Editor: Dâu + Trà My
Ôn Niệm Nam nhìn thấy ánh mắt xa lạ, trong lòng đau như bị dao cứa, chậm rãi buông tay Cố Ngôn Sanh.
Đột nhiên bị nắm tay, Ôn Niệm Nam giật mình, ngẩng đầu nhìn Cố Ngôn Sanh, mới phát hiện người kia cũng đang tò mò nhìn mình.
"Em rất giống với người mà anh vừa mơ."
Ôn Niệm Nam ngây người: “Anh… anh có biết mình tên gì không?”
Ôn Niệm Nam bước tới và ngập ngừng hỏi: “Anh có thể cho em biết tên của anh không?”
“Tên tôi là ...” Cố Ngôn Sanh dừng lại, anh không thể gọi tên mình, trong đầu là một mảng trống rỗng.
Một tia thất vọng hiện lên trong mắt Ôn Niệm Nam, nhưng anh vẫn không thể nhớ ra.
Sau khi ngập ngừng hỏi rất nhiều câu hỏi, anh không thể nhớ hết chúng, nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là Cố Ngôn Sanh không mất hết ký ức mà chỉ nghĩ rằng bây giờ anh đã mười sáu tuổi.
Nhưng Cố Ngôn Sanh, 16 tuổi, kiêu ngạo và cô độc, không dễ gần, không phải là người hay cười và nói nhiều.
Ôn Niệm Nam đứng dậy muốn đi tìm bác sĩ, nhưng lại bị Cố Ngôn Sanh kéo quần áo không cho rời đi.
"Em đi đâu? Em không được phép đi. Em chưa nói cho tôi biết em là ai."
Cố Ngôn Sanh nắm lấy quần áo của Ôn Niệm Nam không chịu buông ra, vì sợ anh ta sẽ bỏ chạy.
"Em…Em là người yêu của anh."
...
Mấy ngày sau, Ôn Niệm Nam cho Cố Ngôn Sanh xem rất nhiều bức ảnh để anh nhớ lại, nhưng Cố Ngôn Sanh lại hoàn toàn không nhớ ra.
Lục Vân biết được Cố Ngôn Sanh đã tỉnh lại, vội vàng trở về, đồng thời mang theo tin tức về thuốc.
"Hiện tại thế nào?"
Chu Nguyên Phong nhíu mày: "Cái gì đều không nhớ rõ. Giống như hoàn toàn thay đổi. Thuốc giải đã tìm ra rồi sao?"
"Mộ Bắc Dật cũng không nhớ gì chuyện này. Mộ gia cũng không có thuốc chữa, cũng đang tìm người chữa trị." Lục Vân thở dài nhìn người trong phòng đang xem video.
Cố Lâm đột nhiên nói: "Tôi có thể giúp đỡ. Chừng nào ông cung cấp vật tư thiết bị, tôi có thể giúp."
Mắt Lục Vân sáng lên và mở miệng ra nói : "Được rồi, chúng ta phải nghiên cứu nó ra càng sớm càng tốt."
...
Cố Ngôn Sanh được xuất viện, trời sinh thông minh, anh nhớ rất nhanh.
Mặc dù Cố Ngôn Sanh bị mất trí nhớ nhưng anh ấy thích nghi nhanh chóng với mọi thứ xung quanh và xử lý công việc trong công ty một cách khéo léo.
"Cố gia"
"Niệm Niệm, Niệm Niệm. Anh có thể vào không?" Cố Ngôn Sanh ngoài trời vang lên giọng nói, Ôn Niệm Nam bất lực lắc đầu.
“Vào đi.”
Cố Ngôn Sanh trong bộ vest chỉnh tề mở cửa chạy vào, thấy Ôn Niệm Nam không để ý đến mình đang luyện tập, anh nằm trên cây đàn dương cầm lẩm bẩm:
"Niệm Niệm , em đi cùng tôi đi." Ôn Niệm Nam bóp mặt anh cười nói: "Không phải anh đã hứa với em ngoan ngoãn à? Đến công ty không được giở trò, em phải tập đàn."
"Công ty chán quá. Mọi ươiời rất nghiêm túc, tôi nghĩ để em đi cùng, tôi rất nhớ em, thật sự rất buồn chán. "
Ôn Niệm Nam thở dài, chạm vào phím đàn nói:" Ca khúc mới nhất của anh cần ... "
" Em chỉ đi cùng tôi một lần. Được rồi, anh có nên mua một cây đàn piano và đặt nó trong văn phòng không? "
Cố Ngôn Sanh vòng tay qua Ôn Niệm Nam để ngăn anh lại gần cây đàn, và cố ý dụi mặt vào cổ Ôn Niệm Nam.
Ôn Niệm Nam rùng mình đẩy anh ra, nói: “Anh… đừng…, anh hứa với em, anh sẽ thay quần áo cho em.”
Cố Ngôn Sanh trong mắt lóe lên một tia ranh mãnh, khóe miệng cười nhẹ.
Chắc chắn, điểm yếu của Niệm Niệm là ở cổ, vì mỗi khi anh chạm vào đều run lên.
Tòa nhà của Cố Thị :“Cố tổng.”
“Cố Tổng, chào buổi sáng.”
Cố Ngôn Sanh nắm tay Ôn Niệm Nam đến văn phòng, các nhân viên đi ngang qua đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Đó là ... phu...? Không, là Ôn Niệm Nam?"
"Cố tổng của chúng tôi dám mang người đến công ty. Đây có phải là sự công nhận trực tiếp của cuộc tái hợp không?"
"Chúa ơi, họ thực sự đang ở bên nhau ? ”
Ôn Niệm Nam nghe thấy tiếng nói chuyện sau lưng, mất tự nhiên cúi đầu bước nhanh hơn.
Ôn Niệm Nam thở phào nhẹ nhõm khi về đến văn phòng, Cố Ngôn Sanh bối rối hỏi:
“Sao vậy?”
“Không có chuyện gì, nhưng em nghĩ không được tự nhiên cho lắm. Anh thả tay ra trước.” Ôn Niệm Nam muốn buông tay, nhưng lại bị nắm chặt hơn.
Cố Ngôn Sanh nắm tay Ôn Niệm Nam đi tới bàn làm việc, bất mãn nói: “Chúng ta là người yêu của nhau, tại sao họ lại ngạc nhiên như vậy?”
“Bởi vì… họ không biết chúng ta là người yêu, chúng ta đã từng có rất nhiều chuyện. "
Cố Ngôn Sanh đôi mắt hơi lóe lên, đột nhiên đứng lên, cau mày nói:" Tôi không muốn nghe em nói về quá khứ. Tôi không thích ánh mắt của em khi nhắc tới Cố Ngôn Sanh trước đây. "
Mấy ngày nay, mỗi lần Ôn Niệm Nam nhắc tới ký ức cùng Cố Ngôn Sanh, anh đều kháng cự lại bởi vì không có chút ký ức nào về nó, tựa như đang nghe Ôn Niệm Nam cùng một người đàn ông xa lạ khác nói.
Ôn Niệm Nam bất lực mỉm cười lắc đầu: “Em chỉ muốn anh nhớ lại, anh lại không muốn nghe.”
Cố Ngôn Sanh cầm hồ sơ của Tiểu Lý ra xem, nhưng không mất bao lâu để bắt đầu một lần nữa bàng hoàng.
Ôn Niệm Nam lo lắng nói: "Anh làm sao vậy? Lại chóng mặt sao?"
Thuốc vẫn ảnh hưởng đến Cố Ngôn Sanh, không chỉ khiến anh dễ chóng mặt và buồn ngủ, mà còn khiến khả năng phản ứng của anh bị chậm lại.
“Mắt của tôi hơi đau, Niệm Niệm, em giúp tôi xoa.” Ôn Niệm Nam đi tới, đè lại mắt anh.
“Lưng tôi hơi ngứa, em giups tôi gãi.”
“Được.”
“Bàn làm việc này cao quá không thoải mái, tôi…”
Ôn Niệm Nam vỗ trán nói: “Cố Ngôn Sanh, anh muốn làm gì. làm gì? "
"tôi... muốn em cùng tôi trò chuyện."
???
"Anh muốn nghe gì?" Cố Ngôn Sanh ngồi cạnh Ôn Niệm Nam, giọng nói mờ nhạt nói:" Em có thể kể cho tôi chuyện trướcdđây không?"
Ôn Niệm Nam gật đầu và nói về việc luyện tập piano khi anh ấy còn nhỏ.
Đột nhiên vai chùng xuống, khi quay đầu lại đã thấy Cố Ngôn Sanh đã ngủ gục trên vai.
Tác dụng phụ của thuốc quá lớn vẫn ảnh hưởng đến Cố Ngôn Sanh , không chỉ khiến anh ấy thường xuyên cảm thấy chóng mặt, buồn ngủ mà còn khiến khả năng phản ứng của anh ấy chậm lại, nhiều lần khi Cố Ngôn Sanh đi xuống cầu thang, anh ấy đã bị chóng mặt và suýt ngã.
Sau đó, Ôn Niệm Nam không bao giờ dám để anh ấy xuống lầu một mình, luôn ở bên cạnh anh không cho anh ấy ngủ thϊếp đi.
Nhưng dần dần sau một thời gian dài, Cố Ngôn Sanh ngày càng gắn bó với anh hơn, nếu không thấy anh thì sẽ tìm khắp nơi.
Mặt trời sắp lặn, Cố Ngôn Sanh chậm rãi mở mắt nhìn xung quanh.
“Tỉnh lại?” Ôn Niệm Nam xoa xoa bả vai đau nói.
“tôi hơi đói.”
“Đi thôi, về nhà thôi.”
…
Ôn Niệm Nam uống cạn bát canh rồi nhìn Cố Ngôn Sanh đang đứng một bên.
Dì Lan nhìn người đang nhặt rau trong đĩa với ánh mắt mỉm cười.
"Đừng kén ăn."
Ôn Niệm Nam kẹp rau vào đĩa của mình, mở đầu: "ăn xong có thể uống một chai sữa chua."
Cố Ngôn Sanh nghe thấy sữa chua, cau mày xuống ăn rau: "Anh không thích rau"
Thực sự là bây giờ trở thành giống như một đứa trẻ, tất kén chọn.
Sau khi ăn tối, Cố Ngôn Sanh cầm một cốc sữa chua uống trên sô pha, bộ phim thần tượng vừa chiếu trên TV, nam chính nói với nữ chính rằng anh yêu em, mở quần áo của nữ chính và hôn nhau, hôn trong phòng tắm, và sau đó là cảnh tiếp theo là cảnh nữ chính nằm trên giường trong vòng tay của nam chính.
Cố Ngôn Sanh ngây người xem TV, trên tay cũng không uống sữa chua.
"Yêu một người đều có thể làm được hành động này sao?”
Mình cũng yêu Niệm Niệm, nên mình cũng có thể sao?
Trong mắt Cố Ngôn Sanh hiện lên vẻ nghi hoặc, anh quay đầu nhìn lên lầu, đặt sữa chua xuống rồi trở về phòng.
...
Ôn Niệm Nam trong phòng đang cùng Cố Lâm mở video, hỏi về tiến độ của thuốc giải.
"Anh trai tôi thế nào rồi? Tình hình có xấu đi không?"
Ánh mắt Ôn Niệm Nam khẽ đảo qua rồi chua chát nói: "Anh ấy gần đây càng hôn mê. Anh ấy cứ nói chóng mặt, trí nhớ ngày càng kém."
Cố Lâm nghe xong, thở dài và trịnh trọng nói: "chắc chắn, anh ấy sẽ dần dần trở nên ngày càng ngu si đần độn và ngu ngốc, thuốc này rất hiệu quả, Mộ Bắc Dật chỉ tiêm vào nửa cũng đã mất đi kí ức
Mộ Bắc Dật đã được làm việc trên một thuốc giải độc với Cố Lâm gần đây, nhưng điều này sẽ mất thời gian, nhưng các triệu chứng của Cố Ngôn Sanh ngày càng nặng hơn.
Cửa được mở, Cố Ngôn Sanh bước vào và xem video khi Ôn Niệm Nam đang mở cửa.
Cố Ngôn Sanh hai mắt lóe lên, cau mày: “Tại sao buổi tối nó lại gọi cho em?”
Cố Ngôn Sanh không thích người hơi giống mình này, mỗi lần tiếp xúc với Niệm Niệm đều là nói về thuốc giải.
Ôn Niệm Nam tắt điện thoại đặt nó sang một bên, nhẹ giọng thì thầm: “Anh ấy đang nói với em về thuốc giải.”
Cố Ngôn Sanh chán nản nói : “Tôi không thích anh ta.”
“Được, vậy em sẽ không liên lạc với anh ta nữa. Em đi tắm trước. ”
Cố Ngôn Sanh ở trong phòng ngơ ngác nhìn phương hướng phòng tắm.
Cố Ngôn Sanh nhẹ nhàng mở cửa phòng tắm và nhìn thấy quần áo của Ôn Niệm Nam đã được cởi ra trên bàn.
Chàng trai trên TV mở quần áo của nữ tiếp viên trong phòng tắm, hôn cô ấy trong phòng tắm, sau đó ... tay anh ta thò vào quần áo của nữ tiếp viên và nhẹ nhàng vuốt ve.
Cố Ngôn Sanh khẽ nhìn bóng dáng mờ ảo sau cánh cửa kính mờ, đầu óc không ngừng quay lại những cảnh vừa thấy, nhưng khuôn mặt của cô gái đã được thay thế bằng Ôn Niệm Nam.
Cố Ngôn Sanh ngơ ngác bước ra cửa, siết chặt hai tay rồi bất ngờ mở cánh cửa kính mờ.
Dòng nước ấm áp rơi trên làn da trắng mịn của Ôn Niệm Nam, làm cho làn da trở nên hồng nhạt, dòng nước chảy xuống đôi chân thon thả của anh.
Ôn Niệm Nam mở mắt ra và nhìn vào cánh cửa khi nghe thấy tiếng động, và sững người ngay lập tức khi nhìn thấy Cố Ngôn Sanh ở cửa.
“Cố...Cố Ngôn Sanh, sao anh lại ở đây?”
Cố Ngôn Sanh ngốc nghếch nhìn chằm chằm vào vòng eo đang bị kẹp chặt của Ôn Niệm Nam, không khỏi cuộn cổ họng lên xuống.
“anh...!”
Ôn Niệm Nam vội vàng đem khăn tắm ở bên cạnh nhưng bị anh cầm trong tay, kinh ngạc nhìn về phía Cố Ngôn Sanh , nói: “Anh làm sao vậy ...”
“Niệm Niệm em thật thơm...”
Cố Ngôn Sanh nghiêng người từng bước duỗi tay ra, đặt lên cổ Ôn Niệm Nam, hô hấp trở nên gấp gáp nói: "Tôi… tôi có thể đưa tay sờ lên cơ thể em được không?”
Ôn Niệm Nam cứng đờ nói. "Anh đang nói cái gì? Buông em ra."
"Trên TV nói người yêu có thể làm chuyện này, không phải em nói chúng ta là người yêu sao? Em đang nói dối anh, em không yêu anh sao?"
Ôn Niệm Nam bị logic của anh bắt lấy, ánh mắt né tránh: " Không… Em yêu Anh, em không nói dối anh. ”
Đôi mắt Cố Ngôn Sanh chìm xuống, giọng nói hơi khàn khàn:“ Vậy em còn muốn từ chối anh?"