Rể Quý Trời Cho

Chương 960: Nhân trung chân long

Trác Nhã nhanh chóng đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, cẩn thận quan sát cơ thể của Lâm Thanh Diện một lát, sau đó quan tâm mà hỏi: “Anh không sao chứ? Hồi nãy chiến đấu có làm bị thương đến anh không?”

Lâm Thanh Diện lắc lắc đầu, mở miệng nói: “Tôi không có bị thương, nhưng tôi gϊếŧ Mạnh Trường Vân đã dùng một số cách có tác dụng phụ, bây giờ tôi cần một phòng yên tĩnh, tôi có thể phải hôn mê khoảng 3 ngày, tôi hy vọng trong ba ngày ngày không có ai đến làm phiền tôi.”

Trác Nhã lập tức gật đầu, nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không để bất kỳ ai đi làm phiền anh.”

“Anh có thể kiên trì thêm chút nữa không? Cái biệt thự này chắc chắn không thể ở nữa, nhà chúng tôi ở thành phố Đông Cát vẫn còn có vài bất động sản, tôi sẽ đưa anh đến cái an toàn nhất.”

Lâm Thanh Diện gật gật đầu, tuy đã sử dụng bí pháp, nhưng anh bây giờ vẫn chưa đạt đến cực hạn, cho nên vẫn còn có thể kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa.

Trác Nhã lập tức giải thích với Trác Viễn Thần một lát, cần chìa khoá của một chiếc xe, sau đó liền đưa Lâm Thanh Diện đi ra bên ngoài.

Lúc này Tần Tu đưa Tần Tử Hàng đến trước mặt Lâm Thanh Diện, hai người đều cúi người với Lâm Thanh Diện với vẻ mặt đầy trịnh trọng.

“Người anh em Lâm Thanh Diện, hôm nay cũng may có cậu, tên Mạnh Trường Vân có ý định đen tối này mới không được thành công, cậu đã cứu tất cả mọi người có mặt, càng cứu được cái mạng già của tôi, cậu là ân nhân cứu mạng của nhà họ Tần tôi, phần ân tình này nhà họ Tần tôi mấy đời cũng sẽ không quên, chúng tôi sẽ cố gắng nhất có thể để báo đáp ân tình này của người anh em Lâm Thanh Diện.” Tần Tu nói với vẻ mặt thành khẩn.

Tần Tử Hàng cũng chắp tay với Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Lâm Thanh Diện, anh là người nghĩa hiệp, trước đây tôi vì Trác Nhã mà còn sinh ra địch ý với anh, bây giờ xem ra, tôi chính là một trò cười không hơn không kém.”

“Tôi trịnh trọng xin lỗi anh ở đây, hơn nữa đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ không có bất kỳ suy nghĩ không nên có nào với Trác Nhã nữa, chúc hai người bạc đầu đến già, trăm năm hảo hợp.”

Trác Nhã nghe thấy lời của Tần Tử Hàng thì lập tức đỏ mặt xấu hổ, không biết tại vì sao, cô ta vậy mà còn cảm thấy có chút vui vui nữa.

Lâm Thanh Diện thì cảm thấy có chút cạn lời, muốn giải thích với Tần Tử Hàng một chút, nhưng lúc này Trác Nhã lại trực tiếp giành nói: “Ai ya, mấy lời này để sau này rồi nói cũng không muộn, Lâm Thanh Diện bây giờ phải nghỉ ngơi, tôi phải đưa anh ấy đi tìm chỗ an toàn, không nói với các người nữa.”

Hai người Tần Tu và Tần Tử Hàng cũng đều vội vàng gật đầu, Tần Tu nói: “Đúng đúng đúng, vẫn nên nhanh chóng đưa người anh em Lâm Thanh Diện đi nghỉ ngơi đi.”

“Lâm Thanh Diện anh yên tâm, Trác Nhã là một cô gái tốt, cô ấy nhất định sẽ chăm sóc tốt cho anh.” Tần Tử Hàng nói.

Trong lòng Trác Nhã mừng thầm, căn bản không cho Lâm Thanh Diện cơ hội nói chuyện, liền kéo anh đi ra bên ngoài.

Đợi Lâm Thanh Diện và Trác Nhã rời khỏi, Tần Tu và Tần Tử Hàng cùng với Trác Viễn Thần và cả đám người nhà họ Trác đều đi về phía chiến trường lúc nãy với vẻ mặt đầy hiếu kỳ.

Bọn họ đều vô cùng hiếu kỳ, một trận chiến có thanh thế lớn như vậy rốt cuộc sẽ tạo ra phá hoại đến thế nào.

Khi bọn họ nhìn thấy những thứ bị chém đứt làm đôi, thậm chí là trực tiếp bị nổ thành bột vụn thì lập tức há hốc mồm.

Trên mặt đất, có rất nhiều cái hố lớn do sức mạnh của hai người toả ra tạo thành, bên trong khu rừng nhỏ, đã không còn một chỗ hoàn hảo nào.

Đặc biệt là khi bọn họ nhìn thấy Mạnh Trường Vân thân đầu ở 2 nơi khác nhau, càng hít ngược một hơi lạnh, tất cả mọi người đều không ngờ, vị cao thủ có thực lực đạt đến Hoá Cảnh trung kỳ vậy mà lại chết như thế này.

“Thật quá chấn động rồi, tôi chưa từng nghĩ qua, một người lại có thể cường đại đến mức như thế, cái lực phá hoại này quả thực là có thể so với một đội quân nhỏ đó.”

“Đó là cao thủ Hoá Cảnh trung kỳ đó, loại nhân vật ở cấp bậc này, bất kể là đi đến đâu thì cũng là sự tồn tại hô mưa gọi gió, nhưng hắn bây giờ lại chết ở đây, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì tôi cũng không dám tin đâu.”

“Lâm Thanh Diện thật đúng là nhân trung chân long, nhân vật như vậy, sau này chắc chắn sẽ trở thành sự tồn tại đỉnh cao của cả nước C đó.”



Ở một khu chung cư cao cấp nào đó ở thành phố Đông Cát.

Trác Nhã lái xe đi vào trong khu chung cư, ngừng lại trước một toà nhà tây năm tầng có vườn hoa.

Cả căn nhà tây này đều là của nhà họ Trác.

Sau khi ngừng xe, Trác Nhã vội vàng xuống xe, giúp Lâm Thanh Diện mở cửa xe, tiếp đó định vươn tay đỡ Lâm Thanh Diện ra ngoài.

Lâm Thanh Diện nhìn cô ta một cái, mở miệng nói: “Tôi còn nhúc nhích được.”

Trác Nhã lè lè lưỡi với Lâm Thanh Diện, nói: “Người ta không phải là đang quan tâm anh sao.”

Lâm Thanh Diện xuống xe, theo Trác Nhã đi vào bên trong căn nhà tây, mở miệng hỏi: “Không phải chúng ta đã nói cuối cùng cô phải giải thích rõ với mọi người về mối quan hệ giữa hai chúng ta sao? Tại sao cô không giải thích?”

Trác Nhã lập tức có chút chột dạ, nói: “Ai ya, không phải thời gian khẩn cấp sao, tôi chỉ muốn nhanh chóng để anh nghỉ ngơi nên chả màng tới nữa.”

Lâm Thanh Diện bất lực mà thở dài một hơi, anh biết lúc nãy Trác Nhã có thời gian để giải thích với mọi người một chút, chỉ là vì một nguyên nhân nào đó mà Trác Nhã dường như là vốn không muốn nói chuyện bọn họ chỉ là tình nhân giả ra mà thôi.

“Tôi không biết bên trong lòng cô nghĩ thế nào, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cô một câu, tôi là người đã kết hôn, hơn nữa tôi vô cùng yêu bà xã tôi, cả đời này cũng chỉ yêu mình cô ấy.”

“Chuyện lần này cô có lẽ sẽ cảm kích tôi, nhưng bởi vì vấn đề nguyên tắc cá nhân, và cả một số nhiệm vụ mà bản thân tôi gánh vác mà thôi, hy vọng cô đừng vì chuyện này mà sinh ra suy nghĩ đặc thù nào với tôi.”

Sau khi nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, khuôn mặt xinh đẹp của Trác Nhã lập tức trở nên vô cùng uỷ khuất, sau đó trực tiếp hét lên với Lâm Thanh Diện một câu: “Này, con người anh sao lại như thế, ai sinh ra suy nghĩ đặc thù gì với anh chứ, anh thật đúng là quá tự luyến mà!”

“Vậy là tốt nhất.” Lâm Thanh Diện hoàn toàn không để tâm đến phản ứng của Trác Nhã, sau khi nhàn nhạt nói một câu thì đi vào bên trong căn nhà tây.

Trác Nhã nhìn bóng lưng của Lâm Thanh Diện, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: “Tên khốn, tôi không nên đưa anh đến đây, anh tự mình ở đây đi, bổn cô nương lười quan tâm đến anh!”

Nói xong, Trác Nhã đứng tại chỗ ba giây, cuối cùng vẫn chạy đến phía trước Lâm Thanh Diện, mở cửa ra, mất kiên nhẫn mà nói: “Bậc cửa chỗ này có hơi cao, anh cẩn thận chút.”

Lúc này, cô ta cảm thấy mình thật sự là tự làm tự chịu, rõ ràng cảm thấy lời của thằng cha này rất khiến người ta tức giận, nhưng vẫn nhịn không được muốn quan tâm anh.

Ngay cả bản thân cô ta cũng không biết tại sao mình lại trở thành bộ dạng như vậy nữa.

Trác Nhã đi dọn phòng cho Lâm Thanh Diện, chuẩn bị hết tất cả đồ cho Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện trực tiếp nằm trên giường, lúc này anh đã sắp đến cực hạn, căn bản không màng được đến gì khác nữa.

Trác Nhã nhìn Lâm Thanh Diện một cái, do dự một hồi, rồi nói: “Tôi thừa nhận tôi quả thực có hảo cảm với anh, nhưng anh cũng không cần nói chuyện cứng nhắc như vậy, anh biết tôi không cách nào cướp được trái tim anh từ chỗ bà xã anh mà.”

Lâm Thanh Diện không có bất kỳ trả lời nào, Trác Nhã lập tức cảm thấy có chút xấu hổ, qua một hồi, cô ta tỉ mỉ quan sát Lâm Thanh Diện một lát, lúc này mới phát hiện, hoá ra Lâm Thanh Diện đã ngủ mê rồi.