Nam Phụ Bị Tôi Ngược Đều Hắc Hoá

Chương 53-1

Người bên cạnh đã ngủ rồi, Thời Lễ lại trước sau không thể ngủ yên, cứ nhắm mắt là lại nhớ tới người kia suýt chút nữa phát hiện ra cô… Không đúng, hắn ta hẳn là đã phát hiện cô, nếu không cũng sẽ không cố tình thả nhẹ bước chân khi đang đi tới gần.

Sau khi hắn ta đi sẽ làm cái gì? Sẽ trực tiếp liên hệ bà chủ quán múa, hay là sẽ mang một nhóm người tới đây bắt cô trước? Thẩm Kinh Diễn chắc hẳn đã biết người nọ phát hiện ra rồi, cô nhớ rằng vừa rồi cô cũng đã nói qua, nhưng hắn vì sao lại không có phản ứng gì mấy, chẳng lẽ là muốn chờ tận mắt nhìn thấy cô bị bắt lại? Thời Lễ càng nghĩ càng sợ hãi, đuôi cá bất an ở trên giường nhẹ nhàng quẫy.

Thẩm Kinh Diễn rốt cuộc vẫn bị cô đánh thức, nhìn chằm chằm mặt cô một lúc lâu, mới thấp giọng hỏi một câu: “Không ngủ sao?”

“… Em vẫn còn thấy sợ,” Thời Lễ khẩn trương nuốt nước miếng, cẩn thận quan sát phản ứng của hắn, “Người kia vừa rồi khẳng định sẽ không bỏ qua cho em, nếu không chúng ta đổi chỗ khác mà trốn đi.”

“Không cần lo lắng, anh đã giải quyết.” Thẩm Kinh Diễn an ủi nói.

Nhưng mà lời an ủi của hắn đối với Thời Lễ mà nói không nhấc lên nổi bất luận tác dụng gì, cô cắn môi lắc đầu, khóe mắt dần dần ươn ướt: “Em rất sợ, nếu em bị bắt, khẳng định sẽ chết mất.”

Thẩm Kinh Diễn trầm mặc một lát, cuối cùng buông tiếng thở dài: “Có phải chỉ khi tận mắt nhìn thấy được kết quả anh xử lý, em mới có thể hoàn toàn an tâm?”

Thời Lễ không nói lời nào, nhưng ánh mắt vẫn là cam chịu.

Thẩm Kinh Diễn có chút bất đắc dĩ: “Vốn dĩ không muốn ở trong lòng em lưu lại ấn tượng hung tàn như vậy.”

Hắn sau khi không đầu không đuôi nói những lời này xong, liền từ trên giường ôm cô lên, đi ra bên ngoài. Thời Lễ thuận theo bám vào bờ vai của hắn, an tĩnh mặc hắn ôm.

Lực cánh tay nhiều năm ở trên biển phiêu bạc của Thẩm Kinh Diễn thật kinh người, ôm nhân ngư trên dưới một trăm cân mà đi, hai cánh tay cứ như gậy sắt vậy, Thời Lễ nằm ở trong ngực hắn, không cảm giác được một tia xóc nảy nào.

Thời Lễ ở trong lòng ngực hắn từ dưới hướng lên trên nhìn, vừa lúc nhìn thấy được đường cong tuyến cằm rõ ràng, cùng với hầu kết nam tính đặc thù, cô nhìn chằm chằm mặt hắn đánh giá một lát, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên bịt mắt bên mắt trái của hắn. Nơi đó bị chắn đến kín mít, cho dù là từ góc độ xảo quyệt mà cô đang nhìn cũng không thể thấy được cảnh tượng bên trong.

Hắn không phải là người để ý nhiều vẻ bề ngoài, lại ngày đêm mang bịt mắt, có thể thấy được miệng vết thương nơi này sẽ làm cho người ta sợ hãi bao nhiêu, Thời Lễ chỉ cần nghĩ một chút, đã cảm thấy ngực muốn đau rồi.

“Đó, em xem.” Trên không truyền đến giọng nói của Thẩm Kinh Diễn.

Thời Lễ dừng một chút, nghi hoặc quay đầu nhìn qua, chỉ thấy một thi thể người đàn ông giờ phút này đang nằm trên cát, máu trên người đã bị nước biển dội đi sạch sẽ, nếu không phải sau gáy có lỗ thủng to đùng do súng bắn, có lẽ cô còn cho rằng hắn ta còn sống.

Thời Lễ ngẩn người, đang muốn hỏi cho cô xem cái này làm gì, trong đầu liền hiện ra đáp án, cô mở to hai mắt, sau một lúc lâu gian nan hỏi: “… Anh gϊếŧ?”

“Anh vẫn luôn ở cạnh em, làm sao anh có thể gϊếŧ được,” Thẩm Kinh Diễn câu lên khóe môi, “Nhưng mà cũng không khác lắm, là anh cho người đến gϊếŧ, lần này chắc em không cần lo lắng sẽ có người đến bắt em nữa đúng không.”

Thời Lễ: “…” Thật đúng là không cần lo lắng.

Thẩm Kinh Diễn thấy cô không nói, liền trực tiếp ôm người quay về, thả vào bồn tắm mới đổi: “Ở trong nước có phải sẽ ngủ thoải mái hơn không?”

Thời Lễ lúng ta lúng túng gật đầu.

Thẩm Kinh Diễn nhìn chằm chằm cô một lát, nhướng mày hỏi: “Sợ anh? Cũng nói với em là đã được xử lý tốt, em còn không tin anh, anh chỉ có thể mang em đi, hiện tại hối hận sao?”

Thời Lễ liếc mắt nhìn hắn một cái, nhanh chóng lắc lắc đầu: “Không hối hận, em… Em hiện tại cảm thấy yên tâm rất nhiều.” Ừ, nhân ngư thích khóc là thật, hung tàn cũng là thật, cô còn có thể mắt không nháy mà ăn sống luôn cả một con cá, chỉ nhìn một người chết đã tính là gì?

Thẩm Kinh Diễn nhìn vẻ mặt đắc ý của cô, tức khắc bật cười nói: “Xem ra em còn rất đắc ý.”

Thời Lễ cười he he, không nói.

“Ngủ một lát đi, tỉnh lại anh đưa em xuống biển bơi lội.” Thẩm Kinh Diễn nhéo nhéo mặt cô.

Thời Lễ nghe lời gật gật đầu, có lẽ đã chắc chắn sẽ không có người đột nhiên tới bắt mình, rất nhanh cô liền tiến vào mộng đẹp, chỉ tiếc không ngủ được bao lâu, liền cảm giác được độ ấm của nhân loại đang mơn trớn trên người mình, cô nhíu mày, nhanh chóng phản ứng lại, đây là Thẩm Kinh Diễn đang sờ cô.

Cô khắc chế xúc động đỏ mặt, giả bộ ngủ như lần trước, nhưng mà lần này Thẩm Kinh Diễn không ngừng một tấc một tấc muốn xác nhận da thịt của cô, còn đem tay không ngừng đảo quanh ở nơi bí mật hôm nay mà hắn phát hiện.

Thân thể Thời Lễ run rẩy, rốt cuộc không khống chế được mà mở to mắt, lại vừa lúc đối diện với ánh mắt bỡn cợt của hắn. Cô sửng sốt một chút, gương mặt đột nhiên đỏ lên: “Anh, anh đã sớm biết em đang giả bộ ngủ!”

“Hôm nay định lực không bằng ngày hôm qua.” Thẩm Kinh Diễn để chân trần tiến vào bồn tắm, ôm cô vào trong ngực.

Thời Lễ hừ nhẹ một tiếng, đỏ mặt súc ở trong lòng ngực hắn: “Là anh hôm nay cố ý chơi xấu.”

“Anh chơi xấu như thế nào?” Thẩm Kinh Diễn ở bên tai cô hỏi.

Môi Thời Lễ giật giật, đôi mắt đầy nước nhìn hắn một cái. Thẩm Kinh Diễn trong lòng khẽ nhúc nhích, trầm mặc một lát ách giọng hỏi: “Anh có thể hôn em không?”

Thời Lễ dừng một chút, cẩn thận gật gật đầu: “Có thể.”

“Vậy em muốn hôn anh không?” Thẩm Kinh Diễn lại hỏi.

Thời Lễ sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Thẩm Kinh Diễn khẽ cười một tiếng, đem cô đặt ở trên đùi mình: “Chờ khi nào em muốn hôn thì hôn.” Hắn nói xong dừng một chút, “Không cần vì muốn anh vui vẻ, liền cố ý lấy lòng, anh không cần.”

Thời Lễ có chút không rõ hắn đang có ý gì, chẳng lẽ vừa rồi cô đồng ý còn chưa đủ? Cô đang muốn vặn hỏi, Thẩm Kinh Diễn đang ôm cô lại chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, tiếp theo từ trong nước rời đi: “Ngủ đi, tiểu mỹ nhân ngư của anh, lần này không quấy rầy em.”

“… Không cần phải gọi em là tiểu mỹ nhân ngư, quá không may mắn.” Thời Lễ nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Thẩm Kinh Diễn dở khóc dở cười liếc nhìn cô một cái, xoay người về giường. Thời Lễ thấy hắn trực tiếp nằm xuống, vội nhắc nhở một câu: “Anh nên thay đệm chăn rồi mới ngủ tiếp.”

“Không cần, anh muốn ngủ như vậy.” Thẩm Kinh Diễn nhắm mắt lại nói.

Thời Lễ: “Chính là anh lười thì có.” Cô vừa rồi còn nằm qua, làm chỗ đó ướt dầm dề, nhân loại sao có thể thích cái cảm giác này.

Thẩm Kinh Diễn khẽ cười một tiếng, không trả lời vấn đề của cô. Thời Lễ bĩu môi, cũng chìm vào đáy nước ngủ, chờ khi nào tỉnh thì hắn sẽ đưa cô xuống biển bơi lội.

Hai người mới vừa gặp lại, mấy ngày nay giống như đã đi vào quỹ đạo. Thời Lễ quan sát Thẩm Kinh Diễn vài ngày, xác định lấy cái thân thể hiện tại của cô, căn bản đừng nghĩ đến việc điều tra ra chỗ không ổn của hắn, vì thế dứt khoát quyết định, vào lúc Thẩm Kinh Diễn chưa giúp cô hoàn thành thành lễ trường thành, cô cũng không cần uổng phí tâm tư, dù sao hắn nếu muốn nghẹn một đại chiêu để trả thù, cũng cần một thời gian để giảm xóc, cô liền nắm chắc đoạn thời gian này mà hưởng thụ sinh hoạt.

Nghĩ như vậy xong thì Thời Lễ hoàn toàn thả bay chính mình, tuy rằng mỗi lần nhìn vào việc Thẩm Kinh Diễn đối tốt với mình, vẫn sẽ nhịn không được hoài nghi động cơ của hắn, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là hoài nghi một chút, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tâm tình tốt được người khác chăm sóc của cô. Hai người ở bên nhau sinh sống một tháng, Thời Lễ cảm thấy mọi thứ đều khá tốt, chỉ là không có chân nên không được tiện cho lắm.

Một tháng này, cô như ngăn cách với thế nhân, toàn bộ thế giới chỉ có một mình Thẩm Kinh Diễn, cho nên cũng không biết tình huống hiện tại ở bên ngoài là như thế nào, chỉ căn cứ vào biểu hiện ngẫu nhiên nói khi lỡ miệng của Thẩm Kinh Diễn mà xem, những người đó vẫn chưa hề từ bỏ việc lùng bắt cô… Cũng không biết Thẩm Kinh Diễn nói có mấy phần mức độ đáng tin.

Cô cảm giác chính mình giống như lâm vào một cái vòng lẩn quẩn, một bên cùng Thẩm Kinh Diễn ở chung rất vui sướиɠ, một bên lại đối với mỗi một câu mỗi một hành vi của hắn đều có hoài nghi. Cũng không có cách nào khác, trước kia cô bị lừa quá nhiều lần, lần này thật sự không thể nào hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.

Những người đang lùng bắt cô kia tựa như tảng đá đè ở trong lòng, tuy rằng không phải lúc nào cũng đều lo lắng, nhưng trước sau vẫn không thể hoàn toàn buông xuống được… Nói giỡn, sao có thể buông, Thẩm Kinh Diễn hiện tại nhìn là tốt, nhưng không chừng ngày nào đó liền hắc hóa, đến lúc đó trực tiếp đẩy cô ra, khi đó thì khỏi cần sống.

Thời Lễ nghĩ đến đây, liền nhịn không được thở dài một tiếng, vẻ mặt ưu sầu ở trong nước hất đuôi.

Thẩm Kinh Diễn xách cá trở về vừa lúc thấy được một màn như vậy, hắn dừng một chút, bình tĩnh đi vào. Thời Lễ vừa thấy hắn đã trở lại, lập tức thu hồi khuôn mặt u sầu, vẫy vẫy tay với hắn nói: “Sao anh về muộn thế, em chờ anh rất lâu.”

“Đói bụng rồi phải không, ăn đi, thuyền đánh cá mới vừa vớt lên.” Thẩm Kinh Diễn đem cá đưa đến trong tầm tay cô.

Thời Lễ nhận lấy rồi bắt đầu nghiêm túc gặm, Thẩm Kinh Diễn liền ngồi ở bên cạnh bồn tắm nhìn cô ăn. Hai người một người xem một người ăn, rất nhanh liền kết thúc bữa sáng.

“Giờ xuống biển sao?” Thời Lễ vẻ mặt chờ mong.

Thẩm Kinh Diễn im lặng trong chớp mắt: “Chỉ sợ không được.”

“Sao vậy?” Thời Lễ khó hiểu.

Thẩm Kinh Diễn sờ sờ mặt cô: “Anh cần phải ra ngoài xử lý chút việc, không biết khi nào sẽ trở về.”

“Nhưng đêm qua không phải anh nói, hôm nay cả ngày đều không có việc gì sao?” Sao đột nhiên lại có việc làm? Thời Lễ khó hiểu nhìn hắn.

Thẩm Kinh Diễn khẽ cười một tiếng: “Đột nhiên có việc, chờ anh trở lại được không?”

Thời Lễ nghi hoặc nhìn hắn, hơn nửa ngày mới gật đầu. Thẩm Kinh Diễn thấy cô đồng ý, liền xoay người rời đi, Thời Lễ nhìn bóng dáng hắn, trong lòng luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó phát sinh.

Chờ đợi thời gian luôn là rất chậm, Thời Lễ lại không thể đi đâu được, chỉ có thể một bên ở trong bồn tắm nghịch nước, một bên ở trong đầu lật xem mấy quyển tiểu thuyết để gϊếŧ thời gian. Lúc trước cô vẫn luôn chú ý chuyện ở trên người nam phụ, rất ít khi chân chính đọc xong nội dụng của một quyển sách khác, lúc này dù sao cũng không có việc gì, dứt khoát lật dở mà xem.

Không biết lúc nào sắc trời đã tối sầm xuống, cũng không biết khi nào lại sáng, chờ cô phản ứng lại, mới ý thức được Thẩm Kinh Diễn đi trắng đêm chưa về. Cô ngơ ngẩn xuyên thấu qua cửa sổ nhìn mặt trời mọc trên biển, cảm giác bất an ở trong lòng dần dần mở rộng, đột nhiên thấy nôn nóng lên, tần suất đuôi cá vỗ mặt nước cực nhanh.

Thời điểm mặt trời lên cao, ngoài cửa cuối cùng cũng truyền đến động tĩnh, đáy mắt cô vừa mới hiện lên một tia kinh hỉ, tiếp theo liền nghe được ít nhất ba tiếng bước chân trở lên, cô kinh hoảng chống thân mình từ bồn tắm bò ra ngoài, đang muốn trốn đi, cửa lại đột nhiên mở ra.

Cô theo bản năng run lên, khi còn đang hoảng sợ, liền nghe được một thanh âm dịu dàng truyền đến: “Đừng sợ, là anh.”

Thời Lễ ngẩn người, lúc này mới nhìn thấy hóa ra là Thẩm Kinh Diễn đã trở lại, chỉ là hắn không phải trở về một mình, mà là bị hai người trẻ tuổi nâng, ở phía sau bọn họ cũng có những người khác. Thời Lễ còn chưa kịp che lại thân thể, một bộ quần áo to rộng liền từ đâu che lên người, mùi máu tươi nồng đậm chui vào mũi cô.

Thời Lễ giãy giụa lấy quần áo cuốn chặt thân mình, liền nhìn thấy trên bụng của Thẩm Kinh Diễn có một vết thương làm người khác sợ hãi, như là bị chủy thủ đâm vào.

“… Anh làm sao vậy?” Thời Lễ run giọng hỏi.

Người đang đỡ Thẩm Kinh Diễn tức giận nhìn cô một cái: “Còn có thể làm sao nữa, lão đại vì bảo vệ cô, chính mình mới bị như vậy.”

Thời Lễ không hiểu mở to hai mắt.

“Không có việc gì, lúc đó anh cũng đã chọn vị trí, không đâm trúng chỗ yếu hại.” Thẩm Kinh Diễn ôn hòa an ủi một câu, tiếp theo liếc mắt nhìn người nọ cảnh cáo một cái, người nọ tức khắc không dám nói tiếp nữa.

Đầu óc Thời Lễ còn loạn rầm rầm, không rõ vì sao lại là vì bảo vệ cô mới bị thương, chỉ là nhìn thấy thân thể Thẩm Kinh Diễn quơ quơ, cô cuống quít muốn đi dìu hắn, chỉ tiếc thân thể của cô không thể nào đứng lên được.

Khi cô còn đang thất thần, Thẩm Kinh Diễn đã bị những người khác đỡ tới giường, cô có chút mất mát ngồi dưới đất, nhìn vết máu trên sàn nhà một trận một trận mất mát.

“Anh không thể ôm em được, em có thể tự quay về bồn tắm được không?” Thẩm Kinh Diễn hỏi.

Thời Lễ hoàn hồn, vội lên tiếng, nghe lời mà trở về bồn tắm, đuôi cá dính vào tro bụi làm nước trở nên xám xịt, cô lại không chút nào để ý, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm giường đệm bên kia, chỉ là bên mép giường vây quanh quá nhiều người, cô không cách nào thấy rõ, đợi lúc sau đi ra một ít người, mà Thẩm Kinh Diễn cũng đã hôn mê.

Người đàn ông vừa rồi nói với Thời Lễ đi tới gần cô, nhìn chằm chằm nhân ngư đang mặc áo lão đại nhà mình mà đánh giá một lúc lâu, nhịn không được lầm bẩm một câu: “Vì một nhân ngư mà biến chính mình thành như vậy, đáng giá sao?”

Thời Lễ nhận ra hắn chính là người lần trước đã tới đưa bồn tắm, cẩn thận hỏi hắn: “Chào anh, xin hỏi Kinh Diễn anh ấy làm sao vậy?”

“… Gọi lão đại thân mật như vậy, cứ như các người đã quen lâu rồi ý,” người nọ vô ngữ liếc nhìn cô một cái, “Gọi tôi Tiểu Ngũ là được, cô rốt cuộc có cái gì tốt, đến nỗi lão đại đến mạng cũng không cần? Không phải tôi nói, nghĩ rằng anh ấy chơi chán mấy ngày rồi sẽ hối hận… Chậc, nghẹn nhiều năm như vậy, cuối cùng lại đi tìm nhân ngư.”

Hắn ta mang tư tưởng truyền thống, tuy rằng nhân ngư trước mắt này rất xinh đẹp, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy phụ nữ loài người càng tốt hơn, chờ lão đại chán cái cô nhân ngư này, sẽ ý thức được phụ nữ bình thường quý giá hơn nhiều.

“Cho nên anh ấy làm sao vậy?” Thời Lễ đem đề tài bị hắn tách ra kéo trở về.

Tiểu Ngũ liếc mắt nhìn cô một cái: “Còn có thể làm sao nữa, còn không phải là vì giúp cô thu dọn cục diện rối rắm sao!”

Thời Lễ: “?”

“Hôm nay lão đại tìm người nhà của tên mập chết tiệt kia cùng chủ quán múa, thừa nhận chính mình là người gϊếŧ mập mạp, còn cùng nhóm vay nặng lãi mượn một ngàn lượng vàng cho bọn hắn, nếu không phải tôi biết sớm lập tức chạy đến kịp, cho dù những người đó không lộng chết anh ấy, lợi nhuận của nhóm vay nặng lãi kia cũng có thể kéo chết rồi.” Tiểu Ngũ hầm hừ nói.

Thời Lễ nuốt nước miếng: “… Nếu đã đưa tiền, vì sao vẫn bị thương?”

“Còn không phải cha mẹ của tên mập chết tiệt kia không chịu bỏ qua, muốn lão đại cho một cái công đạo, lão đại mới ba đao sáu mắt mà bị đâm thương,” Tiểu Ngũ nói, lại nhịn không được dong dài, “Lão đại cũng quá không có tiền đồ, vì lần đầu tiên gặp được một nhân ngư, thế nhưng lại chạy tới quán múa kia gϊếŧ người, trước kia chưa bao giờ thấy anh ấy lại để bụng tới phụ nữ như vậy…”

“Chúng tôi không phải lần đầu tiên gặp nhau.” Thời Lễ sửa lời của hắn.

Tiểu Ngũ nhíu mày: “Cái gì?”

“Chúng tôi đã quen biết rất nhiều năm,” Thời Lễ nghiêm túc nhìn hắn, đôi mắt màu đen phản chiếu bóng dáng ảnh ngược của hắn ta, “Nhiều năm như vậy anh ấy không gần nữ sắc, cũng là vì tôi.”

Tiểu Ngũ nháy mắt câm miệng.

… Cho nên nhân ngư này không phải đồ chơi mà lão đại đột nhiên coi trọng, mà là chị dâu chân chính của hắn? Hắn nhớ lại thái độ vừa rồi của chính mình, trong lúc nhất thời mồ hôi lạnh đều chảy ra hết.

“Lúc trước cũng chưa hề thấy anh ấy muốn giải quyết chuyện này, tôi vẫn luôn cho rằng anh ấy muốn cất giấu tôi cả đời, không nghĩ rằng hôm nay anh ấy lại đột nhiên đi ra ngoài, thế nhưng là vì tôi,” Hốc mắt Thời Lễ ửng đỏ, “Nếu tôi biết anh ấy khi trở về sẽ biến thành như vậy, nhất định sẽ không để anh ấy đi.”

Tiểu Ngũ: “Không không không, chị dâu ngàn vạn lần đừng tự trách, lão đại nhiều năm như vậy cũng chưa hề thay lòng đổi dạ, chứng tỏ anh ấy đặc biệt yêu chị, khẳng định luyến tiếc chị bị đuổi gϊếŧ, hiện tại sự tình đã được giải quyết tốt rồi, chị dâu có thể quang minh chính đại đi theo lão đại ra ngoài.”

Thời Lễ nhìn về phía giường, nhìn thấy băng vải trên người hắn ẩn ẩn lộ ra vết máu, trong lòng một trận khó chịu trào dần. Mặc kệ hắn về sau sẽ trả thù như thế nào, nhưng hiện tại có thể vì cô làm được bước này, thật sự không dễ dàng.

Tiểu Ngũ thấy cô sắp khóc, cuống quít an ủi nói: “Chị dâu đừng quá khổ sở, lão đại thật sự không có việc gì đâu, cơ thể kia khỏe như cẩu vậy… Đúng, chị dâu biết ngoại hiệu của anh ấy được gọi là Chó Điên không? Anh ấy cứ tựa như Chó Điên ý, cũng không biết đau, tốc độ khép lại của miệng vết thương so với người bình thường cao hơn nhiều, chị không phát hiện thấy miệng vết thương của lão đại đã không còn đổ máu sao?”

Thời Lễ hít mũi: “Anh đừng lừa tôi, bây giờ anh ấy không đổ máu chẳng lẽ không phải là bởi vì đang bị băng bó sao?”

“Nhưng miệng vết thương của lão đại rất sâu, người bình thường máu đều chảy ra hết, nhưng anh ấy lại không có.” Tiểu Ngũ lập tức nói.

Thời Lễ dừng một chút, phát hiện xác thật như thế, vừa rồi cô nhìn thấy trên băng vải lộ ra ít nhiều vết máu, hiện tại vẫn như vậy, hiển nhiên miệng vết thương bên trong đã không còn xuất huyết.

… Nhưng rõ ràng cô nhớ rõ, trước kia tố chất cơ thể của hắn rất bình thường, bị thương thì vẫn phải chậm như người bình thường chứ.

“Chúng tôi cả ngày đều ở trên biển, thân thể đều rất tốt, chị dâu cũng đừng lo lắng, nhiều lắm qua một tuần, tôi bảo đảm anh ấy sẽ hoàn toàn tốt lên.” Tiểu Ngũ lấy lòng nói.

Thời Lễ nghi hoặc nhìn Thẩm Kinh Diễn, sau một lúc lâu vẫn gật đầu.

Tiểu Ngũ thấy cô không tính khóc nữa, rốt cuộc thở dài một hơi, tiếp theo cẩn thận thử nói: “Vừa rồi tôi không biết chị là chị dâu, còn nghĩ rằng là một người phụ nữ không rõ lai lịch, cho nên ngữ khí mới có chút kém…”

“Tôi hiểu được, yên tâm đi, tôi sẽ không nói với anh ấy.” Thời Lễ có lẽ biết hắn muốn nói cái gì, vì thế ngoan ngoãn lên tiếng.

Tiểu Ngũ bị đôi mắt màu đen hồn nhiên của cô làm ngây người đôi chút, phản ứng lại thì cả người đã đổ một tầng mồ hôi lạnh. Khó trách mọi người đều nói năng lực mị hoặc nhân loại của nhân ngư là tuyệt nhất, ngay cả loại người như hắn không thích nhân ngư, vừa rồi cũng thiếu chút nữa động tâm.

“Cái kia… Chị dâu này, dù sao cũng không có việc gì, chị tới chăm sóc lão đại đi, tôi không quấy rầy nữa.” Tiểu Ngũ chỉ nghĩ mau rời khỏi nhân ngư mị hoặc nhân tâm này.

Thời Lễ dừng một chút: “Vậy anh có thể dìu tôi đến bên người anh ấy không?”

Tiểu Ngũ khó hiểu: “Sao chị không tự mình đi qua?”

Thời Lễ bất đắc dĩ cười cười: “Tôi làm gì có chân.”

Tiểu Ngũ: “…”

Trong phòng lâm vào một khoảng trầm mặc, Thời Lễ khó hiểu nghiêng đầu: “Tiểu Ngũ?”

“Chị chờ một chút,” Tiểu Ngũ hít sâu một hơi, sau khi bình tĩnh hỏi, “Chị còn chưa thành niên?”

“Chưa.” Thời Lễ đúng sự thật trả lời.

Mày của Tiểu Ngũ đột nhiên nhíu lại: “Nói cách khác, lão đại chưa làm lễ trưởng thành cho chị, cô nam quả cá ở chung nhiều ngày như vậy, anh ấy đều không chạm vào chị.”

Thời Lễ có chút xấu hổ cười cười, không biết hắn vì sao lại muốn nói tới việc này, đang muốn tách đề tài ra, liền nhìn thấy hắn ảo não đánh ra một chưởng: “Tôi biết rồi!”

Thời Lễ hoảng sợ: “Làm sao vậy?”

“Lão đại hai năm trước mang theo chúng tôi ra biển, gặp được một đám muốn cướp thuyền hải tặc, có tên cầm đao đâm lão đại bị thương, lúc trước tôi vẫn luôn cho rằng là bị thương ở trên bắp đùi, hiện tại nghĩ lại, phỏng chừng là thương ở nơi đó.” Tiểu Ngũ tức giận nói.

Thời Lễ trong lúc nhất thời không hiểu được: “Nơi nào cơ?”

“Còn có thể là nơi nào, chính là nơi có thể giúp chị hoàn thành lễ trưởng thành đó.” Tiểu Ngũ tà tứ liếc cô một cái.

Thời Lễ sau khi phản ứng lại, đôi mắt đột nhiên mở to, nghĩ lại Thẩm Kinh Diễn tình nguyện giống như một tên biếи ŧɦái sờ vào cô, cũng không chịu cùng cô động thật, đột nhiên cảm thấy Tiểu Ngũ nói rất có sức thuyết phục.

“Lúc băng bó bác sĩ nói là bị thương ở bắp đùi, nhưng thời điểm băng bó lão đại lại đuổi hết chúng tôi ra ngoài, chúng tôi cũng không thấy được, đây cũng không phải là phong cách ngày thường của anh ấy, hiện tại nhớ lại lúc ấy cả quần đều là máu, tuyệt đối là có vấn đề,” Tiểu Ngũ nói xong buông tiếng thở dài, tiếp theo chú ý tới vẻ mặt ngốc lăng của Thời Lễ, tức khắc mang lên vẻ mặt cảnh giác, “Chị sẽ bởi vì lão đại không được mà ghét bỏ anh ấy sao?”

“Đương nhiên sẽ không.” Thời Lễ theo bản năng trả lời.

Tiểu Ngũ lúc này mới vừa lòng: “Vậy là được, ngoan ngoãn sinh hoạt cùng lão đại đi, dù sao chị cũng chính là một nhân ngư, chân dài cũng không biết dùng vào đâu.”

Thời Lễ: “…”