Thời Lễ bình tĩnh nhìn anh, càng nhìn trong đầu lại càng ra nhiều hình ảnh của tên biếи ŧɦái kia, người kia cũng họ Thẩm, hoàn toàn không lộ mặt trước cô, cô vẫn luôn có loại cảm giác quen thuộc lại không biết vì sao, mà người nọ vừa mới quen biết với cô, liền biểu hiện ra sự cố chấp không bình thường…
Đôi mắt cô dần dần mông lung.
Thẩm Kinh Diễn trầm mặc nhìn cô, hơn nửa ngày mới hỏi: “Em coi anh thành tên biếи ŧɦái?”
“Chẳng lẽ anh không phải?” Thời Lễ hỏi xong, đột nhiên sinh ra một phần phẫn nộ, cô trong khoảng thời gian này nhớ anh nhớ đến đau cả tim, mỗi phút đều khát vọng nhìn thấy anh, anh lại giỏi rồi, rõ ràng đã tìm thấy cô, nhưng không chịu đến nhận, còn giả làm người xa lạ thử cô.
Thẩm Kinh Diễn nhận ra cảm xúc của cô, dừng một chút nhàn nhạt nói: “Anh không phải.”
“Đó chính là cố ý giấu giếm thân phận, muốn thấy em bị chê cười phải không?” Thời Lễ nói rồi ngồi ngay ngắn, đồng thời cũng cách anh xa chút.
Thẩm Kinh Diễn nhíu mày: “Sao em lại nghĩ như vậy?”
Trong lòng Thời Lễ nén giận, nghe vậy đến liếc anh một cái cũng không chịu, chỉ xụ mặt nhìn ngoài cửa sổ.
Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nhìn sườn mặt của cô, sau một lúc lâu cầm lấy tay cô, nghiêm túc nhìn chằm chằm Thời Lễ đang nhìn ngoài cửa sổ, trước khi anh chạm đến liền né tránh. Thẩm Kinh Diễn yên tĩnh thật lâu, nhàn nhạt hỏi: “Vì sao tức giận?”
Thời Lễ nghe vậy hốc mắt đỏ lên, cắn môi không chịu nói chuyện.
Thẩm Kinh Diễn một lần nữa lại nắm lấy tay cô, nhíu mày nhìn sườn mặt: “Là bởi vì anh che giấu thân phận?”
“Anh nói xem?” Gặp lại đã là kỳ tích, Thời Lễ cũng không muốn thời gian sau khi gặp lại đều lãng phí trong việc tức giận, tự mình giải quyết một chút rồi vẫn để ý đến anh.
Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nhìn cô: “Nếu ngày đó là em xuất hiện ở trước mặt anh, mặc kệ em thành như thế nào, anh đều nhận ra em.”
Trong lòng Thời Lễ dừng một chút, việc không vui tức khắc tan một nửa: “Không nhận ra anh là em không đúng, em rất xin lỗi anh, nhưng anh vì sao lại muốn che giấu kín kẽ như vậy? Chẳng lẽ muốn trêu cợt em?”
“Không phải trêu cợt,” Thẩm Kinh Diễn nhíu mày, “Anh không nghĩ đến việc trêu cợt em, nhưng trạng thái hiện tại của anh không tốt lắm, cho nên tạm thời không muốn em nhìn thấy.”
“Anh bị sao vậy?” Thời Lễ vội hỏi.
Thẩm Kinh Diễn nhìn thấy quan tâm trong đáy mắt của cô, mặt mày hòa hoãn không ít: “Chân anh đi đường vẫn còn có chút cố sức, cần phải tiếp tục làm phục hồi chức năng, ngẫu nhiên cũng sẽ phải dùng đến xe lăn cùng nạng chống, cho nên không muốn để em nhìn thấy, sợ em sẽ không thích.”
Thời Lễ nhíu mày: “Cũng chỉ là như vậy?”
“Ừ.” Thẩm Kinh Diễn gật đầu.
Thời Lễ có chút bất đắc dĩ: “Sao em có thể bởi vì cơ thể anh không tốt liền không thích anh, anh có phải không có chút tin tưởng nào với em hay không?”
“Là anh sai, vậy em có thể giải thích một chút về chuyện em có bạn trai hay không?” Đáy mắt Thẩm Kinh Diễn hiện lên một tia ý cười. Anh hiện tại đã vô cùng chắc chắn, cô cũng không có tên bạn trai nào hết.
Quả nhiên, Thời Lễ mím môi, thành thật mở miệng: “Em không có bạn trai, chỉ là lúc trước không nhận ra anh, nên cho rằng anh là người xấu, cố ý tìm lý do từ chối anh mà thôi.”
“Ừ, đã biết.” Suy đoán của Thẩm Kinh Diễn đã được chứng thực, quanh người lây nhiễm hơi thở sung sướиɠ.
Thời Lễ hừ nhẹ một tiếng, sau một lúc lâu cẩn thận hỏi: “Đúng rồi, vì sao anh… Sẽ xuất hiện ở đây?”
Cô hỏi hơi hàm hồ, nhưng Thẩm Kinh Diễn lại nghe hiểu, ngón tay thon dài ấn một cái nút trong tầm tay, trên xe lập tức dâng lên một khối kính chắn đen, chia xe hoàn toàn thành hai không gian riêng biệt.
Thẩm Kinh Diễn lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Bởi vì anh cũng là người ở thế giới hiện thực, nửa năm trước xảy ra tai nạn xe cộ hôn mê, không hiểu sao lại tới được những thế giới đó.”
“Anh vẫn luôn không có ký ức sao?” Thời Lễ hỏi.
Thẩm Kinh Diễn gật đầu: “Đúng vậy, anh ở trong những thế giới tiểu thuyết đó, không có chút ký ức nào về thế giới bên ngoài.”
“Khó trách…” Thời Lễ nói thầm một câu, tiếp theo lại tò mò, “Vậy anh làm sao ra được đây?”
“Em dẫn anh ra đó.” Thẩm Kinh Diễn dịu dàng nói.
Trong mắt Thời Lễ hiện lên một tia khó hiểu.
“Khi thế giới tiểu thuyết tiêu tán, vốn dĩ anh cũng nên biến mất theo, nhưng bởi vì chấp niệm có với em, linh hồn hóa thành dấu vết trên cổ tay em, được em mang theo cùng trở về hiện thực,” Thẩm Kinh Diễn nói xong dừng một chút, “Đây cũng đều chỉ là suy đoán của anh, cụ thể là thật hay giả cũng khó có thể phán đoán, nhưng có thể chắc chắn chính là, nếu không có em, anh tuyệt đối không có khả năng bình an tỉnh lại ở thế giới thực.”
“Quan tâm thật giả làm gì, có thể sống để trở về là được.” Thời Lễ vội nói.
Khóe môi Thẩm Kinh Diễn câu lên: “Không những sống sót mà quay về, còn có thể gặp lại em, đã là chuyện tốt nhất rồi.”
Thời Lễ nở nụ cười, khi nhận thấy được anh muốn dịch lại về phía mình, gương mặt hơi hơi đỏ chút, giả vờ không phát hiện động tác nhỏ đó của anh. Thẩm Kinh Diễn như nguyện được dựa gần vào cô, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại.
Thời Lễ an tĩnh ngồi ở bên người anh, sau một lúc lâu đột nhiên hỏi: “Anh không còn chuyện gì lừa em chứ?”
“Không có,” Thẩm Kinh Diễn vừa nói xong, liền nhớ tới cái gì, mở to mắt tạm dừng một lát rồi mở miệng, “Anh dùng chút thủ đoạn nhỏ, muốn em ở lại bệnh viện mấy ngày, chuyện này tính không?”
Thời Lễ: “…”
“Nếu không tính, vậy thì không còn gì hết, nếu mà tính, thì anh hiện tại cũng thẳng thắn, em không được giữ lại để tính sổ.” Thẩm Kinh Diễn suy nghĩ vô cùng chu toàn.
Thời Lễ bị anh chọc cười, sau một lúc lâu liếc mắt nhìn anh một cái, cúi đầu gửi cho mẹ yêu một tin nhắn, nói cô đi ra ngoài chơi cùng bạn bè, khả năng đến tối mới về nhà.
Ừ, quả nhiên thu được một câu thoá mạ.
Ô tô chạy ở trên đường, rất nhanh xuyên qua phố xá sầm uất, đi về phía biệt thự vùng ngoại thành. Kích động vào lúc ban đầu của Thời Lễ qua đi, nhìn người ngoài cửa sổ xe càng ngày càng ít, đột nhiên sinh ra một phần khẩn trương.
Tuy rằng cô cùng Thẩm Kinh Diễn nói đúng thì cũng đã ở chung vài đời, nhưng đó đều chỉ là ở thế giới tiểu thuyết, mà trong thế giới tiểu thuyết tính cách cùng tính tình của Thẩm Kinh Diễn, đều là dựa theo giả thiết của nam phụ trong sách mà ra, ở trong hiện thực không có giá trị tham khảo.
Tình huống hiện tại rất có thể là, Thẩm Kinh Diễn đã điều tra cô đến rõ ràng rành mạch, mà cô đối với Thẩm Kinh Diễn lại hoàn toàn không biết gì cả… Thậm chí bây giờ bọn họ muốn đi đâu cũng không biết.
Thẩm Kinh Diễn vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần nhận thấy người bên cạnh càng ngày càng căng thẳng, liền mở to mắt nhìn về phía cô: “Có việc gì sao?”
“Anh, anh muốn đưa em đi đâu vậy?” Thời Lễ cẩn thận hỏi.
Thẩm Kinh Diễn: “Nhà của chúng ta.”
Thời Lễ: “?”
“Ngày mai anh sẽ cho người về nhà mang hành lý của em dọn hết về đây, nếu đã nhận ra nhau, vậy không cần lãng phí thêm thời gian.” Thẩm Kinh Diễn chậm rãi nói.
Thời Lễ ngốc: “Cái gì cái gì?”
Thẩm Kinh Diễn dừng một chút, nhíu mày: “Em không muốn ở cùng anh?”
“… Cũng không phải em không có nhà, vì sao lại phải ở cùng anh?” Thời Lễ mang vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
Thẩm Kinh Diễn trầm mặc trong chớp mắt: “Anh đây đi dọn đồ, theo em về nhà ở.”
“Anh dừng lại đã,” Thời Lễ có chút đau đầu, “Chúng ta mới vừa gặp lại, vì sao nhất định phải ở cùng một chỗ?” Anh lại còn đòi về nhà theo cô, cô chính là đi theo ba mẹ, nếu bị ba mẹ biết, không đánh gãy chân cô mới là lạ.
Thẩm Kinh Diễn không vui: “Chúng ta trước kia đều ở cùng một chỗ.”
“Đó là trong thế giới tiểu thuyết, nơi này là hiện thực, chúng ta mỗi người đều có nhà, không cần thiết phải ở cùng một chỗ.” Thời Lễ lời hay khuyên bảo.
Thẩm Kinh Diễn lại cảm thấy cô nói không đúng, nhưng thấy cô kiên trì, chỉ có thể tạm thời không đề cập tới trước. Hai người rất nhanh tới nơi ở của Thẩm Kinh Diễn, Thẩm Kinh Diễn vừa xuống xe, liền có người đưa nạng chống tới, nhưng anh không lấy, mà lại chậm rãi dựa vào chính sức lực của mình đi vào bên trong, Thời Lễ không yên lòng, chạy nhanh đi đỡ anh.
Hai người một đường đi về phòng, Thời Lễ có thể rõ ràng cảm giác được sự kinh ngạc của người làm trong nhà, có vẻ thấy lạ khi Thẩm Kinh Diễn mang phụ nữ về nhà… Cô hiện tại cũng rất kinh ngạc, vẫn luôn cảm giác Thẩm Kinh Diễn là người có tiền, nhưng không nghĩ tới anh lại có tiền như vậy, lại liên tưởng đến chuyện bát quái khi nghe được ở bệnh viện.
Ồ, anh hẳn là một người ở trong giới siêu giàu rồi. Thời Lễ nuốt nước miếng, đột nhiên sinh ra chút áp lực.
Thời Lễ một đường đỡ Thẩm Kinh Diễn vào phòng, đóng cửa lại ngăn cách đi mấy ánh mắt tò mò, cô lúc này mới thở phào một hơi, đánh giá cẩn thận lại Thẩm Kinh Diễn rồi mới nói: “Em có thể nhìn qua chân của anh không?”
Anh vừa rồi đi đường cần phải cố hết sức, cô có chút lo lắng.
“Khó nhìn.” Thẩm Kinh Diễn nhíu mày.
Thời Lễ bật cười: “Anh là một người đàn ông, sao lại để ý đến bề ngoài như thế?”
“Bởi vì phải cho em xem.” Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt trả lời.
Thời Lễ dừng một chút: “Cho em xem đi, em muốn biết anh đã hồi phục được thế nào.”
Thẩm Kinh Diễn trầm tư một lát, rốt cuộc vẫn kéo ống quần lên, lộ ra cẳng chân thon chắc. Hơn nửa năm cũng chưa dùng chân, trong khoảng thời gian này sau khi trải qua rèn luyện, cũng không tính là quá mảnh khảnh, nhìn qua còn thấy rất bình thường.
Thời Lễ đánh giá một lúc lâu, nhẹ nhàng thở phào một hơi: “May mắn không quá nghiêm trọng, anh lại tập luyện hồi phục thêm một đoạn thời gian, khẳng định sẽ rất nhanh khỏe lại.”
“Ừ.” Thẩm Kinh Diễn lên tiếng.
Thời Lễ đột nhiên không biết nên nói gì tiếp, bình tĩnh nhìn anh một lúc lâu, ra vẻ không có việc gì ở trong phòng đi lại: “Đây là nơi ngày thường anh sinh hoạt sao?”
“Ừ, nếu em không thích, chúng ta có thể đổi sang chỗ khác.” Thẩm Kinh Diễn ngồi trên sô pha, ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô.
Thời Lễ cười một tiếng: “Là phòng của anh, anh thấy thoải mái là được.” Cô tạm thời chưa có tính toán ở chung với anh.
Nghe thấy cô nói như vậy, ánh mắt Thẩm Kinh Diễn tối sầm xuống, yên tĩnh một lát rồi nhàn nhạt nói: “Em lại đây một chút.”
“Làm sao vậy?” Thời Lễ khó hiểu đi qua, nhưng vẫn ở khoảng cách cách anh ba bước liền dừng.
Trong lòng Thẩm Kinh Diễn hiện lên một tia không vui: “Lại đây.”
Thời Lễ lại dịch về phía trước một bước, cảm giác được khí áp quanh người anh lại thấp hơn, đành nhanh chân đến sát vào chút. Thẩm Kinh Diễn bắt lấy cổ tay của cô, đột nhiên kéo cô xuống, Thời Lễ đột nhiên không kịp phòng ngừa ngồi lên đùi của anh, tức khắc cả người đều căng chặt.
“Em đang bài xích anh?” Đáy mắt Thẩm Kinh Diễn đen kịt một mảnh.
Thời Lễ khó khăn động vài cái, chờ khi cảm giác được chỗ nào đó bị cô động mà phát hỏa, nháy mắt liền cứng lại: “Em, em không có.”
“Thời Lễ, không cần nói dối với anh.” Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt mở miệng.
Thời Lễ cười gượng một tiếng: “Thật sự không có… Em chỉ là có chút không quen.”
Trước kia Thẩm Kinh Diễn là dựa theo giả thiết mà xuất hiện, mặc kệ là tính cách hay dáng người, đều giống với giả thiết trong tiểu thuyết, mặc dù vào lúc cô không quen biết anh, thì cũng đã đối với anh vô cùng hiểu rõ. Mà người trước mắt này lại là mới, mặc kệ là suy nghĩ hay thân thể cũng đều là mới, là đối tượng cô hoàn toàn xa lạ.
Cô có chút không biết nên ở chung với anh như thế nào, mới có thể làm anh vui vẻ.
“Thời Lễ, em như vậy sẽ làm anh không vui.” Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt nói.
Thời Lễ mím môi, cẩn thận hôn một cái lên mặt anh: “Em yêu anh.”
Thẩm Kinh Diễn dừng lại.
Cô lại hôn cái nữa: “Thật sự rất yêu anh, nhưng do em không quá hiểu về anh ở hiện thực, sợ chọc anh không vui, cho nên…”
“Chỉ cần em đừng xa cách anh, anh sẽ vui hơn.” Thẩm Kinh Diễn đánh gãy lời cô nói.
Thời Lễ chớp mắt, nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, đột nhiên lại cảm thấy vừa rồi chính mình rối rắm lại không có chút đạo lý nào… Người trước mắt này, cùng với người ở trong thế giới tiểu thuyết thì có cái gì khác nhau đâu! Đều cố chấp, bá đạo, không nói lý, cũng đều yêu cô mà.
Sau khi ý thức được điểm này, cô giống như đã thông suốt, ôm mặt Thẩm Kinh Diễn vừa ôm vừa hôn: “Rất xin lỗi, em không nên nghĩ quá nhiều, anh đừng giận em.”
Thẩm Kinh Diễn có không vui bao nhiêu, thì cũng bị cô hôn cho mất hết, chỉ là một loại hỏa khí mới nhịn không được lại dâng lên. Anh cũng không để chính mình chịu ủy khuất, lập tức ôm sát eo Thời Lễ, không chút khách khí đảo khách thành chủ.
Âm thanh nói chuyện trong phòng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại tiếng vang nhỏ quấn quýt giữa môi răng, Thời Lễ bị Thẩm Kinh Diễn câu đến hồn phách cũng sắp mất, chờ phản ứng lại thì đã bị bế lên trên giường. Cô kinh ngạc trong chớp mắt, vội che lại váy của mình: “Không phải anh chưa thể hoạt động mạnh sao? Làm thế nào lại ôm em tới đây được?”
“Em quá nhẹ.” Thẩm Kinh Diễn có lệ nói một câu, liền muốn cởi đi váy bị cô nắm chặt trong tay.
Đôi tay Thời Lễ gắt gao giữ chặt: “Không được không được, hôm nay không được.”
“Tại sao?” Thẩm Kinh Diễn hôn tai cô.
Cả người Thời Lễ đều tê rần, giọng nói run run nói ra cũng không kiên trì được nữa: “Em, em còn phải về nhà…”
“Gọi điện thoại cho ba mẹ, nói em đêm nay ngủ ở nhà bạn.” Giọng nói của Thẩm Kinh Diễn giống như bọn buôn người đang dụ dỗ trẻ nhỏ.
Vẻ mặt Thời Lễ cổ quái trừng anh: “Sao anh có thể thuần thục như vậy?” Nói xong dừng một chút, cứ việc trong lòng nói cho chính mình, anh lớn như vậy yêu qua vài lần cũng rất bình thường, nhưng vẫn không nhịn được mà chất vấn, “Anh rốt cuộc đã đưa bao nhiêu người phụ nữ về đây rồi?!”
“Chỉ có em,” Bữa tiệc lớn ở trước mặt, Thẩm Kinh Diễn khó có được nhẫn nại, một bên nhấm nháp một bên an ủi điểm tâm ngọt của anh, “Anh chưa từng có người phụ nữ khác, chỉ có em.”
Thời Lễ lại không mấy tin: “Anh lừa quỷ hả, gia cảnh của anh tốt như vậy, lớn lên lại đẹp, làm sao…”
“Có thể là vì chờ em đi.” Thẩm Kinh Diễn trả lời.
Thời Lễ bởi vì câu nói này của anh mà ngốc đi trong chớp mắt, chờ khi phản ứng lại đây, Thẩm Kinh Diễn đã thành công kéo váy cô xuống.
Đại thế đã mất.
Cứ nghĩ về trước kia cảm thấy hai người bọn họ sẽ không còn cơ hội gặp gỡ, nhưng Thời Lễ vẫn muốn tưởng tượng đến vô số hình ảnh khi gặp lại, nhưng cô nghĩ vô số loại khả năng, lại không nghĩ rằng khi gặp nhau lại chính là chuyện mười tám cấm, thời điểm Thẩm Kinh Diễn thấm mồ hôi ở bên tai cô nói ‘anh yêu em’, cô còn đang ở trong trạng thái hoảng hốt, nghĩ thầm không phải chân chưa ổn sao? Sao cô lại cảm thấy tốt thế nhỉ?
Hai người ở trong phòng vờn cả một buổi trưa, chờ khi kết thúc Thời Lễ cảm giác chính mình như bị phế đi, cũng tin rằng trước cô anh chưa từng có người nào khác.
Nếu như đã có người đầu tiên, kỹ thuật của anh cũng sẽ không làm người đau đầu như vậy.
Thẩm Kinh Diễn không biết ý tưởng của cô, chỉ là nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô, sau một lúc lâu thấp giọng nói: “Xin lỗi, anh không nhịn được.”
“… Đã kết thúc rồi thì thôi, làm như không muốn phụ trách ý.” Thời Lễ ách giọng nói có lệ.
Thẩm Kinh Diễn dừng một chút: “Anh muốn phụ trách, cho nên kết hôn chứ?”
Thời Lễ: “…” Lời này cô không cách tiếp.
Thẩm Kinh Diễn chậm chạp không thấy cô đáp lại, không khỏi nhíu mày: “Em không muốn phụ trách?”
“À thì… Chúng ta trước cứ thư thả một đoạn thời gian đi, tuy rằng hai chúng ta đã ở bên nhau vài đời, nhưng người khác lại không biết, nên cứ ở chung trước một đoạn thời gian thì bàn đến việc kết hôn,” Thời Lễ ngượng ngùng nói, “Như vậy em cũng có thể giải thích rõ cho ba mẹ.”
Nếu bây giờ quay về nói muốn kết hôn, mẹ yêu sợ là sẽ đánh chết cô luôn.
Thẩm Kinh Diễn đối với câu trả lời của cô cũng không quá vừa lòng, nhưng cũng không muốn miễn cưỡng cô, trầm mặc một lát buồn bã nói: “Anh có thể từ từ tiếp thu, nhưng nếu để anh biết em di tình biệt luyến*, anh sẽ không buông tha em.”
*Di tình biệt luyến: Yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.
“… Anh có thể đừng dùng giọng nói như oán phụ nói chuyện có được không?” Thời Lễ cạn lời.
Thẩm Kinh Diễn cười nhạt một tiếng, vươn hai tay ôm chặt cô, Thời Lễ buồn cười ôm lại anh, hai người câu có câu không trò chuyện về tình huống của chính mình, chờ biết được nhau hiểu được nhau, đối với hiện thực cũng có hiểu biết lớn hơn.
Thẩm Kinh Diễn đã biết thời thơ ấu của Thời Lễ, tuổi mới lớn cùng hiện tại, hiểu biết tình huống của gia đình cô, đã biết thứ mà cô thích, mà hiểu biết của Thời Lễ đối với Thẩm Kinh Diễn… À, trừ bỏ có tiền vẫn là có tiền.
Anh tựa như mỗi một nam phụ mà cô từng trải qua vậy, quái gở, lạnh nhạt, chán ghét giao thiệp, không thân thiết với ba mẹ, quanh năm suốt tháng chỉ thấy mặt một lần cũng là khi có việc, trong cuộc sống trừ bỏ công tác vẫn là công tác, cơ hồ không hề làm những chuyện khác.
“Về sau có em ở đây, anh sẽ trải qua vô cùng vui vẻ.” Thời Lễ trịnh trọng nói.
Khóe môi Thẩm Kinh Diễn câu lên: “Ừ.”
Thời Lễ ăn cơm chiều cùng anh xong liền muốn rời đi, Thẩm Kinh Diễn không quá muốn cô đi, nhưng vẫn phải thuận theo đưa cô về đến dưới lầu của tiểu khu. Thời Lễ hôn mấy cái lên môi anh: “Ngày mai gặp lại.”
“Ừ, sau khi về nhớ chú ý nghỉ ngơi,” Thẩm Kinh Diễn xoa xoa tóc cô, “Nếu buổi sáng ngày mai còn đau thì gọi điện thoại ngay cho anh, anh đưa em đi bệnh viện.”
“… Được.” Thời Lễ không nghĩ rằng anh lại đột nhiên nhắc tới chuyện đó, gương mặt không khỏi đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu.
Thẩm Kinh Diễn nhìn bộ dáng ngây ngô của cô hầu kết lại động, sau một lúc lâu chậm rãi nói: “Cho dù muộn một chút mới ở chung, cũng phải mau chóng nói cho ba mẹ biết sự tồn tại của anh, đừng để anh chờ lâu biết không?”
“Ừm, em biết.” Đôi mắt Thời Lễ phát sáng.
Cô lưu luyến không rời nhìn Thẩm Kinh Diễn, hơn nửa ngày mới xoay người về nhà, chờ khi đi đến cửa nhà nhịn không được quay đầu lại nhìn một cái, lại nhìn thấy anh vẫn còn đứng tại chỗ.
Thời Lễ: “…” Người đàn ông này, làm người khác mềm lòng quá mà.
Cô một đường chạy chậm về nhà, vọt qua cửa trực tiếp về phòng, khóa cửa cởi giày lên giường liền mạch lưu loát, lại móc điện thoại ra lôi người nào đó ra khỏi danh sách đen, trực tiếp gọi video cho anh.
Điện thoại chỉ vang lên một tiếng liền chuyển được, trong video Thẩm Kinh Diễn mới vừa lên xe, chậm rãi hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì, chỉ muốn ngắm anh một chút.” Thời Lễ cười mắt cong cong.
Thẩm Kinh Diễn dừng một chút: “Nếu không anh đến nhà anh, để em yên tâm xem.”
“… Em cảm thấy xem qua video cũng khá tốt.” Thời Lễ vội nói. Cô phát hiện Thẩm Kinh Diễn có chấp niệm rất lớn về việc tới nhà cô, nhưng hiện tại cô cùng ba mẹ ở đây cũng không tiện lắm.
Nếu không chờ thêm hai ngày, mấy ngày nay chậm rãi lộ ra chút, để họ chuẩn bị tốt tâm lý, liền nói thẳng ra là được. Thời Lễ nhìn Thẩm Kinh Diễn trong video, cũng luyến tiếc mà muốn giấu anh đi.
Thẩm Kinh Diễn thấy cô không muốn, cũng không nói tiếp, chỉ là cách video nói chuyện cùng cô. Buổi chiều Thời Lễ có tiêu hao thể lực quá mức, khi cùng Thẩm Kinh Diễn trò chuyện, mí mắt cũng dần dần trầm xuống, nhìn thấy anh bình an về đến nhà liền ngáp một cái: “Buồn ngủ quá.”
“Ngủ đi,” Thẩm Kinh Diễn nói xong dừng một chút, “Đừng ngắt điện thoại, anh muốn nhìn em ngủ.”
“Em không ngủ trước,” Mắt Thời Lễ buồn ngủ mông lung mang điện thoại đi sạc, nói với người đàn ông trong video, “Chờ anh thu dọn xong, chúng ta cùng nhau ngủ.”
Khóe môi Thẩm Kinh Diễn vì câu này của cô mà giương lên, tình yêu trong đáy mắt cơ hồ muốn khắc chế cũng không được.
Cuối cùng Thời Lễ vẫn không chờ được anh rửa mặt xong, cũng đã đi ngủ mất, Thẩm Kinh Diễn nghe tiếng hít thở của cô, chậm rãi cũng ngủ theo.
Đây là lần thứ nhất anh không cần dùng thuốc ngủ vào ban đêm.
Lúc trước tinh thần Thời Lễ phấn khởi, thân thể mỏi mệt tạm thời bị áp chế, sau khi cô ngủ xong, mệt ý đầy trời hoàn toàn được phóng thích, thế cho nên cô ngủ đến khi mặt trời lên cao còn chưa chịu tỉnh.
Mẹ Thời làm xong cơm trưa mãi mà không thấy cô đi ra, liền cau mày vào phòng tìm cô, liền thấy cô đang ôm con lợn bông ngủ ngon lành, điện thoại bên cạnh còn đang sạc.
“Đã nói bao nhiêu lần, không cho sạc điện thoại qua đêm, nổ thì làm sao.” Mẹ Thời lẩm bẩm một câu, cầm lấy điện thoại muốn rút ra, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với một khuôn mặt đẹp trong điện thoại.
Bà dại ra trong chớp mắt: “Cậu… Là ai?”
Thẩm Kinh Diễn im lặng trong chớp mắt: “Mẹ.”
Mẹ Thời: “?”