Nam Phụ Bị Tôi Ngược Đều Hắc Hoá

Chương 57-1

Thời Lễ ngơ ngẩn nhìn hắn, sau một lúc lâu há miệng thở dốc: “Anh…”

“Ngoan, đi về ngủ trước được không?” Thẩm Kinh Diễn mỉm cười hỏi.

Thời Lễ ở dưới ánh mắt đen trầm của hắn ngơ ngẩn gật đầu, nắm tay hắn đi về phía phòng nghỉ. Cho đến khi hai người đều nằm ở trên giường, cô mới giật mình: “Anh thật sự không tính gϊếŧ em?”

“Sao vẫn còn muốn nói chuyện này?” Thẩm Kinh Diễn có chút bất đắc dĩ, “Chẳng lẽ vừa rồi còn chưa đủ chứng minh sao?”

“… Vạn nhất anh muốn gϊếŧ bằng tâm tư thì sao? Trước cùng hải vu diễn một vở kịch, để em thả lỏng cảnh giác, sau đó vào lúc em tín nhiệm nhất rồi anh ra tay, để em trải nghiệm cảm giác bị phản bội đau đớn trước kia của anh.” Thời Lễ càng nói càng cảm thấy có khả năng.

Thẩm Kinh Diễn nở nụ cười, tươi cười chậm rãi phai nhạt dần, khi nhìn về phía cô đáy mắt nhiều thêm một phần đau đớn: “Bọn họ là đối với em như vậy sao?”

Thời Lễ: “?”

“An tâm ngủ đi, em sẽ không chết.” Thẩm Kinh Diễn nói, xoa xoa tóc dài của cô.

Thời Lễ buồn ngủ ngáp một cái, tuy rằng còn muốn tiếp tục truy vấn, nhưng vẫn rất nhanh ở trong lòng ngực hắn nặng nề ngủ, chờ khi cô mở to mắt, đội tàu đã trở về địa điểm xuất phát, giờ khắc này cô rốt cuộc ý thức được, Thẩm Kinh Diễn thật sự không có ý muốn gϊếŧ mình, đồng thời cũng sinh ra càng nhiều khó hiểu, vô cùng muốn đuổi theo Thẩm Kinh Diễn hỏi cho rõ ràng.

Nhưng cô nghĩ nghĩ, vẫn quyết định kiềm chế lòng hiếu kỳ xuống trước. Cô tối hôm qua xem biểu hiện của Thẩm Kinh Diễn, có lẽ không tính toán giấu giếm cái gì, chỉ là không muốn ở trên biển nói rõ cho cô, mà hắn sở dĩ làm như vậy, chỉ sợ thoát không được can hệ với hải vu.

Nghĩ đến thứ sóng biển âm trầm ngày hôm qua, Thời Lễ cảm thấy chính mình cũng sắp có bóng ma tâm lý đối với biển rộng rồi, dứt khoát lắc lắc đầu không suy nghĩ nữa.

Trở về địa điểm xuất phát ngày qua ngày luôn thấy vui sướиɠ, bởi vì thắng lợi trở về, tất cả mọi người lộ ra một cảm giác nhẹ nhàng, cả ngày quậy với nhau nói chuyện phiếm đánh bài. Thời Lễ tạm thời còn chưa dám nhớ tới biển rộng, không có ý nghĩ muốn đi bơi lội, đơn giản cùng những người khác đánh bài nói chuyện phiếm, rất nhanh liền cùng một đám thuyền viên quậy một chỗ.

“Ba với hai, hai thẻ, có ai muốn đi không? Không đủ tiền thì tôi đi.” Cô thật sự quá nhàn, liền tự chế mấy lá bài, mang theo nhóm thuyền viên chơi đấu địa chủ.

Loại trò chơi đơn giản này rất nhanh phổ biến trong nhóm thuyền viên, thường xuyên tốp năm tốp ba ngồi trên boong tàu đánh bài, Thời Lễ chính là một trong số đó.

“Đi rồi! Đưa tiền!” Thời Lễ cười tủm tỉm duỗi tay về phía bọn họ, chờ thu xong tiền liền đứng lên, để lại cho Tiểu Ngũ hai đồng vàng, để hắn thay mình chơi tiếp.

“Chị dâu không chơi nữa à?” Có người tiếc nuối hỏi.

Thời Lễ xua xua tay: “Không chơi, lão đại nhà cậu gọi tôi.”

“Có nghe thấy lão đại gọi chị đâu.” Thuyền viên kỳ quái.

Thời Lễ khụ một tiếng: “Cậu chơi nhập tâm như vậy, tôi vừa rồi nghe được.” Nói xong liền vội vã chạy trốn, chờ trở lại phòng nghỉ mới thở phào một hơi, vui rạo rực móc ra tiền thắng bắt đầu đếm.

Thẩm Kinh Diễn nhìn thấy cô trở về có chút kinh ngạc: “Hôm nay sao lại về sớm như vậy?”

“A, này còn không phải thắng tiền, em thấy chuyển biến tốt liền rút lui.” Thời Lễ nói, ý cười doanh doanh từ trong ngăn bàn móc ra một cái hộp, đem tiền mình kiếm được bỏ vào, đếm lại lần nữa cười tít mắt.

Thẩm Kinh Diễn nhìn buồn cười: “Thích tiền như vậy sao?”

“Không phải thích tiền, chủ yếu là tính toán cho sinh hoạt của chúng ta về sau,” Thời Lễ đi đến bên người hắn, theo thói quen muốn ngồi lên trên đùi, Thẩm Kinh Diễn trực tiếp ôm lấy eo của cô, hai người phối hợp ăn ý vô cùng, “Anh còn thiếu Tiểu Ngũ một ngàn lượng vàng, trước tiên em phải tích cóp tiền trước, rồi lại nghĩ cách thắng chút tiền để lấy phí sinh hoạt, về sau chúng ta có chuyện gì, thì không cần đi vay nữa.”

Thẩm Kinh Diễn nghe thấy cái lý do này có chút bất đắc dĩ: “Anh ở trong mắt em rốt cuộc nghèo bao nhiêu?”

“Anh không nghèo sao?” Thời Lễ nhướng mày.

Thẩm Kinh Diễn nghĩ nghĩ, tán đồng gật đầu: “Vô cùng nghèo.”

Thời Lễ hừ nhẹ một tiếng, như là đang nói coi như anh thành thật.

Thẩm Kinh Diễn mỉm cười nhìn cô, sau một lúc lâu đột nhiên nói: “Thật ra anh đã trả hết tiền cho Tiểu Ngũ rồi.”

“Trả khi nào?” Thời Lễ khó hiểu.

Thẩm Kinh Diễn xoa xoa tóc cô: “Khi vớt bảo tàng lên, đội tàu liền bắt đầu phân tiền, anh trực tiếp đưa cho cậu ta một ngàn lượng vàng.”

“… Những người khác không ý kiến?” Nghe như thế nào cũng giống như lấy tiền của công ty làm việc riêng?

Thẩm Kinh Diễn xuy một tiếng: “Phúc lợi anh cấp cho thuyền viên đã là tốt nhất trong số các đội tàu, nếu ai có ý kiến, có thể tìm ra được lối đi khác, anh sẽ cho phân phát phí.”

“Anh vẫn tự hào về quyển bá chủ của mình ghê.” Thời Lễ nghiêng đầu liếc hắn một cái.

Đáy mắt Thẩm Kinh Diễn hiện lên một tia ý cười: “Đúng rồi, lần này tài phú tìm được tương đối nhiều, anh đã để lại cho chúng ta ba nghìn lượng vàng, đủ để chúng ta đổi sang một căn nhà khác rồi lại thuê thêm người hầu.”

Thời Lễ ngẩn người: “Anh giữ lại lúc nào vậy?”

“Lúc trước kiểm kê, trực tiếp giấu đi.” Thẩm Kinh Diễn trả lời.

Thời Lễ: “… Những người khác đều không biết?”

“Em muốn mật báo?” Thẩm Kinh Diễn nheo lại đôi mắt.

Thời Lễ vỗ đùi: “Em cũng không phải đứa ngốc, sao có thể mật báo!”

Thẩm Kinh Diễn cười: “Cho nên về sau đừng nhọc lòng về vấn đề sinh hoạt nữa, muốn đi chơi bài thì chơi bài, đừng luôn lo lắng thắng thua biết không?”

Thời Lễ liên tục gật đầu: “Em vừa rồi cũng muốn nói, căn bản chưa chơi đủ, nếu anh đã nói như vậy, em đây đi chơi tiếp đây…”

Cô nói xong liền muốn đứng dậy, lại bị Thẩm Kinh Diễn kéo lại, nhéo cằm cô hôn lên: “Cũng đã quay lại, trước tiên chưa chơi bài vội, đến chơi anh đi.”

Thời Lễ: “…” Luôn cảm thấy hắn càng ngày càng buông thả.

Lúc Thời Lễ còn đang cạn lời, Thẩm Kinh Diễn thấy cô không muốn chơi hắn, liền dứt khoát tự thể nghiệm chủ động, hai người ở trong phòng nghỉ hoang đường hồi lâu, chờ khi hoàn toàn tách ra thì sắc trời đã tối.

Thời Lễ ghé vào trên giường mềm mại, hữu khí vô lực nhìn người đàn ông bên cạnh, sau một lúc lâu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Em muốn đi tắm.”

“Anh đi đổ nước cho em.” Thẩm Kinh Diễn thoả mãn nói.

Thời Lễ có chút tang thương: “Muốn tắm bằng nước biển.”

Thẩm Kinh Diễn dừng một chút: “Ôm em xuống biển bơi một vòng nhé.”

Thời Lễ tâm động trong chớp mắt, ngay sau đó lại nghĩ đến cái làn sóng biển quỷ dị kia, tức khắc lại héo rũ: “Thôi bỏ đi, không tắm nữa.”

Thẩm Kinh Diễn nhíu mày, nhìn chằm chằm cô một lát mới bừng tỉnh: “Em sợ hải vu?”

“… Đúng vậy.” Thời Lễ lúng túng thừa nhận.

Thẩm Kinh Diễn bật cười: “Yên tâm đi, nó đã đi rồi.”

“Sao anh biết được, nhỡ đâu nó còn đi theo chúng ta thì sao?” Thời Lễ không thể nào yên tâm.

Thẩm Kinh Diễn nghĩ nghĩ: “Anh có thể cảm giác được, nó hiện tại không ở xung quanh chúng ta.”

“Thật sự?” Thời Lễ tò mò.

Thẩm Kinh Diễn gật gật đầu: “Đây xem như… Cảm ứng đặc thù khi cùng nó làm giao dịch?”

Thời Lễ bình tĩnh nhìn hắn, dần dần tâm động.

“Đi, anh và em khi bơi sẽ luôn ở cạnh nhau, em không cần sợ hãi.” Thẩm Kinh Diễn vươn tay về phía cô.

Thời Lễ rối rắm ba giây, liền tiến lên bắt lấy ngón tay hắn, cười khanh khách đi theo hắn rời đi. Thời Lễ đã rất nhiều ngày chưa xuống nước, khi thân thể tiếp xúc với nước biển trong nháy mắt, cảm nhận khắc sâu thấy chính mình có bao nhiêu tưởng niệm biển rộng, cô vui sướиɠ ở trong nước quẫy đuôi, làn da trắng nõn ngấm nước bị ánh mặt trời chiếu ra ánh sáng thật nhỏ.

Cô không ngừng vui vẻ, mệt mỏi mới nhớ tới Thẩm Kinh Diễn, nhanh chóng quay đầu lại đi tìm, kết quả đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với đôi mắt tràn ngập tình yêu của hắn.

Cô ngẩn người, đột nhiên nở nụ cười, bơi về phía hắn, Thẩm Kinh Diễn lẳng lặng chờ cô, cho đến khi cô tiến vào trong lòng ngực chính mình, mới lại cười nói: “Lần sau muốn làm cái gì liền làm cái đó, không cần nhịn xuống, có anh ở đây, ai cũng không thể làm tổn thương em.”

“Ok!” Thời Lễ cười tủm tỉm ôm lấy hắn.

Thẩm Kinh Diễn nhìn đôi mắt cô, sau một lúc lâu đột nhiên hỏi: “Muốn ở trong nước làm một lần không?”

Thời Lễ: “… Lại muốn bị em đánh một lần nữa?”

Thẩm Kinh Diễn không nhịn được cười, Thời Lễ ý thức được hắn đang chơi chính mình, cũng nhịn không được cười một tiếng, sau đó lại nhanh chóng nghẹn lại, làm bộ tức giận kéo hắn nhào vào trong nước. Hai người ở trong biển ầm ĩ hai giờ, mới theo dây thừng trở lại thuyền, tắm rửa một cái liền nằm về giường, nhờ cuộc vận động buổi trưa nên hai người đều ngủ rất ngon, cảnh trong mơ hắc trầm mà thơm ngọt.

Từ hôm đó Thời Lễ cũng không còn thấy sợ biển rộng nữa, muốn đi bơi thì liền lôi kéo Thẩm Kinh Diễn cùng nhau đi, ngẫu nhiên nếu Thẩm Kinh Diễn vội, cô liền đi một mình, thời gian cứ tiêu tốn như vậy, đội tàu rất nhanh liền về đến bờ.

Trở lại đất liền, Thời Lễ đứng trên mặt đất thế nhưng trong nháy mắt lại có chút buồn nôn, ngồi ở trên bến tàu hoãn nửa ngày mới tốt một chút.

“Đừng sợ, từ trên biển mới vừa lên bờ, tạm thời không thích ứng kịp mà thôi, ngày mai sẽ ổn.” Thẩm Kinh Diễn bớt thời giờ tới an ủi cô.

Thời Lễ xua xua tay: “Anh vội thì mau đi đi, vội xong chúng ta về nhà.”

Thẩm Kinh Diễn gật đầu, ở trên mặt cô hôn hôn rồi rời đi, Thời Lễ liền ngoan ngoãn chờ ở trên bến tàu, chờ từ hừng đông đến khi trời tối, khi Thẩm Kinh Diễn vội vàng đi tới, trên mặt cũng không hề có một tia không kiên nhẫn nào.

“Chờ mệt rồi phải không, hôm nay mới vừa lên bờ, rất nhiều đồ vật cần sắp xêp, vừa rồi anh đã gọi người đưa em đi về trước, sao em lại không trở về?” Thẩm Kinh Diễn kéo cô từ trên mặt đất lên.

Thời Lễ ngồi lâu như vậy, cảm giác buồn nôn đã giảm đi rất nhiều, đứng lên liền kéo cánh tay hắn đi về phía nhà: “Dù sao anh cũng là người bận rộn, sợ anh một mình đi về sẽ cảm thấy nhàm chán, nên dứt khoát ở chỗ này chờ anh.”

Thẩm Kinh Diễn nắm lấy tay cô: “Chúng ta đi về trước ở tạm một đêm, ngày mai liền đi mua nhà mới.”

“Nhà ở không quan trọng, quan trọng là anh nên giải thích cho em.” Thời Lễ nheo lại đôi mắt nhìn hắn, trong khoảng thời gian này tuy rằng cô không đuổi theo hắn hỏi, nhưng không đại biểu trong lòng không nhớ tới, cô càng ngày càng xác định Thẩm Kinh Diễn biết việc ở mấy thế giới trước, cũng bởi vậy càng thêm tò mò hắn vì sao lại biết được.

Thẩm Kinh Diễn nghe vậy dừng một chút, có chút bất đắc dĩ hỏi: “Em vẫn luôn ở chỗ này chờ anh, chính là vì hỏi việc này?”

“Em chờ anh là bởi vì em muốn chờ anh, anh không cần phải nói gộp vào làm một.” Thời Lễ không vui.

Thẩm Kinh Diễn cười cười, nhéo nhéo mặt cô: “Được, đều nói cho em, chỉ cần em không sợ hãi là được.”

“Em sao có thể sợ được.” Thời Lễ liếc mắt nhìn hắn một cái, nhanh chân lôi kéo hắn về nhà, khi vào cửa liền truy vấn: “Hiện tại có thể nói, nhanh lên nói cho em, anh có phải biết việc ở mấy thế giới khác hay không?”

Cô không nghĩ đi loanh quanh, cứ như vậy mà trực tiếp hỏi, dù sao hắn nếu biết, vậy sẽ hiểu rõ cô đang hỏi cái gì, nếu không biết, cho dù phát huy ra sức tưởng tượng lớn, cũng không có khả năng đoán được nguyên nhân.

Thời Lễ hỏi xong những lời này liền nín thở chờ, cho đến Thẩm Kinh Diễn gật đầu: “Đúng vậy.”

Cô thở nhẹ một hơi, không những không thấy sợ hãi, ngược lại còn có loại cảm giác thoải mái: “Vậy sao anh biết được?”

“Chuyện này phải nói từ khi chúng ta tách ra,” Thẩm Kinh Diễn nói, kéo cô lên trên giường, hai người nằm xuống rồi hắn mới chậm rãi nói, “Lúc đó em nhảy vào trong biển rời đi trong chớp mắt, anh nhận ra được chính mình bị phản bội, ngực đột nhiên vô cùng đau đớn, sau đó trong hoảng hốt nhìn thấy bóng dáng em rời đi vô cùng máy móc, cùng với em ngày thường bị nhốt trong bể nước không hề giống nhau.”

Thời Lễ ngây ngẩn cả người, cô là sau khi bị kịch bản tra nữ khống chế mới nhảy vào trong biển, lúc sau liền rời khỏi thế giới đó, lúc đó thời gian còn quá ngắn, căn bản cô cũng không biết chính mình đã bơi đi như thế nào.

“Anh cảm giác em giống như trong nháy mắt mất đi sinh mệnh, bóng dáng phảng phất được cấu thành từ vô số văn tự, ý tưởng vừa hiện lên, cơ thể anh đau đớn như bị kim đâm, sau đó trong đầu đột nhiên xuất hiện một đoạn văn tự, chính là giảng thuật quá trình em rời khỏi anh.” Thẩm Kinh Diễn nhắc tới lúc ấy, ngữ khí không chịu khống chế trầm xuống.

Thời Lễ ngơ ngẩn nhìn hắn, hơn nửa ngày mới nhỏ giọng hỏi: “Anh nói trong đầu anh xuất hiện một đoạn văn tự?”

“Lúc đó anh cảm thấy lần nhìn trộm đó là vận mệnh chú định, nhưng lại cảm thấy đó không nên là vận mệnh của anh, tóm lại loại cảm giác này rất phức tạp, anh không có cách nào giải thích cho em, nhưng lòng anh biết, em lúc đó là bị khống chế mới phải phản bội anh, bóng dáng nhảy vào trong biển kia là em, cũng không phải em, cho nên anh vẫn luôn nói anh không trách em.” Thẩm Kinh Diễn chậm rãi nói.

Thời Lễ chỉ cảm thấy đoạn lời nói này của hắn mang lượng tin tức quá lớn, nghe xong hơn nửa ngày mới lúng ta lúng túng nói: “Anh, anh cảm thấy là vận mệnh, nhưng cùng với việc anh biết mấy thế giới trước có quan hệ gì?”

“Đó chính là chuyện sau đó,” Thẩm Kinh Diễn nhẹ nhàng nhéo tay cô, tựa hồ đang an ủi, cũng giống như bản năng muốn tìm kiếm một thứ để dựa vào, “Sau khi em rời đi, anh một mình ở trên thuyền nhỏ, cứ vậy mà lênh đênh trôi tới chỗ sâu của biển rộng, lênh đênh ba ngày liên tiếp, có loại cảm giác gần chết, lúc đó cảm thấy vô cùng không cam lòng, cảm thấy vẫn chưa hiểu rõ mọi việc, còn không biết em bị khống chế rồi sẽ đi tới nơi nào, có thể có nguy hiểm hay không, như vậy sao anh có thể chết được?”

Thời Lễ mím môi, an ủi ôm lấy hắn.

Thẩm Kinh Diễn hơi hơi trấn định lại, sau một lát im lặng một lần nữa mở miệng: “Khi anh sinh ra sự mãnh liệt không cam lòng đó, hải vu xuất hiện, nó nói nó có thể cho anh biết tất cả, chỉ cần anh nguyện ý lấy ra đồ vật đồng giá tới trao đổi.”

Thời Lễ cắn môi: “Anh dùng linh hồn cùng nó thay đổi cái gì?”

Thẩm Kinh Diễn không nói.

Sau sự im lặng dài dòng, hắn vẫn không chính diện trả lời vấn đề của cô: “Anh ở dưới sự trợ giúp của hải vu, biết em không phải người ở thế giới này, trừ bỏ ở ngoài thế giới này, em còn ở thế giới khác có người em yêu, em đối với bọn họ cũng rất tốt, sẽ vì bọn họ dâng hiến hết thảy, anh đối với em mà nói, theo chân bọn họ không có bất luận sự bất đồng gì… Cũng không phải, nghe nói trong nhóm bọn họ có phú hào có quan lớn, đều là những người có địa vị rất cao, có lẽ em sẽ càng yêu bọn họ hơn.”

“Kinh Diễn…” Thời Lễ nghe được hắn nói như vậy, bản năng muốn phủ nhận.

Thẩm Kinh Diễn khẽ cười một tiếng: “Mà anh không giống họ, anh chỉ có em, nếu không có được em, vậy anh không còn gì hết.”

Khóe mắt Thời Lễ dần dần đỏ, nắm quần áo của hắn không nói gì.

“Hải vu nói cho anh, lúc trước ở mấy thế giới đó em cũng phản bội người em yêu, cho nên mỗi khi trở về một thế giới, thì sẽ bị bắt nạt một đoạn thời gian, nhưng em cần thiết tiếp thu sự bắt nạt đó, chỉ có đạt được sự tha thứ của bọn họ, em mới có thể trở lại thế giới của chính mình. Anh rất đau lòng, là những người đó ngu ngốc, đến cả em bị khống chế cũng không nhìn ra tới, vậy có tư cách gì tha thứ em?” Thẩm Kinh Diễn nhắc tới chuyện này, biểu tình liền có chút tối tăm, “Còn hại em sinh ra tâm cảnh giác mạnh như vậy, em biết không? Em càng cảnh giác, chứng tỏ em càng bị lừa, dẫm càng nhiều hố, anh rất hận chính mình không thể bảo vệ em.”

Thời Lễ lắc đầu: “Anh không cần tự trách, em không phải chịu quá nhiều ủy khuất, đại đa số thời gian đều rất vui vẻ.”

Thẩm Kinh Diễn yên tĩnh xuống, rất lâu sau mới nhàn nhạt nói: “Vốn dĩ em không nên phải chịu một chút ủy khuất nào.”

Thời Lễ không nói, cô không biết nên giải thích với hắn như thế nào, mấy thế giới trước kia cũng có lúc ủy khuất, nhưng bọn họ so với cô càng ủy khuất hơn, nói đến cùng, mọi người đều bị kịch bản tra nữ hại.

Trong phòng yên tĩnh một lát, Thời Lễ đánh lên tinh thần hỏi: “Sau đó anh biết em sẽ trở lại thế giới này, cho nên vẫn luôn đi tìm em phải không?”

“Đúng vậy.” Thẩm Kinh Diễn thừa nhận.

Thời Lễ cuối cùng cũng hiểu rõ, từ sau khi gặp lại hắn, những câu nói không thể hiểu được ngẫu nhiên nói ra, kỳ thật đều là bởi vì biết cô lúc trước trải qua mới có thể nói ra trong lúc lơ đãng.

Cô yên lặng không nói gì ôm chặt Thẩm Kinh Diễn, hơn nửa ngày mới khàn khàn giọng nói: “Anh đã chịu khổ rồi.”

“Chỉ cần em trở về, tất cả đều đáng giá.” Thẩm Kinh Diễn ôn nhu nói.

Hai người ôm một lát, Thẩm Kinh Diễn đột nhiên cúi người đi tìm môi cô, Thời Lễ phối hợp ngẩng lên đầu, nhắm mắt lại cùng hắn hôn môi. Tiếng sóng biển từ nơi không xa truyền đến, bọn họ đặt mình trong phòng nhỏ, lại vẫn giống như cũ như đang nằm ở trên biển, phập phồng lay động theo đối phương.

Bởi vì hôm nay quá mệt mỏi, hai người chỉ thân mật một lần liền dừng, Thời Lễ gối lên trên cánh tay của Thẩm Kinh Diễn, ngủ mơ mơ màng màng lại đột nhiên nghĩ đến một sự kiện quan trọng nhất mà hắn vẫn chưa nói cho cô biết.

“Anh rốt cuộc đã dùng linh hồn cùng hải vu trao đổi cái gì?” Cô hữu khí vô lực hỏi.

Thẩm Kinh Diễn yên tĩnh một lát: “Chuyện xưa của tiểu mỹ nhân ngư, em còn nhớ rõ không?”

Trong lòng Thời Lễ vừa động, mở to mắt nhìn về phía hắn, đối diện với đôi mắt bình tĩnh của hắn.

“Chuyện xưa về tiểu mỹ nhân ngư, nếu không lấy được tình yêu sâu đậm nhất của vương tử, thì vào sáng sớm một lúc nào đó, sẽ ở trên biển mà hóa thành bọt biển,” Thẩm Kinh Diễn dịu dàng nói, điểm trắng trong mắt trái rõ ràng một cách bất thường, “Anh cùng nàng ta không quá giống nhau, anh chỉ biết hóa thành một đóa bọt sóng trên biển, cùng biển rộng hòa hợp thành một thể.”

Thời Lễ ngơ ngẩn nhìn hắn, hồi lâu sau ách giọng hỏi: “Kỳ hạn là bao lâu?”

“Cả đời, cho nên em không cần lo lắng, cũng đừng tạo áp lực quá lớn cho chính mình, em có thể có thời gian chậm rãi cả đời đem anh trở thành người quan trọng nhất,” Thẩm Kinh Diễn vuốt lọn tóc ướt mồ hôi của cô ra sau tai, dịu dàng mở miệng, “Anh có thể chờ.”

Hốc mắt Thời Lễ lại đỏ, Thẩm Kinh Diễn bất đắc dĩ che lại đôi mắt cô: “Không cần áy náy, cũng không cần đau lòng, đây là lựa chọn của chính anh.”

Hắn nói xong liền cảm giác được lòng bàn tay một trận ướŧ áŧ, vì thế không mở miệng nói chuyện tiếp, chỉ gắt gao ôm Thời Lễ vào trong ngực, hai người ôm nhau, rất lâu sau đó mới chậm rãi ngủ.