Thời Lễ rốt cuộc được thanh tĩnh, thở phào một hơi ghé vào trên ghế, bắt đầu tiêu hóa những tin tức mà Tiểu Ngũ truyền lại. Dựa theo cách hắn nói, Thẩm Kinh Diễn hẳn là đoán được cô cũng sẽ tới đây, mà mặc dù đoán được cũng không chủ động mang cô theo, chỉ sợ là muốn hạ thấp tâm cảnh giác của cô.
Sau đó thì sao? Sau khi hạ thấp tâm cảnh giác, hắn sẽ làm gì với cô? Thời Lễ nhíu mày, cảm thấy vẫn là có quan hệ với hải vu.
Xem ra cần phải tìm được những tấm da dê mà Thẩm Kinh Diễn giấu đi đó, chỉ là… Thời Lễ cúi đầu nhìn về phía đuôi cá, nặng nề buông tiếng thở dài. Với cái trạng thái hiện tại này của cô, sao có thể có năng lực mà đi tìm được cơ chứ.
Nghĩ đến mình hiện tại giống như một người tàn phế không thể động đậy, Thời Lễ lại một trận hậm hực. Thẩm Kinh Diễn khi trở về, liền thấy bộ dáng rầu rĩ không vui của cô, dừng một chút hỏi: “Tiểu Ngũ chọc em không vui?”
“Không có.” Thời Lễ lắc đầu.
Thẩm Kinh Diễn nghĩ nghĩ: “Vậy là muốn xuống biển?”
“Cũng không phải.” Thời Lễ rũ mắt.
Thẩm Kinh Diễn đến trước mặt cô ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: “Vậy vì sao không vui?”
Thời Lễ dừng một chút, sau một lúc lâu đột nhiên ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng hôn lên. Thẩm Kinh Diễn sửng sốt một chút, phản ứng lại liền duỗi tay xoa phía sau lưng cô, đảo khách thành chủ kéo cô mà hôn.
Hai người nhẹ nhàng không tiếng động hôn môi, không biết qua bao lâu, một tiếng hừ nhẹ từ trong miệng Thời Lễ tràn ra, Thẩm Kinh Diễn nháy mắt hung ác, bản năng muốn bức cô kêu ra càng nhiều thanh âm mỹ diệu. Thời Lễ vô cùng dung túng hành vi của hắn, mặc dù bị hắn cắn đau cũng không giận, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng, ý bảo hắn chậm một chút.
Thẩm Kinh Diễn mặc dù sắp tới sát vực mất đi lý trí kia, nhưng đối với cô cũng rất có kiên nhẫn, bởi vậy mỗi lần cảm nhận được tiếng kháng nghị nhỏ của cô, liền sẽ thuận theo mà chậm lại. Thời Lễ trầm luân ở trong nụ hôn của hắn, sau một lúc lâu đôi mắt khẽ nhếch, thấy được hắn cũng đang trầm mê.
Tay cô không tiếng động nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của Thẩm Kinh Diễn, chờ hắn phản ứng lại thì đột nhiên ôm lấy hắn, ở bên tai hắn nhỏ nhẹ nói: “Em muốn làm lễ trưởng thành.”
“… Đừng loạn.”
“Em muốn anh.” Thời Lễ khổ sở khẩn cầu.
Thanh âm của nhân ngư luôn luôn là vũ khí lớn nhất của bọn họ, khi có ý đồ dụ hoặc, rất ít người có thể chống cự được, huống chi Thẩm Kinh Diễn còn đối với thân thể của cô mê muội. Thẩm Kinh Diễn nghe được tiếng nho nhỏ cầu xin, thái dương đã nổi lên gân xanh, dùng tự chủ rất lớn mới không tiếp tục hành động.
“Em yêu anh sao?” Thẩm Kinh Diễn ách giọng hỏi.
Thời Lễ bình tĩnh nhìn hắn, sau một lúc lâu nhỏ giọng nói: “Yêu.”
“Yêu anh nhất phải không?” Thẩm Kinh Diễn truy vấn.
Thời Lễ dừng một chút: “Trên thế giới này yêu nhất chính là anh.”
Đáy mắt Thẩm Kinh Diễn hiện lên một tia thất vọng, hoàn toàn khôi phục bình tĩnh: “Anh không cần thế giới này em yêu anh nhất, anh muốn mọi thứ của em trên thế giới yêu anh nhất.”
Thời Lễ ngẩn người: “Là ý gì?”
“… Không có gì.” Thẩm Kinh Diễn quay mặt đi, nói xong liền muốn đứng dậy.
Thời Lễ vội vàng kéo hắn, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn: “Vì sao lại nói như vậy, những lời này là có ý tứ gì?”
“Không có ý gì hết, chính là anh muốn em mặc kệ đời này hay là kiếp sau, đều chỉ có thể được yêu duy nhất một mình anh.” Thẩm Kinh Diễn hòa hoãn nói.
Thời Lễ nhíu mày: “Thật sự?”
“Nếu không thì sao?” Thẩm Kinh Diễn hỏi lại.
Thời Lễ có chút chần chờ nhìn hắn, sau một lúc lâu ý thức được cũng chỉ có thể giải thích như vậy, bằng không cũng không thể nói hắn biết những thế giới trước được, nghĩ cũng biết không có khả năng.
Cô nghĩ như vậy, liền buông Thẩm Kinh Diễn ra, ngượng ngùng nói một câu: “Em đây đời này kiếp sau đều yêu anh nhất, anh cùng em hoàn thành lễ trưởng thành được không?”
“Những lời này không thể dựa ngoài miệng nói, còn muốn từ trong lòng em tin tưởng, anh hy vọng lúc chúng ta kết hợp, em sẽ hạnh phúc, không chút nào cảm thấy mình bị miễn cưỡng.” Thẩm Kinh Diễn nói xong, hôn hôn lên trán của cô.
Thời Lễ: “…” Cô cảm thấy nam phụ của thế giới này, cứ giống như người có tinh thần tối cao mà cô gặp qua.
Thẩm Kinh Diễn một lần nữa ôm cô về bể cá, chờ cô duỗi thẳng thân mình mới nói: “Em cứ muốn hoàn thành lễ trưởng thành như vậy, là ở trên thuyền nhàm chán rồi, mấy ngày nay anh sẽ để người làm cho em một cái xe lăn giản dị, ngày mai chắc cũng có thể dùng, em có thể đi xung quanh một chút.”
“… À.” Thời Lễ hứng thú không cao.
Thẩm Kinh Diễn dừng một chút: “Nếu em không muốn, anh sẽ không làm nữa.”
“Muốn muốn muốn!” Thời Lễ nhanh chóng nói, sợ nói chậm, hắn liền không làm nữa. Nói giỡn, hai chân đã không có, có cái xe lăn cũng là tốt.
Thẩm Kinh Diễn khẽ cười một tiếng, duỗi tay sờ sờ tóc tản ra ở trong nước của cô.
Thẩm Kinh Diễn nói chuyện giữ lời, ngày hôm sau đẩy một cái xe lăn tới cho cô, Thời Lễ ngồi trên xe đi thử một chút, tuy rằng không dùng tốt bằng cái ở trên bờ kia, nhưng cơ bản chuyển động vẫn không có vấn đề, có cái này, cô liền có thể đi xung quanh tìm xem sách mà Thẩm Kinh Diễn giấu đi.
“Thích sao?” Thẩm Kinh Diễn thấy cô tâm tình không tồi, liền hỏi cô một câu.
Thời Lễ lập tức gật đầu: “Thích, vô cùng thích.”
“Vậy là được,” Thẩm Kinh Diễn thỏa mãn, “Hôm nay anh đi đến đâu sẽ đẩy em đến đó, bảo đảm em sẽ không cảm thấy nhàm chán.”
“… Là sao, còn muốn 24 giờ đều dính ở bên nhau?” Thời Lễ ngơ ngẩn hỏi.
Thẩm Kinh Diễn khẽ cười một tiếng: “Đúng vậy, phải luôn dính ở bên nhau, anh sẽ không cảm thấy em phiền toái đâu.”
Thời Lễ: “…” Nhưng em sẽ cảm thấy anh phiền toái, cảm ơn, không nên làm chậm việc em đi tìm sách nhé!
Nhưng mà loại chửi thầm này cô lại không dám nói ra, đặc biệt là với đối phương tùy lúc sẽ rơi vào trạng thái hắc hóa kia. Thời Lễ thở dài một tiếng, chỉ hy vọng hắn không cần như vậy, cứ đi được một bước là lại đẩy cô đi một bước.
Nhưng sự thật chứng minh hắn lại chính là như vậy, hôm nay cơ hồ một tấc cũng không rời bỏ cô, trừ bỏ thời điểm đi vệ sinh thì hai người tách ra, thời gian khác cơ hồ đều ở bên nhau.
Thời gian Thời Lễ ở một mình cũng ít có, càng đừng nói thời gian đi lật phòng nghỉ của thuyền trưởng lên. Bọn họ ở trên biển đi nửa tháng, một lần để cô đơn độc hành động cũng không có, cũng may vào đoạn thời gian cô đang nôn nóng, sự tình rốt cuộc nghênh đón chuyển cơ.
Bọn họ tìm được một con tàu bị chìm, nghe nói có lượng bảo vật lớn.
Thời Lễ nghe tới đó thì ánh mắt sáng lên, lập tức thúc giục Thẩm Kinh Diễn: “Mau đi vớt đi, không cần phải quan tâm em.”
“Chúng ta đi cùng nhau.” Thẩm Kinh Diễn xoa tóc cô.
Thời Lễ: “… Việc này cũng mang theo em?”
“Em cũng đã lâu chưa xuống nước, vừa vặn đi bơi một vòng, anh đã cho người đi xuống trước thăm dò, phía dưới không có sinh vật lạ nào khác, cũng không giống nơi hải thú sẽ sinh sống, rất an toàn.” Thẩm Kinh Diễn ôn hòa nói.
Khóe miệng Thời Lễ giật giật, ôm xe lăn không buông tay: “Không được, em không xuống đâu, anh đi đi, em ở trong phòng nghỉ chờ anh.”
“Em không nhớ biển rộng à?” Thẩm Kinh Diễn hỏi.
Thời Lễ cắn môi một chút, nghĩ thầm không nhớ mới là lạ, nhưng thật vất vả mới bắt được cơ hội ở một mình này, cô như thế nào cũng luyến tiếc từ bỏ.
Thẩm Kinh Diễn thấy cô kiên trì, vẻ mặt dần dần trầm trọng lên: “Em có phải không thoải mái ở nơi nào đúng không?”
“Không hề có, em sao có thể có cái gì không thoải mái cơ chứ?” Thời Lễ buông tiếng thở dài, đẩy hắn ra bên ngoài, “Anh đi vội việc của chính mình đi.”
“Anh biết rõ, nên để em quay về.” Thẩm Kinh Diễn nhấp môi.
Thời Lễ dừng một chút, khó hiểu nhìn về phía hắn, không đợi cô nghiên cứu rõ hàm nghĩa của những lời này, Thẩm Kinh Diễn đã đi rồi, cô không rảnh lo nghĩ nhiều, nhanh chóng đi tìm kiếm khắp nơi. Cô nhớ kỹ lời Tiểu Ngũ nói, chỉ tìm mấy cái rương có khóa, mỗi khi tìm được một cái liền dùng chìa khóa trong tay thí nghiệm.
Đoạn thời gian trước kia cô vẫn luôn đi theo Thẩm Kinh Diễn, nhưng chìa khóa không thường dùng trên người hắn đều bị cô cầm đi, cho nên hiện tại tìm kiếm tính ra tương đối nhanh. Cô ngồi ở trên xe lăn đẩy chính mình tìm từng cái, rất nhanh liền tìm tới một rương khóa sách vở. Cô thở nhẹ một hơi, đem sách trong rương lấy ra.
Giống như lời Tiểu Ngũ nói, mấy cái gọi là sách này đều là từng cuốn da dê, tổng cộng cũng chỉ có năm tấm. Cô hít sâu một hơi, đang muốn nhìn liền nghe được bên ngoài một trận tiếng bước chân, cô vội đem hộp khóa kỹ, cuốn da dê thì nhét vào trong quần áo.
Khi Tiểu Ngũ tiến vào, liền nhìn thấy cô một mình ngồi trong góc, dừng một chút hỏi: “Chị làm gì đó?”
“Một mình nhàm chán, nên ở trong phòng đi một chút,” Thời Lễ cười gượng một tiếng, “Vậy còn anh? Sao anh quay lại nhanh vậy? Không xuống nước sao?”
“Đúng rồi, chị dâu chị nhanh chóng xuống đi, chúng tôi không tìm thấy lão đại.” Tiểu Ngũ vội vàng nói.
Thời Lễ ngẩn người: “Sao lại không thấy anh ấy?”
“Mọi người đều là trói dây thừng cùng nhau đi xuống, nhưng riêng anh ấy lại đột nhiên mất tích, chúng tôi cũng không thấy rõ, cho nên…”
Không đợi hắn nói xong, Thời Lễ liền bay nhanh đẩy xe lăn hướng về phía boong tàu, tới bên cạnh tay chống lan can trên boong tàu, trực tiếp nhảy vào trong biển.
Cô nương theo đuôi cá to rộng của chính mình mà hướng chỗ sâu bơi xuống, rất nhanh đã tới chỗ tàu chìm, vì thế xuyên qua mỗi góc của con tàu đó tìm kiếm Thẩm Kinh Diễn.
Lúc này những thuyền viên từng xuống dưới vớt đồ đã không chịu nổi áp lực của nước nên đã lên rồi, chỉ còn lại một mình Thời Lễ ở trong nước, phổi của nhân loại ở trong biển rộng rất yếu ớt, tạo thành thương tổn không thể ngờ, mỗi một giây kéo dài nóng lòng trong cô càng tăng thêm một phần.
Khi cô đang vạn phần nôn nóng, một bàn tay đột nhiên nắm lấy cánh tay của cô, kéo cô vào trong lòng ngực rồi hôn lên. Thời Lễ sửng sốt một chút, nhận ra được là Thẩm Kinh Diễn liền vội đem không khí trong miệng truyền cho hắn.
Hai người cùng từ trong biển bơi lên trên, khi tới mặt nước Thời Lễ nhìn thấy đôi mắt mang ý cười của hắn, tức khắc ý thức được mình bị lừa, không khỏi giận dữ nói: “Anh lừa em?!”
“Anh chỉ là muốn để em chơi nhiều trong chốc lát, gần đây tâm tình của em quá kém, anh sợ em sẽ sinh bệnh.” Thẩm Kinh Diễn ôn nhu nói.
Nhưng lúc này tâm tư của Thời Lễ lại đặt lên những cuốn da dê, nghe thấy hắn nói cũng không cảm kích, chỉ không vui hừ hừ một tiếng. Khóe môi Thẩm Kinh Diễn câu lên, tay ở dưới nước nâng thân của cô, Thời Lễ dừng một chút, gương mặt dần dần đỏ.
Đỉnh đầu là tiếng trêu ghẹo trên boong tàu, dưới nước là tay Thẩm Kinh Diễn không thành thật, Thời Lễ xấu hổ đến không được, cái cuốn da dê cũng quên luôn, đem mặt chôn ở trên vai hắn không chịu động.
Một đám người ầm ĩ thật lâu, Thời Lễ mới theo Thẩm Kinh Diễn trở lại trên thuyền, cô nhìn đống châu báu mới vừa được vớt ra một cái, hứng thú bừng bừng hỏi: “Có phải nên trở về địa điểm xuất phát rồi hay không?”
“Không vội, đi thêm hai ngày nữa.” Tiểu Ngũ vui sướиɠ nói.
Thời Lễ dừng một chút: “Vì sao phải thêm hai ngày nữa?”
“Là quy củ lão đại đặt ra, nghe nói là bồi cho Hải Thần đại nhân, cảm tạ Hải Thần ban cho lễ vật.” Tiểu Ngũ trả lời.
Thời Lễ bật cười: “Các anh cả ngày đều phiêu ở trên biển, Hải Thần đại nhân sao sẽ biết được hai ngày này dể dâng lễ?”
“Hải Thần đại nhân đương nhiên biết, giờ khắc tìm được bảo tàng này, liền làm bạn với đại nhân.” Tiểu Ngũ làm như có thật nói.
Trong lòng Thời Lễ vừa động, đột nhiên ý thức được thời gian hai ngày này, rất có thể là thời gian Thẩm Kinh Diễn cùng hải vu kia giao lưu, mà cái gọi là làm bạn với Hải Thần đại nhân, có lẽ cũng chỉ là một cái lý do hắn bịa ra mà thôi. Nghĩ đến việc hải vu thần bí kia sắp lộ diện, cô không khỏi nuốt nước miếng.
“Anh phải dẫn bọn họ đi kiểm kê chiến quả, em đi về nghỉ ngơi trước đi.” Thẩm Kinh Diễn nói.
Trong lòng Thời Lễ nhớ thương việc hải vu, mà lực dụ hoặc của cuốn da dê cũng không kém, cho nên cô lập tức đồng ý với đề nghị của Thẩm Kinh Diễn, trực tiếp xoay người trở về phòng nghỉ của thuyền trưởng. Cô đẩy xe lăn đi lấy cuốn da dê ra, nghiêm túc xem nội dung phía trên.
Trên tấm da dê đầu tiên, viết chuyện xưa giao dịch cùng hải vu, giống như lời Tiểu Ngũ nói, chỉ cần gặp được hải vu, liền có thể lấy đồ vật tùy ý của chính mình cùng nó làm đồng giá, có người dùng tài bảo đổi lấy khỏe mạnh, cũng có người dùng khỏe mạnh đổi lấy tài phú. Thời Lễ nhìn kỹ một lần, phỏng đoán Thẩm Kinh Diễn lúc trước chính là dùng tài phú đổi lấy năng lực hồi phục nhanh chóng cùng thuốc trị liệu cho nhân ngư.
Thời Lễ chậc một tiếng, tiếp tục xem phía dưới, phát hiện đều là phương pháp cùng quy tắc giao dịch với hải vu, nội dung cùng tấm đầu tiên không khác biệt lắm. Cô xem qua vài tờ đầu liền tùy tay để xuống, bắt đầu xem tấm cuối cùng, khi nhìn thấy nội dung ở phía trên, tức khắc run rẩy.
Tấm cuối cùng kỳ thật cũng giống như những tấm trước, đều là nói về cách giao dịch như thế nào, chẳng qua nội dung giao dịch ở tấm cuối này tương đối đặc biệt, là linh hồn của nhân loại. Khi nhân loại dùng linh hồn đổi lấy thứ gì, trong đồng tử trên mắt trái sẽ lưu lại một ấn ký, một khi giao dịch hoàn thành, hải vu liền sẽ đem linh hồn thu đi.
Thời Lễ nghĩ đến Thẩm Kinh Diễn vẫn luôn dùng bịt mắt che lại mắt trái, mặc dù cô chưa từng nhìn qua, thì giờ cũng có thể xác định trên đó có ấn ký của hải vu. Mà làm cô khó chịu không phải cái này, mà là phương pháp giải trừ ở bên dưới ――
Nếu muốn giải trừ giao dịch, người giao dịch với hải vu phải dùng chủy thủ rỉ sắt đâm vào trái tim người mình yêu, để máu người đó rơi trên người mình, tình cảm của người mình yêu càng thuần túy, giao dịch giải trừ càng nhanh, mà người đó sau khi chết đi cần phải bảo trì thân thể thuần khiết, hiến cho hải vu thi thể không chút tì vết.
Thời Lễ bỗng dưng nhớ tới Thẩm Kinh Diễn luôn thỉnh cầu muốn cô càng yêu hắn nhiều hơn một chút, nhớ tới hắn luôn không chịu vì cô hoàn thành lễ trưởng thành, sự khó hiểu sinh ra trước kia, giờ đây đều đã được giải đáp.
… Mà bảo tàng sau hai ngày bị tìm được, hải vu sẽ nhân lúc mà tới đây, đến lúc đó Thẩm Kinh Diễn sẽ thế nào, lấy chủy thủ rỉ sắt đâm vào trái tim cô?
Thời Lễ chỉ nghĩ đến cảnh tượng như vậy, hốc mắt đã nhịn không được đỏ lên.
Khi Thẩm Kinh Diễn vào cửa, liền nhìn thấy bộ dáng dại ra của cô, mà tay cô còn cầm tấm da dê. Hắn dừng một chút, nhíu mày đi về phía cô: “Em nghe anh giải thích.”
“Có thể cho em nhìn xem mắt trái của anh không?” Thời Lễ khó khăn hỏi.
Thẩm Kinh Diễn tạm dừng một lát, đem bịt mắt bên mắt trái chậm rãi tháo xuống, lộ ra đôi mắt hoàn hảo, mà trên đồng tử của hắn, có một thứ nho nhỏ như giọt nước màu trắng.
Thời Lễ nhìn mặt hắn, hồi lâu sau nghẹn ngào hỏi: “Đây là nguyên nhân để anh có thể sống sót? Anh lấy linh hồn ra làm giao dịch với hải vu, lấy được đoạn thời gian năm tháng tồn tại, rồi dùng khoảng thời gian này tìm kiếm em, gϊếŧ em để giải trừ giao dịch.”
“Anh không có…”
“Anh đến đây đi.” Thời Lễ nhắm mắt lại, lộ ra cần cổ yếu ớt, một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, thanh âm thanh thúy rơi trên mặt đất.
Thẩm Kinh Diễn ngơ ngẩn.
Thời Lễ nhắm mắt lại cười thảm một tiếng, có lẽ là bởi vì khi đi vào thế giới này, là mang theo cả tình cảm đối với thế giới này, bởi vì có tình cảm, cho nên đoạn thời gian ở chung kia cũng có sức sống hơn, mà hiện giờ Thẩm Kinh Diễn muốn tới thương tổn cô, đối với cô mà nói vẫn là thiếu niên vô ưu vô lự ở khoang đáy của rất nhiều năm trước ――
“Em hại anh ở trên biển trải qua đoạn thời gian tuyệt vọng nhất bất lực nhất, hại anh lưu lạc đến mức phải lấy linh hồn cùng hải vu làm giao dịch, mới có thể sống thêm một đoạn thời gian như vậy, hại anh quanh năm phiêu bạc trên biển, lại không cách nào giữ lại được một chút gia sản của chính mình, tất cả bây giờ của anh đều là em làm hại, Thẩm Kinh Diễn, em nguyện ý vì anh giải trừ giao dịch.”