Nam Phụ Bị Tôi Ngược Đều Hắc Hoá

Chương 55-1

“Không cần lo lắng làm gì, chị dâu đương nhiên sẽ nghe lời, vừa thấy liền biết đặc biệt nghe theo lão đại, ai bảo lão đại anh tuấn tiêu sái lại còn lợi hại cơ chứ.” Tiểu Ngũ vội vuốt mông ngựa.

Thẩm Kinh Diễn liếc mắt nhìn hắn ta một cái: “Đi ra ngoài.”

“… À.” Tiểu Ngũ lúng ta lúng túng xoay người rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Kinh Diễn, hắn đến bên cửa sổ hình tròn nhìn ra bên ngoài, nhìn biển rộng phía xa một khoảng bình tĩnh, cũng không có bóng dáng của nhân ngư. Hắn đứng hồi lâu, mới xoay người từ cửa sổ rời đi.

Mà khi hắn vừa rời khỏi cửa sổ, bên thuyền liền hiện ra một đường cong lả lướt. Thời Lễ bơi vòng quanh thuyền vài vòng, cũng chưa tìm được cách nào có thể lên được thuyền, nếu muốn đi lên, chỉ sợ chỉ có thể bò theo dây thừng hướng boong tàu mà lên, hoặc là khoang đáy mở ra.

… Nhưng hai loại tình huống này, chỉ khi gặp được hải tặc đánh cướp mới có thể dùng, cô là một nhân ngư không có chân, nếu lựa chọn lúc ấy lên thuyền, phỏng chừng cùng tìm chết không có gì khác nhau.

Thời Lễ chỉ có thể đi theo thuyền tiếp tục lướt, nhưng thuyền vẫn luôn đi cũng không dừng lại, mặc dù cô là sinh vật sống dưới biển, bơi theo liên tục hai ngày cũng mệt mỏi. Cô rốt cuộc từ bỏ ý tưởng tự mình lên thuyền, ở mấy chỗ có thể thấy được mà bơi lội, cố ý để bọn họ phát hiện ra.

Một chiêu này cũng không khó, chỉ cần vào lúc thời tiết nắng chói, thét to với mấy người quét tước trên boong tàu vài tiếng, những người đó liền sẽ phát hiện ra cô.

“Mau xem! Có một nhân ngư tóc đen!” Có thuyền viên phát hiện ra, lập tức hưng phấn lấy lưới lớn tới.

Thời Lễ vội né tránh bọn họ, khi bọn họ muốn tiếp tục bắt cô thì lớn tiếng nói: “Gọi thuyền trưởng của mấy người ra đây, tôi tới tìm hắn!”

Mấy thuyền viên đó hơi dừng lại, hoài nghi nhìn cô: “Sao cô biết được thuyền trưởng của chúng tôi?”

“Tôi đương nhiên biết, hắn tên là Thẩm Kinh Diễn đúng hay không? Tôi là vợ của hắn.” Thời Lễ nghiêm trang giới thiệu.

Mọi người vừa nghe hai chữ* ‘vợ’, tức khắc cười vang, có một đứa trẻ khoảng mười bốn mười lăm tuổi cười nhạo: “Cô biết có bao nhiêu phụ nữ đều tự xưng là vợ của lão đại không? Cảm thấy chúng tôi sẽ tin tưởng cô?”

*Thê tử

“Cậu không tin tôi nói thì có thể đi hỏi Tiểu Ngũ, hắn cũng quen biết tôi.” Thời Lễ ở trong nước quẫy cái đuôi.

Cô nhắc tới Tiểu Ngũ, mọi người tức khắc do dự, dù sao biết được thuyền trưởng thì dễ dàng, nhưng đến trợ thủ của thuyền trưởng cũng biết thì lại có chút kỳ quái.

“Mau gọi họ ra đây được không, đừng làm trễ việc tôi lên thuyền.” Thời Lễ liên tục hai ngày đều chưa chợp mắt, giờ phút này thể lực đã tiêu hao quá mức, tùy thời có xúc động chìm xuống biển mà ngủ.

Có người thấy cô như vậy, đã chạy nhanh đi tìm người, Tiểu Ngũ vừa lúc cùng Thẩm Kinh Diễn đều ở kho hàng, Tiểu Ngũ nhìn đáy mắt đen của Thẩm Kinh Diễn, do dự một chút hỏi: “Lão đại, nghe nói anh tìm thuyền y muốn thuốc ngủ?”

“Ừ.” Thẩm Kinh Diễn tiếp tục kiểm kê vật tư.

Tiểu Ngũ nhíu mày: “Trước kia anh chưa từng có tình huống mất ngủ khi lên thuyền, lần này là chuyện như thế nào?”

Thẩm Kinh Diễn bỗng dưng dừng lại, trong đầu hiện lên một bóng hình. Hắn trầm mặc một lát, rũ mắt nhàn nhạt nói: “Tôi nhớ chị dâu của cậu.”

Tiểu Ngũ sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Kinh Diễn, hơn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Nhìn không ra đó, lão đại anh còn rất… Lưu luyến gia đình?”

“Không phải lưu luyến gia đình, là nhớ cô ấy.” Thẩm Kinh Diễn quét mắt liếc hắn một cái, cảm thấy cần thiết nhấn mạnh một chút.

Tiểu Ngũ ngượng ngùng cười: “Nếu đã nhớ chị dâu như vậy, vì sao không mang theo lên thuyền? Tuy rằng trên thuyền có quy củ không thể mang phụ nữ, nhưng nhân ngư mặc kệ nam nữ đều là có thể mang.”

Thẩm Kinh Diễn tĩnh một lát: “Ừ, đã hối hận.” Hẳn là nên mang cô đi.

Tiểu Ngũ thở dài một tiếng: “Đáng tiếc, chúng ta đã xuất phát hơn hai ngày, có trở về cũng không còn kịp nữa, chỉ có thể mau chóng vớt được chút gì rồi nhanh trở về thôi.”

Thẩm Kinh Diễn không nói, Tiểu Ngũ lại buông tiếng thở dài, cảm thấy lão đại nhà hắn quá không dễ dàng, nhiều năm thích một nhân ngư như vậy còn chưa tính, chính mình còn không được, đến lễ trưởng thành cũng không làm được, cũng không biết chị dâu hiểu rõ mọi việc, có thể vứt bỏ lão đại hay không.

… Nếu như bị vứt bỏ thì quá thảm. Tiểu Ngũ nghĩ qua một chút, luôn cảm thấy lão đại sẽ nổi điên.

Lúc hắn đang thất thần, một người trẻ tuổi vội vàng chạy vào, vừa thấy Thẩm Kinh Diễn liền nói: “Lão đại, có một nhân ngư tóc đen mắt đen tìm ngài, cô ta nói cô ta là vợ của ngài, hiện tại các huynh đệ đang ở trên boong tàu cùng cô ta nói chuyện kìa!”

Thẩm Kinh Diễn cơ hồ không hề tạm dừng buông vở trong tay, bước chân dài nhanh chóng đi về hướng boong tàu.

Vừa nghe có nhân ngư tóc đen mắt đen, Tiểu Ngũ tức khắc ngây ngẩn cả người, chờ hắn phản ứng lại, Thẩm Kinh Diễn đã rời đi rồi, hắn chạy nhanh theo qua.

Thẩm Kinh Diễn đi đến trên boong tàu, nhìn thấy vật nhỏ hại hắn mất ngủ hai buổi tối, giờ phút này đang thảnh thơi nằm trên mặt nước, đuôi tung tăng mà quẫy, một bộ dáng nhàn nhã tự tại. Khóe môi hắn lập tức cong lên, cũng không biết vì sao giống như bị lôi kéo vậy, trừ phi hắn dùng sức kéo xuống, nếu không đều sẽ không chịu khống chế mà cong lên.

“Kinh Diễn!” Vẻ mặt Thời Lễ kinh hỉ gọi hắn.

Thẩm Kinh Diễn nỗ lực banh mặt, khóe môi lại phảng phất như có linh hồn của chính mình vậy, một bên đi về phía trước một bên hỏi: “Sao em lại theo tới đây?”

“Em không muốn tách ra khỏi anh, một ngày cũng không được.” Thời Lễ lường trước đến việc hắn sẽ tức giận, khi trả lời mang theo chút cẩn thận.

Thẩm Kinh Diễn cố ý nhíu mày: “Em không nghe lời.”

“… Nhưng bây giờ em cũng đã cách bờ quá xa rồi, anh có thể cho em lên thuyền hay không?” Thời Lễ nói xong sợ hắn cự tuyệt, vội vàng khổ sở nói, “Thuyền của anh đi quá nhanh, em phải luôn đi theo mới không bị bỏ rơi, dọc theo đường đi cũng chưa có thời gian bắt cá, hiện tại đã đói bụng hai ngày, đuôi cá cũng không có sức lực, nếu anh còn không cho em đi lên, khả năng em sẽ không bơi lội được mà trực tiếp chết đuối ở trong biển.”

Mọi người ở bên cạnh trộm xem náo nhiệt, lúc đầu còn rất đồng tình với cô, cho đến khi cô nói xong câu cuối cùng, mọi người đồng thời ở trong lòng chửi bới, cái thứ nhân ngư này đến việc đình chỉ bơi lội cũng không có khả năng chết đuối được chứ. Lão đại không thích nhất chính là cái loại nói dối thấp kém này, sau khi nói xong cô ta phải gánh vác hậu quả.

Ánh mắt tò mò của mọi người ở giữa Thẩm Kinh Diễn cùng Thời Lễ chạy tới chạy lui, muốn xem Thẩm Kinh Diễn sẽ phạt cô như thế nào, kết quả Thẩm Kinh Diễn ấp ủ nửa ngày, chỉ nói một câu: “Chờ em đi lên, phạt em ba ngày không được ăn cá khô.”

Mọi người: “…” Gì? Cũng chỉ là không được ăn cá khô? Lão đại anh ngày thường quật roi chúng tôi thì tính đi đâu đây?

Thời Lễ nghe vậy rất muốn cười, nhưng vẫn phải nhịn xuống, nghĩ thầm ngày thường vốn dĩ ăn cá mới tương đối nhiều, cá khô không ăn thì không ăn.

Cô nhận ra được Thẩm Kinh Diễn không quá tức giận, liền lập tức duỗi tay về phía hắn: “Anh cho em cái dây thừng, kéo em lên đi thôi.”

“Chờ.” Thẩm Kinh Diễn nói xong liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, dưới ánh mắt đó nhanh chóng lấy dây thừng ra, Thẩm Kinh Diễn đem một đầu cột vào trên lan can, một đầu ném vào trong nước, Thời Lễ vừa muốn duỗi tay đi bắt, dư quang liền thấy một bóng dáng hiện lên, tiếp theo bên cạnh vang lên thình thịch một tiếng.

Cô lau nước bắn đầy mặt một phen, khó hiểu nhìn Thẩm Kinh Diễn: “Anh nhảy xuống đây làm gì?”

“Em cho rằng chỉ dựa vào lực cánh tay của em là có thể bò lên sao?” Tay Thẩm Kinh Diễn từ trong nước ôm lấy eo cô, đem cô ôm vào trong ngực, tiếp theo dùng dây thừng cột eo hai người họ vào cùng nhau, tiếp theo nói với Thời Lễ, “Ôm chặt anh.”

Thời Lễ vội ôm chặt cổ hắn, giống như đứa trẻ mà treo ở trên người hắn. Hai tay Thẩm Kinh Diễn nắm lấy dây thừng, dựa vào lực của chính mình trèo lên trên, trên boong tàu mọi người cũng nhanh ra giúp đỡ kéo dây thừng, cuối cùng thuận lợi lên được.

Thời Lễ thấy Thẩm Kinh Diễn lên thuận lợi như vậy, nhịn không được nhỏ giọng nói thầm một câu: “Em cảm thấy cũng không có gì khó mà, em thấy tự mình cũng có thể đi lên.”

“Vậy lần sau em thử xem.” Thẩm Kinh Diễn nghỉ một chút, sâu kín quét mắt liếc cô một cái, Thời Lễ lập tức lấy lòng cười.

Thẩm Kinh Diễn ôm cô vào phòng ngủ của hắn, tiếp theo cởi hết quần áo trên người ra, trần trụi xoay người đi lau. Thời Lễ thành thật ngồi trên sàn nhà, chờ khi hắn ra, cô đã ngủ hoàn toàn rồi.

Thẩm Kinh Diễn đến bên cạnh cô ngồi xuống, nhìn chằm chằm mặt cô thật lâu, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Anh liền biết, em nhất định sẽ chạy tới đây.”

Vẻ mặt Thời Lễ yên lặng mà ngủ trên sàn nhà, hoàn toàn không nghe thấy hắn đang nói cái gì. Cô liên tục bơi hai ngày hai đêm, thể lực sớm đã tới cực hạn, cho nên một giấc ngủ này vừa ngon vừa trầm, cho dù Thẩm Kinh Diễn có giúp cô rửa sạch thân thể, rồi lại ôm cô đến bồn tắm chứa đầy nước biển thì cô cũng không có ý tỉnh lại.

Cô liên tiếp ngủ thật lâu mới mở to mắt, khi tỉnh lại thì bên người không có ai, chỉ có một mình nhân ngư là cô nằm ở trong bồn tắm.

“Kinh Diễn?” Cô hoãn thần thật lâu mới lớn tiếng gọi.

“Anh đây.” Thẩm Kinh Diễn rất nhanh liền tới đây, đến bên cạnh cô ngồi xổm xuống hỏi: “Đói bụng sao?”

“Ừm, có cá không?” Thời Lễ hỏi.

Thẩm Kinh Diễn cười cười: “Trên biển không thiếu nhất chính là cá.”

Thời Lễ cũng nhịn không được cười theo, cô độc bơi hai ngày, càng nhìn Thẩm Kinh Diễn càng cảm thấy đáng yêu: “Vậy anh ôm em ra ngoài đi, em muốn ăn.”

“Được.” Thẩm Kinh Diễn nói, tới ngăn tủ lấy cho cô một bộ áo ngủ lớn.

Thời Lễ nghi ngờ nhận lấy: “Sao phải mặc quần áo?”

“Phòng nghỉ của thuyền trưởng thường xuyên sẽ có người tới.” Thẩm Kinh Diễn nói.

Thời Lễ nghĩ cũng thấy đúng, cô ngày thường ở trong nước còn tốt, có thể khống chế tóc ngăn trở cơ thể, nhưng trên bờ thì không thế nào được rồi, vẫn nên ngoan ngoãn mặc quần áo vào. Cô nghĩ như vậy, liền thành thật từ trong tay Thẩm Kinh Diễn nhận lấy quần áo, ngoan ngoãn mặc lên.

Thẩm Kinh Diễn mỉm cười ôm cô lên, bay thẳng ra ngoài phòng tắm, Thời Lễ lúc đầu còn lười biếng nằm ở trong lòng ngực hắn, khi vừa ra khỏi phòng tắm đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với một đống người ở bên ngoài, cô tức khắc sửng sốt một chút.

… Vừa rồi Thẩm Kinh Diễn nói bên ngoài có người, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng không nghĩ tới sẽ có nhiều người như vậy, cơ hồ muốn chiếm đầy phòng nghỉ trong phòng khách.

“Anh vừa rồi đang mở họp.” Thẩm Kinh Diễn tri kỷ giải thích.

Gương mặt Thời Lễ đỏ lên: “Vậy, em đây vừa rồi gọi anh…”

“Ừ, bọn họ cũng nghe thấy rồi.” Đáy mắt Thẩm Kinh Diễn hiện lên một tia ý cười.

Thời Lễ nhớ tới mình tỉnh ngủ liền gọi người mở họp đi, tức khắc ngượng vô cùng, đem mặt chôn ở trên người hắn không chịu ló ra. Một phó thủ theo Thẩm Kinh Diễn rất nhiều năm trêu ghẹo: “Lão đại cũng quá đau chị dâu rồi, cũng đã lên thuyền, trực tiếp để chị dâu dùng chân đi đường là được, như thế nào vẫn còn muốn ôm?”

Chuyện trải qua vừa rồi một truyền mười mười truyền trăm, hiện tại tất cả mọi người đều biết lão đại không gần nữ sắc của bọn họ đã tìm một nhân ngư tóc đen mắt đen làm chị dâu cho bọn hắn.

Tiểu Ngũ lúc đầu còn cười tủm tỉm, vừa nghe thấy phó thủ cái hay không nói, lại nói cái dở, vội lôi kéo hắn đi ra ngoài: “Lão đại, chị dâu hai người nghỉ ngơi đi, chúng tôi đi trước.”

“Ai ai ai cậu kéo tôi làm gì?” Người nọ bất mãn tru lên, cùng Tiểu Ngũ đùa giỡn rời đi. Bọn họ vừa đi, những người khác cũng thức thời đi theo, Thời Lễ lúc này mới đem mặt từ trên người Thẩm Kinh Diễn dịch ra.

“Đều tại anh, bên ngoài nhiều người như vậy mà anh không nói với em một tiếng.” Thời Lễ oán trách hỏi.

Thẩm Kinh Diễn gợi lên khóe môi: “Đại khái là muốn khoe ra với bọn họ một chút.”

“Có cái gì mà khoe ra, bọn họ nói không chừng không chỉ có có vợ, mà còn có tình nhân đấy.” Thời Lễ cười nhạt một tiếng.

Tâm tình Thẩm Kinh Diễn sung sướиɠ: “Không giống nhau, bọn họ vợ hay tình nhân dù có tốt, thì cũng không thể mang lên thuyền, nhưng anh thì có thể.”

Thời Lễ: “… À.” Nhưng mà anh lại không chạm vào em, mang lên thuyền thì có thể thế nào?

Cô sâu kín liếc nhìn Thẩm Kinh Diễn một cái, chờ hắn lấy cá lại đây, căm giận cắn một mồm to.

Thời Lễ cứ như vậy mà trú ở trên thuyền, Thẩm Kinh Diễn không biết từ khi nào làm ra cái bể cá đặc biệt lớn, liền để ở trong phòng nghỉ của hắn, Thời Lễ ở bên trong hoạt động, cảm giác so với bồn tắm thoải mái hơn nhiều, ngẫu nhiên cảm thấy bị đè nén thì sẽ nhảy vào trong biển đi bơi hai vòng, mệt mỏi lại để Thẩm Kinh Diễn kéo mình bơi đi.

Ở trên thuyền dăm ba bữa, thuyền viên trên thuyền đều truyền khắp, nói Thời Lễ này bị lão đại chiều hư, mặc dù lên thuyền cũng không chịu dùng chân đi đường, cả ngày đều bắt lão đại ôm tới ôm lui, so với nữ hoàng còn có đãi ngộ cao hơn.

“Bọn họ cũng chưa nghĩ tới đây là vấn đề không được của lão đại, cũng đúng, lão đại nhìn qua dũng mãnh như vậy, ai sẽ nghĩ đến anh ấy không được đâu? Vì bảo hộ lòng tự trọng của lão đại, chị cứ làm bộ chính mình không dùng chân đi đường là bởi vì kiêu căng đi, miễn cho bọn họ cười nhạo lão đại.” Tiểu Ngũ nghiêm túc nói với Thời Lễ.

Thời Lễ lệch qua bên sô pha chơi tóc, đuôi cá ẩm ướt làm sô pha ướt một mảnh, cô nghe vậy liếc nhìn Tiểu Ngũ một cái: “Tôi cũng đã nói, lão đại nhà anh thân thể rất khỏe mạnh, sao anh cứ không tin vậy?”

“Đúng vậy, chính là bảo trì loại thái độ này, chị cần phải lừa đến chính mình đều tin, bọn họ mới có thể tin tưởng.” Tiểu Ngũ lập tức khích lệ.

Thời Lễ: “…”

Tiểu Ngũ còn ở đó dùng ánh mắt khen: “Lúc trước còn không biết lão đại vì sao sẽ thích chị, hiện tại xem như hiểu rõ, chị hiểu chuyện như vậy, khó trách lão đại đối với chị luôn là nhớ mãi không quên.”

“À.” Thời Lễ thật sự lười phản ứng lại hắn.

Tiểu Ngũ lại cảm khái vài câu, có chút tò mò hỏi: “Chị với lão đại là quen nhau như thế nào?”

Thời Lễ dừng một chút, rũ mắt nói: “Tôi không cẩn thận bị đội tàu bắt, anh ấy là thuyền viên phụ trách cho ăn, cứ như vậy mà quen biết.”

“Còn rất lãng mạn,” Tiểu Ngũ chậc một tiếng, “Vậy sao lúc trước hai người lại tách ra?”

Thời Lễ trầm mặc một lát: “Là tôi không tốt.” Cô chỉ nói bốn chữ liền thôi.

Tiểu Ngũ đợi nửa ngày không đợi được chuyện xưa, lại nhìn đến vẻ mặt phiền muộn của cô, đầu óc không rõ cuối cùng cũng ý thức được không đúng, vội nói với cô một câu: “Không có việc gì không có việc gì, chuyện quá khứ đều đã qua đi, lão đại hiện tại đối với chị tốt như vậy, anh ấy khẳng định không thèm để ý đến việc trước kia đâu.”

“Chỉ mong vậy.” Thời Lễ cười khổ một tiếng.

Tiểu Ngũ không am hiểu an ủi người khác, vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày, lại nghẹn ra một câu: “Thật sự, tôi cảm thấy chị cùng lão đại rất xứng đôi, lúc trước chuẩn bị ra biển lão đại có nói, cảm thấy chị cũng sẽ cùng tới đây, chị xem không phải chị cũng đến sao, hai người như thế này gọi là cái gì, tâm linh tương thông!”

Thời Lễ ngẩn người: “Anh ấy đoán được tôi cũng sẽ tới đây?”

Tiểu Ngũ muốn nói không phải đoán được, nhưng lại tìm không ra phương pháp giải thích chuẩn xác hơn, suy nghĩ lúc lâu mới gật gật đầu: “Xem như vậy.”

Mày Thời Lễ tức khắc nhíu lại. Thẩm Kinh Diễn nếu đã đoán được cô cũng sẽ tới đây, vậy sao lúc trước kiên trì muốn để cô ở lại? Là vì diễn một tuồng kịch, hay là nguyên nhân khác?

Khi cô còn đang suy tư, Tiểu Ngũ vẫn còn nói không ngừng, Thời Lễ cảm thấy cô nên cần một hoàn cảnh yên tĩnh một chút, vì thế tùy tay cầm lấy một quyển sách, làm bộ nghiêm túc xem, hy vọng hắn có thể hiểu mà rời đi.

Nhưng mà Tiểu Ngũ chỉ thò tới nhìn thoáng qua, nhịn không được hỏi: “Chị biết chữ à?”

“Ừ, tiếng Anh cùng tiếng Trung đều biết, còn thứ tiếng khác không biết.” Thời Lễ thuận miệng nói.

Tiểu Ngũ kinh ngạc cảm thán: “Chị còn biết hai loại ngôn ngữ cơ đấy!”

Hắn vẫn ở bên cạnh ồn ào như cũ, Thời Lễ thật sự không thể nhịn được nữa, chỉ có thể khép sách lại cắn răng hỏi: “Anh hiện tại không vội sao?”

“Hai ngày này gió êm sóng lặng, có cái gì phải vội?” Tiểu Ngũ thuận miệng nói, “Cũng chỉ có lão đại là vội một chút mà thôi, đúng rồi, chỗ lão đại có sách liên quan tới hải vu, chị muốn xem hay không?”

Thời Lễ sửng sốt: “Sách gì về hải vu?”

“Là lúc trước tôi phát hiện, lão đại góp nhặt rất nhiều, hẳn là nội dung trên toàn thế giới, cũng không thể tính là sách, chỉ là mấy tấm cuốn da dê, tổng cộng cũng không có mấy tấm,” Tiểu Ngũ nói xong dừng một chút, tức khắc có chút thất vọng, “A, lão đại ngày thường đều khóa lại, chưa bao giờ cho chúng tôi chạm vào, tôi không có cách nào lấy cho chị, nếu không như vậy, chị đi tìm lão đại hỏi mượn xem sao?”

Thời Lễ nghe vậy trầm tư một lát, làm ra một bộ dáng không thèm để ý: “Không cần đâu, tôi cũng không thích xem cái đó lắm.”

“Không phải lúc trước chị cảm thấy rất hứng thú sao?” Tiểu Ngũ khó hiểu.

Thời Lễ cười cười: “Đó là lần đầu tiên nghe tới câu chuyện này, nên mới tò mò.”

Tiểu Ngũ à một tiếng, khi đang nghĩ sang việc khác, Thời Lễ ngáp một cái, tiếp theo nhắm hai mắt lại. Một bụng lời nói này của Tiểu Ngũ đều ngạnh ở trong cổ, rối rắm nửa ngày vẫn phải rời đi.