Từ sau khi Kỷ Khanh Khanh mang thai, dì Bùi liên tục nấu những món mà hợp khẩu vị của cô.
Mới đầu mang thai, phản ứng nôn nghén của Kỷ Khanh Khanh rất mạnh mẽ, không thể ăn thức ăn mặn, trên bàn cơm lúc nào cũng là đồ thanh đạm.
Sau đó, một bàn đều là đồ thanh đạm thì cô vẫn nôn đều đều, đặc biệt là trứng gà. Cô vẫn ngửi được mùi tanh của trứng gà cho dù đã cách một căn phòng, khứu giác mẫn cảm lạ thường.
Mấy ngày ấy, Kỷ Khanh Khanh nôn nghén rất kinh khủng, cả ngày không phải là trong nhà vệ sinh thì cũng là trên đường, chỉ thiếu không chuyển đồ dọn vào nhà vệ sinh để sống thôi.
Lục Lệ Hành thấy vậy thì cực kỳ đau lòng, nhưng cũng chỉ có thể nhìn, cuối cùng vẫn là anh mời một người chuyên nấu cơm cho thai phụ tới, lúc này mới làm giảm tình trạng nôn nghén của Kỷ Khanh Khanh.
Ngày mùng ba tháng tám, ngày mai chính là ngày vào đoàn làm phim.
Mấy ngày nay Kỷ Khanh Khanh vẫn luôn nghĩ nên nói với ông nội Lục chuyện mình đi đóng phim như thế nào. Suy đi nghĩ lại, vào ngày cuối cùng, không thể không nói, lúc này cô mới có đủ dũng khí đi tìm ông nội Lục để thẳng thắn nói ra chuyện này.
Ông nội Lục đang ở trong phòng trẻ con nhìn công nhân bận rộn.
Mấy ngày trước, ông nội Lục đã mời người cháu bên ngoại là nhà thiết kế nội thất tới, đổi căn phòng cách vách phòng của Kỷ Khanh Khanh và Lục Lệ Hành thành phòng của trẻ con. Công nhân lập tức thi công, sau khi sơn xong tường và đổi một số đồ vật bên trong thì còn xếp cả giường em bé và một ít món đồ chơi, giấy dán tường, toàn bộ căn phòng bây giờ đã trở nên đáng yêu hơn rất nhiều.
Kỷ Khanh Khanh nhìn thoáng qua, đa số đều là đồ chơi của con gái.
“Ông nội, còn chưa biết là nam hay nữ mà?”
Ông nội Lục cười ha ha, nói: “Nếu là con trai cũng không sao, lúc đó đổi lại là được. Đúng rồi, còn có một phòng đồ chơi chưa lấy ra, lát nữa cũng mang ra đi.”
Kỷ Khanh Khanh đứng bên cạnh không dám nói lời nào.
Công nhân bận rộn sửa sang lại căn phòng xong xuôi, ông nội Lục kiểm tra thêm lần nữa, sau đó vừa lòng lòng gật. Khi ông xoay người lại, thấy Kỷ Khanh Khanh vẫn còn ở đây, ông cảm thấy hơi kỳ lạ, hỏi: “Khanh Khanh, sao vậy? Có chuyện gì tìm ông à?”
Kỷ Khanh Khanh liên tục gật đầu, “Có chút việc ạ.”
“Chuyện gì?”
Kỷ Khanh Khanh ấp ủng nói: “Là như thế này, trước khi kết hôn, cháu có đi thử vai cho một bộ phim, là một bộ phim tình cảm hiện đại. Đại diễn cảm thấy cháu phù hợp với vai nữ chính, cho nên lúc đó đã kí hợp đồng.”
Ông nội Lục lẳng lặng nhìn cô, nghe cô nói.
“Quyết định khai máy vài tháng tám, lúc ấy cháu cũng không biết mình mang thai, cho nên đã đồng ý sẽ vào đoàn làm phim đúng ngày…” Kỷ Khanh Khanh khó xử, nhìn về phía ông nội Lục.
Ông nội Lục gật đầu, hỏi: “Tháng tám vào đoàn làm phim? Ngày bao nhiêu tháng tám?”
“… Ngày mùng 4 tháng 8 ạ.”
Kỷ Khanh Khanh đã chuẩn bị nhận một trận mắng mỏ rồi.
Ai bảo cô kéo dài như vậy chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui đến bây giờ mới nói.
“Ngày mùng 4 tháng 8?” Ông nội suy nghĩ một chút rồi nói: “Không phải là ngày mai sao?”
“Vâng ạ, là ngày mai ạ.”
“Con bé, sao không nói sớm? Nói sớm thì có phải là dì Bùi đã chuẩn bị xong cho cháu mang đi rồi không, đêm nay mới vội vội vàng vàng…” Ông nội Lục đi ra ngoài, cao giọng gọi: “Dì Bùi!”
Giọng nói của dì Bùi từ phòng khách truyền tới: “Sao vậy ạ?”
“Ngày mai Khanh khanh phải vào đoàn làm phim, dì nhanh chóng giúp con bé sắp xếp đồ đạc một chút đi.” Nói xong, ông quay đầu nói vưới Kỷ Khanh Khanh: “Đợi lát nữa cháu cũng xem lại xem có sót cái gì không.”
Kỷ Khanh Khanh đã sẵn sàng bị mắng, không ngờ rằng kết quả lại khác xa so với tưởng tượng của mình.
“Ông nội, ông… Không trách cháu sao?”
“Trách cháu cái gì?”
“Cháu đang mang thai, còn muốn ra ngoài bôn ba, không ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai ạ.”
Ông nội Lục mỉm cười, ánh mắt từ ái: “Cháu là người trưởng thành, ông tin cháu làm gì cũng có điểm dừng. Cháu đang mang thai, nhưng ông cũng không thể coi đây là cái cớ để giữ cháu ở nhà. Bây giờ bắt cháu chỉ được ở trong nhà, sau này sinh con ra, có lẽ lại lấy cớ là bé con còn quá nhỏ, cháu phải ở nhà để chăm con sao?”
“Nhưng mà trước đây Lệ Hành cũng không đồng ý, lo lắng công việc sẽ làm ảnh hưởng đến bé cưng.”
“Đó là do thằng bé chưa trải sự đời, cho nên không hiểu. Nếu thật sự muốn tốt cho cháu, không muốn cháu đi làm chuyện gì có khả năng bị tổn thương, chỉ là chuyện này có khả năng cực kỳ nhỏ. Nhưng ông đã trải qua rồi, trước đây khi ông còn làm việc, trong công ty có không ít nhân viên nữ, họ đều mang thai nhưng vẫn đi làm, trước khi sinh một tháng mới xin nghỉ, có số ít là từ chức sau khi mang thai. Mang thai không đáng sợ, cháu tin rằng mình có thể chăm sóc bản thân và bé con trong bụng thì cứ đi làm, đừng vì con mà để mình cảm thấy nhàm chán.”
Tuy rằng ông nội Lục đã lớn tuổi, nhưng cũng không hề cổ hủ, cố chấp với những suy nghĩ xa xưa. Ông cũng biết theo trào lưu, cũng hiểu biết đôi chút về suy nghĩ của giới trẻ ngày nay.
“Ông nội…” Kỷ Khanh Khanh cảm thấy sống mui cay cay, “Cháu cảm ơn ông.”
“Cảm ơn ông làm gì? Bộ phim này là do cháu tự mình lấy được, nếu cháu đã ký hợp đồng rồi thì cứ đi thực hiện trách nhiệm của mình đi. Nhưng mà vẫn phải chú ý, ông nghe nói thỉnh thoảng ở đoàn làm phim còn có người hâm mộ tới. Hơn nữa nhân viên ở đoàn làm phim nhiều, cháu phải chăm sóc bản thân mình cẩn thận. Nếu cơ thể có chỗ nào không thoải mái thì phải nói, không được giấu giếm, biết chưa?”
Kỷ Khanh Khanh gật đuầ thật mạnh, bảo đảm: “Vâng ạ, ông yên tâm, cháu sẽ chăm sóc bản thân thật tốt!”
Sau khi ông nội Lục và Lục Lệ Hành đồng ý, ngày hôm sua, Kỷ Khanh Khanh ngồi lên xe bảo mẫu của công ty, đi tới đoàn làm phim, tham gia nghi thức khai máy của đoàn làm phim.
Ôn Nhu biết cô mang thai, dọc đường đi đều cẩn thận tỉ mỉ, cứ năm phút lại hỏi cô có mệt hay không, mười phút lại hỏi cô có muốn uống nước hay không. Công ty còn phái năm trợ lý đi cùng cô, chỉ kém không rước Kỷ Khanh Khanh lên kiệu để đi thôi.
Kỷ Khanh Khanh giở khóc giở cười.
Đạo diễn Nhậm biết cô mang thai mà còn vào đoàn làm phim đúng ngày thì bày tỏ rằng mình rất cảm kích, sau đó nói rằng sẽ cải biên một số cảnh nguy hiểm trong kịch bản đi, hoặc là lúc đó sẽ dùng thế thân.
Kỷ Khanh Khanh biết đạo diễn Nhậm nói là hai cảnh nào. Một cảnh là cô đuổi theo xe, còn một cảnh là nhảy. Hai cảnh này đúng là không thích hợp để cô tự mình ra trận.
Sau khi nghi thức khai máy xong xuôi thì đoàn làm phim chính thức khởi công.
Kỷ Khanh Khanh cũng không quá bận rộn, một ngày bốn cảnh quay đối với cô là vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận. Bây giờ cô mang thai hơn một tháng, còn chưa lộ bụng, hành động tự nhiên không có gì khác với người bình thường. Chỉ có lúc ăn trưa trên xe bảo mẫu là khác, mỗi món đều là đồ ăn mà đầu bếp của nhà họ Lục mang tới cho cô, như vậy sẽ khiến cô không bị buồn nôn.
Ngày đầu tiên vào đoàn làm phim, lúc kết thúc công việc đã là hơn bốn giờ chiều, cô nhận được điện thoại của Lục Lệ Hành, anh nói muốn tới đón cô.
Nơi này cách trung tâm thành phố không xa lắm, đoàn làm phim cũng không cần sắp xếp khách sạn cho mọi người. Vì tránh cho việc đi lại xa xôi, Lục Lệ Hành mua một căn hộ ở gần đây. Sau khi Kỷ Khanh Khanh kết thúc công việc thì có thể tới đó nghri ngơi, chỉ mất vài phút lái xe mà thôi.
Khoảng năm giờ, Lục Lệ Hành tới, Kỷ Khanh Khanh kết thúc công việc nhưng đoàn làm phim vẫn chưa xong. Cô ngồi ở ghế dựa đọc kịch bản, đầu hơi nghiêng nghiêng, mơ màng sắp ngủ.
Cũng không thể trách cô được, sau khi mang thai đã thích ngủ rồi, tinh thần cả ngày đã căng thẳng, bây giờ được thả lỏng thì càng cảm thấy mệt mỏi. Cho nên mới dựa vào ghế ngủ thϊếp đi như vậy.
Khi Lục Lệ Hành đến thì thấy Ôn Nhu đang chuẩn bị đánh thức cô.
Anh nhỏ giọng nhắc Ôn Nhu một tiếng, sau khi chào hỏi đạo diễn thì cầm lấy kịch bản ra khỏi tay của Kỷ Khanh Khanh. Một tay anh để sau lưng Kỷ Khanh Khanh, một tay vòng xuống đầu gối của cô, cánh tay dùng sức, nhẹ nhàng ôm Kỷ Khanh Khanh lên.
Kỷ Khanh Khanh không hề hay biết, cô đã ngủ sâu giấc rồi, đầu cô thuận thế ngả vào vai Lục Lệ Hành, hơi thở đều đều.
Không lên chiếc xe Bentley kia mà lên xe bảo mẫu thoải mái rộng rãi của Kỷ Khanh Khanh. Toàn bộ quá trình ôm Kỷ Khanh Khanh, cô vẫn ngủ ngon giấc, cho tới khi về đến nhà, đặt người nằm xuống giường rồi cũng không đánh thức cô.
Cho đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, lúc này Kỷ Khanh Khanh mới không thoải mái mà nhíu mày. Từ trong giấc mơ nửa tỉnh nửa mê, cô hoảng hốt mở mắt ra, căn phòng rất tối, rèm cửa sổ hơi mở, một tia sáng nho nhỏ chiếu vào bên trong.
Đây là ở đâu?
Ký ức cô như đứt đoạn, chỉ nhớ rằng mình đang ở đoàn làm phim đọc kịch bản.
“Tỉnh rồi?”
Đèn đầu giường bỗng sáng lên, Kỷ Khanh Khanh nhắm mắt lại theo bản năng. Cho đến khi cô mở mắt ra, Lục Lệ Hành đã đứng ở đầu giường, anh vươn tay xoa trám cô: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Kỷ Khanh Khanh ngồi dậy, thoải mái vươn vai: “Không có nơi nào không thoải mái. Anh đưa em về ạ?”
“Thấy em ở đoàn làm phim mệt rồi ngủ quên luôn, cho nên anh ôm em về, còn mệt không?” Lục Lệ Hành tới gần cô, mùi hương nhàn nhạt theo đó mà tiến vào khứu giác cô.
Kỷ Khanh Khanh nhận ra anh đang tới gần, cô lùi ra phía sau một chút, cách xa anh một chút.
Vui đùa gì chứ? Như vậy cũng quá nguy hiểm rồi.
Kỷ Khanh Khanh nhớ đến lúc trước, khi vẫn chưa biết mình mang thai, Lục Lệ Hành đã phóng túng như thế nào, chỉ mới nghĩ thôi mà cô đã thấy sợ rồi.
May mắn là cục cưng trong bụng cô kiên cường, không bị sao cả, nếu không thì Lục Lệ Hành không thoát khỏi liên quan!
“Mệt nhưng cũng không mệt lắm, chỉ là hơi đói thôi.” Cô che bụng mình, đẩy anh ra, hỏi: “Có đồ ăn chưa ạ?”
Từ sau khi Kỷ Khanh Khanh mang thai, anh đã cấm dục nửa tháng rồi.
Kỳ lạ ở chỗ, trước đây chưa chạm vào cô, Lục Lệ Hành chẳng có tí tẹo cảm giác nào cả. Nhưng từ sau khi lên giường rồi, nếm qua mùi vị ngon ngọt của cô, chỉ cần dựa sát vào cô một chút, ngửi mùi hương trên người cô hay hơi thở của cô thôi cũng có thể khiến anh trở nên hứng thú.
Nghĩ đến tám tháng tiếp theo, Lục Lệ Hành lực bất tòng tâm*.
(*) Thành ngữ “lực bất tòng tâm” 力不从心 có nghĩa là rất muốn làm một việc gì đó, nhưng vì sức lực hoặc năng lực không có nên không thể làm được dù rất muốn nên đành từ bỏ. Thành ngữ này cũng chỉ sự bất lực trước một việc gì đó.
Yết hầu anh khẽ lên xuống, giọng nói khàn khàn: “Có, đứng dậy đi, chuẩn bị xong hết cho em rồi.”
Lục Lệ Hành đứng dậy, lúc này Kỷ Khanh Khanh mới nhẹ nhàng thở ra.
Lục Lệ Hành cảm thấy buồn cười: “Sợ anh không kiềm chế được như vậy cơ à?”
Kỷ Khanh Khanh rời giường thay quần áo, lộ ra bờ vai xinh đẹp. Cô nghe anh nói như vậy thì nhướng mày: “Anh chắc chắn là mình kiềm chế được chứ?”
Lục Lệ Hành nhìn ý cười trong mắt cô, thấp giọng nói: “Em còn như vậy thì anh sẽ thật sự không chắc chắn rằng mình có thể kiềm chế được đâu.”
Hơi thở vừa nóng vừa nguy hiểm.
Kỷ Khanh Khanh nhanh chóng mặc quần áo hẳn hoi, không dám chọc người đàn ông đã không được ăn thịt nửa tháng này nữa.
Trên bàn ăn bày những món ăn thanh đạm cho Kỷ Khanh Khanh. Mặc dù không nhiều món, nhưng mỗi món đều do đầu bếp tỉ mỉ làm, rất hợp khẩu vị của Kỷ Khanh Khanh.
Kỷ Khanh khanh uống một ngụm canh rau xanh, cảm giác thanh mát ngon miệng, khiến cô càng muốn ăn thêm.
Lục Lệ Hành ngồi xuống, xắn ống tay áo lên cùng giải quyết bữa ăn thanh đạm này cùng Kỷ Khanh Khanh.
“Chồng ơi, dạo gần đây em muốn ăn chua, anh nói xem có phải con mình là con trai không?”
Chua nam cay nữ, có câu nói như vậy.
Lục Lệ Hành nghe vậy thì nói: “Muốn ăn chua? Lát nữa anh mua cho em ít trái cây chua về, em muốn ăn gì?”
“Anh không tò mò là nam hay nữ hả?”
Lục Lệ Hành hỏi lại: “Chuyện này có gì phải tò mò?”
Thái độ thản nhiên của anh như thể anh thật sự không tò mò chuyện này chút nào.
Dáng vẻ kia như đang nói, là nam hay nữ thì vẫn là em sinh.
“Vậy anh thích con trai hay con gái?”
“Đều thích hết.”
Kỷ Khanh Khanh nghiến răng, nhìn dáng vẻ này của Lục Lệ Hành, cô mong rằng không phải là con trai. Nếu con trai mà giống tình của ba nó, thì có lẽ đã khiến cô nôn chết rồi. Hơn nữa nếu là con trai, có khi Lục Lệ Hành còn chẳng thương xót chút nào. Nếu là con gái, có lẽ anh sẽ còn yêu thương con bé một chút.
Nhưng mà sinh con trai cũng không tồi, Lục Lệ Hành trưởng thành như vậy, con trai chắc chắn cũng không thể kém cỏi, chắc chắn sẽ là một cậu bé cực kỳ đẹp trai.
Lục Lệ Hành hơi giật mình, bỗng cảm thấy áp suất không khí thấp xuống, nhưng lại chẳng biết mình đã nói sai cái gì.
Quả nhiên là cảm xúc của phụ nữ mang thai không ổn định, may mắn là anh đã học qua một khóa tìm hiểu tâm trạng của phụ nữ mang thai.
Vì thế, anh sửa miệng: “Em thích con trai thì sinh con trai, thích con gái thì sinh con gái, anh đều thích hết.”
Kỷ Khanh Khanh: “…” Thôi được rồi.
Cứ như vậy, kiếp sống trong đoàn làm phim của Kỷ Khanh Khanh bắt đầu.
Mỗi ngày, sau khi rời giường thì mất năm phút đến đoàn làm phim, thỉnh thoảng giữa trưa Lục Lệ Hành sẽ tới ăn cơm cùng cô, buổi tối đón cô về chung cư. Đạo diễn Nhậm cũng rất săn sóc cô, có cảnh quay buổi tối cũng không để quá khuya, lúc nào cũng nhanh chóng kết thúc công việc.
Sau khi vào đoàn làm phim hai tháng, cuối cùng thì bụng của Kỷ Khanh Khanh cũng thay đổi một chút, khiến cô không thể mặc một số bộ quần áo bó sát, chủ yếu là mặc những bộ quần áo rộng thùng thình để quay phim nhằm che đi phần bụng đã nổi lên.
Sau bốn tháng, đoàn làm phim thành công đóng máy. Bụng của Kỷ Khanh Khanh cũng không thể dùng quần áo để che giấu nữa, cho nên cô chỉ có thể về nhà dưỡng thai.