Về đến nhà, Thẩm Kinh Diễn lại đi ra ngoài một chuyến, Thời Lễ nhân cơ hội này cúi đầu nhìn cổ tay của mình, lần đầu tiên nghiêm túc tự hỏi hàm nghĩa của mấy cái cánh hoa phía trên. Bắt đầu từ thế giới thứ nhất, mỗi khi một nam phụ biến mất, trên cổ tay của cô lại nhiều ra thêm một dấu vết mới, hiện giờ chỉ còn thiếu một cánh hoa cuối cùng, là hoàn toàn biến thành hình dạng của một đóa hoa.
Lúc trước cô vẫn luôn cho rằng, đây là tiêu chí khi nhiệm vụ thành công, nhưng cẩn thận nghĩ lại, thời điểm lần đầu tiên xuyên qua nhiệm vụ thật ra cũng đã thành công, nếu không cũng sẽ không chuyển đến thế giới tiếp theo, cuối cùng về lại hiện thực. Nhưng lúc ấy cũng không hề xuất hiện loại dấu vết này.
Thời Lễ chau mày, càng nghĩ càng nhập tâm, cánh hoa trên cổ tay lại bắt đầu nóng rực, cô làm lạ mà nhìn cổ tay, nhắm mắt lại cẩn thận thể nghiệm, phát hiện loại nóng rực này tuy rằng không thể bỏ qua, nhưng cũng không hề tạo ra cảm giác bỏng hay đau đớn nào, giống như đang thật cẩn thận mà tự khống chế lực đạo.
Ấn ký hình cánh hoa lại có thể tự khống chế lực, lời này nghe ra đều làm người khác cảm thấy kinh khủng, Thời Lễ lại bị chính tưởng tượng của mình chọc cười, chỉ là vừa cười một tiếng, biểu tình lại dần phai nhạt đi. Cô nghĩ lại, nhiệm vụ của lần đầu tiên xuyên qua tuy rằng thành công, nhưng khi cô chuyển sang thế giới khác, thế giới trước đó vẫn tồn tại, nhưng lần này lại khác nhau, theo giá trị thù hận biến mất, thì nam phụ ở thế giới đó cũng biến mất theo, lúc sau mới có cái cánh hoa này.
… Cho nên cánh hoa này là tượng trưng cho bọn họ? Thời Lễ cảm thấy ngực như có tảng đá đè nặng, làm cô hô hấp cũng khó khăn. Chính mình nghĩ nhiều cũng vô dụng, không bằng trực tiếp hỏi hệ thống: Những nam phụ ở mấy thế giới, có phải đều cùng là một người hay không.
―― Hệ thống không có quyền hạn trả lời vấn đề này, nhưng tại đây nhắc nhở người làm nhiệm vụ cần chuyên chú vào nhiệm vụ của bản thân, nhanh chóng giải quyết khốn cảnh trước mắt, sớm ngày trở về thế giới thực.
Thời Lễ nhướng mày: Nếu bọn họ không phải cùng một người, ngươi cứ nói thẳng đi, bởi vì nhận thức về họ ở trước mắt tôi, thì họ vốn dĩ không phải là một người, nhưng hiện tại ngươi lại nói không thể trả lời vấn đề này, vậy chứng tỏ cho dù bọn họ không phải là một người, vậy thì cũng có quan hệ với nhau đúng không?
Cô hỏi xong liền kiên nhẫn chờ hệ thống giải đáp, nhưng thật lâu sau hệ thống mới cho ra một câu: Hệ thống không có quyền hạn trả lời vấn đề này.
Xem ra là đúng! Trong bọn họ là có liên hệ! Đầu óc Thời Lễ đột nhiên rõ ràng hơn, trong đầu hiện lên từng cảnh trước kia, càng nghĩ càng cảm thấy tính cách của các nam phụ tuy rằng khác nhau, nhưng khi ở chung cùng cô lại thường xuyên có chỗ tương tự, loại tương tự này nếu chỉ dùng loại lý do trải qua không sai lắm căn bản là giải thích không thông.
Tim cô bùm bùm nhảy, trong chốc lát cảm thấy bọn họ chính là một người, trong chốc lát lại cảm thấy từng người bọn họ là đi ra từ dưới ngòi bút của tác giả, nên có chỗ tương tự cũng là bình thường. Cô càng nghĩ càng kích động, càng nghĩ càng sợ hãi, kích động vì chính mình vừa khai quật được chi tiết, nhưng lại sợ ý nghĩ đó tất cả đều sai, cuối cùng tương đương mạt sát đặc tính của mọi người.
Tình yêu của các nam phụ quá mãnh liệt, từ khi cô lấy lại hết tình cảm ở từng thế giới, tinh thần cả người đều banh thành một cái hố, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, thế cho nên khi cô đối mặt với nam phụ ở thế giới này, luôn không thể giống như trước kia không có cảm tình mà đối đãi.
Như vậy đối với Thẩm Kinh Diễn hiện tại không công bằng, trong lòng cô luôn rõ ràng.
Mày Thời Lễ càng nhăn càng sâu, khi Thẩm Kinh Diễn lấy nước xong quay lại, liền thấy cô xụ mặt ngồi trên giường, giống như đang tự hỏi đại sự lớn của đời người.
Thẩm Kinh Diễn dừng một chút đi qua: “Nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ về anh.” Thời Lễ thuận miệng nói.
Thẩm Kinh Diễn cười: “Hôm nay sao lại ngọt ngào như vậy?”
Thời Lễ hoàn hồn, nhẹ nhàng thở dài một hơi, tạm thời đem những suy nghĩ phiền loạn đó áp xuống, như làm nũng mà vươn tay về phía hắn, Thẩm Kinh Diễn như đang huấn luyện mà ôm cô lên.
“Anh về lâu như vậy, lại ra biển lấy nước sao?” Thời Lễ gối lên vai hắn hỏi.
Thẩm Kinh Diễn lên tiếng: “Ăn thịt bò tuy rằng không béo lên, nhưng ăn nhiều như vậy, vẫn cần phải tiêu hao một chút, cho nên đi lấy chút nước biển về cho em, để em ngâm một chút, em yên tâm, anh cũng không đến đó, là cho người bên bến tàu một đồng vàng, để hắn ta kéo tới đây giúp chúng ta, anh chỉ ở trong trung tâm phố bên kia kéo về mà thôi.”
Từ sau khi bọn họ dọn nhà đến đây, Thời Lễ liền không xuống biển, cũng không cho phép hắn ra bờ biển, hắn biết cô còn đang để ý đến hải vu, nên vô cùng nghe lời, hai người cho tới bây giờ cũng chưa tới gần biển lần nào nữa.
Chỉ là tuy rằng hắn ở trên biển sinh sống hơn phân nửa cuộc đời, nhưng khi rời khỏi biển rộng cũng không có gì không quen, nhưng Thời Lễ lại khác, cô là sinh vật biển, rời khỏi nước biển thời gian dài là việc vô cùng đau khổ, tuy cô vẫn luôn biểu hiện mình thích trên đất liền hơn, nhưng trong lòng hắn lại luôn rõ ràng, cho dù có thích đất liền bao nhiêu, cũng không có khả năng rời khỏi biển quá lâu được, tựa như thói quen của hắn là luôn ở trên đất liền mà không phải biển rộng.
Cô không chịu xuống biển, vậy hắn sẽ ở trong sân nhà đào một cái bể bơi lớn, thường xuyên thay nước biển mới, để cô dù ở trên đất bằng cũng có thể có hải dương thuộc về chính mình.
Thời Lễ nghe thấy hắn lại mua tiếp nước biển, không khỏi cảm kích hôn hôn mặt hắn: “Cảm ơn, nhưng em lại nhắc nhở anh một lần nữa, có thể thuê người khác giúp anh lấy nước, nhưng không được tự mình xuống biển biết không?”
Tuy rằng vẫn luôn nói thứ hải vu kia sẽ không chủ động đả thương người, chỉ biết thông qua phương thức giao dịch để trao đổi, nhưng Thời Lễ luôn cảm thấy năng lực mê hoặc đầu óc của nó chắc chắn rất giỏi, cho nên vì sự an toàn, bọn họ trừ bỏ việc mỗi năm yêu cầu cần phải tiến cống châu báu, vẫn luôn không muốn có liên hệ nào với nó, nhỡ đâu bị lừa tự sát làm sao bây giờ?
“Biết mà, anh vẫn luôn nghe lời em không phải sao?” Thẩm Kinh Diễn ôm cô đi ra ngoài, “Tiểu tử vẫn luôn giúp anh múc nước kia đúng lúc vừa đổi một chiếc xe đẩy mới, hôm nay khi kéo bốn thùng nước lớn đến đây, có thể chứa đầy toàn bộ bể bơi, em chớ khen anh ngược, bảo đảm em vào bơi vô cùng thoải mái dễ chịu.”
Thời Lễ dở khóc dở cười ôm lấy cổ hắn, được hắn ôm tới ngồi lên ghế nhỏ bên cạnh bể bơi, nhìn hắn dỡ từng thùng nước từ trên xe đẩy xuống. Thùng chứa đầy nước vô cùng nặng, mặc dù hắn khỏe, nhưng cũng phải hao phí khá nhiều sức lực, Thời Lễ chỉ thấy bàn tay to thô ráp của hắn đỡ lấy hai bên thùng nước, theo một tiếng quát lớn cơ bắp toàn bộ bị điều động, đường cong dùng sức căng ra.
Trên xe đẩy có bốn thùng nước, khi dỡ đến thùng thứ ba, hắn đã bắt đầu ra mồ hôi, mồ hôi trên trán theo gương mặt chảy xuống, ngưng tụ ở cằm, rồi nhỏ giọt rơi xuống, ở trên ngực không tiếng động chia năm xẻ bảy.
Thời Lễ yên lặng nuốt nước miếng, có chút thất thần.
Thẩm Kinh Diễn không biết mình đang bị mơ ước, còn đang hao tâm tổn trí dọn nước, chờ khi đổ đầy toàn bộ bể bơi xong, quần áo trên người đã bị mồ hôi làm ướt hoàn toàn. Thời Lễ lại lần nữa nuốt chút nước miếng.
“Được rồi, xuống bơi thôi.” Thẩm Kinh Diễn tùy ý lau mồ hôi nói với cô.
Thời Lễ chớp chớp mắt, yên lặng đi đến bên cạnh bể bơi, hai chân vừa dính nước liền biến thành đuôi cá, cô trực tiếp nhảy vào. Khi bị nước biển bao vây trong nháy mắt, cô không tự giác sinh ra cảm giác vui sướиɠ, lại ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh bể bơi, đối diện với đôi mắt mỉm cười của hắn.
Trong lòng Thời Lễ vừa động, bơi qua chỗ hắn: “Anh muốn xuống không?”
“Không xuống, trên người anh đều là mồ hôi.” Thẩm Kinh Diễn từ chối.
Thời Lễ giống như không nghe thấy, tiếp tục vươn tay về phía hắn mời: “Nước biển rất thoải mái, anh xuống thử xem.”
“Không đâu…” Thẩm Kinh Diễn nói được một nửa, đột nhiên chú ý tới sự mời mọc bên trong giọng nói của cô, dừng một chút liền nheo lại đôi mắt, “Em chắc biết, nếu anh xuống, sẽ không phải là bơi lội đơn giản như vậy.”
“… Ừm.” Gương mặt Thời Lễ đỏ lên, đôi mắt cũng không dám nhìn hắn tiếp, khóe môi lại luôn giương lên.
Thẩm Kinh Diễn khẽ cười một tiếng, tùy tay cởi bỏ quần áo trên người, bùm một tiếng nhảy vào trong nước, không chờ đứng vững liền bắt Thời Lễ lại. Thời Lễ bị hắn đùa không nhịn được cười, bám vào cổ hắn thèm thuồng xoa đống cơ bắp.
“Thích sao?” Thẩm Kinh Diễn ách giọng nói hỏi.
Đôi mắt Thời Lễ đen bóng, nhìn hắn thẳng thắn thành khẩn nói: “Thích.”
Thẩm Kinh Diễn rũ mắt khẽ cười một tiếng: “Xem ra anh thật sự không béo, tên Tiểu Ngũ ngu ngốc kia lừa anh.”
“Anh béo em cũng thích.” Thời Lễ nói lời ngon tiếng ngọt, tay ở trên tám khối cơ bụng của hắn chơi trốn tìm.
Thẩm Kinh Diễn nhìn bộ dáng này của cô, hơi hơi nheo mắt lại: “Vậy nếu anh béo đến khi bụng chỉ còn lại có một khối, giống như mấy tên đàn ông say rượu bụng phình lên, em cũng sẽ thích?”
Thời Lễ im lặng trong chớp mắt, lấy lòng hôn hôn khóe môi hắn: “Về sau buổi tối ăn ít chút, không được ăn vụng thịt bò biết không?”
Thẩm Kinh Diễn nở nụ cười, một tay đem cô để ở bên cạnh bể bơi, hung hăng cắn xuống môi cô. Thời Lễ hừ nhẹ một tiếng, hai tay phối hợp ôm lấy bờ vai của hắn, không tự giác mà lưu lại dấu vết trên đống cơ bắp rắn chắc.
Hai người lăn lộn hơn nửa đêm mới về phòng, chờ khi bọn họ ra ngoài, nước trong bể bơi chỉ còn lại một nửa, chờ đến hôm sau Thời Lễ ra xem, Thẩm Kinh Diễn đã yên lặng đem bể bơi rửa sạch.
“… Một đồng vàng, dùng được cả đêm?” Thời Lễ không còn lời gì để nói.
Thẩm Kinh Diễn đi qua hôn hôn mặt cô: “Không sao hết, hôm nay anh còn đi mua tiếp.”
“Cho dù đi mua, đêm nay cũng không được.” Thời Lễ cảnh cáo liếc hắn một cái.
Thẩm Kinh Diễn dừng một chút: “Em không thấy rất vui vẻ à?”
“… Em từ chối tiếp tục đề tài này với anh.” Thời Lễ liếc mắt nhìn hắn một cái, xoay người ra sân mở cửa hàng.
Thẩm Kinh Diễn chưa từ bỏ ý định đi dây dưa, Thời Lễ bị hắn cuốn lấy vừa bực vừa buồn cười, nhìn bộ dáng chơi xấu của hắn, đột nhiên có loại cảm giác trùng hợp giữa hắn cùng nam phụ ở thế giới trước, vừa mới có ý nghĩ như vậy, cô nháy mắt thấy hoảng hốt.
“Đang nghĩ cái gì?” Thẩm Kinh Diễn đột nhiên hỏi.
Thời Lễ nhanh chóng hoàn hồn, cười gượng một tiếng lắc đầu: “Không có việc gì, không có gì.”
Thẩm Kinh Diễn nghi ngờ nhìn cô nửa ngày, cuối cùng cũng không truy vấn tiếp, mà ở bên cạnh cô kiểm kê lại hàng hóa, cùng nhau mở cửa hàng buôn bán, chờ khi mặt trời xuống núi lại đóng cửa lại, cùng nhau ra ngoài tản bộ, tới ban đêm lại trở về ngủ.
Sinh hoạt của bọn họ cứ vậy mà lặp lại, mỗi ngày đều tiến hành việc giống nhau, cơ hồ rất ít có thay đổi lớn. Những ngày như vậy lại luôn thiếu đi chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng Thẩm Kinh Diễn lại cực kỳ thích cuộc sống hiện giờ, cùng Thời Lễ ở bên nhau một ngày, với hắn mà nói đều hoàn toàn là việc mới lạ, làm hắn hận không thể lấy bút viết thành nhật ký.
Thời Lễ cũng rất thích cuộc sống hiện giờ, dần dần cô cũng ít khi liên hệ với hệ thống, trừ bỏ ngẫu nhiên đi hỏi quan hệ của các nam phụ, thời gian còn lại đều ở cùng Thẩm Kinh Diễn chuyên chú về cuộc sống sinh hoạt.
Cuộc sống như vậy đảo mắt đã qua một năm, lại đến ngày cấp cống phẩm cho hải vu.
Trước đó vài ngày, Thời Lễ đã chuẩn bị tốt vàng cùng châu báu, cẩn thận kiểm kê xác định không thiếu mấy so với trước kia, lúc này mới yên tâm khóa rương lại, đem chìa khóa giao cho Thẩm Kinh Diễn.
“Trừ bỏ mấy thứ này, chúng ta còn lại bao nhiêu?” Thẩm Kinh Diễn hỏi.
Thời Lễ cười cười: “Còn lại bảy nghìn lượng vàng, cũng đủ để chúng ta sinh sống kiểu giàu có.”
“Không nghĩ tới buôn bán đồ cổ lại kiếm được tiền như vậy, xem ra về sau sẽ không cần ra biển.” Thẩm Kinh Diễn lại cười nói.
Thời Lễ liếc nhìn hắn một cái: “Muốn sống yên ổn thì phải nhớ đến những ngày gian nguy, về sau sẽ càng thêm chăm chỉ cần mẫn, tích cóp nhiều hơn chút, chờ già rồi nếu không làm buôn bán nữa, cũng còn tiền cấp cho hải vu .”
“Cả đời sao…” Thẩm Kinh Diễn nhắc mãi cái từ này.
Thời Lễ gật đầu: “Đúng vậy, dù sao anh cũng phải lo lắng nhiều mới được, ai biết về sau đến buôn bán còn không làm được nữa, nếu như chờ đến bảy tám chục tuổi đột nhiên phá sản, lúc đấy chúng ta lại ra biển tìm vàng bạc châu báu cho hải vu, nghĩ đến cũng thấy không ổn rồi.”
“Em nói rất đúng.” Thẩm Kinh Diễn bật cười.
Thời Lễ kỳ quái liếc hắn một cái: “Anh cười cái gì?”
“Không có việc gì, ta chỉ là rất thích cái từ ‘cả đời’ này.” Khóe môi giương lên của Thẩm Kinh Diễn trước sau chưa buông xuống.
Thời Lễ nở nụ cười, nhón mũi chân ôm cổ hắn: “Em đây lại nói nhiều hơn nữa nè, cả đời cả đời cả đời…”
Thẩm Kinh Diễn nhịn không được cười ra tiếng.
Thời Lễ dở khóc dở cười: “Cứ như vậy mà thích sao?”
“Ừ, vô cùng thích.” Thẩm Kinh Diễn xoa xoa tóc cô.
Thời Lễ học bộ dáng của hắn, cũng sờ sờ tóc hắn: “Vậy về sau mỗi ngày em đều nói với anh một lần, rồi chúng ta cùng vui vui vẻ vẻ, cùng nhau qua cả đời… Em còn sẽ càng ngày càng yêu anh, tuy rằng còn chưa thể coi anh trở thành người mình yêu nhất, nhưng em tin tưởng lại cho em thêm thời gian mấy năm, em nhất định sẽ trở nên yêu anh nhất.”
Đã trải qua hơn một năm quan sát, cô càng ngày càng cảm thấy những nam phụ này đều là cùng một người, bọn họ trừ bỏ khác nhau về tính cách, sự vô lại, còn cái khác lại đều tương tự, Thời Lễ thật sự không thể nào xem nhẹ nó. Tuy rằng loại ý tưởng này không quá chắc chắn, nhưng Thời Lễ vẫn quyết định tin.
Tin tưởng đó, sẽ coi bọn họ thành một người, như vậy cô mới dám mang theo những ký ức đã lâu kia, quang minh chính đại yêu người trước mắt này. Cô khẽ cười một tiếng, trong mắt toàn là hình bóng hắn, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hắn, cô mỉm cười kéo cánh tay hắn đi về phòng, vừa đi vừa nói: “Em là lần đầu tiên nghĩ đến việc sau khi về già, anh khỏe mạnh như vậy, về sau sẽ là lão gia gia có cơ bắp, mà em thì không được, em sẽ trở thành lỏng lẻo vô cùng khó nhìn.”
“Sẽ không, số tuổi của cá chỉ có thể nhìn ra được từ hình thể, những nơi khác sẽ không có thay đổi gì, đến lúc đó khả năng em chỉ khác đi một chút, còn những chỗ khác vẫn giống như bây giờ.” Thẩm Kinh Diễn an ủi nói.
Thời Lễ sâu kín liếc hắn một cái: “Có người nào an ủi như anh sao?”
“Anh nói chẳng lẽ không phải lời thật?” Thẩm Kinh Diễn hỏi lại.
Thời Lễ vậy mà lại không nói ra được lời phản bác, dứt khoát xem nhẹ câu này của hắn, tiếp tục mặc sức tưởng tượng tương lai: “Đến lúc đó hai chân của em khả năng sẽ không còn sức lực, anh muốn đẩy em ra vườn hoa tản bộ, lặp lại sinh hoạt như hiện tại, tuy rằng bình đạm, nhưng em cảm thấy nếu được cùng anh ở bên nhau, những ngày như vậy hẳn là cả đời cũng không quá phiền, còn anh?”
Thẩm Kinh Diễn: “… Hả?”
Nhìn thấy hắn có chút thất thần, Thời Lễ không vui buông hắn ra: “Em hỏi anh đó, anh cảm thấy cùng em cả đời lặp lại cuộc sống sinh hoạt như hiện giờ, là việc khiến anh phiền chán sao?”
“Anh chưa từng nghĩ tới cả đời… Nhưng anh cảm thấy, nếu có thể cùng nhau già đi, hẳn là một việc rất tuyệt,” Thẩm Kinh Diễn châm chước mở miệng, giống như là lần đầu tiên nghĩ đến sự kiện như vậy, đáy mắt là nhàn nhạt phiền muộn, “Nếu có thể cùng em trải qua cả đời, vậy thật sự quá tốt, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Thời Lễ tò mò hỏi.
Trên mặt Thẩm Kinh Diễn treo lên ý cười nhàn nhạt: “Chỉ là em nói rất nhanh sẽ trở nên yêu anh nhất.”
“Đúng vậy.” Thời Lễ gật đầu.
Thẩm Kinh Diễn nghe vậy nở nụ cười, chỉ là ý cười lại không cách nào đạt tới đáy mắt, hơn nửa ngày mới chua xót nói: “Nguyện vọng lớn nhất trước kia của anh, chính là hy vọng chính mình trở thành người em yêu nhất, mắt thấy sắp thành công, vì sao em lại nói cho anh khái niệm cả đời, làm anh phát hiện hóa ra còn có lựa chọn tốt hơn.”
Thời Lễ không hiểu ý của hắn lắm, mày hơi hơi nhăn lại: “Anh là cảm thấy thời gian này quá dài sao?”
“Không không, anh chỉ là…” Vẻ mặt Thẩm Kinh Diễn có chút phức tạp, “Anh lúc trước vẫn luôn cảm thấy, em cần phải yêu anh nhất mới được, chính là khi em nói ra những lời này, anh lại đột nhiên phát hiện, cùng chuyện này so sánh với nhau, anh càng chờ mong tương lai ở bên nhau cùng em.”
“Hai việc này lại không có quan hệ gì với nhau hết, anh có thể cùng nhau chờ mong,” Thời Lễ nở nụ cười, “Hơn nữa nếu có thể đều xảy ra mà nói, vậy thật sự quá tốt, anh vừa không cần sau khi chết phải hiến tế linh hồn, cũng có thể trở thành người mà em yêu nhất, hai tâm nguyện cùng em trải qua cả đời, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao?”
Thẩm Kinh Diễn không nói, yên tĩnh hồi lâu hỏi: “Em yêu anh sao?”
“Yêu.” Thời Lễ gật đầu.
Thẩm Kinh Diễn gật đầu: “Ở thế giới này, yêu nhất chính là anh đúng không?”
“Đương nhiên.” Thời Lễ không chút do dự.
Thẩm Kinh Diễn cười, điểm trắng trong mắt hắn càng thêm rõ ràng: “Về sau sẽ càng ngày càng yêu anh, cho đến khi anh trở thành người duy nhất trong lòng em phải không?”
“Đúng… Chỉ là khả năng cần phải có quá trình,” Thời Lễ nghiêm túc nói, khi coi những nam phụ đều thành một người, thì những lời này trở nên không còn khó khăn như vậy, “Khả năng cần thêm mấy năm, cũng có thể sẽ ngắn hơn.”
Thẩm Kinh Diễn trầm mặc, thật lâu sau mới mở miệng: “Anh chính là yêu em như vậy, cho nên anh biết tình yêu không cách nào giảm bớt, chỉ biết càng ngày càng mãnh liệt, cho nên lúc này cho dù anh có phát hiện lựa chọn tốt hơn nữa, cũng không thể làm em dừng.”
“… Anh đang nói gì vậy, em thật sự nghe không hiểu.” Thời Lễ hoang mang nhìn hắn.
Thẩm Kinh Diễn cười ôm lấy cô: “Cứ như vậy đi, nguyện vọng lúc trước của anh là trở thành người quan trọng nhất trong lòng em, mà không phải là người trải qua cùng em cả đời, hiện tại nguyện vọng sắp đạt thành, anh không nên có thêm lòng tham.”
Sự khó hiểu trong lòng Thời Lễ càng lúc càng lớn, khi vừa định hỏi lại, hắn đột nhiên buông cô ra, nhéo cằm cô rồi hôn lên, một bên hôn một bên thấp giọng nói: “Nếu yêu anh, vậy để anh nhìn xem em yêu anh nhiều bao nhiêu.”
Thời Lễ cảm thấy cảm xúc hôm nay của hắn rất không bình thường, cũng theo đó mà bất an, chỉ là khi nghe được hắn nói những lời này xong, vẫn chủ động ôm lấy cổ hắn. Hai người trao đổi một nụ hôn nóng bỏng, khi tách ra cả hai đều hô hấp không xong, Thời Lễ sau khi ổn định lại vốn dĩ muốn hỏi hắn rốt cuộc làm sao vậy, nhưng khi đối diện nháy mắt liền không còn âm thanh.
Giá trị thù hận của nam phụ: 8%