Phó Linh Lung nhìn
hắn, "Tối nay không ở chỗ này
sao?"
"Không cần đâu." Bị Phó Cảnh Ngộ giáo huấn một trận, hắn có muốn cũng
không nuốt trôi cục tức này.
Không thích loại cảm giác bị Phó Cảnh Ngộ ép đến sít sao như vậy.
"Cố Vũ Trạch."
Phó Linh Lung còn chưa kịp nói thêm gì
với hắn, hắn đã đi ra ngoài.
Phó Linh Lung đứng ở cạnh cửa, thấy hắn trực tiếp đem xe lái đi, đứng ở cửa
một hồi lâu.
Thật ra thì Phó Linh Lung
cũng biết, con trai mình muốn cái gì, cũng biết con trai không bỏ được cái gì.
Chẳng qua là, đã nhiều năm như vậy, hắn làm sao lại vẫn là không nghĩ thông đây?
Diệp Phồn Tinh nhìn
Phó Linh Lung, vốn muốn an ủi một chút, nhưng sau đó suy nghĩ một chút, vẫn nên kệ như vậy thì hơn.
Một số thời khắc, vì để cho mọi người đều
đẹp mặt, chị ấy
không đề cập tới, Diệp Phồn Tinh cũng không muốn nói.
Cô lên lầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng
Phó Cảnh Ngộ ra, nhìn thấy anh đang
đứng ở trước kệ sách, bả vai rất rộng, cho nên anh
mặc quần áo rất đẹp.
Anh Cầm sách trong tay, đang
liếc nhìn.
Diệp Phồn Tinh hỏi: "Anh
nói với Cố Vũ Trạch cái gì?"
Phó Cảnh Ngộ quay đầu lại nhìn cô một cái, bình tĩnh nói: "Không nói gì, nói vài chuyện của công ty thôi."
Diệp Phồn Tinh nhìn anh, không có lên tiếng.
Chuyện gì anh cũng
đều có
thói quen không nói rõ với cô, tự mình giải quyết.
Chuyện của Cố Vũ Trạch anh
xử lý, hẳn là rất quấn quít.
Dù sao, còn có chị
và bà Phó kẹp ở giữa, anh
đối với Cố Vũ Trạch cũng không thể quá mức.
Phó Cảnh Ngộ đem sách để xuống, thấy Diệp Phồn Tinh nhìn mình chằm chằm, hỏi: " Sao thế?"
"Không
làm sao, em đi chơi cùng
con trai đây." Diệp Phồn Tinh nói xong, liền đi ra ngoài.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô đi tới cửa, Diệp Phồn Tinh đang muốn mở cửa đi ra ngoài, kịp thời mở miệng ngăn cản cô, " Quay lại đây."
Diệp Phồn Tinh dừng bước lại, nhìn anh, lộ ra một nụ cười sáng lạng như
ánh mặt trời
, "Làm gì?"
" Ở cùng anh." Dựa vào cái gì để cho cô đi chơi
với tên đàn ông khác!
Vợ của anh
đương nhiên phải ở bên anh!