Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 700: Tâm trạng bắt đầu có hơi bồn chồn

Cô không đành lòng nhìn anh khổ cực chịu đựng như thế, dứt khoát trực tiếp nhẹ gật đầu.

Động tác đang đi tới của Dạ Âu Thần cứ thế mà dừng lại, đại khái là không ngờ đến cô sẽ dứt khoát thừa nhận, đôi mắt màu mực hiện lên một vẻ bất đắc dĩ, giọng nói khàn khàn: “Không có lương tâm, cũng không nghĩ xem là vì cái gì mà anh mới có thể như thế này?”

Nghe nói thế, Hàn Minh Thư cắn môi: “Đương nhiên em biết anh là vì cái gì, nhưng mà... anh cũng phải chú ý nghỉ ngơi chứ, nếu không thì... anh tạm thời đừng về nữa?”

Dạ Âu Thần: “..."

Im lặng một lát, anh đột nhiên cúi đầu xuống xem như là trừng phạt mà cắn một cái trên môi của Hàn Minh Thư.

“Anh cố gắng mười mấy tiếng đồng hồ, vừa mới trở về em liền đuổi anh đi, khoảng cách đến lúc tổ chức hôn lễ còn không nhiều lắm, em ngoan ngoãn chờ đợi đi, đừng làm càn.”

Hàn Minh Thư: “Em không có làm càn, em đang nói sự thật, mấy ngày gần đây anh vẫn còn chưa soi gương có đúng không? Anh cũng không xem xem bây giờ anh có bộ dạng gì, em sợ là anh còn tiếp tục như vậy nữa thì đến ngày tổ chức hôn lễ, anh sẽ dọa rất nhiều người chạy khỏi.”

“Em cũng vậy?”

“Cái gì?”

“Em sẽ bị dọa chạy đó?”

Hàn Minh Thư mấp máy đôi môi đỏ, giọng nói yếu đi mấy phần.

“Chắc chắn là sẽ không đâu..."

“Vậy không phải là được rồi à?” Dạ Âu Thần giữ chặt lấy cô, cái trán thân mật chống đỡ trên trán của cô, khí tức giao hoà nhau: “Chỉ cần em không bị dọa chạy, cho dù trong hôn lễ chỉ có hai người chúng ta, vậy thì cũng có thể cử hành đúng thời hạn.” . đam mỹ hài

Lời nói ngọt ngào giống như dát đường vào trái tim của Hàn Minh Thư, cô buông thỏng tầm mắt, cảm thấy trái tim của mình ấm không chịu được.

Nhưng mà đúng lúc này mí mắt đột nhiên lại kịch liệt nhảy lên.

Hàn Minh Thư giật mình, bỗng chốc ngẩng đầu nhìn lên.

Mí mắt vẫn đang giật giật không ngừng, đột nhiên lại bị như vậy làm cho Hàn Minh Thư cảm thấy sợ hãi, thế là cô không tự chủ được mà nghĩ đến cuộc điện thoại Mạnh Mai Linh gọi cho cô ở trong phòng làm việc hồi lúc trước.

Lúc ấy sau khi cô tỉnh ngủ, hình như mí mắt của cô cũng giật như vậy không ngừng, lúc đầu không có gì nhưng mà cứ cứ giật cũng dễ dàng làm cho tâm trạng người ta không yên.

Một khi tâm trạng không tập trung được cũng rất dễ dàng sinh ra dự cảm bất thường.

Sắc mặt của Hàn Minh Thư đột nhiên lại trở nên tái nhợt, cô vô thức trở tay bắt lấy tay áo của Dạ Âu Thần: “Chuyến bay tiếp theo của anh là lúc mấy giờ vậy?”

“Tối ngày mai, sao vậy?” Dạ Âu Thần chú ý đến sắc mặt và ánh mắt của cô không đúng, cau mày lại dò xét cô: “Em không thoải mái hả?”

Hàn Minh Thư lắc đầu: “Không có, chẳng qua là em cảm thấy... trong phòng có chút lo lắng.”

Lập tức sắp tổ chức hôn lễ, nếu như vào thời điểm này cô nói cho Dạ Âu Thần nghe chuyện này, có khi nào sẽ ảnh hưởng đến anh không đây? Ở bên phía Mạnh Mai Linh... cô ta sẽ gây ra chuyện xấu gì ư?

Hàn Minh Thư mấp máy đôi môi, lại ngẩng đầu nói: “Anh lại mua một vé máy bay nữa đi, ngày mai em đi cùng với anh.”

Lông mày của Dạ Âu Thần lại nhíu lại càng chặt hơn.

“Đang yên đang lành tại sao lại muốn đi cùng với anh? Em có biết chuyến bay đường dài vất vả biết bao nhiêu không hả, sắp đến thời gian tổ chức hôn lễ rồi, em ngoan ngoãn chờ đợi ở trong nhà không tốt hơn à?”

“Không được!” Hàn Minh Thư không hề nghĩ ngợi gì liền trực tiếp từ chối lời anh, thậm chí có chút tức giận: “Em chính là muốn đi cùng với anh, rốt cuộc là anh có mua vé cho em không hả?”

Dạ Âu Thần không trả lời.

Hàn Minh Thư đối mặt với anh cả nửa ngày, bỗng nhiên đẩy ra rồi tự mình bò xuống giường lấy điện thoại di động.

“Anh không mua cho em, vậy thì em tự mua.

Dạ Âu Thần nhanh chóng nhảy xuống giường bắt lấy cổ tay trắng nõn của cô: “Sao vậy? Không phải là lúc nãy đang yên lành à, đột nhiên lại trở nên không bình thường như thế, đã xảy ra chuyện gì?”

Rõ ràng là ở ngay trước mình, nhưng mà cảm xúc lại đột nhiên xảy ra sự thay đổi khổng lồ như thế, Dạ Âu Thần không biết được là cô như thế nào.

Hàn Minh Thư không muốn phản ứng lại anh, cô muốn vào ứng dụng mua vé, nhưng mà sức lực của Dạ Âu Thần rất lớn, cô căn bản không có năng lực phản kháng. Cứ vùng vẩy cả nửa ngày như thế, Hàn Minh Thư tức giận nói: “Anh không mua vé cho em, tự em dùng tiền mình mua vé còn không được nữa hả? Cùng lắm thì anh mua khoang thương gia, em mua khoang phổ thông là được.”

Dạ Âu Thần: “...”

Anh vô cùng bất đắc dĩ nhìn Hàn Minh Thư ở trước mắt bởi vì chuyện này mà trở nên kích động, thở dài, kéo tay của cô xuống: “Làm gì có chuyện anh không muốn mua cho em, chỉ là ngồi máy bay quá lâu sẽ rất mệt mỏi, trước đó em cũng đã từng trải nghiệm rồi. Hơn nữa lúc nãy còn rất tốt, đột nhiên em nói là muốn đi nước ngoài với anh, dù sao thì cũng phải có nguyên nhân chứ?”

Nguyên nhân? Nếu như anh đã muốn nguyên nhân, vậy thì Hàn Minh Thư đành phải thuận miệng tìm một lý do để qua mặt anh.

“Em không muốn tách ra quá lâu với anh, lý do này chẳng lẽ không đủ à?”

Nói xong, Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Âu Thần.

Bộ dạng trực tiếp thẳng thừng như thế ngược lại làm hô hấp của Dạ Âu Thần cứng lại, câu nói lúc nãy có thể là lúc cô vô cùng tức giận cho nên mới có thể nói ra, nhưng mà lại chân chính đâm vào trong trái tim của anh.

Anh nghiêm túc nhìn chăm chú vào gương mặt của người trước mắt thật lâu, đột nhiên kiềm chế không được mà đưa tay kéo cô vào trong ngực.

“Anh cũng không muốn phải tách ra với em, có điều là... chỉ cần tổ chức hôn lễ xong rồi, chúng ta cũng không cần phải tách ra mấy ngày giống như thế này. Chủ yếu bởi vì vấn đề tổ chức hôn lễ, chờ sau khi tổ chức xong rồi, đến lúc đó cho dù em không muốn ở bên cạnh anh mỗi ngày, anh cũng sẽ kề cận em.”

“Nhưng mà..." Hàn Minh Thư vẫn cảm thấy trong lòng rất bất an, cũng không biết gần đây cô như thế nào, cô cắn môi nói: “Nếu không thì... anh đừng tự mình xử lý, những cái còn lại cứ để người ta đi làm đi.”

“Đồ ngốc này, đây chính là hôn lễ mà anh muốn đền bù cho em, cái gì anh cũng muốn tự tay mình làm, trải qua tay của người khác anh không yên lòng.”

Anh đều đã nói đến như vậy rồi, Hàn Minh Thư cũng không nói thêm cái gì được nữa, chỉ có thể yêu cầu: “Vậy... anh để em đi với anh đi.”

“Được rồi, đừng có gây chuyện nữa, cùng lắm thì đi có mấy ngày thôi, em ở nhà đi, em cũng phải chuẩn bị, chắc là ba ngày sau em phải chuẩn bị xong rồi ra nước ngoài, áo cưới đều đã đặt xong rồi.”

Áo cưới...

Lần này bọn họ tổ chức hôn lễ ở nước ngoài, bởi vì thời gian tổ chức hôn lễ có hơi đột ngột cho nên áo cưới được đặt làm trước đại khái cũng chỉ có thể hoàn thành trước hôn lễ hai ngày, cho nên bây giờ cô vẫn còn chưa từng thử áo cưới.

Nhưng mà lúc đó nhà thiết kế đã đo trên thân hình của cô, cho nên đến lúc đó chắc cũng không cần phải lo lắng kích thước chênh lệch quá nhiều.

“Thời gian không còn sớm nữa, không phải là trước đó em luôn ngủ vào khoảng thời gian này hả? Ngoan, đi ngủ nhanh đi.”

Nói xong, Dạ Âu Thần dứt khoát bế Hàn Minh Thư lên, sau đó đặt cô lên chiếc giường lớn mềm mại, ôm cô chìm vào giấc ngủ.

Cho dù là sau lưng có cái ôm ấm áp, hai tay vẫn luôn ôm lấy cô, nhiệt độ trên cơ thể đang không ngừng truyền tới cách một lớp áo mỏng, nhưng mà Hàn Minh Thư vẫn cảm thấy sau lưng phát lạnh.

Lời nói ngày hôm đó của Mạnh Mai Linh giống như là ma chú cứ xuất hiện trong đầu của cô hết lần này đến lần khác.

“Cô cho rằng anh ấy thật lòng muốn cưới cô hả? Không, không phải đâu! Chẳng qua là anh ấy cảm thấy năm năm trước đã có lỗi với cô, cho nên muốn bù đắp cho cô mà thôi, anh ấy căn bản không yêu cô..."

“Nếu như các người đủ yêu nhau, thế thì năm năm trước căn bản cũng sẽ không tách ra.”

“Tôi muốn nguyền rủa các người, nguyền rủa các người vĩnh viễn không thể ở bên nhau, mãi mãi không thể!”

- ----------------------