Thời Lễ lẳng lặng mà chờ đợi cái chết, nhưng lại chờ được một nụ hôn, cô dừng một chút ôm lấy cổ hắn, giống như đã đến tận thế mà hôn trả. Nhiệt độ không khí trong phòng nghỉ thuyền trưởng dần dần lên cao, Thời Lễ cũng dần dần đắm chìm trong sự nhiệt liệt với Thẩm Kinh Diễn, không biết qua bao lâu, một bàn tay to xoa thân của cô, cô đột nhiên tỉnh táo lại.
“Kinh Diễn…” Cô ngơ ngẩn gọi hắn một tiếng.
Nhìn thấy bộ dáng mờ mịt của cô, giọng nói của Thẩm Kinh Diễn tối sầm xuống: “Đừng sợ, có anh ở đây.” Hắn nói, ngón tay liền ở trên người cá đánh vòng, kiên nhẫn chờ cô mở ra chính mình.
Thời Lễ nan kham rụt rụt thân thể, bất lực mà mờ mịt run giọng hỏi: “Không phải cần hiến tế em sao?”
“Ừ, không phải em đã đồng ý hiến tế sao?” Thẩm Kinh Diễn không chút để ý nói.
Thời Lễ cắn môi, khó nhịn hừ một tiếng: “Không được… Nếu hoàn thành lễ trưởng thành, liền sẽ cho là có tì vết, hải vu không đồng ý giải trừ giao dịch thì sao?”
“Cùng người mình yêu nhất làm việc mình yêu, cho dù thiên biến vạn biến, cũng là hoàn chỉnh không tì vết, hải vu sẽ đồng ý.” Thẩm Kinh Diễn ở bên tai cô thấp giọng nói.
Rõ ràng chỉ là một nhân loại bình thường, nhưng nói chuyện lại mê hoặc nhân tâm giống như nhân ngư vậy, Thời Lễ ở trong giọng nói đó của hắn, bất tri bất giác thả lỏng thân mình, dần dần nhắm mắt lại. Nếu hắn nói không có việc gì, vậy hẳn sẽ không có việc gì, hắn muốn bắt mạng cô dừng hẳn việc giao dịch, tất nhiên sẽ biết rõ cái gì có thể làm cái gì không thể làm.
Tay Thẩm Kinh Diễn mơn trớn tóc như rong biển của cô, nhẹ nhàng cắn lên vành tai, nghe được tiếng rên như làm nũng của cô, mới than thở một tiếng: “Vốn dĩ muốn chậm một chút mới cùng em hoàn thành nghi thức.”
Thời Lễ mơ màng hồ đồ, hắn nói câu nào cũng không nghe vào được nữa, một bên sợ hãi nghi thức sắp đến, một bên ôm chặt cổ hắn không chịu buông tay. Khắc chế ở đáy mắt của Thẩm Kinh Diễn rốt cuộc vỡ thành bột phấn, mắt trái nhiễm một chút trắng cũng dần dần đỏ lên, hoàn toàn đem nhân ngư chiếm cho riêng mình.
Không biết khi nào trên biển nổi lên gió, sóng biển phập phồng đột nhiên lớn hơn rất nhiều, đội tàu kích động theo, bọt sóng đánh lên trên vách thuyền, đập ra bọt biển màu trắng.
Qua một trận gió, không trung bắt đầu rơi xuống mưa nhỏ, dừng ở trên boong tàu phát ra tiếng vang bạch bạch, nhóm thuyền viên khẩn cấp kéo buồm xuống, yên tĩnh chờ mưa gió qua đi.
Không biết qua bao lâu, không trung rốt cuộc yên lặng, mặt trời từ trong mây nhô đầu ra, lại rất nhanh đi, chỉ lộ ra tầng tầng vầng sáng.
Trong phòng nghỉ của thuyền trường, Thời Lễ nằm ở trên giường, khóe mắt không ngừng có nước mắt tràn ra, tóc của cô đã ướt đẫm, nước trên người cũng lộc cộc, cả người đều lộ ra một sự suy yếu.
Thẩm Kinh Diễn âu yếm tóc dài của cô, vươn ngón tay lau đi nước mắt bên khóe mắt, nước mắt bị hắn lau nháy mắt biến thành trân châu hình dạng kỳ quái.
“Vẫn rất đau sao?” Hắn ôn nhu hỏi.
Thời Lễ lúng ta lúng túng lắc đầu, khi mở miệng thanh âm có chút ách: “Còn tốt, không đau.”
“Vậy vì sao phải khóc?” Thẩm Kinh Diễn truy vấn.
Thời Lễ nghĩ nghĩ, cuối cùng đúng sự thật trả lời: “Không biết, chỉ là muốn khóc.”
“Vậy có thể là cảm xúc dao động của nhân ngư khi hoàn thành lễ trưởng thành, chờ thêm một lát em sẽ bình tĩnh lại.” Thẩm Kinh Diễn trấn an nói.
Thời Lễ gật đầu, nhìn điểm trắng trong mắt trái của hắn, sau một lúc lâu vươn đôi tay bủn rủn xoa nửa bên mặt của hắn, có chút đau lòng hỏi: “Con mắt này của anh còn có thể nhìn được không?”
“Ừ, có thể nhìn được.” Thẩm Kinh Diễn trả lời.
Thời Lễ ôm lấy cổ hắn, Thẩm Kinh Diễn phối hợp cúi người, chờ cô ôm xong mới nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Khi ở bên em, không cần phải mang bịt mắt,” Thời Lễ thấp giọng nói, “Em không sợ anh.”
Thẩm Kinh Diễn dừng một chút: “Anh muốn hiến tế em cho hải vu, em cũng không sợ?”
“Anh sẽ tha thứ em vì lúc trước đột nhiên rời đi sao?” Thời Lễ hỏi.
Khóe môi Thẩm Kinh Diễn câu lên: “Anh nói rồi, anh cũng không trách em, nói gì đến tha thứ?”
“… Em biết, mặc dù anh đem em đi hiến tế, nhưng trong lòng cũng sẽ không tha thứ cho em.” Thời Lễ nói xong đột nhiên dâng lên một trận phiền muộn, cảm thấy chính mình nhất định phải chết trong thế giới tiểu thuyết.
Cô cũng muốn sống rời đi, nhưng nếu nam phụ một lòng muốn cô chết, mặc dù cô có thể tạm thời bỏ trốn, thì cũng không thể nào rời khỏi thế giới này được, sớm muộn gì cũng có một ngày vẫn phải quay lại. Hiện giờ nam phụ muốn chuộc lại linh hồn của chính mình, phương pháp duy nhất chính là gϊếŧ cô, Thời Lễ cùng hắn ở giữa đã lâm vào cái chết tuần hoàn, nói cách khác, cô có làm thế nào thì cũng không có khả năng rời khỏi thế giới tiểu thuyết.
… Cũng không phải, hẳn là còn có biện pháp đi? Thời Lễ đột nhiên nhớ tới hai khung giờ quốc tế mà chính cô từ thế giới thứ nhất đến cái thế giới thứ hai, chính là dùng quyền lợi hạng nhất thay đổi một hạng khác, như vậy hiện tại có phải hay không cô cũng có thể dùng quyền hạn của chính mình ở thế giới tiểu thuyết, giúp Thẩm Kinh Diễn giải trừ giao dịch với hải vu?
Cô vừa toát ra cái ý tưởng này, liền ở trong đầu gọi hệ thống, nhưng mà cô gọi vài lần, cũng chưa thấy trong đầu có lời đáp lại. Thời Lễ mới đầu không để trong lòng, dần dần cũng cảm giác được không thích hợp, cô yên tĩnh hồi lâu, mới ý thức được từ khi đội tàu bắt được bảo tàng, hệ thống liền không có thanh âm.
… Tình huống sao vậy, chẳng lẽ đã bị hải vu khống chế? Thời Lễ xuyên qua nhiều thế giới như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp được loại tình huống này, tức khắc cả người đều choáng váng.
Thẩm Kinh Diễn xoa xoa vành tai cô, kéo tinh thần trốn đi của cô gọi về: “Ngẩn người làm gì?”
“… Em đang nghĩ, khi hiến tế nhất định phải dùng chủy thủ rỉ rắt sao? Cảm giác chắc rất đau.” Thời Lễ ngượng ngùng có lệ.
Thẩm Kinh Diễn bật cười, tiếp theo cố ý xụ mặt: “Đúng vậy, là yêu cầu, cho nên em còn muốn hiến tế sao?”
Thời Lễ vừa rồi vốn là có lệ, nghe được câu trả lời khẳng định của hắn, tức khắc nhíu mày, tự hỏi nửa ngày mới trả lời: “Vậy có thể tìm cái nào mà đỡ rỉ sắt hay không? Nếu mà quá gồ ghề, vậy có lẽ sẽ đau chết.”
“Em nếu biết đau, vì sao còn cam tâm tình nguyện hiến tế chính mình?” Thẩm Kinh Diễn hỏi.
Thời Lễ bĩu môi: “Em đây cũng không có đường trốn được?”
“Nếu em nhảy vào trong biển, anh sẽ không bắt được em.” Thẩm Kinh Diễn lại cười nói.
Thời Lễ tà tà liếc mắt nhìn hắn một cái: “Em không đi.”
“Vì sao?” Thẩm Kinh Diễn biết rõ còn cố hỏi.
Thời Lễ hừ nhẹ một tiếng: “Bởi vì nguyên nhân em xuất hiện trên thế giới này chính là anh, em không có khả năng rời đi được anh hiểu không? Mặc dù bây giờ có chạy, về sau vẫn là vòng về, em cần phải lưu ở bên cạnh anh mới được.”
“Đây là em cam tâm tình nguyện sao?” Thẩm Kinh Diễn đột nhiên hỏi.
Thời Lễ trầm mặc trong chớp mắt, trái lương tâm trả lời: “Đúng vậy.” Mới là lạ, nếu cô không cần hoàn thành cái gọi là nhiệm vụ, vậy thì bắt đầu từ cái thế giới thứ nhất, không chừng mỗi ngày đã trốn rất xa rồi.
Thẩm Kinh Diễn nghe được câu trả lời của cô cũng không biết tin nhiều hay ít, chỉ nhợt nhạt cười dời đi đề tài: “Hai chân của em so với anh tưởng tượng còn tinh tế thon dài hơn nhiều, anh rất thích cảm giác khi nó treo ở trên eo anh, cũng không biết đi đường có thoải mái hay không, em muốn đứng lên đi thử một chút không?”
Thời Lễ ngẩn người, lúc này mới theo ánh mắt của hắn nhìn xuống, chỉ thấy chỗ lúc đầu nên là đuôi cá, giờ phút này là một đôi chân thon dài, bộ dáng trắng nõn mảnh khảnh chọc người vô cùng thích. Cô chớp chớp mắt, tâm tình vi diệu vỗ vỗ lên, cảm nhận đó xác thật là chân của mình, tạm thời quên mất đi việc chủy thủ rỉ sắt.
“Quả nhiên vẫn là đùi người đẹp hơn.” Thời Lễ cảm khái nói. Cô vừa rồi bị Thẩm Kinh Diễn lăn qua lộn lại, căn bản không biết khi nào đã hoá ra hai chân, hiện tại nhìn thấy trong lòng vẫn có chút kích động.
Thẩm Kinh Diễn gợi lên khóe môi: “Nhưng anh lại cảm thấy đuôi cá càng xinh đẹp… Cũng không phải, mỗi thứ một công dụng, hai loại đều rất thoải mái.”
Nghe được hắn tự nhiên lái xe*, gương mặt Thời Lễ nhịn không được đỏ hồng, oán trách nhìn hắn một cái: “Em muốn đi thử.”
*Lái xe: Là một từ thông dụng trên mạng, là từ ngữ tương đối bẩn, thường nói về nội dung cấm trẻ em nghe.
Thẩm Kinh Diễn đứng dậy đi đến trên mặt đất, vươn tay về phía cô: “Anh đỡ em.”
“Không cần, tự em cũng có thể…” Thời Lễ vừa dứt lời, hai chân vừa chạm đến trên mặt đất, cô liền cảm giác đầu gối mềm nhũn, cả người không chịu khống chế mà ngã trên đất.
Thẩm Kinh Diễn vươn tay đỡ, vớt cô vào trong lòng ngực, lỗ tai của cô dính sát vào trên ngực hắn, khi hắn nặng nề cười rộ lên, cô cảm giác nửa người cũng tê rần đi.
“… Sao lại thế này?” Thời Lễ hoang mang hỏi.
Thẩm Kinh Diễn đỡ cô đứng ổn, lúc này mới ôn hòa nói: “Em mới sinh ra hai chân, vốn dĩ sức lực đã không lớn, hiện tại lại dùng quá nhiều sức, tất nhiên chân sẽ mềm, không có việc gì, anh dìu em đi một chút.”
Hắn nói xong liền một tay ôm lấy eo Thời Lễ, đỡ cô đi trên đất. Thời Lễ lúc đầu còn cho rằng đi đường là việc quá dễ dàng, kết quả khi làm thì mới phát hiện nó không dễ dàng chút nào, cô dùng đuôi cá cũng lâu, nên cũng quên mất con người dùng chân đi đường phải dùng lực như thế nào, hiện tại phải hoàn toàn học lại từ đầu.
May mắn thời gian dài của cuộc đời vẫn phải dùng chân đi đường, rất nhanh cô đã thích ứng, được Thẩm Kinh Diễn đỡ đi tới đi lui ở trong phòng nghỉ.
Hai người đi được non nửa tiếng đồng hồ, Thời Lễ khi có thể tự ổn định vững chắc mà đứng thẳng, Thẩm Kinh Diễn liền ôm cô về giường nghỉ ngơi. Thời Lễ lúc đầu còn cảm thấy không buồn ngủ, nhưng vừa nằm lên giường thì rất nhanh đã buồn ngủ.
… Sao có thể ngủ được, thời gian không còn lại nhiều lắm, phải nghĩ biện pháp tiêu trừ giá trị thù hận mới được. Hai mắt Thời Lễ díu lại, trong lòng vẫn luôn nhắc mãi không thể ngủ, nhưng rất nhanh vẫn mất đi ý thức.
Chờ khi cô tỉnh lại, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, cô nhìn biển rộng đen ngòm ngoài cửa sổ, tức khắc một trận ưu thương. Lại ngủ cả một ngày, chiều dài sinh mệnh còn sót lại liền cứ vậy mà bị cô ngủ mất một phần hai… Không đúng, nói không chừng đêm nay hải vu tới, thì đến một phần hai cô cũng không còn nữa.
Thời Lễ buông tiếng thở dài, ở trong đầu hỏi một câu: Nếu tôi chết, linh hồn sẽ trở lại thế giới hiện thực sao? Hiện tại tinh thần thể còn có thể chạy tới thế giới tiểu thuyết, hẳn là có loại linh hồn như vậy tồn tại chứ? Là trở lại hiện thực tiếp tục đầu thai, hay là bị giam cầm mãi mãi ở thế giới tiểu thuyết?
Cô một hơi hỏi rất nhiều vấn đề, phát hiện hệ thống vẫn chưa trả lời, mới nhớ tới việc hệ thống đã biến mất. Cô lại thêm một tiếng thở dài nữa, cảm thấy hệ thống ngay tại loại thời điểm mấu chốt này mất đi liên hệ, chắc cô thật sự bị chú định là tử vong rồi.
Có lẽ là bởi vì còn tình cảm trước kia, cho nên Thời Lễ cho dù biết mình sắp chết, nhưng nghĩ đến người muốn gϊếŧ cô là ai, khuôn mặt người đó như thế nào, sợ hãi không hề sinh ra, ngược lại chỉ cảm thấy bi thương vô cùng.
Thời điểm Thẩm Kinh Diễn vào cửa, liền thấy cô súc ở trong góc ôm chân phát ngốc, nho nhỏ vừa đáng thương lại đáng yêu. Hắn khẽ cười một tiếng, đến bên người cô ngồi xuống, Thời Lễ nhìn thấy hắn liền cẩn thận hỏi: “Hải vu tới sao?”
“Còn chưa, nhưng phỏng chừng là nhanh, nếu em muốn thay đổi chủ ý, không muốn hiến tế vì anh, cũng có thể thay đổi chủ ý.” Thẩm Kinh Diễn nghiêm trang nói.
Thời Lễ buông tiếng thở dài, cũng không tin tưởng hắn nói: “Em nói không hiến tế, vậy anh sẽ không gϊếŧ em sao?”
“Đúng vậy, không gϊếŧ,” Thẩm Kinh Diễn nói xong dừng một chút, khụ khụ nói, “Kỳ thật vốn dĩ anh không tính đến việc hiến tế, là em vẫn luôn cho rằng như vậy, anh đành phải theo em mà nói.”
“… Cũng cháy nhà ra mặt chuột, còn ở trước mặt em diễn kịch, anh nghĩ em là đứa trẻ ba tuổi sao?” Thời Lễ hừ nhẹ một tiếng.
Thẩm Kinh Diễn bật cười: “Anh vẫn luôn không hề diễn kịch, là em từ đầu tới đuôi đều nghi ngờ anh, em đến đứa trẻ ba tuổi cũng không bằng.”
Thời Lễ thấy hắn chỉ ra việc bản thân nghi ngờ chuyện của hắn, liếc mắt nhìn hắn một cái không nói gì.
“Em có từng nghĩ tới hay không, có lẽ anh là một người duy nhất chân chính không trách em, đau lòng người của em? Anh đối với em tốt đều được phát ra từ sự thật tình, cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc làm thương tổn em, chỉ là em vẫn luôn không tín nhiệm anh, oan uổng anh mà thôi?” Thẩm Kinh Diễn đưa ra giả thiết.
Thời Lễ bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Vốn dĩ anh vẫn luôn gạt em, em còn lâu mới oan uổng anh.”
Thẩm Kinh Diễn bất đắc dĩ cười cười, trầm mặc nửa ngày đột nhiên nói: “Lại kể cho anh nghe một chút chuyện xưa về tiểu mỹ nhân ngư đi, anh đột nhiên muốn nghe.”
Thời Lễ: “…” Trước kia hắn muốn cô kể, cái gì cô cũng chưa nói, nhưng từ khi biết hắn có giao dịch với hải vu, lại thấy hắn muốn cô kể câu chuyện này, cô liền cảm thấy ác ý tràn đầy.
Thẩm Kinh Diễn đợi nửa ngày cũng chưa thấy mở miệng, không khỏi tò mò nhìn về phía cô: “Sao lại không nói?”
“Không nói, bản trực tiếp sắp được trình diễn, em còn kể cái gì?” Thời Lễ tức giận nói.
Thẩm Kinh Diễn dừng một chút, bừng tỉnh: “Em cảm thấy em chính là tiểu mỹ nhân ngư?”
“Chẳng lẽ không phải sao? Em lập tức sẽ phải dùng chủy thủ đâm vào tim,” Thời Lễ liếc hắn một cái, “Vốn dĩ chết đã rất đáng thương, anh còn muốn em kể câu chuyện này, có phải quá ác liệt hay không?”
Thẩm Kinh Diễn bất đắc dĩ: “Em không cần phải nghĩ anh hư hỏng đến như vậy, nói không chừng anh mới là nhân vật tiểu mỹ nhân ngư kia đấy?”
“Đùa cái gì vậy?” Thời Lễ vô ngữ.
Thẩm Kinh Diễn nhướng mày, kéo thân thể của cô đến giảng đạo lý: “Em xem, trong chuyện xưa người làm giao dịch với mụ phù thủy chính là tiểu mỹ nhân ngư, hiện tại cùng hải vu làm giao dịch chính là anh, trong chuyện xưa mỹ nhân ngư chỉ có gϊếŧ chính người mình yêu, mới có thể giải trừ nguyền rủa, vừa vặn anh cũng vậy, cho nên anh mới giống nàng ta hơn?”
“… Mỹ nhân ngư trong chuyện xưa không thể động thủ được, cuối cùng người ta hóa thành bọt biển, vậy anh thì sao?” Thời Lễ sâu kín nhìn hắn.
Thẩm Kinh Diễn dừng một chút, sau một lúc lâu cười một tiếng: “À, thế thì chúng ta vẫn không quá giống nhau, anh sẽ không hóa thành bọt biển.”
“Cho nên em mới không kể cho anh chuyện xưa.” Thời Lễ hầm hừ.
Thẩm Kinh Diễn như trừng phạt mà nắm mặt cô, cho đến khi cô kháng nghị mới buông ra: “Nếu không muốn kể chuyện xưa, thế chúng ta xuống biển lượn một vòng đi.”
“Bây giờ?” Thời Lễ nhíu mày.
Thẩm Kinh Diễn gật gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ.”
“… Có phải anh đã hẹn xong với hải vu rồi hay không, các người muốn ra tay ở trong biển?” Thời Lễ cảnh giác hỏi.
Thẩm Kinh Diễn hoàn toàn không còn biện pháp với cô: “Anh thật sự không muốn hiến tế em, lúc trước cũng chỉ nói hùa theo em mà thôi.”
“Bớt gạt người, nếu không hiến tế, vậy linh hồn của anh không phải sẽ bị thu mất đi sao?” Thời Lễ kiên trì không tin hắn.
Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nhìn cô thật lâu, dứt khoát không thèm nói đạo lý nữa, trực tiếp ôm người lên, nhanh hướng tới boong tàu. Tức khắc Thời Lễ luống cuống, ở trong lòng ngực hắn giãy giụa vài cái cũng không giãy được, tức khắc tâm như tro tàn không còn nhúc nhích.
Thẩm Kinh Diễn nhẹ nhàng liền ôm tiểu nhân ngư tới trên boong tàu, giống như ném lốp xe mà ném vào trong nước, Thời Lễ bùm một tiếng rơi vào trong nước, hai chân mảnh khảnh lúc đầu lập tức biến thành đuôi cá, lúc thân thể ở trong nước bơi lội, vảy ở dưới ánh đèn chiếu rọi xuống lộ ra các loại màu sắc khác nhau.
Thẩm Kinh Diễn ở trên boong tàu thưởng thức một lát, sau đó cũng nhảy xuống theo. Trong nước là thế giới của Thời Lễ, Thẩm Kinh Diễn cho dù biết bơi giỏi, thì khi so sánh với cô vẫn là kém xa, Thời Lễ linh hoạt ở bên người hắn uốn éo tới lui, giống như đang nghiêm túc coi chừng hắn.
“Lại đây.” Thẩm Kinh Diễn vẫy tay về phía cô
Thời Lễ một chút cũng không muốn đi qua, nhưng khi hắn vươn tay đến, cô vẫn nhịn không được tới gần hắn. Thẩm Kinh Diễn đem cô ôm vào trong lòng ngực, ở bên tai cô nhẹ nhàng hôn một chút: “Muốn ở trong biển tiến hành lại nghi thức một lần nữa không?”
Thời Lễ ngẩn người.
“Nghe nói nhân ngư khi sắp thành thục, sẽ dụ dỗ thủy thủ trên biển, câu dẫn bọn họ vào trong biển giao phối, sau đó khi bọn họ giúp chính mình hoàn thành xong lễ, hơn nữa sau khi lưu lại con nối dõi, sẽ dùng sức kéo bọn họ vào sâu trong biển rộng, làm bọn họ hoàn toàn chết đuối, các nàng có lẽ là thích những tên thủy thủ, cũng muốn giúp đứa bé giữ lại ba, chỉ là bản năng làm các nàng không ngừng kéo người họ yêu vào biển sâu, cho đến khi ái nhân tử vong.” Thẩm Kinh Diễn ôm Thời Lễ thấp giọng nói.
Thời Lễ không được tự nhiên mím môi: “Anh cũng biết hả, vậy sao còn muốn làm ở trong biển, không muốn sống nữa?”
“Em yêu anh sao?” Thẩm Kinh Diễn đột nhiên hỏi.
Thời Lễ im lặng trong chớp mắt: “Yêu.”
“Bở qua nhân tố sở hữu ngoại giới, bỏ qua sở hữu bất đắc dĩ, đơn giản chỉ có anh, Thẩm Kinh Diễn của thế giới này, thủy thủ Thẩm Kinh Diễn từ tầng chót nhất của khoang đáy đi một bước đến vị trí thuyền trưởng, người đàn ông trước mắt em lúc này, em yêu hắn sao?” Thẩm Kinh Diễn thấp giọng hỏi.
Thời Lễ bình tĩnh nhìn hắn, nhìn con mắt thuần túy sạch sẽ của hắn, luôn cảm thấy hắn giống như đã biết cái gì, tỷ như… Việc ở mấy thế giới khác.
“Em yêu anh sao?” Thẩm Kinh Diễn thấy cô không nói lời nào, vì thế lại hỏi một lần.
Thời Lễ nở nụ cười: “Yêu, em yêu anh.” Từ người thủy thủ rõ ràng ở tầng chót nhất của khoang đáy rồi đến sự vui vẻ mỗi ngày, cô đã yêu hắn.
“Vậy em sẽ yêu anh nhất sao? Với những người đàn ông em từng yêu, yêu anh nhất, hơn nữa nguyện ý vì anh, từ bỏ hồi ức từng có cùng bọn họ, hoàn toàn chỉ yêu duy nhất một mình anh.” Thẩm Kinh Diễn lại hỏi.
Thời Lễ giật mình, loại cảm giác giống như hắn đã biết gì đó lúc trước lại xuất hiện. Cô có thể gật đầu tạo niềm vui cho hắn, nhưng đối với đôi mắt quá mức sạch sẽ này của hắn, thi một chữ cô cũng không nói nên lời.
Khóe môi Thẩm Kinh Diễn giương lên, đáy mắt tràn đầy ý cười: “Anh hiểu được.”
“Không phải…”
“Nhưng mặc kệ nói như thế nào, ít nhất hiện tại là yêu anh đúng không? Vậy thử xem em có bao nhiêu yêu anh đi,” Thẩm Kinh Diễn nói, một bàn tay vỗ dưới thân cá một cái, “Em sẽ vì anh chiến thắng bản năng, hay là sẽ kéo anh vào biển sâu đây?”
“… Anh điên rồi, còn lâu em mới làm cái thực nghiệm buồn cười này.” Nói giỡn, đến việc nhân ngư thích khóc mềm lòng cô còn không khắc chế được, vậy làm sao có thể khắc chế bản năng đã khắc sâu vào gen được cơ chứ?
Thời Lễ xoay người muốn rời đi, nhưng Thẩm Kinh Diễn lại sớm đã dự đoán được cô sẽ không đồng ý, một bàn tay kéo cô trở về, bay thẳng đến chỗ cô hôn lên. Thời Lễ kinh hãi, liều mạng giãy giụa: “Thẩm Kinh Diễn anh buông em ra, em không đồng ý!”
Chỉ tiếc cô càng phản đối, động tác của Thẩm Kinh Diễn lại càng tàn nhẫn, nhân ngư ở biển rộng so với nhân loại sẽ hiếu thắng hơn, nhưng cũng phải ở dưới tình huống bình thường, mà với trạng thái hiện tại của bọn họ, căn bản cô vô lực phản kháng.
Hai người bất tri bất giác liền ôm nhau, ở trên mặt biển trầm trầm phù phù, đầu tóc giống như rong biển của Thời Lễ ở trong biển tản ra, như có như không vòng quanh Thẩm Kinh Diễn.
Dần dần Thời Lễ chiếm cứ thượng phong, hoàn toàn cuốn lấy Thẩm Kinh Diễn, Thẩm Kinh Diễn chỉ ôn nhu cắn xé với cô, mặc dù trong miệng truyền đến mùi máu tươi, cũng không hề có ý làm cô nhẹ một chút. Ánh mắt Thời Lễ dần trở nên lạnh băng, thời điểm nhìn về phía Thẩm Kinh Diễn mang theo sự tàn nhẫn.
Khi trong cơ thể xuất hiện một trận nhiệt ý, Thẩm Kinh Diễn cũng kêu lên một tiếng ôm lấy cô, đại não Thời Lễ nháy mắt trống rỗng. Mặc dù lúc trước cô vẫn luôn ở trong lòng cường điệu, không được dẫn hắn đi, không được dẫn hắn đi, nhưng vẫn không khắc chế được mà chìm sâu vào trong biển rộng.
Cô giống như đã mất đi năng lực tự hỏi, chỉ nghĩ đem người đàn ông trước mắt này giấu đi, giấu ở một nơi mà không ai biết, nhưng mà khi cô vừa mới toát ra cái ý niệm này, cô đột nhiên nhớ tới người thiếu niên vô ưu vô lự ở khoang đáy, hắn bởi vì thân thể đơn bạc luôn bị người khác bắt nạt, thường xuyên bị đoạt mất trái cây cùng thịt bò, nhưng lại chưa từng có oán giận, ngẫu nhiên có thời điểm hạ thấp, thì cũng rất nhanh tốt lên.
Đó là thiếu niên sạch sẽ nhất mà cô từng gặp qua, mà người sạch sẽ lại luôn ở dưới ánh mặt trời, hắn nên có sự tự do của chính mình, tự do phóng thích tình yêu tràn ngập…
Thời Lễ đột nhiên hoàn hồn, khi nhìn thấy hai mắt nhắm chặt của Thẩm Kinh Diễn liền cả kinh, ôm hắn liều mạng bơi về phía mặt biển. Cô một bên bơi một bên độ khí cho hắn, nhưng mà Thẩm Kinh Diễn vẫn không nhúc nhích, giống như đã chết vậy. Nước mắt Thời Lễ không ngừng chảy ra, nước mắt ấm áp từ trong mắt tràn ra liền cùng biển rộng hòa thành một thể, biến thành trân châu mà chìm xuống.
Rầm ――