Tích Thu nhìn Đồng Tích Nghiên, nàng ta mặc bối tử màu xanh nhạt phối với làn váy thêu liễu xanh, đoan trang hào phóng, đôi mắt như trăng tròn trong veo và sáng ngời, đang mong đợi nhìn về phía Đại thái thái.
Đại thái thái quả nhiên thay đổi, không còn lạnh lùng như vừa rồi nữa, đôi mắt tràn đầy ý cười, cưng chiều nhìn nữ nhi của mình: “Đứa nhỏ này, may mà con có thể suy nghĩ nhiều như vậy.”
Ánh mắt Đồng Tích Nghiên lộ ra chút vui vẻ của tiểu hài tử sau khi được khen ngợi.
Tích Thu thấy Đại thái thái nở nụ cười, nàng biết mình đã đoán đúng ý Đại thái thái rồi, lén thêu tranh đem ra ngoài bán, với thủ đoạn của Đại thái thái không có khả năng không biết, nếu như trước kia bà ta không ngăn cản hiện tại càng không có khả năng nói toạc ra, nếu đồ vật trong khuê các bị lưu lạc ra bên ngoài, tiếng xấu không phải chỉ là thanh danh của một mình nàng, còn có cả Tứ tiểu thư, nữ nhi thân sinh của bà ta.
Thứ hai, bà ta là chủ mẫu, nếu để bị truyền ra ngoài thứ nữ ngày thường sống không được tốt, cũng gây tổn hại đến thanh danh tốt trước nay của bà ta.
Đại thái thái cười tủm tỉm nói chuyện với Đồng Tích Nghiên, dường như bên dưới cũng không có người đang quỳ chờ bà ta xử trí: “Tháng sau phụ thân con phải về kinh báo cáo công tác, Đại cô gia cũng đã nhờ người đi thu xếp, nhị thúc con ở Lại bộ cũng đi chào hỏi khắp nơi. Lần này, chiến tích khảo hạch của phụ thân con ưu tú, hẳn là có thể cao hơn một bậc.”
Cao hơn một bậc? Vậy là được lưu lại kinh thành rồi.
Đồng Tích Nghiên nghe xong mặt mày hớn hở, sắc mặt Đồng Tích Ngôn lại hơi có chút buồn bã.
Cái thai trong bụng Vương di nương liệu có thể thuận lợi sinh nở ở dưới mí mắt Đại thái thái hay không, nàng ta thật sự không nắm chắc.
Có điều nàng ta cũng đã lớn, sắp đến tuổi cập kê, chỉ cần nàng ta gả tốt, Đại thái thái cũng không thể làm khó Vương di nương.
Tích Thu cũng có suy nghĩ như vậy, nàng không chỉ quan tâm di nương mình, Thất đệ của nàng còn nhỏ, con đường phải đi sau này còn dài, việc nàng muốn làm thật sự còn rất nhiều, trước mắt những nha đầu này là nàng chậm rãi bồi dưỡng thành tâm phúc trong năm năm chung sống, cho dù như thế nào thì nàng cũng cần phải bảo vệ các nàng ấy chu toàn.
“Nương, Lục muội muội…” Đồng Tích Nghiên nhìn sắc mặt của Tích Thu không tốt, làm nũng đẩy đẩy Đại thái thái.
Lục muội muội tính cách ôn hoà, cũng không thích tỏ vẻ chơi trội, cũng rất kính trọng đích tỷ như nàng ta, biết nàng ta vào mùa xuân mỗi năm đều bị hắt hơi không ngừng, còn cố ý tra sách thuốc nói cho nàng ta phương pháp bảo dưỡng. So với Đồng Tích Ngôn kia, nàng ta đương nhiên càng hy vọng Tích Thu tốt hơn, huống hồ, địa vị các nàng ấy có khác, cho dù như thế nào cũng không thể vượt qua được mình.
Đại thái thái khẽ gật đầu, chuyển mắt nhìn về phía Tích Thu: “Phúc Quý từ nhỏ lớn lên trước mắt ta, người khác ta không biết nhưng tính tình của hắn thì ta rõ ràng nhất, tuyệt đối sẽ không làm chuyện không có chừng mực, về phần hai nha hoàn cãi nhau này, phạt mỗi người các ngươi năm trượng để giáo huấn, con mặc dù không phải do ta thân sinh nhưng cũng là chủ tử trong phủ, bọn hạ nhân nên quản giáo cũng không thể nương tay.”
“Nữ nhi ghi nhớ lời mẫu thân dạy bảo.” Đại thái thái mặc dù bá đạo nhưng quy củ nghiêm khắc, không để cho người khác vi phạm chút nào, nhưng thể diện của Đồng phủ vẫn là lớn nhất, cho nên nàng mới muốn làm lớn chuyện. Còn về Phúc Quý, mặc dù nàng chưa tiếp xúc qua, nhưng Lai Vượng gia làm việc từ trước tới nay khôn khéo, trong phủ cũng có thể diện, nhi tử của ông ấy sao có thể không biết nặng nhẹ như vậy.
Cho dù Đại thái thái truyền hắn vào, nàng tin tưởng Phúc Quý, càng tin tưởng Tư Lưu.
Tư Lưu mặt mày vui mừng, Đại thái thái có thể xử phạt như vậy đã là công bằng, đã là thoả đáng nhất rồi.
Đồng Tích Ngôn sốt ruột, nàng ta sai Thủy Hương làm nhiều việc như vậy, không phải là muốn cho Tích Thu mất mặt, bẻ gãy đi cánh tay của nàng ta, phá đi thanh danh của nàng ta. Nhưng Đại thái thái chẳng những không xử trí Tư Lưu, ngược lại còn không nói một câu nặng lời với Tích Thu, chẳng hề đề cập đến chuyện tự bán đồ thêu, đây hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của nàng ta: “Nhưng mà Lục muội muội lén…” Trong lòng nàng ta sốt ruột, nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị che lấp trong giọng nói của Tích Thu, Tích Thu nhìn ánh mắt rưng rưng của Tư Lưu, lạnh lùng nói: “Lời Thái thái nói ngươi phải nhớ cho thật kỹ, về sau nếu dám tái phạm, lắm mồm giống như mấy hạ nhân thô sử không quy củ, ta nhất định bẩm Đại thái thái đuổi ngươi đi.”
Tư Lưu vội vàng dập đầu tạ ơn, miệng liên tục nói cũng không dám nữa.
Ánh mắt Đồng Tích Nghiên sáng lên, cũng sáp đến trêu ghẹo: “Sáng mai ta sẽ cho người sao chép lời dạy bảo thường ngày của Đại thái thái, phân phát xuống để cho các nàng học thuộc, nếu như có người tái phạm, toàn bộ đuổi ra ngoài, tránh gây chuyện thị phi.”
Trong mắt Đại thái thái xẹt qua vẻ hài lòng, vỗ Đồng Tích Nghiên một cái: “Con khỉ con này, chỉ biết nịnh nọt nương”.
Giống như không có nhìn thấy sự khác thường của Đồng Tích Ngôn.