Rể Quý Trời Cho

Chương 959: Khống Hồn Ấn

Mạnh Trường Vân tức giận nhìn Lâm Thanh Diện trước mặt mình, ngực đã bắt đầu có chút chập trùng, chiến đấu với một người có sức lực ngang nhau với mình đương nhiên là ông ta cũng không còn thong dong bình tĩnh như lúc nãy nữa.

“Đồ đáng chết, đúng là cậu nằm ngoài dự liệu của tôi, còn tưởng rằng cậu chỉ là một thằng nhóc không biết sống chết, không ngờ đến cậu còn có năng lực như thế này.” Mạnh Trường Vân mở miệng nói một câu.

“Nếu như ông đã biết thì tốt nhất nên ngoan ngoãn nhận thua đi, chủ động đưa cổ ra chứ đừng có làm phí thời gian ở đây nữa.” Lâm Thanh Diện lạnh nhạt mở miệng nói.

Mạnh Trường Vân lập tức hừ lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng là mình có nhiêu đó thủ đoạn thì có tư cách nói mấy lời này với tôi đó à?”

“Thằng nhóc này, cách để tăng sức lực cũng không phải có một mình cậu có.”

Nói xong, Mạnh Trường Vân lấy một cái bình ngọc từ trong quần áo của mình ra, đổ một viên đan dược từ bên trong ra.

“Ban đầu đan dược này là tôi dùng để sử dụng vào thời khắc mấu chốt bảo toàn tính mạng, nhưng mà không ngờ đến cậu lại khó đối phó như vậy, đã như vậy rồi thì tôi cũng chỉ có thể nhịn đau mà dùng hết viên đan dược này.”

Mạnh Trường Vân khoe khoang viên đan dược của mình ở trước mặt của Lâm Thanh Diện, tiếp theo đó lại bỏ vào trong miệng của mình.

Mắt của Lâm Thanh Diện híp lại, biết sau khi Mạnh Trường Vân uống viên đan dược này xong thì ông ta sẽ không có bất kỳ ưu thế nào.

Đúng lúc này con người nhỏ trong đầu của anh đã hoàn thành kết ấn, trên người của con người nhỏ tản ra ánh sáng chói lọi, sau đó phía trước của mình lại xuất hiện một tia pháp ấn thần dị.

Trên mặt của Lâm Thanh Diện lộ ra một nụ cười trêu tức, sau đó nhanh chóng bay về phía của Mạnh Trường Vân.

“Chỉ sợ là bây giờ ông có ăn đan dược này rồi thì cũng đã chậm.”

Mạnh Trường Vân hừ lạnh một tiếng, cũng không lo lắng lúc này Lâm Thanh Diện sẽ ra tay với ông ta.

Mặc dù là để đan dược phát huy hiệu quả cần có thời gian nhất định, nhưng mà hiện tại Mạnh Trường Vân vẫn còn chưa đến mức không có năng lực để đánh trả lại, cho nên cũng không lo lắng lúc này Lâm Thanh Diện lại ra tay với ông ta.

Mắt thấy Lâm Thanh Diện sắp đến trước mặt của mình, Mạnh Trường Vân nhếch miệng, sau đó vung cây đao ở trong tay của mình lên chuẩn bị nghênh đón chiêu thức của Lâm Thanh Diện.

Đúng lúc này trên một tay của Lâm Thanh Diện lại đột nhiên xuất hiện một thủ ấn kỳ quái, tiếp theo đó lại hét lớn một tiếng: “Khống Hồn Ấn!"

Ngay sau đó pháp ấn màu vàng kim cất giấu trong não của anh liền bay ra trong nháy mắt, tiếp theo đó mở rộng thành một hư ảnh pháp ấn khổng lồ, trực tiếp trấn áp lên người của Mạnh Trường Vân.

Mạnh Trường Vân vẫn còn đang chờ Lâm Thanh Diện ra chiêu, căn bản cũng không nghĩ đến lại đột nhiên xuất hiện thay đổi như thế, trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng lại.

Từ trước đến nay ông ta chưa từng nhìn thấy công kích như vậy, cả khuôn mặt đều là nghi hoặc.

Nhưng mà dù thế nào đi nữa thì ông ta cũng là cao thủ Hóa Cảnh trung kỳ, sau khi bất ngờ xong, thanh đao ở trong tay đã bổ về phía pháp ấn hư ảnh to lớn.

Mấy lưỡi dao bay về phía pháp ấn, Mạnh Trường Vân vốn dĩ cho rằng như thế này đã có thể ngăn cản được đòn tấn công của Lâm Thanh Diện, nhưng mà ông ta không ngờ đến đó chính là mấy lưỡi đao trực tiếp xuyên qua pháp ấn, dường như là không đυ.ng phải cái gì, cứ bỏ qua như vậy.

Trên mặt của Mạnh Trường Vân lộ ra biểu cảm kinh ngạc, căn bản cũng không biết đây là tình huống như thế nào, trong lúc nhất thời không biết nên đối phó ra làm sao.

Ông ta muốn tiếp tục đưa ra đòn tấn công để chống lại pháp ấn của Lâm Thanh Diện vừa mới xuất ra. Nhưng mà ông ta vẫn còn chưa ra tay thì pháp ấn đó đã đập lên trên người của ông ta.

Cơ thể của Mạnh Trường Vân chưa từng xuất hiện bất cứ tổn thương gì, chỉ có điều là trong nháy mắt pháp ấn tiếp xúc với Mạnh Trường Vân, Mạnh Trường Vân liền cảm giác có một loại cảm giác hồn xiêu phách tán, không khống chế được, ý thức của mình đã không còn cách nào tiếp tục điều khiển được thân thể của mình nữa.

Bàn tay đang nắm lấy thân đao của ông ta rũ xuống, cả người đều trở nên như đồ ngốc không còn ý thức, hai mắt trống rỗng nhìn Lâm Thanh Diện đang xông về phía ông ta, không có phản ứng chút nào.

Sau khi Lâm Thanh Diện đến trước mặt của Mạnh Trường Vân thì trực tiếp vung một đao ra chém lên trên cổ của Mạnh Trường Vân.

Dựa vào mức sắc bén của Thôn Chính, trên cổ của Mạnh Trường Vân chỉ xuất hiện một vệt máu, sau đó thì thân thể tách rời ra ngã xuống mặt đất.

Nhìn thấy Mạnh Trường Vân bị mình giải quyết, trong lòng Lâm Thanh Diện cũng thở dài một hơi.

Đồng thời anh cũng có một nhận thức mới đối với sự cường đại của thần hồn chi pháp.

Lúc nãy Lâm Thanh Diện mới thi triển Khống Hồn Ấn, là một loại phương pháp điều khiển linh hồn được ghi lại trong phương pháp tu luyện linh hồn mà anh có được từ nhà họ ngô.

Sau khi bắt đầu tu luyện thần hồn chi pháp, Lâm Thanh Diện vẫn luôn cố gắng nghiên cứu Khống Hồn Ấn, mặc dù là độ khó của Khống Hồn Ấn tương đối cao, nhưng mà từ hiệu quả lúc nãy mà quan sát, Lâm Thanh Diện nắm bắt coi như là không tệ.

Sở dĩ lưỡi dao không có hiệu quả với Khống Hồn Ấn là bởi vì Khống Hồn Ấn là phương pháp tấn công vào linh hồn, hình thức sức lực giữa hai bên không giống nhau, đương nhiên cũng không có khả năng xuất hiện hiệu quả gì.

Cộng thêm việc trước đó Mạnh Trường Vân cũng chưa tiếp xúc với phương pháp tấn công thần hồn, cho nên Lâm Thanh Diện mới có thể giải quyết Mạnh Trường Vân nhẹ nhàng như vậy.

Cho dù Mạnh Trường Vân có ăn đan dược tăng sức lực, có tăng lên cũng là sức lực của cơ thể không có liên quan gì tới thần hồn, cho nên Lâm Thanh Diện căn bản cũng không quan tâm.

Chỉ tiếc là lúc Mạnh Trường Vân hiểu ra điểm này thì đầu cũng đã mất rồi.

Cho dù ông ta có hối hận thì cũng chỉ có thể đến chỗ của diêm vương mà hối hận.

Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận được Khống Hồn Ấn mà bản thân mình thi triển chỉ là giai đoạn cơ bản nhất, vẫn còn chưa phát huy hết toàn bộ uy lực của nó.

Lần này đạt được hiệu quả tốt như vậy, còn là bởi vì Mạnh Trường Vân căn bản cũng không phòng bị Lâm Thanh Diện sẽ sử dụng phương pháp công kích thần hồn với ông ta.

Nếu như Mạnh Trường Vân có chỗ phòng bị, cho dù ông ta vẫn còn chưa thức tỉnh thần hồn, nhưng mà lấy lực ý chí của Hóa Cảnh trung kỳ muốn chống đối lại phương pháp tấn công thần hồn của Lâm Thanh Diện cũng không phải là không có khả năng.

Đương nhiên là trong lúc chiến đấu, Lâm Thanh Diện chắc chắn sẽ không nói cho đối thủ biết anh muốn sử dụng phương pháp tấn công thần hồn.

Trước mắt, tác dụng lớn nhất của phương pháp tấn công thần hồn này là gây bất ngờ.

Đây được coi như là một trong những con át chủ bài của Lâm Thanh Diện, đương nhiên sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào.

Nhìn thoáng qua Mạnh Trường Vân bị mình chém đứt đầu, Lâm Thanh Diện lập tức lấy điện thoại di động của mình ra lưu lại chứng cứ mình đã gϊếŧ Mạnh Trường Vân, để sau này nhận công lao với chúng thần điện, sau đó mới quay người đi về phía biệt thự.

Lúc này tất cả những người ở trong biệt thự đều mang theo gương mặt lo lắng, động tĩnh cuộc chiến ở bên rừng cây nhỏ hồi nãy có thể nói là kinh thiên động địa, chỉ là nghe thấy âm thanh cũng làm cho thân thể của bọn họ không ngừng run rẩy.

Đúng lúc này có một người đưa tay ra, lớn tiếng hét lên: “Mau nhìn đi, Lâm Thanh Diện trở về rồi kìa!”

Đám người đồng loạt di chuyển tầm mắt nhìn qua, sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện đang đi về phía bên này, ai nấy đều hưng phấn.

Rất nhanh, Lâm Thanh Diện đi đến trước mặt của mọi người, sau đó thản nhiên nói: “Ông già kia đã bị tôi gϊếŧ rồi, làm phiền mọi người thu thập bãi chiến trường ở đằng đó.”

Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Lâm Thanh Diện lại gϊếŧ chết Mạnh Trường Vân!

Đây là một chuyện không thể tưởng tượng đến cỡ nào.

Nhưng mà lúc này cũng không có ai nghi ngờ, bởi vì nếu như không phải kết quả này thì Lâm Thanh Diện không có khả năng ung dung đứng trước mặt của bọn họ như vậy.