Nam Phụ Bị Tôi Ngược Đều Hắc Hoá

Chương 52-2

Hắn vừa rời đi, Thời Lễ liền buông tiếng thở dài, một bên nằm trong bồn tắm ngâm nước, một bên suy tư bước tiếp theo nên làm gì. Vào lúc cô đang nghĩ đến xuất thần, bên ngoài truyền đến tiếng đối thoại mơ hồ, cô theo bản năng cho rằng Thẩm Kinh Diễn đã trở lại, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không đúng, chợ mà Thẩm Kinh Diễn muốn đi không tính là gần, hắn vừa rời đi làm sao lại trở về nhanh như vậy, huống chi hắn cũng sẽ không ríu rít nói chuyện như kia.

Thần sắc Thời Lễ khẩn trương súc vào trong nước, nghe tiếng nói chuyện bên ngoài.

“Mày thật đúng là phế vật, đến cái bồn tắm cũng có thể lấy sai, chờ lát nữa ông đây nếu bị lão đại mắng, liền chơi chết tiểu tử nhà mày.” Đây là giọng nói của người nọ vừa rồi.

Một người khác xấu hổ nói: “Em cũng không phải cố ý, khi đưa tới rồi mới phát hiện vậy mà còn một cái dài hơn đang ở cửa hàng, bây giờ thấy cái bồn tắm tuy rằng cũng khá tốt, nhưng đối với Thẩm tiên sinh thân cao thì lại có chút ngắn, vẫn là lấy cái kia sẽ tốt hơn.”

“Nếu không phải sợ lão đại buổi tối tắm sẽ không thoải mái, ông đây mới không thèm bắt mày đi chuyến nữa.” Người nọ không vui vẻ nói.

Một người khác vội lấy lòng: “Không tức giận không tức giận, chờ đổi xong bồn tắm chúng ta đi uống rượu, tôi mời khách.”

“Vậy thì còn được.”

Thời Lễ nghe tiếng của bọn họ càng ngày càng gần, khẩn trương đến thân thể đều căng lên, chờ bọn họ tới gần cửa, liền trực tiếp đến thở cũng không dám.

Người nọ hình như là ông chủ của cửa hàng nói: “Ơ kìa, cửa bị khoá rồi, Thẩm tiên sinh không ở nhà sao?”

“Không có việc gì, tôi có chìa khóa, để xem có tìm được hay không.” Người vừa rồi tới đưa bồn tắm thuận miệng nói.

Thời Lễ vừa nghe thấy những lời này của hắn, trái tim đều sắp tọt vào trong, một bên cầu nguyện hắn không mang chìa khóa, một bên hi vọng Thẩm Kinh Diễn nhanh trở về.

“Có mang đây.” Người nọ một câu đánh vỡ hai cái hi vọng của cô, khóe miệng Thời Lễ giật giật, sống không còn gì luyến tiếc nhìn về phía cửa.

Ông chủ cửa hàng có chút lo lắng nói: “Chúng ta không có sự cho phép của Thẩm tiên sinh mà đi vào, có lẽ không không tốt lắm?”

“Không có việc gì, lão đại thường xuyên để tôi tới đưa đồ, hắn không thèm để ý này đó, bằng không làm sao tôi sẽ có chìa khóa được?” Người nọ trả lời.

Ông chủ cửa hàng nghĩ lại cảm thấy cũng đúng, liền không nói tiếp nữa.

Người nọ tùy tay đem khóa mở ra, sau đó trực tiếp đẩy cửa vào, hai người đồng thời nhìn về phía trong phòng, nhìn đến cảnh tượng bên trong đồng thời sửng sốt.

“Đây, đây là đã tắm chưa?” Ông chủ cửa hàng nghi ngờ đi đến bên cạnh bồn tắm.

Người nọ cau mày phủ nhận: “Không có khả năng, lão đại không có việc gì thì ban ngày tắm làm gì,” Hắn nói xong liền đi lên trước, tùy ý khua tay ở trong bồn tắm rỗng tuếch, đặt ở chóp mũi ngửi thử, sau một lúc lâu nói, “Còn mẹ nó là nước biển, lão đại cũng không phải đứa ngốc, sao có thể dùng nước biển tắm rửa.”

“Vậy, vậy sao lại lấy nhiều nước biển vào bồn tắm như vậy?” Ông chủ cửa hàng nói, nhìn về phía mặt đất bên cạnh bồn tắm, chỉ thấy một vệt nước bị kéo lê xuất hiện trên mặt đất, một đường đi về phía chân giường.

Người nọ cũng chú ý tới vệt nước kỳ quái này, đáy mắt tức khắc tràn đầy khó hiểu.

Ông chủ cửa hàng nuốt nước miếng, đè thấp thanh âm hỏi: “Anh có cảm thấy hay không hình như là…”

“Giống cái gì?” Người nọ nhíu mày.

Ông chủ cửa hàng lắc lắc đầu, thật cẩn thận đi về phía mép giường, khi sắp đến chân giường, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói nhàn nhạt: “Mấy người đang làm gì?”

Ông chủ cửa hàng tức khắc cứng đờ, ngượng ngùng quay đầu lại.

“Lão đại!” Ánh mắt người nọ sáng lên, vội vàng chạy qua, “ Em vừa mới rời đi mà anh đã ra ngoài thế, đúng rồi, bồn tắm này bị lấy sai rồi, bọn em tới đổi lại, không nghĩ rằng anh đã dùng rồi, cũng không biết sao anh lại dùng nước biển để tắm nữa?”

Thẩm Kinh Diễn áp bách liếc mắt nhìn ông chủ cửa hàng một cái, phía sau lưng ông chủ cửa hàng nháy mắt ra một tầng mồ hôi.

“Tôi đi mua ít đồ, bây giờ mới về,” Thẩm Kinh Diễn nhàn nhạt nói, “Nếu bồn tắm đã đưa đến, vậy nhanh cút đi.”

“Được rồi lão đại, em đây đi ngay.” Người nọ nói, liền gọi ông chủ cửa hàng cùng nhau rời đi. Ông chủ cửa hàng có chút thất thần, nhưng vừa nghe phải đi, liền chạy nhanh đi theo người nọ ra cửa.

Hai người kề vai sát cánh sau khi rời khỏi đây, Thẩm Kinh Diễn đột nhiên gọi lại thuộc hạ của mình, ý vị thâm trường nói một câu: “Đừng lưu lại.”

Người nọ ngẩn người, vẻ mặt không thể hiểu được mà đồng ý.

Hắn cùng ông chủ cửa hàng cùng nhau trở về, ông chủ cửa hàng bước đi vội vàng, giống như vội vã đi làm cái gì, trên chân bị đá vụn bắn chảy máu mà vẫn hồn nhiên không biết.

“Ông đi gấp như vậy làm gì?” Người nọ lười biếng hỏi.

Ông chủ cửa hàng khô khốc nói: “Cửa hàng của tôi còn có việc gấp, tôi phải về xử lý một chút.”

“Không phải nói đổi xong bồn tắm liền đi uống rượu sao? Không uống nữa?” Người kia hỏi.

Vẻ mặt ông chủ cửa hàng cứng đờ, đáy mắt lại phiếm chút hưng phấn: “Hôm nay không uống, chờ tôi bắt được một đơn lớn, liền mời anh đi ăn chân dê nướng.”

“Vậy quá đáng tiếc, vốn đang muốn để ông trước khi chết uống nhiều thêm một chút.”

Ông chủ cửa hàng sửng sốt, quay đầu lại thì súng đã để ở trên đầu, không chờ ông ta phản ứng lại thì cò súng đã bị kéo.

Phanh ――

Nơi xa truyền đến một âm thanh rất nhỏ, Thời Lễ co rúm lại một chút, khẩn trương nhắm mắt lại.

“Bọn họ đã đi rồi, em có thể ra ngoài.” Đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Thẩm Kinh Diễn.

Thời Lễ hơi hơi động đậy, sau một lúc lâu mở to mắt, đem chăn đệm trên người lấy ra, đối diện đôi mắt đen kịt của hắn.

Vào lúc vừa rồi, cô đã tự bổ bão vô số loại phương thức trừng phạt nhân ngư ở thế giới này, cực đoan sợ hãi đánh sâu vào trong lòng cô, cô ngốc lăng nhìn Thẩm Kinh Diễn, một câu cũng nói không nên lời.

Thẩm Kinh Diễn duỗi tay về phía cô: “Đưa tay cho anh.”

Thời Lễ hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, vươn tay về phía hắn, Thẩm Kinh Diễn cúi người đem nhân ngư đang run bần bật ôm ra ngoài, giống như đang dỗ đứa trẻ mà đặt ở trên đùi an ủi. Thời Lễ súc ở trong lòng ngực hắn, cho dù cảm thấy hắn là người xấu, nhưng vẫn không chịu khống chế được sự an ủi của hắn, những cái đó đem cô bao vây kín mít rốt cuộc bị đuổi tản ra, cả người cô cũng bình tĩnh không ít.

“… Người kia hẳn đã phát hiện ra, hắn muốn dẫn người tới bắt em.” Thời Lễ buồn buồn nói.

Thẩm Kinh Diễn nhẹ nhàng mơn trớn trên xương cột sống phía sau lưng cô, thấp giọng an ủi nói: “Không sao hết, anh đã xử lý tốt.”

Thời Lễ lắc đầu, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, rớt trên mặt đất liền thành từng viên trân châu, Thẩm Kinh Diễn nghiêm túc đem trân châu đều nhặt lên, cất vào túi quần áo.

“Em không phải muốn khóc, em chính là… Nhân ngư tương đối yếu ớt, anh biết chứ?” Thời Lễ một bên khóc một bên giải thích. Cô lúc trước không hề như vậy, có thể là bởi vì không có hai chân, cũng có thể là sự bất an khi nhân ngư lưu tại trên bờ, cô mới có thể đem sợ hãi phóng lớn, luôn không khắc chế được mà rơi nước mắt.

Thẩm Kinh Diễn buồn cười liếc nhìn cô một cái: “Cũng chỉ có em giảng truyện cổ tích, nhân ngư mới có thể yếu ớt như vậy.”

Thời Lễ hít mũi: “Anh còn nhớ rõ sao?”

“Nhớ chứ, chuyện xưa về tiểu mỹ nhân ngư, rất thú vị.” Thẩm Kinh Diễn cười nhạt.

Thời Lễ buông tiếng thở dài: “Chỗ nào thú vị, quả thực là chuyện xưa khủng bố thì có?”

“Không đúng, là đồng thoại,” Thẩm Kinh Diễn thấy lực chú ý của cô hơi dời đi chút, liền ôm nằm xuống giường, đuôi cá ẩm ướt cũng làm đệm chăn ướt nhẹp, hắn lại không chút nào để ý, chỉ trân trọng ôm Thời Lễ, “Kết cục của tiểu mỹ nhân ngư rất viên mãn.”

“… Viên mãn chỗ nào, rõ ràng là chính mình cứu vương tử, vương tử lại yêu người khác, nàng ấy dùng giọng hát đổi lấy hai chân, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn vương tử cùng công chúa ân ái, về sau cuối cùng lại hóa thành bọt biển, một chút cũng không viên mãn được chứ.” Thời Lễ hít hít mũi, theo thói quen tìm vị trí thích hợp ở khuỷu tay hắn.

Động tác của cô quá thuần thục, giống như đã từng làm vô số lần, nhưng hắn rõ ràng nhớ rõ, quan hệ trước kia của bọn họ đều chưa bao giờ thân cận quá như vậy. Đáy mắt Thẩm Kinh Diễn u ám, lúc sau lại khôi phục bình tĩnh.

“Quá thảm, câu chuyện này quá thảm, em kể cho anh nhiều chuyện xưa như vậy, duy nhất cái này là không giống đồng thoại.” Hốc mắt Thời Lễ hồng hồng nói.

Thẩm Kinh Diễn cười nhạt một tiếng: “Nhưng anh rất thích, em có thể kể lại một lần nữa không?”

“… Trước kia anh nghe nhiều lần như vậy còn chưa đủ sao?” Thời Lễ vô ngữ. Không biết có phải hay không bởi vì đây là câu chuyện duy nhất có nhân ngư, lần trước xuyên qua, hắn liền đối với câu chuyện này tỏ vẻ điên cuồng thích, quấn lấy cô nói một lần lại một lần, cô thật sự cũng sắp kể phun cả ra, không nghĩ tới hôm nay hắn vẫn còn muốn nghe.

“Kể lại lần nữa, anh muốn nghe.” Thẩm Kinh Diễn vỗ về tóc dài giống như rong biển của cô.

Thời Lễ hừ nhẹ một tiếng, tuy rằng biểu hiện không quá tình nguyện, nhưng vẫn bắt đầu nói: “Thật lâu thật lâu trước kia, có một nhân ngư mỹ lệ…”

Thẩm Kinh Diễn lẳng lặng nghe chuyện xưa, phảng phất cái gì cũng chưa nghĩ, lại giống như suy nghĩ rất nhiều. Giọng nói của Thời Lễ dịu dàng uyển chuyển, là tiếng nói mỹ diệu nhất hắn từng nghe qua, hiện giờ chủ nhân của giọng nói này, lại đang kể cho hắn một câu chuyện xưa trong truyền thuyết.

Thời Lễ nói xong lúc sau, Thẩm Kinh Diễn mở miệng: “Nói tiếp một lần nữa được không?”

Thời Lễ: “…”

Hiện nay đúng là thời điểm cô nên xoát hảo cảm, cô tất nhiên sẽ không từ chỗi, vì thế lại kể cho hắn thêm một lần nữa, chỉ là lần này khi kể lại giản lược đi rất nhiều, vừa rồi năm phút là nói xong chuyện xưa, lần này một phút liền kết thúc.

“Còn nghe nữa không?” Cô có chút khát nước.

Thẩm Kinh Diễn như là đã nhận ra gì đó, đứng lên rót cho cô chén nước, độ ấm đúng là loại cô thích.

“Không nghe nữa, cảm giác lại nghe tiếp có lẽ em liền dùng một câu khái quát cho xong.” Thẩm Kinh Diễn bất đắc dĩ nói.

Thời Lễ bị hắn nói chọc cười, nhìn đến vẻ mặt của hắn lại dừng một chút, luôn cảm thấy hắn như vậy không hề giống dáng vẻ đang thù hận một người… Cho nên mới có một chút đáng sợ.

Thời Lễ chớp chớp mắt, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia bất động.

Thẩm Kinh Diễn buông cái ly một lần nữa trở lại trên giường, lôi kéo cô nằm xuống, hôn hôn thái dương của cô.

Động tác của hắn thân mật, giống như ngăn cách giữa hai người cũng không còn tồn tại, trong lòng Thời Lễ lại có chút quái quái, mỗi lần bởi vì hắn mà tâm động, đều cảm thấy chính mình giống như đang xuất quỹ, hơn nữa là ra một lần lại một lần.

Cô vẫn yêu những nam phụ trước kia, mỗi một người đều vô cùng yêu, yêu nhất chính là nam phụ ở thế giới trước. Bởi vì tình yêu của cô còn chưa biến mất, cho nên đối mặt với nam phụ hiện tại này vẫn như cũ là cục diện tâm động, làm cô luôn cảm thấy mê mang.

“Lại lần nữa được nghe em kể chuyện xưa về tiểu mỹ nhân ngư, anh vẫn rất thích.” Giọng nói của Thẩm Kinh Diễn lôi cô ra khỏi sự mê mang.

Thời Lễ hơi hơi hoàn hồn: “Em cho rằng anh thích chuyện xưa mạo hiểm hơn.”

“Anh mỗi ngày đều đang mạo hiểm, không cần nghe chuyện xưa.” Thẩm Kinh Diễn nói.

Thời Lễ nghĩ thấy cũng đúng, sinh hoạt của hắn so với chuyện xưa mạo hiểm còn xuất sắc hơn, tất nhiên chướng mắt cái loại hư cấu này. Cô gối lên trên cánh tay hắn, đột nhiên nhớ tới khi hai người gặp lại, lọ thuốc hắn bôi cho cô.

“Lần trước anh có nói cho em thuốc kia là lấy được từ vu nữ ở trên biển đúng không?” Thời Lễ tò mò dò hỏi.

Thẩm Kinh Diễn dừng một chút: “Ừ, em có thể trực tiếp kêu nó là hải vu.”

“… Thật sự có loại người này sao?” Thời Lễ nghẹn họng nhìn trân trối. Lần đầu tiên khi cô xuyên qua, thì đã bị bắt lên trên thuyền, căn bản không có cơ hội khám phá kiến thức kỳ diệu dưới đáy biển, lĩnh hội thế giới huyền huyễn này.

Thẩm Kinh Diễn cười nhạt: “Cũng không được coi là người, đã thoát ly khỏi phạm trù con người.”

“Vậy đó là cái gì?” Thời Lễ khó hiểu

Thẩm Kinh Diễn: “Nói ra không tốt lắm.”

Cả hai lần hắn đều không cho ra đáp án chuẩn xác, Thời Lễ không biết hắn là không muốn nói, hay là căn bản không thể trả lời được. Cô suy tư một lát thay đổi vấn đề: “Vậy tại sao nó lại cho anh thuốc.”

“Anh lấy một cái rương trong tàu tìm được tài bảo cho nó, nó mới đem thuốc cho anh.” Về điểm này thì Thẩm Kinh Diễn lại không hề giấu giếm.

Thời Lễ sửng sốt một chút, vốn dĩ muốn hỏi hắn vì sao lại muốn đổi loại thuốc này, nhưng lời nói còn chưa nói ra, liền đột nhiên ý thức được nguyên nhân: “… Anh là đặc biệt chuẩn bị cho em?”

“Ừ.” Thẩm Kinh Diễn thản nhiên thừa nhận.

Thanh âm Thời Lễ khô khốc: “Nếu, nếu anh không tìm được em, chẳng phải là mất công chuẩn bị?”

“Cơ hội gặp được hải vu rất khó, khả năng đời này cũng chỉ có một lần, mỗi người gặp được đều sẽ không từ bỏ cơ hội như vậy, luôn muốn cùng nó đổi chút gì đó mới được,” Thẩm Kinh Diễn gợi lên khóe môi, “Hơn nữa anh cũng không biết khi gặp lại em, em sẽ là bộ dáng gì, có bị thương hay không, có bị bắt nạt hay không, nên luôn muốn chuẩn bị chút đồ vật để ngừa vạn nhất.”

“… Vì sao cứ phải đối tốt với em như vậy, em hại anh một mình suýt chút nữa chết ở trên biển không phải sao?” Cứ việc biết hiện tại biểu hiện của hắn rất có thể không phải là như vậy, nhưng hiệu quả của lọ thuốc thần kỳ kia lại không phải gạt người, mặc kệ hắn là bởi vì gặp được kỳ ngộ gì, hắn vẫn luôn mang ở trên người lại là thật sự.

Cô không tin là hắn chuẩn bị cho nhân ngư khác, hắn là chuẩn bị cho cô, chính là cho cô.

Thẩm Kinh Diễn nghe xong vấn đề của cô trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn chỉ đáp trả lại một câu: “Không phải em sai, em không cần tự trách.”

“Chỉ là…”

“Mặc kệ em tin hay không, anh chưa bao giờ trách em.” Thẩm Kinh Diễn nghiêm túc đánh gãy, phối hợp với giá trị thù hận 10% của hắn, biểu tình này phá lệ chân thành.

Thời Lễ cùng hắn đối diện hồi lâu, rốt cuộc nhỏ giọng nói: “Mặc kệ anh tin hay không, em lần này tới, là thật sự không tính rời khỏi anh.”

Thẩm Kinh Diễn cười một tiếng, vươn ngón tay thô ráp vuốt qua mũi của cô, tuy rằng hắn đã thả nhẹ lực đạo, nhưng chóp mũi của Thời Lễ vẫn đỏ lên.

“Kẻ lừa đảo.” Con mắt còn sót lại của hắn tràn đầy ôn nhu.

Thời Lễ có chút vội vàng: “Em không lừa anh, em thật sự không tính rời đi nữa, anh xem hôm nay chúng ta cùng nhau bơi lội em cũng không hề bỏ trốn sẽ biết, em không…”

“Không cầu em thật tình thật lòng muốn lưu lại cả đời, chỉ cầu em yêu anh, không được yêu người khác.” Thẩm Kinh Diễn lại lần nữa đánh gãy cô.

Thời Lễ sửng sốt một chút, sau một lúc lâu lúng ta lúng túng hỏi: “… Là ý gì?”

“Không có gì, chỉ là muốn làm người quan trọng nhất của em, ngủ một lát đi, tiểu mỹ nhân ngư của anh.” Thẩm Kinh Diễn nhắm mắt lại.

Thời Lễ muốn nói lại thôi nhìn hắn, nhịn đã lâu mới nhỏ giọng nói thầm một câu: “Em mới không phải tiểu mỹ nhân ngư.”

Cái loại nhân sinh bi thảm này, cô cứ xem nhiều một chút là đều khó chịu, làm sao có thể chủ động lựa chọn được cơ chứ.