Dịch giả: Tiểu Băng
Chủ nhiệm Lớp Một năm nhất, chính là tỷ tỷ ruột của Diệp Anh Dung, đã từng bị Vũ Trường Không từ chối, Diệp Anh Ngọc.
Diệp Anh Ngọc khẽ gật đầu với cô, mắt vô thức nhìn ngay vào Vũ Trường Không, ánh mắt rất phức tạp.
Mấy hôm trước trận chiến giữa Vũ Trường Không và Quang Tiêu cô cũng nhìn thấy, để lại trong đầu cô ấn tượng rất sâu sắc.
Nhưng chuyện ấy lại chẳng là gì với Vũ Trường Không. Ta có chỗ nào không xứng với ngươi?
Vũ Trường Không, ngươi hãy đợi đó, hôm nay ta sẽ cho ngươi phải mất hết mặt mũi, dẫm nát sự cao ngạo của ngươi.
Vũ Trường Không tựa hồ cảm nhận được có người nhìn mình, theo bản năng nhìn qua bên kia sân, Diệp Anh Ngọc tuy rất hận hắn, nhưng thấy hắn nhìn tới, thì mặt cô đổi ngay tức khắc, cô ưỡn ngực, muốn phô ra những gì đẹp nhất.
Nhưng mà…
Hắn nhìn như thế là thế nào?
Diệp Anh Ngọc cực kỳ phẫn nộ.
Vì khi nhìn thấy cô, ánh mắt Vũ Trường Không không hề dừng lại chút nào, cũng không hiện ra cảm xúc nào đặc biệt, nó lướt qua như nhìn thấy một thứ bình thường mà thôi.
Khốn kiếp! Tên chết tiệt, vẫn khốn kiếp như vậy.
Diệp Anh Dung nhìn nét mặt tỷ tỷ, hiểu ngay mọi việc đã hỏng. Cô hiểu cái tính mắt cao hơn đầu của tỷ tỷ.
Từ nhỏ tỷ tỷ cô đã được gọi là thiên tài, nhưng sau khi thi rớt vào Sử Lai Khắc Học Viện, cô đã bị đả kích rất lớn, dẫn tới tính tình hơi thay đổi. Thế nên sau khi cộng thêm việc tỏ tình bị Vũ Trường Không cự tuyệt, cô mới trở thành như bây giờ.
Nhưng mà, tỷ tỷ, ngươi có biết, dù ngươi có làm gì đi chăng nữa thì cũng chỉ là vô ích, trong mắt người nam nhân kia, chúng ta không là gì cả, nói trắng ra, thì chúng ta và hắn không phải là cùng một tầng lớp với nhau, ngươi có làm gì, cũng phí công thôi!
Những lời này, Diệp Anh Dung đương nhiên không dám nói với tỷ tỷ, nói ra, chắc chắn Diệp Anh Ngọc sẽ nổi điên.
“Dương Tử, dạy dỗ bọn chúng cho ra hồn cho ta.” Diệp Anh Ngọc quay người lại, dữ dằn nói với thiếu niên trầm ổn sau lưng.
“Vâng, lão sư.” Mắt Dương Tử lóe sáng, nhưng nhanh chóng trở lại trạng thái trầm ổn.
Long Hằng Húc đã đi tới sân đấu. Hắn gật đầu chào chủ nhiệm hai lớp, mới lớn tiếng nói: “Do bão, nên cuộc đấu này đã bị hoãn. Hôm nay chúng ta diễn ra trận thi đấu lên lớp thứ tư, Lớp Năm đấu với Lớp Một. Lớp Năm, Vũ lão sư, hôm nay các ngươi mấy người ra đấu?”
Trong lòng Long Hằng Húc rất phức tạp, thật lòng, hắn đương nhiên muốn Lớp Năm thua trận, vì nếu để con ngựa đen này tiếp tục chiến thắng, hắn sẽ rất mất mặt với thầy hiệu trưởng vì đã phân lớp sai!
Học viện nhất định sẽ chất vấn, hắn chia lớp như thế nào, mà để Lớp Năm năm nhất nhiều người giỏi như vậy, tuy việc này có liên quan tới sự dạy dỗ của Vũ Trường Không, nhưng hắn vẫn phải chịu trách nhiệm về việc đã phân lớp sai!
Nhưng, thực lực cường hãn Vũ Trường Không biểu hiện hôm đó đã giúp hắn hóa giải quẫn cảnh, ít nhất hắn cũng có cớ, đổ thừa cho Vũ Trường Không có khả năng dạy học quá giỏi, giờ chuyện này ai cũng biết mà. Địa vị của Vũ lão sư hiện giờ trong lãnh đạo học viện là rất cao đó a!
Có một cường giả như hắn tọa trấn, đối với Đông Hải Học Viện là một chuyện rất rất tốt.
Học viện của những thành phố lớn cạnh tranh rất kịch liệt, nhất là những học viện trung cấp có quy mô lớn, nhiệm vụ chính của bên hệ cao cấp, là giành chiến thắng trong những giải đấu giữa các học viện. Học viện có thanh danh càng lớn thì sẽ càng thu hút được học viên giỏi, cứ thế mà tuần hoàn.
Cho nên, sau chuyện hôm đó, Long Hằng Húc không dám đắc tội Vũ Trường Không nữa.
“Lớp chúng ta hôm nay xuất chiến…” Vũ Trường Không vừa định nói hai người thì phía sau Lớp Năm vang tới một giọng nói.
“Vũ lão sư, chờ ta với.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tạ Giải và Cổ Nguyệt vừa sợ hãi vừa vui mừng.
Đám học viên rẽ ra mở lối, Đường Vũ Lân phong trần mệt mỏi chạy lên.
Bộ dáng của hắn rất kinh dị, tóc tai rối bời, mặt mày tái nhợt, khí tức rất không ổn định.
“Ngươi chạy đi đâu thế hả, sao bây giờ mới tới?” Tạ Giải tức giận hỏi.
Đường Vũ Lân cười khổ: “Một lời khó nói hết, đấu xong rồi nói sau. Vũ lão sư, ta có thể xuất chiến.”
Vũ Trường Không mặt lạnh tanh nhìn nó, gật đầu, sau đó mới nói với Long Hằng Húc: “Lớp chúng ta xuất chiến ba người.”
Long Hằng Húc nói: “Lớp Một năm nhất mời ba người ra chiến.”
Diệp Anh Ngọc ngẩng đầu lên, “Được.”
Long Hằng Húc nói: “Học viên dự thi vào trận.”
Cổ Nguyệt tiến tới bên cạnh Đường Vũ Lân, hỏi nhỏ: “Ngươi ổn không? Có sao không?” khí tức của Đường Vũ Lân hiện giờ rất quái dị.
“Không sao cả.” Đường Vũ Lân mỉm cười tự tin.
Cổ Nguyệt gật đầu, “Vậy chúng ta cùng cố gắng lên.”
Đường Vũ Lân vẫn đi giữa, Tạ Giải và Cổ Nguyệt đi hai bên phía sau, ba người đi lên sân đấu.
Ba học viên Lớp Một cũng đã tới.
“Ta là Trương Dương Tử.” thiếu niên trầm ổn đứng giữa bình tĩnh nói.
“Vi Tiểu Phong, chúng ta biết nhau rồi.” Vi Tiểu Phong đưa tay phải ra, giơ ngón cái lên, sau đó từ từ xoay ngón tay chúc xuống dưới, làm dấu hiệu kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Ngươi!” Tạ Giải giận dữ, muốn nhào lên, bị Đường Vũ Lân nắm vai kéo lại.
Tạ Giải kinh ngạc nhìn nó, ô, cái tên này, hình như khỏe hơn a!
“Vương Kim Tỷ.” học viên gầy nhẳng còn lại lên tiếng.
Đường Vũ Lân nói: “Lớp Năm năm nhất, Đường Vũ Lân.”
“Cổ Nguyệt.”
“Tạ Giải!” Tạ Giải trong nhìn chằm chằm Vi Tiểu Phong.
Long Hằng Húc thấy hai bên nồng mùi thuốc súng thì nhíu mày, “Ta nhấn mạnh nhé, đây là thi đấu trong học viện, đấu tới điểm là phải dừng, phân thắng bại, không cho phép cố ý tổn thương đối thủ, nếu không, học viện tăng mức xử phạt.”
“Vâng!” Sáu người cùng đáp.
“Tốt, trận đấu chuẩn bị, hai bên lùi lại.”
“Bắt đầu!”
Vi Tiểu Phong và Tạ Giải hầu như cùng lúc xông ra ngoài. Hai đứa đã sớm không vừa mắt nhau, không chịu được nữa.
Dưới chân Vi Tiểu Phong hiện ra hai cái hồn hoàn màu vàng, trên người có một luồng thanh quang lập loè, trên bờ vai xuất hiện một con rắn nhỏ màu xanh.
So với tiểu xà Kim Quang của Đường Vũ Lân, con rắn này khác hẳn. Nó rực một màu xanh biếc, trên lưng có một cặp cánh trong suốt cũng màu xanh, thể hình nhỏ, nhưng khí tức hết sức cường hãn.
Cơ thể Vi Tiểu Phong mềm mại hẳn đi, trên làn da hiện ra một tầng màu xanh nhàn nhạt.
Hồn Linh của Vi Tiểu Phong là Thanh Ảnh Xà trăm năm, tốn rất nhiều công sức và tiền cửa mới có được, cực kì phù hợp với hắn, vì Võ Hồn của hắn cũng chính là Thanh Ảnh Xà, nên sau khi dung hợp thành công, tu vi của hắn tăng lên như diều gặp gió, chỉ trong thời gian ngắn đã nhảy từ Nhất Hoàn lên Nhị Hoàn.
Sau khi vượt qua cấp mười hai, tốc độ tăng tiến của hắn đã hạ xuống, tuy nhiên, Hồn Linh Thanh Ảnh Xà vẫn giúp hắn có được sức mạnh vượt xa bạn cùng lứa.
Vi Tiểu Phong là Chiến hồn sư hệ đánh nhanh, cơ thể khi di chuyển không ngừng lắc lư, tạo cảm giác rất hư ảo. Tuy tốc độ của hắn không nhanh bằng Tạ Giải nhưng lại có vẻ linh hoạt hơn.
Nhưng, Vi Tiểu Phong phải giật mình vì dưới chân Tạ Giải cũng xuất hiện hai cái hồn hoàn màu vàng, khí thế của Tạ Giải cũng tăng lên khủng khϊếp.