Editor: Dâu
Ôn Niệm Nam nghe thấy tiếng còi xe cứu thương vang lên, anh sững sờ nhìn vết máu trên tay.
Bên ngoài bệnh viện, Ôn Niệm Nam đang run rẩy ngồi trên băng ghế, quần áo dính đầy máu của Cố Ngôn Sanh, nước mắt rơi trên sàn.
Liệu anh ấy có chết không...
Ôn Niệm Nam chưa bao giờ hoảng sợ như vậy, khoảnh khắc Cố Ngôn Sanh ngã xuống, trái tim anh lập tức trống rỗng.
Cố Lâm lo lắng đi tới đi lui nhìn phòng cứu hộ, quay đầu lo lắng nhìn Ôn Niệm Nam đang tuyệt vọng.
Chu Nguyên Phong cúp điện thoại, đi tới ngồi ở bên cạnh Ôn Niệm Nam, thở dài nói: "Cậu ấy nhất định không sao. A Sanh, trước đây chịu nhiều thương tích hơn vậy còn có thể bình phục, lần này nhất định cũng có qua khỏi."
Đôi mắt Ôn Niệm Nam đỏ hoe, nghẹn ngào: "Lần tôi bị ô tô đâm ... Anh ấy có đợi tôi ngoài phòng cứu hộ như bây giờ không? Anh ấy cũng sợ hãi như tôi..."
Chu Nguyên Phong giật mình: "Đúng vậy, chưa bao giờ thấy cậu ấy mất kiểm soát như vậy, thậm chí còn nghĩ rằng nếu bác sĩ đi ra và thông báo rằng cậu không còn sống, Ngôn Sanh sẽ không có ý định tồn tại nữa."
"... người đang nằm trong phòng cấp cứu đáng lẽ ra phải là tôi, anh ấy đã chặn viên đạn thay tôi. Tại sao Cố Ngôn Sanh lại ngu ngốc như vậy ... "
Tay Ôn Niệm Nam tái nhợt, giọng nói run run.
Khi Chu Nguyên Phong nhớ lại cảnh tượng mà anh ta nhìn thấy, đến bây giờ anh vẫn còn sợ hãi, nhưng anh biết rằng Cố Ngôn Sanh coi Ôn Niệm Nam quan trọng hơn mạng sống của mình.
"Nếu được yêu cầu lựa chọn lại, cậu ấy vẫn sẽ lựa chọn làm vậy. Trong mắt cậu ấy, cậu là tất cả đối với A Sanh, còn quan trọng hơn cả mạng sống"
Ôn Niệm Nam run rẩy cúi đầu, nghẹn ngào nói: "Tôi biết...Tôi biết anh ấy sẽ sẵn lòng. Tôi thật ngốc nghếch. Tôi đã nghĩ anh ấy về muộn để đi công tác vì quá mệt mỏi với tôi. Tôi nghĩ ... tôi lại bị bỏ rơi. Tôi nghĩ mình là người hiểu Cố Ngôn Sanh nhất."
Nhưng cuối cùng thì sao. Hai kẻ ngốc đang thử thách nhau, nhưng họ sợ làm tổn thương nhau...
Cố Ngôn Sanh, người từng gắt gỏng và coi thường cảm xúc của người khác, giờ đã trở thành một người dịu dàng, cẩn thận và thận trọng ...
"Anh ấy đã làm rất nhiều cho tôi, tôi biết anh ấy đang bù đắp điều đó,...Anh ấy thực sự không nợ tôi gì cả, tôi chỉ muốn anh ấy sống, tôi chỉ muốn anh ấy sống ... "
Ôn Niệm Nam lau nước mắt, cả người căng thẳng từ lúc đến bệnh viện hoàn toàn sụp đổ.
Chu Nguyên Phong đáy mắt tràn đầy đau xót, nhìn Cố Lâm lắc đầu.
Cho đến hai giờ sáng, bác sĩ mệt mỏi bước ra ngoài, Ôn Niệm Nam vội vàng đứng dậy nhưng ngã xuống đất vì hai chân đông cứng.
Không quan tâm đến việc gõ vào cánh tay đang chảy máu của băng ghế, Ôn Niệm Nam hoảng sợ nắm lấy tay bác sĩ, run rẩy nói: "Anh ấy… Anh ấy không sao chứ?"
"Viên đạn trong cơ thể bệnh nhân đã được lấy ra, anh ta đã qua khỏi cơn nguy kịch."
Sau khi Ôn Niệm Nam nghe lời bác sĩ nói, tảng đá lớn trong lòng anh cuối cùng cũng rơi xuống, cười yếu ớt:"...anh vẫn còn sống ... anh vẫn còn sống..."
Ôn Niệm Nam thở phào một hơi, thở dài nhẹ nhõm.
Đột nhiên Ôn Niệm Nam ngất xỉu
...
Đó là đã một ngày sau khi Ôn Niệm Nam tỉnh lại lần nữa, mở mắt ra liền thấy trên tay là thứ kim tiêm truyền dịch, Cố Lâm ở một bên mệt mỏi ngủ gật trên sô pha.
Ôn Niệm Nam mơ hồ nhìn vết thương đang được băng bó trên cánh tay, chợt tỉnh táo lại, rút
kim tiêm xuống giường.
"Anh Niệm Nam, anh tỉnh rồi."
Cố Lâm nghe thấy tiếng nói, nhanh chóng đứng dậy đi tới, rót một ly nước đưa cho Ôn Niệm Nam.
"Hôm qua anh đột ngột ngất xỉu khiến em sợ chết khϊếp. Bác sĩ nói rằng anh ngất xỉu vì thay đổi tâm trạng quá nhiều."
Ôn Niệm Nam không có nhận lấy chén nước, vội vàng hỏi: "Anh ấy hiện tại thế nào? Anh ấy đang ở đâu?"
Cố Lâm đưa Ôn Niệm Nam đi phòng hồi sức ICU, đứng ở cửa không đi vào, nói: "Anh ấy vẫn còn hôn mê, Nguyên Phong, tôi đi tìm bác sĩ,
lát nữa bác sĩ sẽ đến."
Ôn Niệm Nam mở cửa bước vào, người trên giường đã tái nhợt bất tỉnh, anh chỉ có thể phải dựa vào máy thở để thở một cách yếu ớt. Âm thanh nhỏ giọt của các dụng cụ trong khu vực im lặng rất rõ ràng.
"Ngôn Sanh ..."
Người này... đã cứu anh hai lần bên mép vách núi, và không ngần ngại đỡ đạn cho anh khi anh bị nhắm vào họng súng.
Ôn Niệm Nam bước đến bên giường siết chặt tay Cố Ngôn Sanh, run rẩy nói: "Cố Ngôn Sanh...em sẽ đợi anh, em sẽ đợi anh hồi phục, anh phải mau khỏe lại, được không? Anh nói rằng anh muốn gửi cho em hoa hướng dương mỗi ngày? Anh không được thất hứa..."
Hóa ra những gì bác sĩ Lý nói là đúng: Chỉ khi những thứ bạn yêu thương mất đi, bạn mới tỉnh ngộ và hiểu được những nút thắt mà bạn không thể buông bỏ.
Chu Nguyên Phong bước vào với bác sĩ, thấy Ôn Niệm Nam cũng giật mình nói: "Niệm Nam, cậu thế nào rồi?"
Ôn Niệm Nam lắc đầu và nhìn bác sĩ một cách lo lắng: "Bác sĩ, có phải anh ấy đã thoát khỏi cơn nguy hiểm rồi."
"Viên đạn của bệnh nhân đã được gắp ra ngoài, nhưng vết thương rất gần tim, nếu mà vào tim gần hơn một chút thì... tình hình hiện tại vẫn rất nguy hiểm. Còn phụ thuộc vào việc liệu anh ta có thể tỉnh lại trong 48 giờ tới hay không."
Ôn Niệm Nam cúi đầu tuyệt vọng với đôi mắt đỏ hoe, run rẩy nói: "Cái gì…"
Không có phản ứng gì cho đến khi bác sĩ rời khỏi Ôn Niệm Nam, bàn tay đang nắm giữ Cố Ngôn Sanh đang run rẩy.
Chu Nguyên Phong nhìn Ôn Niệm Nam đang tuyệt vọng, thở dài: "Niệm Nam, đi nghỉ ngơi đi, thân thể của cậu vẫn không tốt, tôi ở đây trông cho."
Ôn Niệm Nam quay đầu nhìn về phía Cố Ngôn Sanh đang bất tỉnh, nghẹn ngào nói: "Không, tôi muốn ở cùng anh ấy. Anh ấy, giống như ... anh ấy muốn tôi bên cạnh, tôi sẽ không rời khỏi anh ấy."
Suốt hai ngày, Ôn Niệm Nam ở bên giường cùng Cố Ngôn Sanh không rời.
Ôn Niệm Nam đọc nhật ký thời trung học của Cố Ngôn Sanh, chơi đi chơi lại bài hát WE yêu thích của Cố Ngôn Sanh, hai bàn tay hai người nắm chặt vào nhau.
Hai giờ sáng, chuông báo thức vang lên, Ôn Niệm Nam nhìn bác sĩ và y tá đi vào, cắm nhiều kim và dụng cụ vào cơ thể của Cố Ngôn Sanh, tim anh run lên.
"Cố lên...Làm ơn đi Cố Ngôn Sanh..."
Hóa ra 48 giờ trôi qua mà từng phút từng giây lại khó khăn đến vậy, Ôn Niệm Nam hai mắt đỏ ngầu, cứ nhìn chằm chằm vào cây đàn.
Nước mắt của Ôn Niệm Nam đã rơi ngay lập tức sau khi bác sĩ thông báo rằng Cố Ngôn Sanh đã qua cơn nguy kịch.
Cố Ngôn Sanh hỗ trợ bác sĩ.
...
Chu Nguyên Phong thở phào nhẹ nhõm sau khi Cố Ngôn Sanh cuối cùng đã qua cơn nguy kịch, Cố Lâm nói với anh rằng đã gọi cho Lục Vân.
Sau khi ra khỏi khu của Cố Ngôn Sanh, anh đi thang máy xuống tầng dưới và vào một phòng khác.
"A Hiên." Chu Nguyên Phong bước tới, nắm tay Đường Luân Hiên, mà Đường Luân Hiên cũng không có cự tuyệt.
"Đường Sóc thế nào?"
Đường Luân Hiên đỡ kính, mệt mỏi nói: "Anh ấy còn chưa tỉnh. Bác sĩ nói anh ấy chỉ bị chấn thương, không nên hôn mê lâu như vậy."
Trên giường bện Đường Sóc dường như đã chìm vào giấc ngủ, bác sĩ không thể tìm ra nguyên nhân của hôn mê sau khi kiểm tra.
Xe cấp cứu đã đưa Cố Ngôn Sanh đến bệnh viện vào ngày bị tai nạn, Đường Sóc không muốn lên xe cấp cứu nên chỉ ngồi một mình bên cạnh vách núi phát ngốc, không phản ứng gì.
Cho đến khi mọi người rời đi, chỉ còn lại Mộ Bắc Dật và Đường Sóc.
Không ai biết Đường Sóc đã nói gì với Mộ Bắc Dật ở rìa vách núi, cho đến tối, Mộ Bắc Dật đưa đường Sóc đến bệnh viện, và anh ta biến mất sau khi đưa anh ấy cho bệnh viện.
Đường Sóc nói rằng anh ấy rất buồn ngủ và muốn ngủ, đến bây giờ anh ấy vẫn chưa tỉnh dậy sau khi nhắm mắt.
Chu Nguyên Phong xoa đầu Đường Luân Hiên, nhẹ giọng nói: "Anh ấy sẽ ổn thôi, A Sanh còn thoát khỏi nguy hiểm từ bị bắn, Đường Sóc sẽ không có việc gì."
Đường Luân Hiên đột nhiên nghĩ đến một cái gì đó và nắm lấy tay Chu Nguyên Phong. Lo lắng nói : "Là bởi vì loại thuốc đó sao? Đó là lý do tại sao anh ấy hôn mê lâu như vậy..."
"Thuốc?"
Chu Nguyên Phong đập trong đầu, nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, trong mắt hiện lên vẻ không tin.
Anh nhớ rằng Cố Ngôn Sanh...cũng đã tiêm loại thuốc đó.
...
Lục Vân sau khi trở về cũng không có đi xem Cố Ngôn Sanh, mà đến văn phòng sau khi hỏi bác sĩ về tình hình, không đến phòng khám cho đến khi buổi tối.
Sau khi dặn dò Chu Nguyên Phong chăm sóc tốt cho Ôn Niệm Nam, anh trở lại công ty tạm thời xử lí tập đoàn Cố thị.
Cố Ngôn Sanh đã hôn mê 9 ngày. Ôn Niệm Nam chơi piano cho anh nghe mỗi ngày và trò chuyện với anh về bản nhạc mà anh ấy đã viết.
Nhưng khi Cố Ngôn Sanh hôn mê ngày càng lâu, trái tim của Ôn Niệm Nam sụp đổ.
Bác sĩ nói rằng anh ấy đang hồi phục vết thương rất tốt và lẽ ra anh ấy đã tỉnh dậy từ lâu, không thể tìm ra nguyên nhân dẫn đến hôn mê.
Chu Nguyên Phong đứng ngoài cửa lo lắng nhìn Ôn Niệm Nam, trong mắt hiện lên một tia chua xót.
Anh ta nên nói với Ôn Niệm Nam như thế nào là do loại thuốc đó ...
Buổi tối Lục Vân tới, Chu Nguyên Phong cuối cùng quyết định nói cho Lục Vân biết.
"Cậu đang nói cái gì! Thuốc mất trí nhớ?" Lục Vân đột nhiên đứng lên, kinh ngạc nhìn Chu Nguyên Phong.
Ôn Niệm Nam lập tức sững sờ, nghĩ đến lọ thuốc kia...
Chu Nguyên Phong thở dài: "Đúng vậy, lúc đó rất lộn xộn, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Chúng tôi đã quên ... Quên mất việc A Sanh bị tiêm thuốc rồi." Cho nên anh mới hôn mê lâu như vậy. "
Ôn Niệm Nam đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng, anh nói: "Nhà họ Mộ nhất định có thuốc giải. Cậu có thể đi ... lấy thuốc giải trong nhà họ Mộ..."
Lục Vân liếc nhìn Cố Ngôn Sanh, mệt mỏi nói: "Vô dụng, tôi đã từng nghe nói đến loại thuốc này. Sẽ khiến người ta hôn mê, sau khi tỉnh lại sẽ mất trí nhớ. Không có thuốc giải. Thuốc của Mộ gia chưa bao giờ làm thuốc giải."
"Nhưng Mộ Bắc Dật cũng bị tiêm, Mộ Diệp chắc chắn sẽ tìm thuốc cho con trai mình!"
Ôn Niệm Nam siết chặt tay, trong lòng càng ngày càng hoảng sợ.
Cố Ngôn Sanh sẽ mất hết ký ức… sẽ không nhớ đến anh…
"Ngày mai tôi sẽ đến nước Z hẹn với Mộ Diệp, nếu con trai ông ta bị tiêm thuốc, chắc ông ta đang lo lắng chuẩn bị thuốc giải ngay bây giờ."
…
Bên ngoài trời rạng sáng, nằm ở bên giường bệnh Ôn Niệm Nam chậm rãi mở mắt tỉnh lại.
Nhìn Cố Ngôn Sanh vẫn đang hôn mê, trong mắt thoáng qua một tia buồn bã, đột nhiên anh cảm nhận được bàn tay mình đang bị ai nắm chặt.
"Tay anh ấy đang động ..."
Ôn Niệm Nam quay đầu nhìn người trên giường bệnh, hàng mi cong khẽ run rẩy mở mắt ra.
Ôn Niệm Nam đôi mắt lập tức đỏ lên, Anh cười nói: "Thật tốt quá, tốt quá...anh rốt cuộc ..."
Sau khi dừng lại, Ôn Nam Nam sững người, Cố Ngôn Sanh nhìn anh với vẻ kỳ quái cùng nghi hoặc trong mắt.
Thuốc đó thực sự có tác dụng...