Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 701: Em xót cậu ta rồi sao?

Cũng không biết ngủ bao lâu, trong mơ toàn là ma âm của lời nguyền rủa của Mạnh Mai Linh, cứ văng vẳng mãi ở bên tai cô, quấy rầy khiến cô tâm thần không yên.

Hàn Minh Thư bỗng mở mắt ra, phát hiện trời đã sáng, mà sự ấm áp đằng sau cũng theo đó mà biến mất.

Trên giường chỉ có một mình cô.

Nhịp tim đập rất nhanh, một mảng mồ hôi lạnh trên trán.

Hàn Minh Thư chớp mắt, bỗng ngồi dậy, nhìn cảnh sắc trời xanh biển lớn ở bên ngoài cửa sổ khi rèm cửa được kéo ra, mí mắt của Hàn Minh Thư lại bắt đầu không theo điều khiển mà giật giật.

Cô vô thức đưa tay ấn vào mí mắt cứ giật mãi đó, nhưng hành vi như này không thể ngăn chặn được, Hàn Minh Thư thậm chí có có thể cảm nhận được mí mặt ở dưới ngón trỏ, vẫn đang giật giật bất an.

Tại sao lại như thế?

Là sẽ xảy ra chuyện gì không hay sao? Cách ngày cử hành hôn lễ chỉ còn lại mấy ngày, nếu lúc này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô và Dạ Âu Thần... có phải sẽ bước vào một con đường không thể quay lại nữa không?

Không!

Cô không muốn như vậy, Hàn Minh Thư đứng dậy đi lấy điện thoại.

Quả nhiên nhìn thấy Dạ Âu Thần gửi một tin nhắn cho cô, nói anh đã tới sân bay rồi, Hàn Minh Thư liếc nhìn thời gian, còn chưa tới giờ chuyến bay của anh cất cánh, Hàn Minh Thư suy nghĩ rồi, đã gửi tin nhắn bảo anh chú ý an toàn.

Sau đó lại trực tiếp gọi điện cho Hàn Đông.

Khi Hàn Đông nhận được điện thoại của Hàn Minh Thư thì đang ở công ty chuẩn bị đi họp.

“Làm sao thế?”

“Anh...” Giọng nói của Hàn Minh Thư nghe thì thấy không ổn, cô đưa tay bóp huyết thái dương đang đau của mình: “Có chuyện, em muốn nói với anh, nếu không, em tóm lại sẽ cảm thấy tâm thần không yên.”

Hàn Đông nghe ra sự xoắn xuýt trong giọng điệu của cô, vừa hay lúc này Tô Cửu đi vào: “Hàn tổng, bên phía phòng họp...”

Lời nói được một nửa, Hàn Đông đưa tay cản cô ta lại.

Tô Cửu chỉ đành nuốt lời nói đằng sau trở lại, sau đó nhìn thấy Hàn Đông đi tới trước cửa sổ sát đất, nghiêm giọng nói: “Chuyện gì khiến em tâm thần không yên? Giờ không phải đều sắp cử hành hôn lễ rồi sao? Cậu ta khiến em bất an rồi sao? Hối hận rồi sao?”

Hàn Minh Thư: “... Không phải là do anh ấy, là cái khác...”

“Cái khác?” Hàn Đông mím môi nhìn dòng xe bên dưới cửa sổ sát đất, mím môi trầm ổn chờ đợi.

Tiếp theo, Hàn Minh Thư mới từ từ đem chuyện gặp mặt Mạnh Mai Linh hôm đó cùng quá trình nói cho Hàn Đông nghe, vốn dĩ chuyện này cô là định giấu mãi.

“Vốn dĩ em cảm thấy... lấy thế lực hiện nay của cô ta, chắc không làm lên được sóng gió gì đâu, nhưng... mí mắt của em cứ giật giật mãi, quấy rầy khiến em tâm thần không yên, anh...”

“Cho nên, em muốn kêu anh giúp em sao?”

Tuy có hơi khó chịu, nhưng Hàn Minh Thư vẫn gật đầu: “Xin lỗi anh, em biết chuyện này không nên làm phiền anh, nhưng mà...”

“Nhưng em thấy cậu ta gần đây vì chuyện hôn lễ mệt mỏi, xót cậu ta rồi sao?”

Lời này đi thẳng vào vấn đề, nói trúng lời trong tận đáy lòng của Hàn Minh Thư, cô chỉ có thể gật đầu, không có âm thanh lựa chọn mặc nhận.

Tuy nhiên, cô liền nghe thấy Hàn Đông nặng nề thở dài một hơi.

“Anh thật sự sợ kiếp này của em đều thua trong tay của cậu ta, Minh Thư... em phải biết đàn ông là tuyệt đối không thể chiều chứ? Cậu ta bằng lòng chịu mệt thì em để cậu ta chịu mệt đi, đợi cậu ta dưỡng thành thói quen rồi, sau này cậu ta làm cái gì đều sẽ không có lời oán thán. Hơn nữa đối với người khác mà nói, thứ cầu mà không được, không dễ gì có được mới càng đánh phải trân trọng, em...”

“Anh, em biết anh muốn nói cái gì.” Hàn Minh Thư cắt ngang lời của anh: “Nhưng tình cảm là chuyện của hai người, một bên bỏ ra không dài lâu, huống chi chúng em sắp cử hành hôn lễ rồi, em không muốn... vào trước khi cử hành hôn lễ xảy ra tình huống ngoài ý muốn, cho nên em mới nhờ anh giúp.”

Đầu bên kia đột nhiên không có tiếng đáp lại, Hàn Minh Thư không chắc Hàn Đông có bằng lòng đáp ứng cô không, cho nên cũng yên lặng chờ đợi, qua một lát, cuối cùng nghe thấy Hàn Đông thở dài nói: “Anh biết rồi, chuyện này anh sẽ xử lý giúp em, em yên tâm đợi gả là được.”

Nghe thấy anh bằng lòng giúp mình, sự rầu rĩ trong lòng Hàn Minh Thư cuối cùng đã vơi đi, cô vừa cảm động vừa vui sướиɠ: “Cảm ơn anh.”

“Em gái ngốc, em là người anh tốn rất nhiều công sức mới tìm được về, nếu em không hạnh phúc, vậy anh... thật sự không có mặt mũi đi gặp mẹ rồi.”

Sau khi Hàn Đông đáp ứng sẽ thay cô giải quyết chuyện của Mạnh Mai Linh, Hàn Minh Thư liền cảm thấy tâm trạng của mình tốt hơn không ít, có điều cô vẫn không có từ bỏ dự định lúc trước, cách lúc chuyến bay của Dạ Âu Thần cất bay còn có hơn một tiếng nữa, cô nghĩ cũng không thèm nghĩ trực tiếp thu dọn mấy bộ đồ, sau đó liền gọi tài xế đưa cô tới sân bay.

Sau khi ngồi trên xe, Hàn Minh Thư liền lấy điện thoại ra đặt vé.

Sau khi nhìn thấy thông tin vé, Hàn Minh Thư không nhịn được nhoẻn môi, may mắn còn chỗ.

Dạ Âu Thần, em tới đây!

Mặc kệ như thế nào, tiếp theo cô đều phải ở bên cạnh Dạ Âu Thần, khả năng phải đợi cử hành hôn lễ xong, lòng cô mới yên được.

Khi Hàn Minh Thư chạy tới sân bay, tài xế nhìn cô với ánh mắt phức tạp.

“Mợ chủ, chuyện cô đến sân bay... không nói với cậu Dạ một tiếng sao?”

Hàn Minh Thư lắc đầu: “Không cần nói với anh ấy, tôi không muốn để anh ấy biết.”

Để Dạ Âu Thần biết được, cô còn đi được sao? Cô muốn tự mình lén đi, đợi tới nơi thì sẽ gọi điện cho Dạ Âu Thần sau.

Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của tài xế, Hàn Minh Thư chỉ có thể dặn dò vài câu, sau đó mới đeo túi của mình đi vào trong sân bay.

Cô vốn chính là lâm thời nảy ra ý nghĩ, cho nên chỉ mang theo hai bộ đồ và sản phẩm chăm sóc da, còn có mấy thỏi son, sau đó trực tiếp đi lấy vé rồi.

Bởi vì cùng một chuyến bay với Dạ Âu Thần, có điều cô biết Dạ Âu Thần chắc chắn là ngồi hạng thương gia, cho nên cô liền cùng mọi người trực tiếp đi tới chỗ đợi lên máy bay, đợi khi cô tới nơi đã bắt đầu kiểm tra vé, cho nên Hàn Minh Thư trực tiếp xếp hàng kiểm tra vé lên máy bay, đợi cô ngồi vào chỗ, khi nghe thấy lời nhắc nhở dịu dàng của tiếp viên, Hàn Minh Thư vậy mà có một loại cảm giác không chân thật.

Cô thật sự lên máy bay rồi.

Dạ Âu Thần anh... ở khoang thương gia nhỉ? Tới nơi khi xuống máy bay cô trực tiếp đi qua tìm anh, nhìn thấy cô... cũng không biết anh sẽ có phản ứng như nào.

Khả năng là kinh ngạc? Cũng có khả năng là vui vẻ? Có điều... khả năng lớn nhất là kinh sợ.

Vừa nghĩ tới biểu tình của Dạ Âu Thần, Hàn Minh Thư không nhịn được mà muốn cười, có điều cô hình như lại có chút buồn ngủ rồi, chỉ đành đợi mọi người đều ngồi ổn định thì ngủ tiếp.

Sau khi đoàn người ngồi ổn định, Hàn Minh Thư tưởng sắp chuẩn bị cất cánh rồi, không ngờ đoàn người đằng trước truyền tới một tiếng hô kinh ngạc, Hàn Minh Thư còn không biết đã xảy ra chuyện gì, liền nhìn thấy một bóng người cao to ở khoang đầu đi về phía này.

Chỉ một ánh mắt, sắc mặt của Hàn Minh Thư liền thay đổi.

Đó không phải là Dạ Âu Thần sao?

Anh sao lại ở đây? Sững người mất hai ba giây, Hàn Minh Thư vô thức rút vai của mình lại, sau đó lấy tay kéo mũ xuống thấp hơn, lúc này máy bay còn chưa có cất cánh, Dạ Âu Thần đột nhiên chạy tới đây, liệu có phải sẽ đuổi cô xuống máy bay không?

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư càng rụt đầu lại.

Tuyệt đối đừng tìm được cô, cô là đã làm tốt chuẩn bị khi xuống máy bay sẽ đi tìm anh.

- ----------------------