Nam Phụ Bị Tôi Ngược Đều Hắc Hoá

Chương 53-2

Tiểu Ngũ nói xong lời đó, liền cảm thấy mỹ mãn rời đi, Thời Lễ ngơ ngẩn nhìn theo hắn rời đi, hơn nửa ngày mới phản ứng lại được ――

“Anh còn chưa dìu tôi tới giường đâu…”

Nếu tự dựa vào chính mình mà bò qua, đuôi cá sẽ bị bẩn vô cùng, đến giường rồi thì cũng sẽ làm bẩn giường đệm của Thẩm Kinh Diễn, nói không chừng còn sẽ làm nhiễm trùng miệng vết thương của hắn, Thời Lễ do dự một chút, rốt cuộc không bò qua nữa.

Cô bơi ở trong bồn tắm si ngốc nhìn về phía Thẩm Kinh Diễn, thấy hắn nhíu chặt mày, trong lòng liền khó chịu. Khó trách hắn vẫn luôn không chịu giúp cô hoàn thành lễ trưởng thành, hóa ra là có ẩn tình.

Khi Thẩm Kinh Diễn mở to mắt, theo bản năng nhìn về phía Thời Lễ, đột nhiên không kịp phòng ngừa liền cùng cô nhìn nhau.

Cơ bắp đang căng chặt của hắn liền thả lỏng lại, nhìn Thời Lễ dịu dàng nói: “Đói bụng sao?”

Hốc mắt Thời Lễ đỏ lên, một chữ cũng không nói nên lời.

Thẩm Kinh Diễn thấy thế thở dài một tiếng, muốn nói ra một câu ‘anh không có việc gì’, Thời Lễ vội ngăn cản hắn: “Anh đừng lộn xộn! Nằm nghỉ ngơi.”

Thẩm Kinh Diễn bật cười: “Anh không có việc gì, cũng không còn đau nữa.”

“… Anh nói dối, miệng vết thương mới vừa được băng bó, cho dù có ổn định nhanh, thì hiện tại cũng không có khả năng không đau,” Thời Lễ nói xong liền nghẹn ngào, “Sao anh làm chuyện gì cũng không chịu thương lượng với em, nếu anh chết thì làm sao bây giờ, để em một mình đói chết ở chỗ này sao?”

“Nếu anh chết, đại khái em cũng không có cách chờ đến chết đói đâu.” Thẩm Kinh Diễn than nhẹ một tiếng.

Thời Lễ không có nghe rõ, hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu: “Anh nói gì cơ?”

“Không có việc gì, lúc trước anh đã thả cá khô ở trong ngăn tủ, hôm nay sẽ không đi mua cá cho em, trước tiên em cứ ăn tạm một chút.” Thẩm Kinh Diễn nói, không màng Thời Lễ phản đối liền xuống giường.

Trái tim Thời Lễ đều sắp rơi ra ngoài, nhìn thấy hắn có thể bình thường đi lại liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiếp theo lại sinh ra sự khó hiểu mới: Vết thương trên người hắn nghiêm trọng như vậy, lúc trở về cơ hồ toàn dựa vào người khác nâng, vì sao ngủ một giấc tỉnh lại là có thể đi đường bình thường?

Không đợi cô nghĩ kỹ, Thẩm Kinh Diễn liền từ trong ngăn tủ cũ nát móc ra cá khô, đến trước mặt cô ngồi xổm xuống rồi đưa đến.

“… Em làm gì còn tâm trạng ăn uống.” Thời Lễ nhỏ giọng nói thầm một câu, cũng không nhận lấy cá khô.

Thẩm Kinh Diễn gợi lên khóe môi: “Nhưng nếu em không ăn, miệng vết thương của anh sẽ rất đau.”

“… Coi em là đứa trẻ mà uy hϊếp sao?” Thời Lễ kháng nghị liếc hắn một cái, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy cá khô, kẽo kẹt kẽo kẹt mà gặm.

Đáy mắt Thẩm Kinh Diễn mang ý cười nhìn cô ăn, mỗi lần Thời Lễ ngẩng đầu đều có thể đối diện với khuôn mặt dịu dàng của hắn. Dần dần, tốc độ cô ăn càng ngày càng chậm, cuối cùng dứt khoát ngừng lại, hốc mắt đỏ lên nói một câu: “Em muốn hôn anh.”

Đáy mắt Thẩm Kinh Diễn xuất hiện một tia ngơ ngác.

Thời Lễ lau sạch mảnh vụn bên miệng, thật cẩn thận nói: “Miệng em rất sạch sẽ, chỉ là sẽ mang chút mùi vị cá khô, nhưng nếu anh không thích, em có thể đi súc miệng…”

Nói còn chưa dứt lời, tay phải của Thẩm Kinh Diễn liền xoa sau gáy cô, vội vàng mà nhiệt liệt cắn môi. Thời Lễ không nghĩ tới hắn sẽ hôn hung ác như vậy, sau khi ngẩn người mới nhắm mắt lại, tùy ý hắn ở trên môi mình tàn sát bừa bãi, trong miệng nhanh chóng liền truyền đến mùi máu tươi.

Cô chịu đựng cái đau, thuận theo mà ôm cổ hắn, hai người động tình hôn, tay Thẩm Kinh Diễn không tự giác thăm tiến vào cái áo đang phủ trên người cô. Thời Lễ hừ nhẹ một tiếng, khóe mắt dần dần nổi lên sắc hồng, đuôi cá cũng đón ý nói hùa đong đưa.

Khi sắp đến bước cuối cùng, Thẩm Kinh Diễn đột nhiên im bặt, chịu đựng xao động trong cơ thể buông cô ra: “Đủ rồi… Như vậy là đủ rồi.”

Thời Lễ nhìn bộ dáng khó chịu của hắn, nhớ tới những lời Tiểu Ngũ đã nói, trái tim đau đớn nhảy lên.

“Nếu anh không muốn dừng, có thể không dừng, mặc kệ anh thế nào, em đều thích.” Cô nhỏ giọng nói.

Thẩm Kinh Diễn nghe vậy cười nhạt một tiếng, duỗi tay sờ sờ mặt cô: “Anh đối với em cũng như vậy, nhưng là… Ừm, không phải hiện tại, ít nhất phải chờ một chút.”

“Anh rốt cuộc đang đợi cái gì?” Thời Lễ nhịn không được hỏi.

Thẩm Kinh Diễn rũ mắt, hơn nửa ngày mới nhìn về phía cô, ngón tay chỉ vào vị trí trái tim của cô nói: “Chờ nơi này của em quay lại toàn bộ.”

Thời Lễ: “?”

Cô trầm mặc một lát, cái hiểu cái không trả lời: “Em đã trở lại.”

“Không có, em tạm thời không có.” Thẩm Kinh Diễn thở nhẹ một hơi, đột nhiên ôm cô từ bồn tắm ra ngoài.

Thời Lễ hô lên một tiếng, tức khắc gấp đến độ mồ hôi đều chảy hết: “Anh điên rồi?! Trên người của anh còn đang bị thương, sao còn muốn ôm em?!”

“Đừng lộn xộn, anh đổi nước cho em.” Thẩm Kinh Diễn ôn nhu nói.

Trên người hắn đều là miệng vết thương, Thời Lễ nào dám động, chỉ có thể một bên trách cứ hắn một bên cứng đờ bất động, cho đến khi hắn đặt cô ở trên giường.

Thẩm Kinh Diễn sau khi buông cô ra lại muốn đi, Thời Lễ vội kêu hắn: “Anh đi đâu?”

“Múc nước.”

Thời Lễ: “…” Người này có phải hay không điên rồi?

Không chờ cô phản ứng lại, hắn cũng đã đi ra ngoài, bước đi như bay quả thực so với khi tỉnh còn tốt hơn, không có nửa điểm tự giác bị thương. Trong lòng Thời Lễ không ngừng mắng hắn, lại vì không thể đi lại, cũng không thể ngăn cản hắn, chỉ có thể nhìn hắn một chuyến một chuyến đi khiêng nước, cuối cùng đem toàn bộ bồn tắm đổ đầy.

Hắn làm xong liền ném thùng sang một bên, lau mồ hôi đi đến trước mặt Thời Lễ: “Trước không vào bồn tắm, anh mang em đi bơi lội.”

“… Em không đi, cũng không vào bồn tắm, anh lại đây nằm xuống cho em.” Thời Lễ nhắc nhở chính mình không được chọc hắn tức giận, nhưng vẫn không khống chế được mà banh mặt.

Cũng may Thẩm Kinh Diễn cũng không cùng cô so đo, thấy cô tức giận liền ngoan ngoãn đến trên giường nằm xuống. Thời Lễ lúc này mới cẩn thận quan sát băng gạc của hắn, xác định mặt trên vẫn là vết máu lúc trước, lúc này mới hỏi hắn: “Đau không? Có cảm giác cái gì vỡ ra hay không?”

“Làm sao sẽ vỡ ra được.” Thẩm Kinh Diễn bật cười.

Thời Lễ mím môi không nói, xụ mặt nằm ở bên người hắn, lúc tức giận còn không quên cách hắn xa một chút, để tránh động tới miệng vết thương.

Thẩm Kinh Diễn buồn cười nhìn cô, hồi lâu sau kéo cô vào trong lòng ngực, khi Thời Lễ động tới ngực hắn thì cũng sắp điên lên rồi, muốn hỏi hắn vẫn còn là người sao, lăn lộn thân thể của mình đến như vậy. Nhưng mà cô còn chưa kịp nói, Thẩm Kinh Diễn đã trước một bước mở miệng: “Anh bị thương cần ngủ nhiều mới có thể nhanh ổn lại, em ngủ cùng anh một lát đi.”

“… Vậy anh buông em ra trước đã, em áp vào miệng vết thương của anh rồi.” Thời Lễ cạn lời nói.

Thẩm Kinh Diễn giơ lên khóe môi: “Không có việc gì, anh không đau.”

Thời Lễ: “…” Chính là em cảm thấy anh đau.

Cô đã phát hiện, người này chỉ cần đã có quyết định, mặc kệ cô nói cái gì cũng sẽ không nghe, Thời Lễ đơn giản cũng không khuyên nữa, tự mình cẩn thận tránh đi miệng vết thương trên bụng hắn.

Thẩm Kinh Diễn rất nhanh liền ngủ, Thời Lễ không hề buồn ngủ, chờ hắn ngủ say liền trộm mở cánh tay của hắn ra, còn mình thì xê dịch ra bên cạnh. Tận khả năng cách hắn xa một chút, cô mới yên lòng, nhìn chằm chằm mặt hắn thật kỹ, tầm mắt chậm rãi một đường đi xuống, đến trên miệng vết thương thì ngừng một chút, lại tiếp tục đi xuống, ngừng ở khu vực nguy hiểm.

Tiểu Ngũ nói nơi đó bị chém thương, cũng không biết hiện tại tình huống là như thế nào. Trong lòng Thời Lễ đau xót, lại thấy Thẩm Kinh Diễn không biết có phải do nguyên nhân là bị thương hay không, mà ngủ đến vô cùng trầm, cô nghĩ nghĩ liền ngồi dậy, cẩn thận đi kéo quần hắn.

Trên eo hắn là một đoạn đai lưng thô ráp, lúc kéo mở vô cùng khó khăn, Thời Lễ phí sức lực thật lớn mới miễn cưỡng mở được ra, tiếp theo cẩn thận kéo mép quần, liền muốn kéo xuống, nhưng mà kéo được một nửa cô đột nhiên dừng lại, sau một hồi giãy giụa vẫn là từ bỏ, khi đang muốn giúp hắn một lần nữa mặc vào, Thẩm Kinh Diễn đột nhiên giật mình, tay vô ý thức chụp ở trên bụng, vừa lúc chụp trúng vị trí bị thương.

Trong lòng Thời Lễ căng thẳng, cuống quít kéo tay hắn ra chỗ khác, không biết có phải do ảo giác hay không, luôn cảm thấy băng gạc nơi đó có vết máu mới. Kỳ thật chỗ băng vải đó cùng phía trước không có gì khác nhau, nhưng cô vẫn không nhịn được lo lắng, tuy rằng Thẩm Kinh Diễn vừa rồi biểu hiện giống như người bình thường, nhưng nói như thế nào cũng chỉ vừa bị thương không lâu.

Cô thử đẩy Thẩm Kinh Diễn một chút, phát hiện hắn căn bản không có ý muốn tỉnh lại, Thời Lễ tức khắc luống cuống, lực độ trên tay cũng tăng lên: “Thẩm Kinh Diễn, Thẩm Kinh Diễn…”

Nhưng Thẩm Kinh Diễn trước sau đều nhắm nghiền hai mắt mà ngủ say. Thời Lễ đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện lúc đó cùng Tiểu Ngũ, hai người khi đó đều không hề cố tình khống chế âm lượng, lấy trình độ cảnh giác của Thẩm Kinh Diễn, khi đó phải nên tỉnh lại mới đúng, nhưng trên thực tế hắn lúc ấy vẫn ngủ, mặc kệ tiếng nói chuyện của bọn họ lớn bao nhiêu đều không hề tỉnh lại, mà khi vừa rồi cô kéo dây lưng của hắn, kỳ thật động tác cũng có chút lớn, nhưng hắn vẫn như cũ không phát hiện.

… Sẽ không phải vừa rồi cố gắng cường căng ra, nên hiện tại đột nhiên bạo phát chứ?

Thời Lễ nuốt nước miếng, duỗi tay vỗ vỗ mặt hắn: “Thẩm Kinh Diễn?”

Vẫn không tỉnh lại. Cô nóng vội không thôi, nhưng bởi vì không có hai chân như nhân loại, cũng không có cách nào đi kêu bác sĩ, chỉ có thể duỗi tay đặt ở trên trán hắn đo lường, xác định không phát sốt mới thở nhẹ một hơi, tiếp theo ánh mắt chuyển tới trên băng vải của hắn.

Thời Lễ do dự một giây, liền từ ngăn tủ bên mép giường lấy cây kéo, thật cẩn thận cắt băng vải của hắn. Cô cảm thấy miệng vết thương của hắn khẳng định đã chuyển biến xấu, mới có thể dẫn tới hôn mê bất tỉnh, cho nên muốn đổi thuốc lại cho hắn.

Nhưng đến khi từng tầng băng vải được đẩy ra ở trước mặt cô, cuối cùng cũng lộ ra ba miệng vết thương trên bụng của hắn, lúc nhìn đến cô lại hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy miệng vết thương máu chảy đầm đìa lúc trước, giờ phút này đã kết vảy, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dần dần khôi phục, Thời Lễ thậm chí có thể thấy rõ hình ảnh máu thịt đang liên kết lại với nhau. Thời Lễ nhịn xuống dạ dày quay cuồng, mở to hai mắt nhìn chằm chằm miệng vết thương của hắn, hồi lâu sau không thể tin tưởng vỗ vào mặt.

Có chút đau, không phải ảo giác của cô.

Đầu ngón tay Thời Lễ run một chút, xác định mình không hề nhìn lầm, khi hắn trở về mấy vết đao kia đều vô cùng dữ tợn, lưu ở trong đầu cô căn bản không ra được, cho nên cô tuyệt đối sẽ không nhớ lầm. Nếu không phải nhớ lầm, trước mắt tất cả cũng không phải ảo giác, liền chắc chắn năng lực phục hồi trên cơ thể hắn thật sự rất mạnh… Nhưng mạnh đến loại tình trạng này, hắn vẫn là người sao?

Thời Lễ hít sâu một hơi, run rẩy đem ngón tay đặt ở dưới mũi hắn, có thể cảm nhận được hô hấp của hắn là bình thường.

Hô hấp vẫn bình thường, nhưng năng lực khôi phục lại khác hẳn với người bình thường.

Thời Lễ nuốt nước miếng, bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn, ở trong đầu hỏi hệ thống: Giả thiết ở trong thế giới này, có thứ có thể làm cho người thường hồi phục nhanh như vậy sao?

Hệ thống im lặng hồi lâu, ném ra một đáp án: Không có.

… Cho nên giờ phút này thứ hắn có được, là giả thiết không hề có ở thế giới này.

Sắc trời ngoài cửa sổ bất tri bất giác tối sầm xuống, cô cũng bất tri bất giác ngồi ngốc hồi lâu, không biết qua bao lâu, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Thẩm Kinh Diễn: “Dọa em rồi?”

Thời Lễ nháy mắt đối diện với đôi mắt của hắn, im lặng một lát liền nhìn về phía miệng vết thương, giờ phút này ba miệng vết thương đều đã kết vảy, dựa theo cái tốc độ này, hẳn là không quá hai ngày nữa làn da kia có thể khôi phục như bình thường.

“Anh… Vì sao lại có thể hồi phục nhanh như vậy?” Thời Lễ khô khốc hỏi.

Thẩm Kinh Diễn cười cười: “Là năng lực hải vu ban cho.”

“Lại là hải vu?” Thời Lễ hỏi lại, luôn thấy từ ngữ này xuất hiện quá nhiều lần bên cạnh bọn họ.

Thẩm Kinh Diễn ngồi dậy, duỗi tay nắm lấy tay cô: “Đúng vậy, lại là hải vu, anh rất may mắn đúng không?”

“… Đúng.” Thời Lễ cười gượng một tiếng, đồng thời ở trong lòng hỏi hệ thống hải vu rốt cuộc là cái gì, tại sao cô chưa từng thấy trên sách bao giờ.

Hệ thống chậm chạp thật lâu mới cho ra đáp án: Trong giả thiết của thế giới này, không hề tồn tại hải vu.

Thời Lễ: “…”

“Làm sao vậy?” Thẩm Kinh Diễn ôn nhu hỏi.

Thời Lễ cứng đờ nhìn về phía hắn, nhìn vẻ mặt ấm áp của hắn, phía sau lưng lại ra một tầng mồ hôi lạnh.