Sáng sớm hôm sau trời mới tờ mờ sáng, Thời Lễ đã tỉnh rồi, nhìn chằm chằm khuôn mặt Thẩm Kinh Diễn hồi lâu, nghĩ thầm chẳng lẽ không có biện pháp nào để giải trừ nguyền rủa sao?
Mới vừa toát ra vấn đề này, trong đầu liền xuất hiện một hàng chữ: Tạm thời không có.
Thời Lễ ngẩn người, mới ý thức được hệ thống đã quay về rồi, lập tức tức muốn hộc máu: Ngươi chết ở đâu đấy?
―― Ở trên biển bị vật thể không biết tên che chắn, tạm thời không thể liên hệ cùng người làm nhiệm vụ, sau khi lên bờ che chắn tự động biến mất.
Thời Lễ nhịn không được trợn trắng mắt, trong lòng một bó lớn trào phúng nói, nhưng ngại còn có chính sự muốn hỏi, liền phải nhịn xuống: Nếu là sau khi lên bờ đã thoát ra khỏi trói buộc, vậy lời Thẩm Kinh Diễn ngày hôm qua nói chắc ngươi cũng đã biết, ta hiện tại hỏi ngươi, vì sao trong đầu hắn có thể xuất hiện được văn tự?
―― Bước đầu phán đoán là nam phụ tự mình thức tỉnh bộ phận ý thức, cho nên mới có thể phát hiện việc không đúng, cái thứ được gọi là hải vu chắn hẳn là ý thức thức tỉnh của một bộ phận thế giới.
Thời Lễ nhíu mày: Là ý gì?
―― Mặc kệ là thế giới hiện thực của nhân loại, hay là thế giới tiểu thuyết, chấp niệm đều có thể tạo ra kỳ tích, nếu không cô cũng sẽ không xuyên qua lần thứ hai. Bởi vì nhiệm vụ là nhằm vào nam phụ, cho nên người làm nhiệm vụ phải trải qua từng thế giới, nhìn như là lấy nam nữ chính là trung tâm, nhưng kỳ thật trung tâm trong thế giới đó lại là nam phụ, nam phụ tự mình sinh ra ý thức, thế giới cũng sẽ theo đó sinh ra ý thức, ý thức của nam phụ là biết chân tướng, ý thức của thế giới lại là hải vu, bởi vì đây là lần đầu tiên hệ thống nhìn thấy thế giới tự sinh ra ý thức, tạm thời không thể xác định nó muốn cái gì, cho nên không thể hình thành phương pháp ứng đối.
Thời Lễ cắn môi: Dựa theo giả thiết về hải vu, nó cùng Thẩm Kinh Diễn làm giao dịch, hẳn là muốn linh hồn của Thẩm Kinh Diễn, linh hồn của nam phụ đối với thế giới này có ý nghĩa gì sao?
―― Có, nếu linh hồn của nam phụ quy về thế giới, như vậy sẽ không hề có năng lực tự chủ tự hỏi, giá trị thù hận sẽ vĩnh viễn cố định ở một giá trị duy nhất, đồng thời thế giới này cũng sẽ vĩnh hằng.
Thời Lễ: Cho nên mục đích thật sự mà hải vu muốn là có thể giữ được thế giới này, cho dù phải giam cầm linh hồn Thẩm Kinh Diễn vĩnh viễn… Giao dịch của bọn họ chỉ có thể dựa theo quy tắc của thế giới này mà giải trừ phải không?
―― Trước mắt mà xem thì là như vậy.
Thời Lễ hít sâu một hơi, cảm thấy đầu sắp to ra rồi.
Sau khi Thẩm Kinh Diễn tỉnh lại, liền nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cô, dừng một chút hỏi: “Làm sao vậy?”
“Em sẽ không để anh phải biến thành một bộ phận của biển rộng.” Thời Lễ nghiêm túc nói.
Thẩm Kinh Diễn dừng một chút, dở khóc dở cười: “Em vẫn luôn suy nghĩ chuyện này? Xem ra anh không nên nói cho em, trừ bỏ tăng thêm phiền não cho em, không có bất luận chỗ tốt gì cả.”
“Kinh Diễn.” Thời Lễ rầm rì một tiếng, bổ nhào vào trong lòng ngực hắn.
Ánh mắt Thẩm Kinh Diễn đều mềm đi: “Làm sao vậy?”
“Anh đối với em có chỗ nào bất mãn sao? Cho dù chỉ có một chút.” Giá trị thù hận chỉ có 10%, không hề phập phồng, hẳn là đã có một sự kiện cố định nào đó làm hắn bất mãn, chuyện này giải quyết được, giá trị thù hận cũng sẽ hoàn toàn tiêu trừ.
Tình cảm ở mấy thế giới trước kia của cô đều đã trở lại, không biết chính mình có thể chân chính coi Thẩm Kinh Diễn làm người yêu nhất được hay không, cho nên chỉ có thể nghĩ cách từ giá trị thù hận mà đi.
Thẩm Kinh Diễn trầm tư một lát, trả lời nói: “Có.”
“Ở đâu?” Ánh mắt Thời Lễ sáng lên.
“Anh không phải là người em yêu nhất.”
Thời Lễ: “…” Lại tới rồi, ngõ cụt.
“Nhưng thật ra cũng không có để ý như vậy,” Thẩm Kinh Diễn nhích lại gần, đối diện với đôi mắt của cô, “Cho nên em không cần quá lo lắng, chúng ta còn có thời gian cả đời, từ từ tới.”
Thời Lễ bình tĩnh cùng hắn đối diện hồi lâu, cuối cùng ưu sầu buông tiếng thở dài.
Hai người lại ở lại giường một lát, sau đó liền cùng nhau đi xem nhà ở, nhìn mấy đống nhà lầu hai tầng, cuối cùng chọn trúng một căn cách biển gần nhất, khi đang muốn trả tiền, một người quen thuộc đi đến.
“Ôi kìa, nhân ngư tóc đen kia!” Bà chủ vui sướиɠ nói, người xung quanh lập tức tò mò nhìn về phía Thời Lễ.
Thời Lễ nhìn thấy bà chủ của quán múa thoát y, theo bản năng nhíu mày, yên lặng trốn ra phía sau Thẩm Kinh Diễn. Thẩm Kinh Diễn an ủi vỗ vỗ tay cô, đạm mạc nhìn về phía bà chủ: “Cô ấy là của tôi.”
“Biết biết, biết cô ta là của cậu, tôi không muốn cướp… Nhưng nếu sau này mà có chơi chán, có thể một lần nữa bán lại cho tôi không?” Vẻ mặt bà chủ chờ mong hỏi.
Thẩm Kinh Diễn chán ghét liếc nhìn bà ta một cái, không nói hai lời từ eo móc ra súng, trực tiếp chỉ vào trán của bà ta. Hồn phách của bà chủ tức khắc bị dọa bay, tè ra quần xin lỗi: “Rất xin lỗi rất xin lỗi, cậu cậu cậu nếu không muốn bán vậy quên đi, có chuyện từ từ nói…”
“Bà ta có bắt nạt em không?” Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt hỏi.
Bà chủ sửng sốt: “Cái gì?” Hỏi xong mới nhận ra được những lời này là hỏi nhân ngư, lập tức cầu xin nhìn về phía nhân ngư.
Thời Lễ mím môi: “Không có bắt nạt.” Không phải cô mang tâm thánh mẫu, mà là bị đói mấy bữa cũng thật sự không tính là gì, bà chủ vì có thể bán ra giá tốt, trước đó cũng không hề đánh cô.
“Cậu cậu nghe thấy chưa? Cô ta nói không có…” Chân của bà chủ cũng sắp nhũn ra.
Thẩm Kinh Diễn cất súng đi, thần sắc lạnh nhạt nói ra một chữ: “Cút.”
Bà chủ vội vàng cút, rất nhanh đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của bọn họ.
Tuy rằng bà chủ đi rồi, nhưng vừa rồi những người biết cô là nhân ngư vẫn còn ở đây, Thời Lễ có thể cảm giác được ánh mắt của bọn họ đang nhìn về phía mình, đã thiếu đi tôn trọng của con người. Tâm tình của cô cũng không tính là tốt, lại nhìn căn nhà hợp ý vừa nãy, bây giờ đột nhiên cũng không muốn mua nữa.
“Nếu không chúng ta vẫn ở ngôi nhà cũ kia đi, nơi đó cũng khá tốt.” Thời Lễ trầm thấp nhìn về phía Thẩm Kinh Diễn.
Thẩm Kinh Diễn im lặng một lát, rốt cuộc cũng không mua nữa, mà đưa cô về nhà. Dọc theo đường đi Thời Lễ đều chán nản, khi về đến nhà mới tốt hơn một chút, cô trộm quay đầu nhìn về phía Thẩm Kinh Diễn, phát hiện vẻ mặt của hắn cũng coi như không tốt lắm, dừng một chút cẩn thận hỏi: “Em làm hỏng việc rồi sao?”
“Không có.” Thẩm Kinh Diễn an ủi sờ sờ đầu.
Thời Lễ thở dài một tiếng: “Ở trong mắt bọn họ, nhân ngư không được tính là người, cho dù em lấy thân phận là vợ của anh mà xuất hiện, bọn họ cũng sẽ không tôn trọng em, cũng sẽ không coi em là người, tuy rằng em biết chính mình không nên mơ ước được tôn trọng như con người, nhưng vẫn không nhịn được mà thấy buồn.”
Thẩm Kinh Diễn khẽ cười một tiếng: “Cho nên chúng ta không mua nhà của bọn họ nữa, đến nơi khác mua được không?”
“Hả?” Thời Lễ nhìn về phía hắn.
Thẩm Kinh Diễn nghĩ nghĩ: “Đi đến thành phố bên cạnh xem sao, nơi đó không phải khu giao dịch, cũng không có bến tàu, cho nên cũng sẽ không giống những người ở đây, chúng ta qua bên đó ở, tất nhiên không cần lo lắng sẽ có người nhận ra em.”
Ánh mắt Thời Lễ sáng lên: “Có thể sao?”
“Đương nhiên có thể.” Thẩm Kinh Diễn cười nói.
Cảm xúc của Thời Lễ nháy mắt tốt lên: “Chúng ta không cần mua một căn nhà lớn làm gì, mua một ngôi nhà nhỏ là được, tiền còn dư lại thì sẽ đi buôn bán, nếu kiếm được nhiều, anh sẽ không cần phải ra biển mà cũng có thể cấp đủ tiền cho hải vu.”
Tuy rằng biết kỳ hạn hải vu đưa ra vẫn còn xa mới đến, nhưng Thời Lễ chính là không muốn Thẩm Kinh Diễn mạo hiểm xuống đáy biển tiếp, nếu hải vu ở trong biển không có chỗ ở cố định, vậy tin rằng nó cũng có thể tới bên bờ biển lấy tiền đi?
… Không tới càng tốt, như vậy cho dù bọn họ bội ước, chỉ cần cả đời không ra biển, nó cũng không làm gì được bọn họ. Thời Lễ hừ hừ một tiếng, tức khắc cảm thấy nhân sinh tràn ngập hy vọng.
Hai người hành động luôn luôn rất mau, nói dọn liền dọn đi luôn, nhanh chóng tìm được căn nhà thích hợp ở thành phố bên cạnh, bởi vì có cái thứ hải vu kia, đến bây giờ làm Thời Lễ không còn thích biển rộng nữa, vô cùng kiên định ở tại chỗ cách biển rất xa.
Hai người dựa vào nhân mạch của Thẩm Kinh Diễn, bắt đầu kinh doanh đồ cổ, cùng ông chủ trên thuyền mà hắn quen biết vớt được đồ cổ thì sẽ mang tới đây, bọn họ lại tu bổ một chút rồi nâng giá bán, kinh doanh thế nhưng cũng khá rực rỡ, lúc trước Thẩm Kinh Diễn làm buôn bán cũng chỉ là vì thỏa mãn tâm nguyện của Thời Lễ, không nghĩ tới lại thu được lợi nhuận cao như vậy, lập tức liền giao đội tàu cho Tiểu Ngũ, còn mình an tâm ở nhà chơi với vợ.
“Lão đại, anh còn chưa tới 30, về hưu có phải sớm quá rồi không? Nhớ trước đây lão đại mang theo chúng em 365 ngày thì có 360 ngày đều phiêu ở trên biển giờ đã đi đâu rồi?” Tiểu Ngũ ngồi ở trong tiệm đồ cổ oán giận.
Thẩm Kinh Diễn lười biếng ngồi trên ghế bập bênh: “Tôi cũng muốn ra biển cùng các cậu, nhưng chủ yếu lại là chị dâu của cậu, cô ấy lại không thích tôi đi làm việc nguy hiểm.”
Tiểu Ngũ: “…” Sao lại luôn cảm thấy như đang ăn cơm chó là sao?
“Được rồi, buông đồ cổ xuống, không có việc gì thì đi đi.” Thẩm Kinh Diễn nói xong, liền thảnh thơi đi ra sân sau.
Tiểu Ngũ nhìn bóng dáng hắn không thể nhịn được nữa: “Lão đại, có phải gần đây anh béo lên hay không đấy?”
Thẩm Kinh Diễn cứng đờ, híp mắt quay đầu lại: “Cậu nói cái gì?”
“… Em chưa nói cái gì hết, dù sao anh ở nhà cũng không hoạt động, về sau lớn tuổi rồi sẽ như thế nào anh cũng biết, chị dâu chỉ cần không chê thì em không thấy có vấn đề gì hết.” Tiểu Ngũ như đang rang lạc bùm bùm nói xong, quay đầu liền chạy mất.
Thẩm Kinh Diễn nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn biến mất, vừa quay đầu lại đúng lúc gặp được Thời Lễ, hắn dừng một chút hỏi: “Anh béo?”
Thời Lễ khó hiểu: “Làm gì có.”
Thẩm Kinh Diễn yên tâm, hôn Thời Lễ một ngụm liền quay về phòng. Thời Lễ không thể hiểu được liếc hắn một cái, tiếp tục kiểm kê đồ vật. Bất tri bất giác bọn họ đã dọn tới đây non nửa năm, mới đầu Thời Lễ còn luôn rối rắm cô sẽ không thể quên được những người khác, không thể giúp hắn giải trừ việc nguyền rủa, nhưng theo thời gian trôi đi, cô phát hiện lo lắng cũng vô dụng, còn không bằng nghe Thẩm Kinh Diễn nói thuận theo tự nhiên.
Vì thế cô liền thuận theo tự nhiên, sau đó khi cô phát hiện mỗi ngày cùng nam phụ này ở bên nhau, thì cô rất ít khi nhớ lại những nam phụ trước kia, loại tốc độ này làm cô áy náy lại tự trách. Mấy thế giới trước yêu đến chết đi sống lại, nhưng hôm nay chỉ khi ở một mình thì mới có thể nhớ tới họ, giống như việc tuyên thề sông núi ở mấy thế giới trước đều là chuyện cười.
Khi cô không thể chỉ yêu một người nam phụ, cảm thấy chính mình giống như tên cặn bã, mà khi lực chuyên chú đều tập trung ở trên người nam phụ này, vẫn như cũ cảm thấy chính mình là tên cặn bã, áy náy chia cô ra hai ngả lôi kéo qua lại, làm cô đau đớn lại tự trách.
Chỉ là những loại cảm xúc này cô chưa bao giờ ở trước mặt Thẩm Kinh Diễn biểu hiện ra, không phải kỹ thuật diễn của cô tốt, mà là mỗi khi cùng hắn ở bên nhau, cô liền quên đi sự đau đớn cùng tự trách từng có.
… Sao lại cảm giác chính mình càng ngày càng tra? Thời Lễ buông tiếng thở dài, cảm thấy giờ phút này tâm tình không tốt lắm, vì thế sau khi kiểm kê đồ vật xong, liền về phòng tìm Thẩm Kinh Diễn.
Khi vào phòng, liền thấy hắn chỉ mặc một cái quần, cau mày đứng ở trước gương to, cẩn thận kiểm tra mỗi một khối cơ bắp trên người. Vẻ mặt Thời Lễ vặn vẹo trong chớp mắt, quả nhiên tạm thời quên mất phiền não: “Anh làm gì vậy?”
“Anh cảm thấy em nói không đúng, anh đúng là đã béo lên rồi.” Thẩm Kinh Diễn mang biểu tình khó coi nhìn chằm chằm tám khối cơ bụng của mình trong gương.
Hắn ở trước mặt người ngoài vẫn luôn đeo lên bịt mắt, chỉ khi ở cùng Thời Lễ mới có thể tháo xuống, giờ phút này hai mắt càng nhìn thêm rõ ràng, xác định chính mình thật sự đã béo.
Thời Lễ không nói gì trong chớp mắt, đi qua sờ soạng một khối cơ bắp: “Không béo đâu?”
“Béo, cơ bắp của anh cũng bớt mất rồi.” Thẩm Kinh Diễn có chút phiền muộn.
Khóe miệng Thời Lễ giật giật, tỏ vẻ chính mình thật sự không thể nhìn ra, nhưng thấy hắn vô cùng nghiêm túc, nên cũng xụ mặt theo, phối hợp hỏi: “Vậy thì làm sao bây giờ? Giảm béo hả?”
“Ừ, đêm nay anh không ăn cơm, đi ra ngoài chạy một vòng.” Thẩm Kinh Diễn nói.
Thời Lễ gật gật đầu: “Vậy em sẽ không phần cơm cho anh.”
“Được.”
Hai người cứ quyết định như vậy, quả nhiên buổi tối Thời Lễ chỉ làm cơm cho một người, Thẩm Kinh Diễn cũng trong giờ cơm đó ra cửa chạy bộ. Thời Lễ ăn xong thấy hắn vẫn chưa trở về, liền đi ra cửa tìm hắn, nhìn thấy hắn vẫn còn đang chạy, có chút lo lắng nói: “Hôm nay cứ như vậy thôi đã, từng bước mà tới.”
“Không được, anh cần phải nhanh chóng khôi phục trạng thái trước kia.” Thẩm Kinh Diễn lạnh mặt nói.
Thời Lễ thấy hắn kiên trì, đành phải đi về trước, ngồi ở cửa đợi hồi lâu cũng không thấy hắn về, lại kìm nén không được đi tìm, chỉ là lúc này đây lại không gặp hắn.
Thời Lễ nhíu mày, dọc theo phố hẻm tìm người, rốt cuộc ở một quán ăn thấy được hắn, chỉ thấy hắn đang vùi đầu giải quyết một phần bò bít tết, so với việc chạy bộ vừa rồi nỗ lực hơn nhiều. Cô buồn cười liếc hắn một cái, không biết hắn rốt cuộc đòi cái gì.
Thẩm Kinh Diễn ăn sạch sẽ một phần bò bít tết, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn buông tiếng thở dài, sau đó vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Thời Lễ.
Thẩm Kinh Diễn: “…”
Bốn mắt nhìn nhau xấu hổ qua đi, hắn mang thần sắc tự nhiên đi đến bên người cô: “Thịt bò sẽ làm cơ bắp của anh càng rắn chắc.”
“Em hiểu mà, anh không cần giải thích.” Thời Lễ cười tủm tỉm nói.
Thẩm Kinh Diễn im lặng trong chớp mắt: “Anh nói đều là thật.”
“Em biết em biết, cho nên hiện tại về nhà chứ?” Thời Lễ cười càng ngày càng vui.
Thẩm Kinh Diễn buồn bực liếc nhìn cô một cái, cuối cùng dắt tay cô về nhà. Hai người cùng đi ở phố hẻm, Thẩm Kinh Diễn không biết có phải bởi vì quá xấu hổ hay không, một câu cũng không nói, Thời Lễ cũng săn sóc không lên tiếng, chỉ yên tĩnh ở cạnh hắn, ngẫu nhiên trộm ngắm hắn một cái.
Nhìn lén nhiều, đột nhiên sinh ra chút cảm xúc hoảng hốt, luôn cảm thấy hiện tại hắn cùng với mấy nam phụ ở thế giới trước có điểm tương tự rất lớn. Loại tương tự không phải chỉ diện mạo, mà là tính cách, kỳ thật tính cách của bọn họ đều có bất đồng, nhưng ở chung lâu, tất cả lại đều giống nhau.
Cô vừa sinh ra cảm xúc như vậy, cánh hoa trên cổ tay liền truyền đến cảm giác nóng rực, cô đột nhiên ngừng lại, ngơ ngẩn nhìn cổ tay của mình.
“Làm sao vậy?” Thẩm Kinh Diễn khó hiểu nhìn về phía cô, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Thời Lễ im lặng hồi lâu, chờ cảm giác nóng rực tiêu bớt mới khẽ lắc đầu.