không nói ra được.
Đối phương vẫn không tính buông tha đề tài này: Sao lại muốn ăn những cái đó, đồ ăn không thể ăn sao?
Thời Lễ không còn muốn cùng anh ta nói chuyện phiếm nữa, vì thế theo lệ nói một câu: Ừ, không thể ăn.
Đối phương: Đã biết.
Thời Lễ: “?” Anh ta thì biết cái gì? Không chờ cô hỏi, ba Thời đã từ bên ngoài về, vì thế cô ngồi dậy tìm ba yêu nói chuyện phiếm, tạm thời quên mất cái người xa lạ kỳ quái kia.
Người đàn ông bên kia ngồi ở trên tầng cao nhất, yên tĩnh chờ Thời Lễ nhắn lại, nhưng đợi mãi cũng không thấy gì.
Bảo vệ vẫn luôn đi theo bên cạnh anh nhịn không được hỏi: “Thẩm tiên sinh, ngài cùng Thời tiểu thư đã từng quen sao?”
“Ừ.” Người đàn ông lên tiếng.
Bảo vệ nhíu mày: “Nếu đã quen, vì sao không trực tiếp đi gặp chứ?”
Người đàn ông cụp mắt xuống, một bộ dáng không muốn trả lời, bảo vệ thức thời câm miệng, lại nghe thấy anh đột nhiên mở miệng: “Quá xấu.”
Bảo vệ: “?”
Người đàn ông vươn cánh tay thon chắc nhìn hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Cô ấy thích có cơ bắp, tôi đã ngủ lâu lắm, dáng người không đẹp.”
Bảo vệ: “…” Bình tĩnh mà xem xét, tuy rằng Thẩm tiên sinh hôn mê nửa năm đúng là đã gầy ốm không ít, cơ bắp cũng không tốt bằng trước kia, nhưng dáng người tuyệt đối vẫn cường hơn 90% những tên khác, huống chi còn có một khuôn mặt đẹp, anh ta cảm thấy hoàn toàn không cần lo lắng.
Nhưng mà người đàn ông lại không nghĩ như vậy, nhíu mày nhìn chằm chằm cánh tay mình nửa ngày, ghé mắt nhìn về phía bảo vệ: “Nói cho bác sĩ, tăng cường hồi phục chức năng, tôi muốn trong vòng ba ngày có thể đi lại bình thường.”
“… Việc này có chút khó khăn đó?” Bảo vệ lo lắng nói. Thật ra Thẩm tiên sinh đi đường đã không có vấn đề gì lớn, chỉ là cơ bắp ở chân muốn khôi phục thì cũng cần từ từ tới, vết thương do tai nạn xe cộ gây ra cũng cần phải tĩnh dưỡng, không phải việc chỉ cần ba ngày là có thể hoàn thành.
Vẻ mặt người đàn ông thờ ơ: “Không thử thì sao biết không thể.”
“… Vâng, vậy tôi sẽ đi tìm bác sĩ nói một tiếng.” Bảo vệ lên tiếng liền muốn đi tìm bác sĩ.
“Còn nữa,” Người đàn ông gọi anh ta lại, một lát sau mới chậm rãi nói, “Về sau cơm làm thành hai phần, đưa một phần tới chỗ cô ấy.”
“Vâng.”
Bảo vệ đi rồi, người đàn ông một mình tiếp tục nhìn chằm chằm điện thoại, nhưng nhìn đến khi điện thoại hết pin, cô cũng chưa hề nhắn lại.
Sắc trời dần dần tối sầm xuống.
Thời Lễ nằm ở trên giường rầm rì: “Mẹ ơi, hôm nay ăn cái gì đó, nếu không chúng ta gọi cơm hộp đi, cũng đỡ làm mẹ vất vả.”
“Ăn cơm hộp cái gì, vừa không đảm bảo lại không lành mạnh, mẹ làm cho con.” Mẹ Thời không chút nghĩ ngợi chối bỏ.
Vẻ mặt Thời Lễ đau khổ: “Sao giờ mẹ thích nấu cơm như thế?”
“Đồ không có lương tâm, bà đây thích nấu cơm hay là lo lắng cho con hả!” Mẹ Thời trừng mắt liếc cô một cái.
Thời Lễ cười hắc hắc, còn chưa mở miệng nói chuyện, cửa phòng bệnh đã bị mở ra, một y tá đẩy toa ăn mỉm cười đi đến. Mẹ Thời vội nói: “Chúng tôi không gọi cơm.”
“Cái này đã được kèm theo trong tấm thẻ miễn viện phí mà ông Thời đã rút trúng, bắt đầu từ buổi tối hôm nay, một ngày ba bữa cơm đều do bệnh viện phụ trách, bác sĩ có thể căn cứ vào đó để điều chỉnh chế độ ăn uống của bệnh nhân bất cứ lúc nào, giúp bệnh nhân hồi phục nhanh nhất có thể.” Y tá dịu dàng nói.
Ba người Thời gia nghe thấy mà sửng sốt, cuối cùng vẫn là Thời Lễ phản ứng lại trước: “Phiếu giảm giá viện phí của bệnh viện… Còn có loại phục vụ này?”
“Không những thế, còn có thể miễn phí giúp các vị đổi sang phòng bệnh mới, tầng trên có phòng VIP, chờ ngày mai nếu rảnh, đến lúc đó sẽ trực tiếp giúp các vị đổi chỗ.” Y tá trả lời.
Mẹ Thời nuốt nước miếng: “Sao tôi cứ cảm thấy không chân thật thế nhỉ?”
“Đây là hoạt động thường xuyên mà bệnh viện chúng tôi tổ chức, vì lấy danh tiếng, các vị vừa lòng là tốt.” Y tá nói xong liền rời đi, chỉ để lại đống đồ ăn phong phú trên toa xe.
Thời Lễ cùng mẹ Thời đi qua xem, nhìn phía trên có bốn món một canh cùng món chính, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Sau một lúc lâu, Thời Lễ cẩn thận hỏi: “Chúng ta có phải đã dính vào âm mưu gì hay không? Nhỡ đâu đến lúc chúng ta rời đi bọn họ đến đòi tiền thì làm sao?”
“Hẳn là không thể nào, lần rút thăm trúng thưởng lần trước mẹ đã đi hỏi thăm, đúng là có, chính là chủ nhiệm bệnh viện tự mình chủ trì.” Mẹ Thời trả lời.
Thời Lễ vẫn cảm thấy có chỗ không đúng, khi còn suy tư có nên ăn hay không, ba Thời đã đắc ý móc điện thoại ra: “Ba vừa rồi đã ghi âm, đến lúc đó bọn họ nếu thật sự muốn chúng ta trả tiền, liền lấy cái ghi âm này cho bọn họ nghe.”
“Ba con thật thông minh!”
“Không hổ là chồng của tôi!”
Hai mẹ con trong nhà đồng thời khen ba Thời đến sửng sốt, tiếp theo liền bắt đầu ăn cơm. Đồ ăn đầy đủ, một nhà ba người đều ăn no căng, cuối cùng ai nằm trên giường thì nằm trên giường, ai nằm sô pha thì nằm sô pha, tất cả đều mang bộ dáng mỹ mãn.
“Cứ như thế, mẹ cũng không cần phải làm cơm rồi.” Mẹ Thời tỏ vẻ vô cùng vui.
Thời Lễ càng vui hơn, bởi vì không cần uống những loại nước canh kỳ quái kia nữa. Bởi vì phần vui vẻ này, khi người đàn ông kia mời cô đi dạo quanh bãi cỏ ở bệnh viện, cô theo bản năng liền nhắn lại một chữ ‘Được’.
May mắn cô phản ứng nhanh, kịp thời rút về, nhưng mà ――
Người nọ: Anh thấy rồi, em đã đồng ý.
Khóe miệng Thời Lễ giật giật: Tôi gửi sai đấy, vốn dĩ muốn nhắn chính là ‘Không đi’.
Người nọ: Nhưng em đã đồng ý rồi.
Thời Lễ cạn lời: Tôi không đồng ý, tôi đã rút về.
Người nọ: Anh thấy rồi, vậy không tính là rút về.
Thời Lễ: …
Sau khi cô gửi đi một chuỗi dấu ba chấm, liền dứt khoát không phản ứng tới anh ta nữa, nhưng mà anh ta lại vẫn chạy theo truy hỏi, tần suất cũng sắp theo kịp quấy rối, Thời Lễ cảm thấy tính tình của mình thật tốt, đã đến nông nỗi này, thế mà vẫn chưa kéo anh ta vào danh sách đen.
Tuy rằng không kéo vào đó, nhưng cũng không muốn bị anh ta quấn lấy như vậy, toàn bộ kiên nhẫn của cô đã dành cho Thẩm Kinh Diễn, mặc dù người này luôn làm cô có loại cảm giác quen thuộc, cô cũng không muốn để ý đến anh ta.
“Mẹ, chuyển cho con một trăm tệ.” Thời Lễ hỏi mẹ Thời.
Mẹ Thời vừa rồi nhìn cô ăn một bát cơm lớn, biết cô sẽ không đi ra ngoài ăn vụng, vì thế hào phóng gửi cho cô. Thời Lễ nhận được tiền liền chuyển qua cho người nọ, người nọ đang truy hỏi đột nhiên im bặt.
Thời Lễ vừa lòng, nghĩ thầm anh ta đại khái đã hiểu ý tứ của cô, tiền cũng đã trả cho anh ta, lại còn nhiều như vậy, hy vọng anh ta không cần đến làm phiền cô nữa.
Mới vừa nghĩ như vậy, điện thoại liền leng keng một tiếng, nhìn thấy đối phương chuyển cho cô năm vạn.
Thời Lễ: “?”
Người nọ: Có giới hạn, em gửi số thẻ ngân hàng cho anh.
Thời Lễ: …. Anh chuyển tiền cho tôi làm gì?
Người nọ: Lễ thượng vãng lai*.
*Lễ thượng vãn lai: Lễ có qua lại
Thời Lễ: “…” Thật mẹ nó lễ thượng vãng lai, cô hiện tại đã chắc chắn, tên này chính là tên mắc bệnh tâm thần. Cô mím môi, trực tiếp xóa tin nhắn của anh ta, mắt không thấy tâm không phiền.
Người đàn ông chờ mãi không thấy tin nhắn trả lời, lại nhắn cho cô thêm mấy tin nhắn, nhưng vẫn không thấy hồi âm như cũ, anh lại không hề có bực bội, ngược lại quanh người tràn ngập hơi thở sung sướиɠ.
“… Thẩm tiên sinh, sao ngài vui thế?” Bảo vệ thật sự không hiểu.
Người đàn ông rũ mắt: “Cô ấy vừa đối tốt với tôi.”
Bảo vệ: “?”
“Cô ấy vừa rồi gửi cho tôi một trăm tệ, hẳn là cho tôi tiền tiêu vặt.” Người đàn ông chậm rãi nói, mặt mày sắc bén khó được thêm một phần nhu hòa.
Bảo vệ: “…” Sao anh ta lại cảm thấy, một trăm tệ kia như đang phân rõ giới hạn vậy?
Anh ta hơi do dự, không biết có nên giải thích một chút cho người này hiểu hay không, nhưng thấy vẻ mặt của người đàn ông, anh ta rối rắm một chút lại cảm thấy không nên nói thì tốt hơn.
Đúng, miễn cho dẫn lửa thiêu thân.
Nhưng mặc dù anh ta không nói, người đàn ông cũng rất nhanh tự cảm giác ra được, bởi vì Thời Lễ không những không nhận tiền, mà còn không nhắn lại cho anh, liên tiếp mấy ngày cũng không thấy nhắn lại.
Anh từ tài khoản của Thời Lễ mà tìm được số điện thoại của cô, có ý gửi tin nhắn sang, nhưng mới vừa gửi được mấy tin đã bị kéo đen, anh rốt cuộc cũng xác định là cô phiền chán anh. Sắc mặt người đàn ông càng ngày càng đen, liên lụy tới người cùng đi theo cũng phải hoạt động cẩn thận, không dám chọc anh.
Bảo vệ nhịn không được đề nghị: “Không bằng ngài trực tiếp tìm cô ấy nói rõ ràng đi, hiện tại Thời tiểu thư không để ý tới ngài, khả năng chỉ là do không nhận ra ngài, đây cũng là chuyện tốt, chứng tỏ cô ấy rất trung thành đối với ngài, còn đối với những tên đàn ông khác kéo ra khoảng cách rất khá.”
Người đàn ông dừng một chút, nháy mắt được trấn an. Anh cảm thấy bảo vệ nói có lý, tuy rằng trong khoảng thời gian này thân thể của anh vẫn còn khô gầy, nhưng đã so sơ với trước khi tỉnh tốt hơn rất nhiều, tin chắc rằng lại làm hồi phục chức năng một đoạn thời gian là có thể quay trở về bộ dáng cô thích.
Trước tiên cứ nhận ra nhau trước, mặt anh không có thay đổi quá nhiều, Thời Lễ vẫn rất thích gương mặt này của anh.
Người đàn ông trầm mặc hồi lâu nhìn về phía bảo vệ, trong lòng bảo vệ lộp bộp một chút: “… Tôi nói sai chỗ nào sao Thẩm tiên sinh?”
“Tôi mượn điện thoại của anh.” Người đàn ông mở miệng.
Bảo vệ khó hiểu: “Vì sao?”
“Cô ấy cho tôi vào danh sách đen.”
Bảo vệ: “…”
Khi Thời Lễ nhận được một tin nhắn từ dãy số lạ gửi tới hẹn cô gặp mặt, phản ứng đầu tiên chính là người đàn ông thần bí kia, không khỏi một trận sởn tóc gáy… Lúc trước cô rốt cuộc đã trêu chọc gì tới tên biếи ŧɦái chấp nhất này, sao vẫn luôn quấn lấy cô như vậy?
Loại tính cách cố chấp này ở trong đời thực quá khủng bố, Thời Lễ nhíu mày tính toán tốc chiến tốc thắng, trực tiếp nhắn trả một tin nhắn: Tôi sẽ không gặp anh, mong anh về sau không nên liên hệ với tôi nữa, bạn trai tôi sẽ không vui.
Sau khi người đàn ông nhận được tin nhắn đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo mặt hoàn toàn đen, ngón tay đánh chữ mang lực độ cực lớn, giống như muốn chọc một cái lỗ trên điện thoại: Em có bạn trai?
Đôi mắt Thời Lễ nheo lại: Đúng vậy, yêu đã nhiều năm, hy vọng anh không nên đến quấy rầy cuộc sống của tôi.
Người đàn ông nhìn thấy tin nhắn cô gửi đến, đột nhiên bình tĩnh lại, yên tĩnh một lát rồi đột nhiên ném bay điện thoại ra ngoài, khi điện thoại theo đường bay chia năm xẻ bảy, đáy mắt anh mới bộc phát ra tức giận.
“… Thẩm tiên sinh.” Bảo vệ khô khan mở miệng.
Người đàn ông mang vẻ mặt vô cảm: “Tiền mua điện thoại đi tìm quản gia lấy, bồi thường gấp mười lần.”
“… Tôi không có ý đó, ngài, ngài bình tĩnh một chút, đừng nóng giận.” Bảo vệ hối hận một vạn lần khi đề nghị anh hẹn gặp cô nàng kia.
Người đàn ông cụp mắt: “Lúc trước mấy người đã điều tra, không phải nói cô ấy độc thân?”
“Đúng vậy, chúng tôi tra ra được chính là đang độc thân,” Bảo vệ nói xong nuốt nước miếng, “Nhưng không loại trừ khả năng yêu thầm, gia giáo trong nhà Thời tiểu thư tương đối nghiêm, không nói cho ba mẹ cũng… Có khả năng…”
Nói xong lời cuối cùng anh ta đã không dám nói tiếp nữa.
Vẻ mặt người đàn ông vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trên cánh tay đã nổi lên từng mạch gân xanh: “Tìm thêm một cái điện thoại khác tới đây.”
“… Vâng.”
Thời Lễ thấy đối phương không nhắn lại, liền cho rằng việc này cứ thế là qua, tức khắc thở phào một hơi, nhưng không chờ cô thả lỏng được một giờ, lại tiếp tục nhận được một tin nhắn đến từ dãy số xa lạ: Chia tay cho tôi.
Thời Lễ: “…”
―― Em muốn cái gì anh cũng có thể cho, chia tay với hắn ta đi.
Thời Lễ trầm mặc một lát, nhịn không được gọi cho anh ta, điện thoại chỉ vang lên một tiếng liền được nhận, cô tức giận rốt cuộc tại lúc này bạo phát: “Anh là cái thá gì, cũng xứng để tôi chia tay với bạn trai? Tuy rằng không quen biết anh, nhưng tuổi anh hẳn là cũng không còn nhỏ đâu nhỉ, ngại quá, cho dù tôi cùng bạn trai chia tay, tôi cũng sẽ không thích loại người tuổi cao như anh, hy vọng anh có thể tự mình hiểu lấy, không cần đến làm phiền tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”
Nói xong không cho đối phương một chút cơ hội phản bác, trực tiếp ngắt điện thoại, lúc này mới phát hiện trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
“Làm sao vậy con gái, chưa đến cửa đã nghe thấy con đang gào rống.” Ba Thời mẹ Thời từ bên ngoài trở về.
Thời Lễ lau miệng, ủy khuất nhào qua: “Ba! Mẹ! Chúng ta nhanh xuất viện đi, ở đây có biếи ŧɦái, cứ ở lại chỗ này quá nguy hiểm.”
Mẹ Thời hoảng sợ, vội hỏi sao lại thế này, Thời Lễ liền đem chuyện trong khoảng thời gian này nói ra, sắc mặt ba mẹ tức khắc nghiêm túc lên.
“Hai mẹ con đi trước, bây giờ ba đi làm thủ tục xuất viện.” Ba Thời trầm giọng nói.
Thời Lễ mắt trông mong nhìn ông: “Muốn con đi cùng ba không?”
“Con đi theo làm gì, nhanh chạy đi, đừng để biếи ŧɦái theo dõi.” Ba Thời thúc giục.
Mẹ Thời nhanh chóng đi dọn đồ, không bao lâu liền cùng Thời Lễ rời đi, chờ ba Thời làm thủ tục xuất viện xong, hai mẹ con đã về tới nhà.
Khi nghe thấy một nhà Thời Lễ đã rời đi, ánh mắt người đàn ông lạnh nhạt, không có bất luận tỏ vẻ gì, bảo vệ lại cảm thấy nguy hiểm đang ẩn núp, không khỏi càng thêm cẩn thận hơn.
Sau khi Thời Lễ về đến nhà, cô cài lại điện thoại để không nhận thêm tin nhắn từ số lạ, tuy rằng khi nhận đồ chuyển phát nhanh có chút phiền, nhưng còn tốt hơn là bị biếи ŧɦái quấn lấy.
Ở nhà nghỉ ngơi một đoạn thời gian, cuộc sống tựa hồ lại về quỹ đạo cũ, mẹ Thời thấy trạng thái của cô không tồi, liền đề nghị để cô đi xem mắt.
Thời Lễ bất đắc dĩ: “Tạm thời con chưa có ý định tìm đối tượng.”
“Cũng không phải để con đi tìm đối tượng, chỉ là cho con đi gặp một lần, coi như quen biết bạn bè.” Mẹ Thời khuyên nhủ.
Thời Lễ lại không ủng hộ cách nói này, thậm chí cảm thấy nếu cô đi, chính là một loại phản bội đối với Thẩm Kinh Diễn, cho nên cô vẫn không chút nghĩ ngợi từ chối, mẹ Thời vốn đang muốn khuyên tiếp, cô liền nhận được tin nhắn của đàn chị cùng làm thêm lúc trước, ánh mắt tức khắc sáng lên: “Mẹ, con đi ra ngoài một chuyến.”
“Con đi đâu?” Mẹ Thời vội hỏi.
Thời Lễ xua xua tay: “Đàn chị muốn đưa tiền lương lúc trước con làm thêm cho con, trong điện thoại chị ấy không có tiền, vừa vặn em trai chị ấy đi ngang qua bên này, liền tiện đường đưa tiền mặt cho con.”
Mẹ Thời vừa nghe là việc về tiền, cũng không ngăn cản nữa, chỉ nói cô ở trên đường cẩn thận một chút. Thời Lễ có lệ nói hai câu, liền trực tiếp cứ mặc áo ngủ liền chạy ra.
Khi cô đi đến cửa tiểu khu, em trai của đàn chị đã chờ ở đó, 18-19 tuổi cao lớn, nhìn qua chính là ánh sáng của thiếu niên. Thời Lễ lúc trước đã quen cậu em này, gặp mặt liền nhiệt tình chào hỏi: “Tiền tiền tiền, tiền của chị.”
“Chị không thể yên ổn hàn huyên sao?” Nam sinh dở khóc dở cười từ trong túi móc ra một cái bao lì xì, “Đếm thử xem?”
Thời Lễ ước lượng, vừa lòng cười: “Không cần, chị đây tin tưởng đàn chị.”
“Vậy được, em còn có việc, đi trước nhé.” Nam sinh nói.
Thời Lễ cười tủm tỉm nói tạm biệt với cậu chàng.
Bộ dạng tươi cười xán lạn của cô rơi vào trong mắt người đàn ông, người đàn ông vô cảm nhìn, quanh thân lại như đang bị đóng băng. Trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn điều tra về bạn trai của cô, nhưng trước sau lại không tra ra được gì, coi như là thời điểm anh sinh ra vài phần hy vọng, không nghĩ tới lại thấy được một màn này.
Cô đến tiền của anh cũng không chịu nhận, lại chủ động nhận bao lì xì của một tên khác.
Hóa ra cô nói chính là thật, cô vẫn luôn có bạn trai, hóa ra tình cảm cô đối với anh đều là giả, cô yêu chính là một người khác, sở dĩ đối tốt với anh như vậy, luôn miệng nói yêu anh, chẳng qua là bởi vì vội vã muốn trở lại hiện thực đoàn tụ cùng bạn trai.
Cô là kẻ lừa đảo.
Gió tuyết ngưng tụ trong mắt người đàn ông: “Đi qua.”
Một chiếc xe đen đột nhiên đi về phía Thời Lễ, anh rõ ràng thấy được vẻ kinh ngạc trên mặt Thời Lễ.
Thời Lễ xác thật hoảng sợ, thế cho nên có người khí thế rào rạt đi về phía mình thì cũng chưa phản ứng lại, chờ nhận ra thì đã bị nhét vào trong xe.
Ý thức được chính mình bị bắt cóc, Thời Lễ sắp bị dọa điên rồi, thét chói tai muốn từ trong xe đi ra ngoài, lại trong lúc vô tình đυ.ng phải người bên cạnh. Vẻ mặt cô hoảng sợ quay đầu, khi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương thì hoàn toàn sửng sốt.
“Nhìn thấy anh em rất thất vọng?” Mưa gió từ người đàn ông sắp ập đến.
Thời Lễ ngơ ngẩn nhìn anh, hơn nửa ngày mới gian nan hỏi: “Thẩm kinh… Diễn?”
“Nếu không em nghĩ là ai? Tên vừa rồi sao?” Thẩm Kinh Diễn vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm cô, hận ý trong lòng cuồn cuộn thành sóng thần, cơ hồ muốn đem lý trí hoàn toàn bao phủ.
Nhưng mà giây tiếp theo, cô gái mà anh hận thấu nức nở một tiếng, khóc lóc nhào tới: “Thẩm Kinh Diễn! Thẩm Kinh Diễn! Hu hu Thẩm Kinh Diễn!”
Thẩm Kinh Diễn cứng đờ, vẻ mặt tối tăm thậm chí không kịp thu hồi.
Thời Lễ khóc làm trên mặt tất cả đều là nước mắt, một bên gọi tên của anh, một bên đi hôn môi anh, giống như tách ra một đoạn thời gian, tích cóp vô số ủy khuất.
Hầu kết Thẩm Kinh Diễn giật giật, sau một lúc lâu nghẹn ra một câu: “Em đã có bạn trai, hôn anh làm gì?”
Thời Lễ đang khóc lóc đột nhiên sửng sốt, mờ mịt nhìn về phía anh.
“Em không cần gạt anh, anh đều biết hết rồi.” Sắc mặt Thẩm Kinh Diễn một lần nữa đen xuống.
Thời Lễ ngơ ngẩn nhìn anh, hơn nửa ngày mới chần chờ hỏi: “Anh chính là tên biếи ŧɦái kia?”
Thẩm Kinh Diễn: “?”