Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 223: Giải quyết nhu cầu sinh lí

Editor: Dâu + Trà My

Cố Ngôn Sanh đưa tay lên bóp tai Ôn Niệm Nam, rồi từ từ chạm vào cổ anh.

Ôn Niệm Nam ánh mắt khẽ đảo qua chặn khăn tắm trên người định trốn, nhưng lại bị Cố Ngôn Sanh giữ chặt tay.

“Em không được phép giấu giếm, em đã nói chúng ta là người yêu của nhau, em có thể làm chuyện này.”

Cố Ngôn Sanh nắm tay Ôn Niệm Nam áp vào mặt mình, nói: “Tất cả những gì em nói đều nghe tôi…”

Tay cậu đột nhiên run lên, nắm chặt khăn tắm.

Cậu rõ ràng cảm giác được bàn tay trên cổ mình chậm rãi trượt xuống sống lưng, dừng một chút, lại rơi xuống thắt lưng.

Ôn Niệm Nam căng thẳng không dám nhúc nhích, đột nhiên bị Cố Ngôn Sanh ôm vào trong vòng tay.

Thân thể lập tức run lên, cậu run rẩy nói: “Anh… anh làm gì vậy?”

Cố Ngôn Sanh sững sờ nhìn vòng eo trắng nõn và mềm mại, dừng một chút rồi mới lên tiếng, “Tôi .. . giúp em tắm được không? ”

“Em … em tắm xong rồi. ”

Ôn Niệm Nam xoay người định thoát ra ngoài, đột nhiên cửa phòng tắm bị Cố Ngôn Sanh đóng lại.

Ôn Niệm Nam bị động tác đột ngột của anh làm cho choáng váng, cậu nhanh chóng nói: "Cố Ngôn Sanh, đợi đã ... Em, em đã tắm xong, em đã rửa sạch rồi, em muốn ra ngoài ..."

Cố Ngôn Sanh nhìn vòi hoa sen. Phía sau Ôn Niệm Nam, giơ tay ấn ra sữa tắm bôi lên người cậu.

Ôn Niệm Nam ngơ ngác nhìn sữa tắm trên người mình, sửng sốt nói: "Em đã tắm sạch sẽ hết rồi, em vẫn ..."

"Nhìn đi, Em còn chưa tắm rửa sạch sẽ. Tôi giúp em lau, sạch, bọt. ”

Cố Ngôn Sanh cầm lấy vòi phun, bên dưới bật công tắc vòi hoa sen lên, nước ấm lập tức phun lên hai người bọn họ, áo sơ mi của Cố Ngôn Sanh cũng ướt đẫm.

Ôn Niệm Nam nhìn chằm chằm quần áo ướt đẫm của Cố Ngôn Sanh, nhỏ giọng nói: "Quần áo của anh đều ướt hết rồi. Em đã giặt rồi. Em nên giặt trước..."

“Em không được phép đi, bọt nước trên người còn chưa được lau sạch.” Cố Ngôn Sanh đột nhiên cởi cúc áo sơ mi của anh ra.

Nhìn Cố Ngôn Sanh đang để ngực trần mà vô tội nhìn chằm chằm thân thể của mình, Ôn NiệmNam trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, giả bộ bình tĩnh nói: “Được rồi… vậy thì… vậy em sẽ rửa sạch bọt mép.”

Cố Ngôn Sanh nhẹ nhàng bôi sữa tắm lên người cậu, vuốt ve, nước rửa sạch sữa tắm màu trắng.

Khi Cố Ngôn Sanh nhìn làn nước và bọt trắng đang trượt xuống eo của Ôn Niệm Nam, hơi thở của anh đột nhiên nghẹn lại và ánh mắt anh thay đổi.

Bàn tay chậm rãi chạm vào vòng eo mềm mại đang bị Ngôn Sanh nắm chặt rồi bước đi, bàn tay cứng rắn kia, thân thể Ôn Niệm Nam đột nhiên run lên.

Không khí mơ hồ trong phòng tắm tiếp tục dâng lên,Cố Ngôn Sanh nhìn Ôn Niệm Nam đầu tóc ướt sũng, càng thêm đáng thương, đôi mắt hơi đỏ bừng, Cố Ngôn Sanh chỉ cảm thấy đầu óc mình đập loạn.

Hơi thở ấm áp mà Ôn Niệm Nam thở ra tràn vào l*иg ngực, ngứa ngáy, như cào xé trái tim anh.

Đối với Cố Ngôn Sanh, người mất trí nhớ không biết làm sao chịu nổi, Ôn Niệm Nam không biết mình quyến rũ đến mức nào, khiến anh muốn bắt nạt.

"Niệm Niệm… Tôi muốn hôn em.”

Ôn Niệm Nam thân thể cứng đờ, ánh mắt né tránh: “Chờ đã.”

Mặc kệ Ôn Niệm Nam phản kháng, Cố Ngôn Sanh đột nhiên tiến lên hôn Ôn Niệm Nam, nước vòi hoa sen chảy vào, hai người môi anh lại chảy xuống từ khóe miệng.

"Ưm ..."

Cố Ngôn Sanh cảm thấy nóng ran khi chạm vào cơ thể mình, khiến cậu như bị điện giật, cảm giác có dòng điện lan truyền khắp cơ thể ngay lập tức.

Cố Ngôn Sanh buông đôi môi mềm mại của Ôn Niệm Nam, hôn lên chiếc cổ mẫn cảm của cậu, sau đó ghé vào lỗ tai hôn nhẹ, phả ra một luồng hơi nóng.

"Hừ ..." Ôn Niệm Nam run rẩy đưa tay lên che lỗ tai, khẽ kêu một tiếng.

Đột nhiên, Cố Ngôn Sanh nhúc nhích buông Ôn Niệm Nam ra, cậu thở hổn hển nhẹ lùi lại một bước, sau khi thoát ra liền nhanh chóng đem áo choàng tắm bên người mặc vào.

Ôn Niệm Nam đỏ mặt nhìn Cố Ngôn Sanh, nhưng phát hiện vẻ mặt của anh có chút mất tự nhiên, đóng băng tại chỗ.

“Anh… đầu lại chóng mặt à?” Ôn Niệm Nam nghĩ là do thuốc, lo lắng bước nhanh về phía trước.

Cậu nhìn thấy Cố Ngôn Sanh đột nhiên quỳ xuống để che giấu điều gì đó, ánh mắt anh ngẩn ra: "Anh ... anh hình như có gì đó không ổn hay không thoải mái."

"Anh sao vậy? Có chuyện gì ..." Ôn Niệm Nam nhìn chằm chằm nói, ngây người trước thứ mà Cố Ngôn Sanh đang dùng tay che lại. Vị trí, mặt anh đỏ bừng và tránh xa tầm mắt.

Thân thể của Cố Ngôn Sanh có phản ứng ... Thấy Ôn Niệm Nam không để ý đến mình, Cố Ngôn Sanh đột nhiên đứng dậy đi về phía trước ôm lấy Ôn Niệm Nam, tức giận nói: “Tôi rất khó chịu, sao em không quan tâm đến tôi?”

Ôn Niệm Nam cảm thấy Cố Ngôn Sanh hai chân xuyên qua quần áo, chống lại vật cứng của anh ấy, vội vàng né tránh nói: “Buông… buông ra, Cố Ngôn Sanh … Đừng gần như vậy với em.”

Cố Ngôn Sanh thấy Ôn Niệm Nam đang chống cự, liền nói bực bội: "Tại sao tôi không thể đến gần em? Niệm Niệm. Tôi cảm thấy rất khó chịu.

" Anh ... anh đáng phải khó chịu, ai bảo anh nhìn thấy em đi vào! " để lại, nhưng đã được giữ bởi Cố Ngôn Sanh.

Cố Ngôn Sanh siết chặt tay Ôn Niệm Nam không cho Ôn Niệm Nam rời đi, khàn giọng nói : “Niệm Niệm, em giúp tôi với, tôi rất khó chịu.”

Khuôn mặt của Ôn Niệm Nam đỏ bừng, ngạc nhiên: “Làm sao em, ... giúp anh được ... anh tự giải quyết. "

Cố Ngôn Sanh để bản thân giúp anh? Làm thế nào để giúp đỡ?

Ai biết Cố Ngôn Sanh cúi đầu liếc nhìn, cau mày khó chịu: "Làm sao giải quyết? Tôi sẽ không."

Ôn Niệm Nam cảm thấy mặt nóng bừng, đang cùng Cố Ngôn Sanh thảo luận vấn đề này, anh ấy đã quên tất cả các kiến

thức sinh lý học.

Ôn Niệm Nam nhìn xuống chỗ phình ra giữa hai chân Cố Ngôn Sanh, nhanh chóng tránh khỏi tầm mắt của anh ấy, nói: “Nếu anh không kìm lại, em… em sẽ không giúp anh.”

Vẻ mặt của Cố Ngôn Sanh càng lúc càng trầm, thì thầm: "Vậy thì tôi tìm bác Từ giúp tôi, dì Lan biết phải làm thế nào."

Cố Ngôn Sanh với bộ ngực trần đang đi ra cửa, và Ôn Niệm Nam vội vàng ngăn anh lại.

“Dừng lại!”

Cố Ngôn Sanh quay đầu lại, nhìn Ôn Niệm Nam đau lòng, Ôn Niệm Nam cúi đầu, đỏ cả tai nói: “Anh chờ, em sẽ ra ngoài một lát.”

Nếu Cố Ngôn Sanh thực sự được phép chạy tới Dì Lan và hỏi loại câu hỏi này, không chỉ bác Từ ngay cả những người khác sẽ hoảng sợ, người ta ước tính rằng Cố Ngôn Sanh sẽ rất mất mặt khi anh nhớ lại.

...

Ôn Niệm Nam ở trong phòng cầm điện thoại di động đi tới trước giường, trong mắt tràn đầy lo lắng.

“Cái này… em dạy thế nào?”

Sau khi do dự nhìn điện thoại, Ôn Niệm Nam bấm số của Chu Nguyên Phong.

Chu Nguyên Phong đang xem tài liệu ở nhà, đột nhiên nhận được điện thoại của Ôn Niệm Nam: “Này, Niêm Niệm bị làm sao vậy?” Ôn Niệm Nam mở miệng nhưng không phát ra tiếng, cậu không biết phải nói thế nào với Chu Nguyên Phong.

Nghe thấy tiếng nước truyền ra từ phòng tắm, Ôn Niệm Nam bất lực nói: “Nguyên Phong, anh… anh có loại video đó không?”

Chu Nguyên Phong tự hỏi: “Video gì?”

“Là… loại đó Đoạn video mà các chàng trai xem. "

Chu Nguyên Phong nhất thời hiểu ra điều gì đó, cười đùa: "Các cậu muốn thứ đó làm gì? Cố Ngôn Sanh còn không biết chuyện này sao? Chẳng lẽ anh ta không thể sao?"

" Anh ... gửi cho tôi,...không là cho Cố Ngôn Sanh. "

Ôn Niệm Nam mở máy lên, thấy một vài đoạn video do Chu Nguyên Phong gửi, xem qua rồi nhanh chóng đóng lại, đứng dậy và đi vệ sinh.

Cố Ngôn Sanh trong phòng tắm ngồi trên mặt đất ướt sũng nước, ánh mắt say mê, thở hổn hển nhìn Ôn Niệm Nam.

Ôn Niệm Nam tắt vòi hoa sen đưa điện thoại cho anh, lỗ tai đỏ bừng nói: "Anh xem những đoạn phim này sẽ biết làm sao. Em...... em xuống lầu uống nước trước, anh từ từ học."

Cố Ngôn Sanh vươn tay nghi hoặc cầm lấy điện thoại, vừa định hỏi Ôn Niệm Nam tại sao không giúp mình, chỉ là nhìn cánh cửa bị đóng lại một cái.

“Video?”

Ôn Niệm Nam dường như đã quên mất một điều, Cố Ngôn Sanh vốn chỉ nhìn những hành động trong phim thần tượng mà học làm, lại đang xem một bộ phim lớn hơn nhiều so với phim thần tượng

...

Phim ...... Dì Lan đang xem những bản hit mới nhất trong phòng khách, vừa xem phim thần tượng vừa nói chuyện với bác Từ bên lề.

Cả hai nhìn lại khi nghe thấy tiếng bước chân, thấy Ôn Niệm Nam đã xuống và bước tới.

"Phu...cậu Ôn? Sao mặt cậu đỏ như vậy? Có phải sốt không? Trong bếp có thuốc. Tôi đi lấy ..."

Dì Lan bị bác Từ chặn lại chưa kịp nói xong, bác Từ đã dừng lại nhìn bà với đôi mắt khó hiểu.

Bác Từ liếc nhìn lên lầu, cười đầy ẩn ý nói:

“Cậu xuống uống nước à?”

Ôn Niệm Nam mất tự nhiên nói: “Ừ…”

Dì Lan đưa bác Từ trở lại phòng khách, tiếp tục xem phim truyền hình. Bác Từ đang nhìn Ôn Niệm Nam đang uống nước cách đó không xa, cười lắc đầu.

Ôn Niệm Nam đang đứng bên bàn cầm cốc hơi sững sờ, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi trong phòng tắm, lỗ tai lập tức đỏ bừng.

Dì Lan cũng thấy cậu sững sờ nhìn chằm chằm vào tivi, với một nụ cười: "Cậu Ôn, cậu cũng thích xem chương trình đó?"

Ôn Niệm Nam ngạc nhiên một lúc: "? Ah ...thích."

"Cậu không trở về, tiên sinh không quấy rầy cậu sao? "

Ánh mắt Ôn Niệm Nam khẽ đảo qua không biết phải nói gì. Bác Từ đột nhiên nói:"Cậu Ôn cũng qua đây xem TV với chúng tôi. Tôi đi lấy đồ ăn nhẹ với trà. ”

Ôn Niệm Nam đi tới sô pha ngồi xuống, nhìn xem TV ngẩn người, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn lên lầu.

“Cậu Ôn, có bánh quy dâu tây.”

“Cảm ơn bác Từ.”

Bác Từ cười lắc đầu, nhìn thấy con mã tấu trên cổ Ôn Niệm Nam liền đoán rằng anh đang trốn cậu chủ.

Nghĩ đến lần trước nhìn thấy cơ thể Cố Ngôn Sanh có phản ứng, tôi đành chịu đi vào phòng khách tắm nước lạnh, xem ra sau lần mất trí nhớ này tôi đã không chịu đựng được nữa.

Ôn Niệm Nam ở trong phòng khách hồi lâu, dì Lan đã buồn ngủ đi vào, bác Từ ngồi cùng.

Anh dụi mắt, đi lên lầu cho đến khi mắt buồn ngủ quá mới mở ra.

Anh đứng ở cửa dừng một hồi lâu, mới thở phào nhẹ nhõm khi trong cửa không có tiếng động, chậm rãi mở cửa đi vào.

Ôn Niệm Nam đóng cửa lại dụi mắt chuẩn bị đi ngủ, nhưng lại bị người phía sau đột nhiên ôm vào trong lòng.

“Nghe nói em đứng ở cửa rất lâu, em trốn tôi sao?”