Nam Phụ Bị Tôi Ngược Đều Hắc Hoá

Chương 54-1

Thẩm Kinh Diễn thấy cô vẫn luôn không nói gì, liền duỗi tay đi chạm vào mặt cô, nhưng mà chưa đợi hắn chạm tới, Thời Lễ liền theo bản năng rụt một chút.

“Em chán ghét anh?” Thẩm Kinh Diễn hỏi.

“Không, không phải,” Thời Lễ hơi chút bình tĩnh lại, “Em chỉ là có chút kinh ngạc, anh biết đó, em đến từ chỗ sâu trong biển rộng, lại chưa từng nghe nói qua thứ gì tên hải vu, càng đừng nói gặp qua, vì sao anh sẽ nhìn thấy, hơn nữa không chỉ cho anh thuốc trị liệu cho nhân ngư, lại cho anh cả năng lực nhanh chóng phục hồi như cũ.”

“Có lẽ là anh tương đối có duyên với hải vu.” Thẩm Kinh Diễn ôn hòa nói.

Thời Lễ lại không tin, cô thậm chí còn cảm thấy cái gọi là hải vu là hắn hư cấu mà ra, rốt cuộc người ở trong thế giới tiểu thuyết không có khả năng ở trong thế giới đó sáng tạo ra đồ vật không thuộc về thế giới này.

Thẩm Kinh Diễn thấy cô trầm mặc không nói, bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, bắt lấy tay cô đặt ở trên ngực: “Em cảm thụ một chút, anh đang sống sờ sờ, không phải quái vật, tim anh đập hữu lực giống như người bình thường, độ ấm của cơ thể cũng cùng người giống nhau, trừ bỏ có năng lực khép lại kinh người, anh cùng người thường không có gì khác nhau.”

Thời Lễ nhíu nhíu mày, cẩn thận cảm thụ tiếng tim đập của hắn, sau một lúc lâu mới thấp giọng hỏi: “Trừ bỏ việc này đó, anh còn gạt em cái gì khác nữa không?”

Thẩm Kinh Diễn dừng một chút: “Không có.”

“Nói dối,” Thời Lễ nhìn về phía hắn, “Hải vu cho anh nhiều đồ như vậy, anh lại chỉ cho nó một rương châu báu, trao đổi này cũng không hề đồng giá, nó vì việc gì phải đối với anh tốt như vậy?”

Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nhìn cô, hồi lâu sau bật cười nói: “Đương nhiên không chỉ có một rương châu báu.”

“Vậy là cái gì?” Thời Lễ lập tức hỏi.

“Em trả lời anh trước một vấn đề, anh lại trả lời em.” Thẩm Kinh Diễn chậm rãi nói.

Thời Lễ vội gật đầu: “Anh muốn hỏi cái gì?”

“Anh muốn hỏi em chính là, vì sao anh chỉ ngủ một giấc, đai lưng vừa rồi vẫn còn yên ổn, hiện tại lại bị mở ra?” Thẩm Kinh Diễn hỏi.

Thời Lễ ngẩn người, theo ánh mắt hắn nhìn xuống, chỉ thấy đầu đuôi đai lưng của hắn đã tán ra ở hai bên eo, giữa quần cũng bởi vì cô kéo mà trở nên nửa phồng nửa suy sụp, vừa vặn đáp ở vị trí trên của xương mu.

Thời Lễ: “…” Cái này làm người khác thật xấu hổ.

“Em nhân lúc anh ngủ, tự mình hoàn thành lễ trưởng thành?” Đôi mắt Thẩm Kinh Diễn nheo lại.

Thời Lễ cứng đờ một cái chớp mắt, xấu hổ trả lời: “Em không có ý đó…”

“Vậy em có ý gì?” Tâm tình của Thẩm Kinh Diễn không tồi hỏi.

Thời Lễ muốn nói nhìn xem của anh còn ở đấy không, nhưng lời nói đến bên miệng lại không thể nói ra được. Không được, không thể nói, phương diện đó của đàn ông là tôn nghiêm lớn nhất, hiện tại hắn đã cẩn thận duy trì như vậy, nếu cô đi nói toạc ra, hắn thẹn quá thành giận hoặc là tâm lý bị tổn thương thì làm sao bây giờ?

Thời Lễ sau một lát rối rắm, cắn răng lắc đầu: “Không có ý gì hết, em chỉ là muốn lấy đai lưng của anh ra chơi…”

“Em quả nhiên là coi trọng thân thể của anh.” Thẩm Kinh Diễn hiểu rõ nói.

Gương mặt Thời Lễ hồng thấu, cô nghẹn khuất ngậm miệng lại, hơn nửa ngày mới cắn răng thừa nhận: “Đúng vậy, em chính là muốn có hai chân như con người, nghĩ đến việc được đi đường giống như anh, không muốn cả ngày ngâm mình ở trong bồn tắm mà lại không đi được đâu hết.”

“Chỉ bởi vì cái này?” Thẩm Kinh Diễn hỏi.

Thời Lễ vốn dĩ muốn gật đầu, nhưng sau khi đối diện tầm mắt của hắn đột nhiên có cầu sinh dục, dừng một chút cẩn thận nói: “Còn có… Thích anh.”

Thẩm Kinh Diễn gợi lên khóe môi: “Thích bao nhiêu?”

“… Vô cùng thích.” Thời Lễ xấu hổ thổ lộ.

Thẩm Kinh Diễn nghĩ nghĩ, lại hỏi: “So với bất luận kẻ nào cũng thích hơn?”

Thời Lễ vừa muốn thừa nhận, trong đầu đột nhiên thoáng hiện ra hình ảnh mấy nam phụ trước kia, vì thế đột nhiên sinh ra một phân áy náy. Cô mạnh mẽ áp loại cảm xúc này xuống, lúc này mới đối với Thẩm Kinh Diễn nghiêm túc nói: “Đúng vậy, thích anh nhất.”

Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt cười, cũng không nói chính mình có tin hay không.

Thời Lễ thấy hắn không nói, liền hướng bên cạnh hắn chọc chọc: “Em đã trả lời xong vấn đề của anh, anh cũng nên trả lời em đi, hải vu vì sao sẽ đối tốt với anh như vậy, rốt cuộc anh và nó đã làm cái giao dịch gì?”

Thẩm Kinh Diễn kéo cô vào trong lòng ngực, Thời Lễ giãy giụa vài cái không tránh ra, tức giận kháng nghị: “Em đang nói chính sự đó.”

“Nằm nói.” Thẩm Kinh Diễn lại cười nói.

Thời Lễ bị hắn làm ầm ĩ, sợ hãi vừa rồi liền biến mất hơn phân nửa, cô rõ ràng cảm nhận được hắn là một người đang sống sờ sờ, cảm giác được hắn cùng xưa kia không có gì khác nhau. Loại không có gì khác nhau này làm tim đang treo lên của cô chậm rãi buông, làm cô không hề sợ hãi thân phận của hắn.

Cho đến khi cô thành thật nằm im, Thẩm Kinh Diễn mới mở miệng nói: “Em không phát hiện nơi anh ở này rất nghèo sao?”

Thời Lễ dừng một chút, mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, nghĩ thầm đâu chỉ là lụp xụp, cô đã gặp qua người nghèo khổ nhất ở thế giới này, cũng không hề giống hắn sinh hoạt tùy thời sẽ bị sóng gió ném đi bờ biển, mà chỉ có tổng cộng một gian phòng nhỏ, muốn đi vệ sinh cũng phải đi đến cánh rừng sau bờ cát cách đó không xa.

“Em có lẽ không biết, đội tàu của anh có hơn trăm người, hơn nữa mỗi người đều kiêu dũng thiện chiến, mỗi lần đi xa đều sẽ mang về vô số châu báu, những cấp dưới đó, tùy tiện đều có thể lấy ra mấy trăm lượng vàng để tiêu khiển, ở trong phòng ở xa hoa nhất bờ biển, đủ người hầu hầu hạ, chỉ có anh lại nghèo như vậy, em biết vì sao không?” Thẩm Kinh Diễn giống như đang kể chuyện xưa không nhanh không chậm mà nói.

Thời Lễ nghĩ nghĩ: “Là bởi vì hải vu?”

“Đúng vậy, bởi vì hải vu.” Thẩm Kinh Diễn trả lời.

Thời Lễ nhíu mày: “Sao vậy, nó đã hạ nguyền rủa gì với anh sao?”

Cô cũng chỉ là tùy tiện nói, nhưng khi Thẩm Kinh Diễn nghe được hai chữ ‘nguyền rủa’, biểu tình hơi chút phai nhạt, hắn im lặng hồi lâu mới trả lời cô: “Không phải nguyền rủa, là ước định.”

“Ước định?” Thời Lễ càng thêm khó hiểu.

Thẩm Kinh Diễn lười biếng trả lời: “Không sai, ước định, nó cho anh năng lực nhanh chóng phục hồi, còn anh mỗi năm sẽ phải cống lượng châu báu lớn cho nó, nó muốn quá nhiều, anh một năm có ba trăm ngày đều ở trên biển, mới miễn cưỡng mỗi năm duy trì được.”

“Vậy không thể hủy diệt ước định này sao? Anh không cần năng lực phục hồi như cũ, cũng không hề cho nó châu báu.” Thời Lễ suy nghĩ nửa ngày, luôn cảm thấy cái thứ gọi là ‘hải vu’ này cũng quá khôn khéo, hoàn toàn để Thẩm Kinh Diễn bán mạng cho nó, mà nó ngồi mát ăn bát vàng.

Thẩm Kinh Diễn khẽ cười một tiếng: “Chỉ sợ không thể được.”

“Vì sao?” Thời Lễ nhíu mày.

Thẩm Kinh Diễn nhắm mắt lại: “Nhân loại không thể bội ước, nếu tự tiện không tuân thủ ước định, sẽ có nguyền rủa đáng sợ buông xuống trên người, cuối cùng rất có thể so với chết còn khó chịu hơn.”

“Vậy cả đời sẽ bị nó bó?” Thời Lễ nhíu mày, cảm thấy quá không công bằng.

Thẩm Kinh Diễn cười cười: “Nhưng thật ra lại có một biện pháp giải trừ ước định…”

“Là cách gì?” Thời Lễ vội hỏi.

Thẩm Kinh Diễn liếc nhìn cô một cái: “… Ngủ tiếp trong chốc lát đi, để miệng vết thương của anh dịu đi một chút, chỉ có lúc ngủ, miệng vết thương mới có thể nhanh chóng khép lại.”

Thời Lễ thấy hắn không muốn trả lời chính diện, không khỏi há miệng thở dốc, khi đang muốn hỏi lại, ngón tay của Thẩm Kinh Diễn điểm ở trên môi cô, ngáp một cái nói: “Anh thật sự mệt, không nói cái này nữa.”

Thời Lễ vừa thấy liền biết hắn không muốn trả lời, đành thôi không hỏi, chỉ khi gối lên cánh tay hắn càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi khác: “Trừ bỏ phải cho nó đại lượng tài phú, anh còn có giao dịch khác nào với nó không? Đúng rồi, lúc trước anh làm như thế nào có thể từ trên biển trốn trở về, là gặp người nào sao?”

Cô liên tục hỏi ra mấy vấn đề, lại chậm chạp không đợi được hắn trả lời, chờ cô ngồi dậy nhìn về phía hắn, phát hiện hắn đã ngủ rồi.

Luôn phơi ở dưới ánh nắng, màu da của hắn thiên về nâu khỏe, cũng bởi vì tùy tiện nên nhìn có chút thô ráp, nhưng xứng với cơ bắp có sức bật cực cường trên người hắn, chỉ biết làm người khác cảm thấy hormone tràn đầy… Người như vậy, xác thật là tươi sống, tràn ngập lực sinh mệnh bồng bột, mà không giống quái vật kỳ dị gì.

… Cho nên hải vu rốt cuộc là thứ kỳ lạ gì? Vì sao có thể cho người ta nhiều năng lực thần kỳ như vậy? Thời Lễ nhíu mày, lại xác nhận với hệ thống lần nữa: Trong giả thiết của thế giới này, thật sự không có hải vu sao?

Hệ thống vẫn kiên định như cũ mà trả lời không có.

Thời Lễ cảm giác từ khi đi vào thế giới này, bệnh đa nghi liền lên đến đỉnh điểm, hiện giờ đến hệ thống cũng không còn tín nhiệm, chỉ ở trong đầu chính mình từ trang đầu tiên bắt đầu xem lại, mỗi một chữ đều vô cùng nghiêm túc xem.

Thời gian Thẩm Kinh Diễn ngủ say lần này phi thường dài, dài đến nỗi cũng đủ làm Thời Lễ đem sách vở từ đầu tới đuôi xem hết ba lần, cô lặp đi lặp lại tìm kiếm, quả nhiên không tìm được bất luận câu gì về hải vu.

Thời Lễ thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn miệng vết thương của Thẩm Kinh Diễn, chỉ thấy vảy ở đó đã bắt đầu cứng lại, phỏng chừng không bao lâu sẽ tự bong ra, mà chỗ làn da kia cũng sẽ khôi phục như lúc ban đầu.

Thời Lễ cẩn thận vuốt nhẹ chỗ vết thương, xác định chỗ đó tuy rằng sinh trưởng nhanh chóng, nhưng cũng không có thứ kỳ quái gì xuất hiện, tức khắc tâm tình có chút phức tạp. Có thể có được loại năng lực này, cũng coi như là chuyện tốt đi?

Cô lại buông tiếng thở dài, ánh mắt đột nhiên rơi xuống trên quần của hắn, vẻ mặt nháy mắt có chút quỷ dị… Nếu hắn có năng lực như vậy, vậy nếu hắn bị thương ở nơi đó, hẳn là cũng sẽ nhanh hồi phục nhỉ?

Nghĩ như vậy, tay của cô lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, rối rắm nửa ngày mới cắn răng một cái, trực tiếp che ở cái vị trí kia.

Đồ vật dưới tay nhanh chóng nâng lên, chọc vào trong lòng bàn tay cô tương đương có cảm giác tồn tại, Thời Lễ ngẩn người, gương mặt đột nhiên đỏ.

“Anh thấy em là chưa tới phút cuối chưa thôi.” Thẩm Kinh Diễn thanh âm ám ách.

Thời Lễ cả kinh, đột nhiên nhìn về phía hắn: “Sao anh lại tỉnh?! Không phải sau khi ngủ không đến thời gian sẽ không tỉnh sao?”

“Ai nói với em không đến thời gian sẽ không tỉnh? Anh chỉ là rất khó tỉnh, không chúng tỏ vẫn chưa tỉnh lại,” Thẩm Kinh Diễn nói, tâm tình phức tạp liếc mắt nhìn nơi đó một cái, tiếp theo mới nhìn về phía cô, “Nếu vào tình huống bình thường, anh tất nhiên sẽ không tỉnh được, nhưng em lại trực tiếp động thủ với anh, sao anh có thể không tỉnh?”

“… Nhưng vừa rồi em cũng động tay với anh, em còn đánh bàn tay của anh, anh cũng không tỉnh mà.” Thời Lễ mang vẻ mặt vô tội.

Thẩm Kinh Diễn dừng một chút: “Em còn đánh tay anh?”

Thời Lễ ý thức được nhiều lời sẽ nhiều sai, nhanh chóng ngậm miệng lại.

Thẩm Kinh Diễn khẽ cười một tiếng, trực tiếp kéo cô đến dưới thân, đồng thời nâng đầu gối lên phía đầu giường phía trên cô: “Thời Lễ, lá gan của em có phải quá lớn rồi hay không?”

“… Em cũng chỉ là quá lo lắng cho anh,” Thời Lễ thấy nơi nào đó của hắn hoàn hảo không tổn hao gì, vì thế lập tức thẳng thắn từ khoan, “Là Tiểu Ngũ nói, cậu ấy nói anh từng bị thương nặng ở trên biển, lúc ấy trên quần đều là máu, thời điểm bác sĩ băng bó còn không cho bọn họ xem, cho nên cậu ấy mới có thể suy đoán như vậy, hơn nữa anh vẫn luôn không chịu chạm vào em…”

“Cho nên em cũng cảm thấy anh không được?” Thẩm Kinh Diễn nhướng mày.

Thời Lễ im lặng trong chớp mắt, cẩn thận nói: “Em chỉ là sợ anh bởi vì không được mà làm tâm tình không tốt.”

Thẩm Kinh Diễn bị đáp án của cô lấy lòng, nhéo cằm cô hung ác hôn lên, cho đến khi cô rên ra tiếng mới buông ra, ánh mắt ám trầm nói: “Anh lúc ấy bị thương ở trong đùi, lúc băng bó cần phải cởϊ qυầи hoàn toàn, đương nhiên không cho bọn họ xem.”

Thời Lễ ngơ ngẩn gật đầu.

“Còn việc không chạm vào em, chẳng qua là muốn chờ em càng thích anh một chút, không phải không muốn chạm vào em, càng không phải lòng có dư mà lực không đủ, hiểu không?” Thẩm Kinh Diễn nheo lại đôi mắt.

Gương mặt Thời Lễ càng đỏ, cô trốn tránh dường như muốn cúi đầu, lại bị hắn buộc phải đối diện với hắn, cuối cùng đành phải gật đầu bất đắc dĩ: “Đã hiểu.”

Thẩm Kinh Diễn lúc này mới buông tha cô, lại ở khóe môi của cô hôn hôn một chút, đè thấp thanh âm nói: “Cho nên ngoan một chút, không nên đến khiêu chiến lực nhẫn nại của anh.”

“… À à.” Mắt Thời Lễ trông mong nhìn hắn.

Thẩm Kinh Diễn khẽ cười một tiếng, đột nhiên từ trên người cô dịch sang bên cạnh, thở phào nhẹ nhõm thật dài, tiếp theo liền bất động, tựa hồ đang bình phục sự xao động trong cơ thể. Thời Lễ nghiêng người nhìn về phía hắn, cẩn thận đánh giá mặt hắn, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Nếu hải vu cho anh năng lực hồi phục nhanh chóng như cũ, vậy sao đôi mắt của anh…”

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, không chắc chắn chính mình hỏi như vậy có thể hay không sẽ gợi lên chuyện thương tâm của hắn.

Thẩm Kinh Diễn ghé mắt nhìn về phía cô: “Đôi mắt là bị thương trước khi có được năng lực đó, những vết thương có trước thì đều không thể hồi phục.”

… Khó trách trừ bỏ đôi mắt của hắn không khôi phục được, trên người cũng có rất nhiều vết sẹo, vừa mới rồi cô còn tưởng rằng là miệng vết thương khôi phục không tốt, hiện tại nghĩ lại hẳn là vết thương có trước khi năng lực xuất hiện. Trong lòng Thời Lễ thấy thật khó chịu, trầm mặc một lúc lâu nghiêm túc nói: “Nếu em gặp được thứ hải vu đó, nhất định sẽ dùng mắt phải của em đổi cho anh, làm anh tốt lên.”

Thẩm Kinh Diễn bị cô chọc cười: “Ai phía trước nói không muốn làm tiểu mỹ nhân ngư, sao bây giờ lại muốn cùng hải vu giao dịch rồi?”

“Không giống nhau, cô ấy là vì một người không yêu chính mình làm giao dịch, mà em không phải, anh sẽ không để em rơi xuống kết cục giống cô ấy, phải không?” Thời Lễ đơn thuần hỏi.

Thẩm Kinh Diễn dừng một chút, con mắt còn sót lại đột nhiên nhiều thêm một tầng thâm ý, hắn trầm mặc thật lâu, mới nhẹ nhàng nói một câu: “Đúng vậy.”

Thời Lễ thỏa mãn cười cười.

Thẩm Kinh Diễn sau khi bị cô đánh thức, đã không còn buồn ngủ, liền vỗ về tóc dài như rong biển của cô hỏi: “Xuống biển không?”

Thời Lễ nghĩ nghĩ, tâm động gật đầu.

Sau hôm nay, Thẩm Kinh Diễn liền chính thức bắt đầu lưu ở trong nhà ‘dưỡng thương’, nghe ý của hắn, người hiểu biết năng lực hồi phục cường hãn của hắn, lại không biết rốt cuộc mạnh như thế nào, chỉ coi là tố chất cơ thể tốt hơn chút, lực ý chí cũng cường hơn so với người bình thường, cho nên vẫn phải làm bộ một chút.

Bởi vì hắn muốn làm bộ dưỡng thương, nên sẽ không tự mình đi ra chợ, cho nên Tiểu Ngũ bắt đầu mỗi ngày sẽ phụ trách đưa cơm cho bọn họ, Thời Lễ cùng hắn cũng dần dần quen biết hơn, hai người thường xuyên sẽ tâm sự cả ngày.

Một ngày giữa trưa, nhân lúc Thẩm Kinh Diễn đi phòng sau lau mình, Thời Lễ tò mò hỏi Tiểu Ngũ: “Anh từng nghe nói qua hải vu chưa?”

“Hải vu? Đương nhiên đã từng nghe qua, những đứa trẻ sinh ra gần bờ biển đều sẽ biết.” Tiểu Ngũ đĩnh đạc nói.

Thời Lễ nhíu nhíu mày: “Thế là thế nào, vì sao tất cả mọi người đều biết?”

“Là chuyện xưa chúng tôi đã nghe từ nhỏ, chúng tôi đương nhiên phải biết.” Vẻ mặt Tiểu Ngũ không thể hiểu được.

Thời Lễ ngẩn người, lập tức ở trong đầu hỏi hệ thống: Thế giới tiểu thuyết có quan hệ với chuyện xưa của hải vu sao?

Hệ thống rất nhanh đã cấp ra đáp án: Không có.

Không có… Vậy bọn họ vì sao lại nói chính mình đã nghe qua từ nhỏ? Mày Thời Lễ càng nhăn càng sâu, cô rõ ràng nhớ rõ khi xuyên qua lần đầu tiên, cô thường xuyên kể chuyện xưa cho Thẩm Kinh Diễn, khi ngẫu nhiên không muốn kể nữa, cũng sẽ quấn lấy Thẩm Kinh Diễn để hắn kể cho chính mình, những ngày phiêu bạc trên biển dài lâu rất buồn tẻ, Thẩm Kinh Diễn tuy rằng không thường kể chuyện xưa, nhưng trên cơ bản cũng đều kể hết chuyện xưa mà hắn biết.

Mà những chuyện xưa hắn kể đó, cũng không hề có sự tồn tại của hải vu. Nếu chuyện xưa về hải vu nổi tiếng như vậy, vì sao lúc trước hắn lại không bao giờ đề cập qua?

Sự khó hiểu trong lòng Thời Lễ càng ngày càng sâu, nghe thấy Tiểu Ngũ hỏi cô ‘vì sao đột nhiên lại hỏi cái này’, cô hơi hơi hoàn hồn, nghĩ nghĩ hỏi: “Chỉ là ngày đó nghe Kinh Diễn đề ra một câu, cho nên có chút tò mò, anh biết cụ thể chuyện xưa là như thế nào không?”

“Đương nhiên biết, truyền thuyết kể hải vu không gì không làm được, sinh hoạt ở chỗ sâu nhất trong biển rộng, mọi người chỉ nghe qua danh hào của nó, nhưng lại chưa từng gặp qua chân dung, mặc dù đứng ở trước mặt nó thì cũng không có cách nào nhìn thấy nó, chỉ có thể giao lưu bình thường với nó,” Tiểu Ngũ thuận miệng nói, “Nó sẽ thường thường xuất hiện trước mặt nhân loại bị lạc ở trên biển, cùng nhân loại làm một ít giao dịch, chỉ cần ngươi có thể đưa ra yêu cầu, nó có thể thỏa mãn, nhưng tiền đề là phải cho nó đủ thù lao.”

Thời Lễ nghe vậy sửng sốt, nửa ngày mới hỏi một câu: “Nếu nó thần bí như vậy, vậy người cùng nó làm giao dịch nên làm sao mới có thể tìm được nó?”

“Vậy thì không biết, có thể là có phương thức liên hệ đặc thù rồi, chị cũng đừng quá tích cực, dù sao cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi,” Tiểu Ngũ nhìn cô một cái, làm như có thật nói, “Nhìn dáng vẻ của chị liền biết, trước kia chị chưa từng nghe qua chuyện xưa về hải vu, chị đến từ biển sâu cũng chưa nghe nói qua, vậy có lẽ thật sự chỉ là người lớn lừa trẻ con mà thôi, không cần coi là thật.”

Hắn nói xong buông tiếng thở dài, trên mặt toát ra thần sắc mong chờ: “Nếu như thật sự có hải vu thì tốt rồi, tôi sẽ khiến nó cho tôi tài phú tiêu xài cả đời cũng không hết.”

“… Nó làm giao dịch là vì lấy tiền, anh lại muốn nó cho không anh tiền, anh còn rất khôn khéo.” Thời Lễ cạn lời.

Tiểu Ngũ hừ nhẹ một tiếng: “Nó đâu chỉ lấy mỗi tiền đâu, chỉ cần chị có thể cho nó thứ có đủ có giá trị, mặc kệ là cái gì cũng có thể mang ra giao dịch, tiền tài cùng bảo bối chỉ là một phần nó có thể nhận thôi.”

Thời Lễ dừng một chút, đang muốn hỏi thêm nữa, Thẩm Kinh Diễn đã trở lại. Tiểu Ngũ nhìn băng vải bao tốt trên eo hắn một lần nữa, không khỏi cảm khái một tiếng: “Lão đại quá lợi hại, trọng thương như vậy cũng không chịu nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, lúc này mới mấy ngày mà đã bắt đầu xuống đất lau người.”

Thời Lễ: “…” Xấu hổ rồi, ngày đầu tiên anh ấy đã chạy xuống đất rồi.

Thẩm Kinh Diễn lười biếng liếc mắt nhìn Tiểu Ngũ một cái: “Không có việc gì nói thì mau lăn.”

“… Lão đại anh quá tuyệt tình, tốt xấu gì mỗi ngày em đều tới đưa cơm cho anh, làm sao mà một chút tình cảm cũng không có thế, quá làm em thương tâm rồi.” Tiểu Ngũ ngoài miệng nói thương tâm, trên mặt lại không thấy có cái biểu tình thương tâm gì.

Thẩm Kinh Diễn không chút lưu tình cho hắn một chữ: “Lăn.”

Tiểu Ngũ bĩu môi, lúc đang muốn đi đột nhiên nghĩ đến một sự kiện: “Đúng rồi lão đại, chúng ta đã kéo dài rất lâu rồi, hiện tại những đội tàu khác đều sắp xuất phát, chúng ta có phải cũng nên đi hay không?”

Thời Lễ nghe vậy lập tức nhìn về phía Thẩm Kinh Diễn, nếu cô đoán không sai, Thẩm Kinh Diễn không sai biệt lắm cũng nên cấp tiến cống cho hải vu, cô vừa lúc nhân cơ hội này đi gặp cái gọi là hải vu kia, để hệ thống phán đoán một chút rốt cuộc nó là cái thứ gì.

“Gấp cái gì?” Thẩm Kinh Diễn cũng không ngẩng đầu lên nói, “Chờ thêm một đoạn thời gian nữa.”

“… Lão đại anh thay đổi rồi, trước kia không đợi gió êm sóng lặng đã muốn đi, bây giờ có chị dâu rồi anh liền bắt đầu an nhàn.” Tiểu Ngũ kháng nghị.

Thẩm Kinh Diễn không kiên nhẫn liếc hắn một cái: “Nói xong rồi thì mau lăn.”

Tiểu Ngũ cười hì hì lăn.

Chờ Tiểu Ngũ rời đi, Thời Lễ mới nhìn về phía Thẩm Kinh Diễn: “Anh còn tiền không?” Tuy rằng Thẩm Kinh Diễn muộn một ngày sẽ ra biển, cô sẽ liền muộn một ngày biết rõ hải vu rốt cuộc là thứ gì, nhưng cô càng lo lắng vẫn là việc nguyền rủa.

“Em nghĩ muốn cái gì?” Thẩm Kinh Diễn cho rằng cô có đồ cần muốn.

Thời Lễ vội lắc đầu: “Em không cần cái gì hết, chỉ là, chỉ là lo lắng anh vẫn luôn kéo dài mà không đi, làm sao có thể kiếm tiền cấp hải vu?”

Tuy rằng không biết nguyền rủa là cái gì, nhưng nghĩ lại chắc sẽ là thứ rất khủng bố đi, nếu không Thẩm Kinh Diễn cũng sẽ không vì bị nguyền rủa, mà mỗi năm giao ra nhiều tài phú như vậy.

Thẩm Kinh Diễn nhìn ra lo lắng của cô, cười cười an ủi nói: “Không cần lo lắng, cách thời gian giao phó tài bảo còn ba tháng, một tháng sau xuất phát cũng không muộn, đến lúc đó trực tiếp cướp một chiếc thuyền hải tặc, tùy tiện lấy mấy rương châu báu là được.”

“… Nếu vạn nhất không có thuyền hải tặc để anh cướp thì sao?” Thời Lễ vẫn lo lắng như cũ, “Hoặc là trên thuyền hải tặc không có châu báu.”

Thẩm Kinh Diễn nghĩ nghĩ: “Không thể nào, hiện tại rất nhiều con thuyền đã xuất phát, thời gian một tháng nếu còn không thể tích lũy được mấy rương châu báu, bọn họ làm gì còn mặt mũi làm hải tặc?”

Thời Lễ: “…” Thật là nói có sách mách có chứng, làm người khác thật tin phục mà.

Thẩm Kinh Diễn nhìn đến vẻ cạn lời của cô, nhịn không được cười: “Em không cần lo lắng, anh sẽ an bài tốt tất cả.”

“Tốt nhất là như vậy.” Thời Lễ thở dài một tiếng.

Thẩm Kinh Diễn hôn hôn lên trán của cô, đưa cô xuống biển bơi lội.