Trans: Bạch Tửu
Ngọc Châu nghe ra trong lời tỷ tỷ có ẩn giấu chuyện gì đó, liền hỏi: “Vì sao không thể đáp ứng?”
Tiêu phi thấp giọng nói: “Muội muội ở Nghiêu phủ, hẳn trong lòng cũng rõ huyền cơ bên trong đúng không? Nghiêu gia và Bạch gia tuy rằng ngoài mặt có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, hòa hợp êm ấm, nhưng kỳ thật vẫn có đấu đá lẫn nhau, chỉ là vẫn giữ ở mức cân bằng. Nghiêu gia từng trải qua việc Viên gia gặp tai họa, đối với những nhà quan chức trong triều quan trọng nhất là sự cân bằng. Muội hiện giờ cũng xem như là người sắp xuất giá vào Nghiêu gia, lại thay Bạch gia đứng ra nhận chuyện này, chẳng phải sẽ khiến cho Nghiêu phu nhân khó chịu sao?”
Ngọc Châu im lặng lắng nghe, hỏi: “Tỷ tỷ, chẳng lẽ chỉ vì những chuyện này sao?”
Tiêu phi nhìn muội muội của mình, trong lòng biết rõ nàng ấy lúc nào cũng thông minh nên có lẽ đã phát hiện ra manh mối nào đó, chỉ cười khổ nói: “Ở trong hoàng cung này, nếu như không có gia thế, không được sủng ái, thì tốt nhất nên nghĩ cách để có một cuộc sống nhàn hạ, khi ta nhàn hạ không có việc gì, thì thích đến trước mặt Thái Hậu bầu bạn với lão nhân gia, bà ấy thích nghe diễn kịch, tỷ từ quê nhà có học qua kinh kịch nên cũng xem như là có đất dụng võ… Ngày đó khi Bạch phu nhân ngỏ ý muốn xin ngọc thạch quý hiếm, ta cũng ở bên cạnh người… Tuy Thái Hậu tươi cười đáp ứng, nhưng ý cười kia cũng không hẳn là thật lòng...”
Nói đến lđây, trong lòng Ngọc Châu đều đã rõ ràng, nếu đáp ứng việc này, nàng chẳng những đắc tội với Nghiêu gia, mà quan trọng hơn là còn đắc tội với Thái Hậu.
Khi từ trong cung đi ra, Tiêu phi vẫn không yên tâm lắm, lại dặn dò một câu: “Hiện giờ thân phận muội có chút nhạy cảm, tình cảnh này so với lúc muội gả vào Vương gia Tây Bắc còn nguy hiểm hơn nhiều. Hiện tại Thái úy lại ở xa Kinh thành, nếu muội thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ hắn cũng khó lòng giúp đỡ, cho nên muội phải cẩn thận trong mọi chuyện, đừng mong lập công, quan trọng là không phạm lỗi.”
Ngọc Châu nghe xong, yên lặng gật đầu, sau khi tạm biệt tỷ tỷ, liền ra khỏi hoàng cung.
Hiện tại tạm thời nàng đang ở biệt viện ngoại thành mà Thái úy tặng, trong viện vẫn là những tôi tớ ban đầu, nghe đâu là dựa theo mệnh lệnh Thái úy để lại, ai cũng làm việc mà trước đây đã làm.
Phòng ngủ hiện tại của Ngọc Châu là gian phòng trước kia của Thái úy, còn gian phòng mà ban đầu nàng ở thì trước đây vài ngày, biệt viện đã tân trang lại trường đua ngựa, nên nơi đó giờ đây trở thành nơi của những người dạy cưỡi ngựa.
Ngọc Châu cũng không muốn tôi tớ của mình quá mệt nhọc, vì mình mà thu dọn phòng khác, nên quyết định ở lại đây. Chỉ là trong phòng này tràn ngập hơi thở nam tính và mỗi một đồ vật đều lưu lại dấu vết Thái úy. Ngọc Châu dạo quanh một vòng, đi đến nhìn bức thư pháp treo trên tường kia, đây là do Nhị thiếu tự tay viết, phía dưới còn có tên tự của Nghiêu Mộ Dã, nhìn hai chữ “Kính Đường” quen thuộc kia, Ngọc Châu cảm thấy trong lòng không được thoải mái, trước mặt lại hiện lên dáng vẻ trợn mắt phượng của Thái úy ngày ấy, trừng mắt nhìn chằm chằm mình, trong lòng không khỏi có chút phiền loạn.
Có điều hiện tại nàng biết rõ mình không nên phân tán tinh thần bởi vì cảm xúc nhàm chán này, điều quan trọng trước mắt chính là nàng phải tranh thủ đi đến Hộ Bộ cung cấp số định mức tiền bạc được cung ứng, nói cách khác, không bột đố gột nên hồ, không có tiền bạc, cửa hàng cũng không thể làm ăn suôn sẻ, càng không có cách nào ngang hàng với Cẩm Tú Ngọc Đường của Hồ Vạn Trù.
Cho nên, khi đến ngày đi Hộ Bộ báo dánh kia, Ngọc Châu thức dậy rất sớm, tự mình mang theo danh sách ngọc phẩm cùng các chi tiêu lớn nhỏ đi đến Hộ Bộ. Bởi vì đến quá sớm nên cửa nha môn Hộ Bộ còn chưa mở, chờ đến thật vất vả mới có nha dịch mở cửa, hỏi mới biết được, theo như thường lệ, hẳn là giữa trưa, sau khi các quan viên hạ triều, mới bắt đầu đi đến đây.
Đơn giản đây là lần đầu tiên nàng trúng cử hoàng thương, chưa hề có kinh nghiệm, nên nhất thời đến quá sớm. Vì thế nàng dứt khoát đem sổ sách mà mình mang theo giao cho người phụ trách cung cấp hoàng thương, rồi lấy số thứ tự đầu tiên.
Sau khi người phụ trách ghi thông tin vào danh sách, lại nghe nàng giới thiệu mình là Ngọc Châu, lập tức nét mặt tươi cười, nói: “Thì ra là Viên tiểu thư! Sáng sớm Bạch hầu gia đã dặn dò tiểu nhân, chăm sóc đến Viên tiểu thư nhiều hơn một chút, một lát nữa sẽ có một đám nam nhâm hoàng thương đến đây, Viên tiểu thư thật không nên chen chúc với những nam nhân đó, mời tiểu thư đến bên sương phòng chờ đợi, những danh sách cần điền thông tin tiểu nhân sẽ giúp tiểu thư điền.
Sau khi Ngọc Châu cảm tạ người phụ trách, liền ngồi trong sương phòng bên cạnh uống trà thơm.
Tuy rằng thời gian vẫn còn sớm, nhưng chỉ chốc lát liền từ từ hình thành đám đông, xem ra những hoàng thương khác mặc dù đã biết rõ giờ giấc, cũng không kìm được muốn đến sớm lấy số thứ tự, vì thế âm thanh của các thương nhân liền trở nên sôi nổi xếp hàng lấy số thứ tự, ghi thông tin vào danh sách. Một đám người đều cụp mi rũ mắt, cúi đầu khom lưng, trông cậy vào quan lại hi vọng có thể lấy số thứ tự nhỏ một chút, sớm được nhìn thấy quan viên chủ thẩm, phân cho số định mức tốt.
Ngọc Châu chờ một hồi, cũng không thấy người phụ trách đến đây đưa danh sách cho nàng, trong lòng có chút lo lắng, định tự mình ra hỏi thì lúc này, rèm châu bên cạnh cửa hơi rung động, một nam tử cao lớn mặc quan phục đi đến, Ngọc Châu vừa giương mắt nhìn, thì ra là Bạch thiếu mới hạ triều.
Ngọc Châu nhanh chóng đứng dậy thi lễ, Bạch thiếu khẽ cười nói: “Lục tiểu thư không cần đa lễ, mời ngồi.”
Ngọc Châu thấp giọng nói: “Trước cảm tạ Bạch thiếu đã săn sóc. Có điều Bạch thiếu là người chủ lý Hộ Bộ, hàng ngày phải xử lý nhiều chính sự, ta chỉ là một hoàng thương nho nhỏ, sao dám phiền ngài săn sóc như thế? Ta vẫn nên tự mình đi xếp hàng, Bạch thiếu không cần vì ta mà trì hoãn thời gian, ngài vẫn nên đi giải quyết công việc thì hơn.”
Bạch Thủy Lưu nghe xong, hơi mỉm cười: “Kính Đường không ở Kinh thành, ta chăm sóc nàng một chút, đây cũng là việc nên làm, nào có ai dám nói lung tung? Nhưng mỗi lần nàng thấy ta, đều là dáng vẻ đề phòng cẩn trọng, chẳng lẽ ta có làm sai chỗ nào, khiến tiểu thư không vui?”
Ngọc Châu mỉm cười nói: “Bạch thiếu quá khiêm tốn rồi, ngài vốn là quân tử, thủ lễ kính người, Kinh thành này có ai mà không biết? Ngọc Châu nào có đề phòng Bạch công tử?”
Bạch Thủy Lưu không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn nữ tử mồm miệng lanh lợi này nói lời nịnh hót.
Lần đầu gặp nữ tử này, chỉ cảm thấy nàng dung mạo diễm lệ, vẫn chưa phát hiện được những mặt xuất sắc hơn người của nàng, sau lại phát hiện Nghiêu Mộ Dã vì nàng mà quan tâm hết mực, đến nỗi bộ dáng thần hồn điên đảo, hắn mới bắt đầu chú ý đến nữ nhân vùng Tây Bắc này.
Chỉ là từ lúc chú ý tới nàng thì phát hiện ở chung một chỗ với nàng cũng rất thú vị. Tuy rằng xuất thân không phải danh môn thế gia, nhưng đối nhân xử thế lại rất cẩn trọng, lời nói cũng khéo léo đưa đẩy, lại còn cho người khác thấy chủ ý của mình, khác xa với một số ít người xuất thân đê tiện, nàng cũng không ham hư vinh hay bám víu vào người khác, những lúc nàng im lặng, cặp mắt long lanh kia đều lóe lên tia tinh ranh, làm người khác không rời mắt được.
Phát hiện điều mới lạ như vậy nhưng thật ra lại không quan trọng, Bạch thiếu phát giác mỗi khi mình nhìn đến nữ tử này, ánh mắt liền không tự chủ được mà bị nàng hấp dẫn, biết rõ nàng là người trong lòng của Nghiêu thiếu, nhưng cũng không thể ngăn trong lòng hắn nảy sinh cảm giác với nàng.
Chỉ là, hắn không phải kiểu hành sự lỗ mãng như Quảng Tuấn Vương, làm việc không biết lo trước lường sau, phải biết nắm bắt thời gian và cơ hội. Hiện giờ tuy nữ tử này đã mang danh hiệu vị hôn thê của Nghiêu Mộ Dã trên người, nhưng Bạch thiếu biết rõ việc hôn nhân này đoán chừng sẽ thất bại. Hiện tại, Thái úy không ở Kinh thành, thật ra lại là thời cơ tốt, có thể cùng nữ tử này thoải mái ở chung một thời gian.
Vì thế, sau khi thưởng thức dáng vẻ đứng bên cạnh rũ mi cúi đầu của Ngọc Châu, Bạch thiếu cũng lười uyển chuyển khách khí, trực tiếp mở miệng nói: “Chẳng qua chỉ là việc số định mức, giao cho người phụ trách xử lý là được, tiểu thư không cần lo lắng, nơi này nhiều người, thật sự không tiện để nói chuyện phiếm, nếu tiểu thư có thời gian, có thể cùng Bạch mỗ đến vùng ngoại ô chèo thuyền tán gẫu một lần được không?”
Ngọc Châu căn bản không nghĩ đến một Bạch thiếu luôn khiêm tốn lại đường đột mở lời như thế, không khỏi có chút giật mình, giương mắt nhìn hắn, nói: “Nếu là chuyện công việc, đương nhiên có thể trao đổi ở nơi công vụ sẽ tốt hơn, Ngọc Châu không dám làm phiền quá nhiều thời gian của Bạch thiếu.”
Bạch thiếu hơi mỉm cười, đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Ngọc Châu, hơi khom lưng nói: “Chuyện giải trừ hôn ước của tiểu thư Ngọc Châu cùng Nghiêu thiếu, ta đã biết, như vậy tiểu thư không cần phải cố kỵ Nghiêu Thái úy mà cự tuyệt lời mời của ta. Nếu nàng nói không chán ghét ta, vậy tại sao lại lạnh lùng cự tuyệt như thế?”
Ngọc Châu hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy những vị công tử cao quý này không hổ là bạn tốt của nhau, những lúc ngỏ lời mời một người phụ nữ, đều thẳng thắn trực tiếp như nhau, không để cho người khác cự tuyệt. Nếu hắn đã biết việc giải trừ hôn ước, Ngọc Châu ngược lại cũng không muốn phủ nhận, chỉ nhàn nhạt nói: “Ngài với Thái úy là bằng hữu thân thiết, Ngọc Châu không muốn làm Thái úy khó xử, bởi vì một việc công nhỏ bé mà lại khiến cho hai vị hiểu lầm không đáng.” Nói xong, liền đứng dậy muốn rời đi.
Nhưng Bạch thiếu lại chỉ mỉm cười, bình thản nói: “Chuyện công còn chưa nói xong, sao tiểu thư lại muốn đi? Phải biết rằng nếu hôm nay không có được số định mức, hôm sau tiểu thư muốn đổi ý, lại đến Hộ Bộ cũng không thay đổi được gì.”
Ngọc Châu biết rõ Bạch thiếu đây lấy số định mức ra để áp chế gây khó dễ cho mình. Người này như vậy mà không giống với Quảng Tuấn Vương Dương Tố quang minh lỗi lạc, ngày thường thoạt nhìn ôn nhã khiêm tốn, cũng không để lộ tâm tư, nay lại đột nhiên gây khó dễ, khiến mình trở tay không kịp, nhưng nếu nàng đem chuyện này nói ra, cũng không có người tin. Đường đường là hầu gia nhất phẩm Đại Ngụy, sao có thể vì một nữ thương nhân nhỏ bé mà gây khó dễ, chỉ sợ lại khiến người nghe lại nghĩ mình là phụ nhân không biết ý tứ, mưu toan dùng sắc đẹp câu dẫn hầu gia đi vào khuôn khổ?”
Nghĩ đến lời nói hôm qua của Nhị tỷ, Ngọc Châu quyết định không dính vào vũng nước đυ.c nội đấu của Nghiêu gia và Bạch gia này, lập tức nhàn nhạt nói: “Sổ sách của ta có ghi tỉ mỉ rõ ràng, xin chư vị đại nhân Hộ Bộ theo lễ công bằng mà xử trí, nếu số định mức thiếu, Ngọc Châu cũng không dám quấy rầy Bạch thiếu. Cũng may Nghiêu Thái úy là người hào phóng, mặc dù không cần phụ nhân này nữa, nhưng cũng an bài tiền bạc để ta có thể sống yên ổn. Nếu thật sự không đủ, Ngọc Châu đành phải mặt dày viết thư nói với Thái úy đại nhân, mong đại nhân nghĩ lại tình xưa nghĩa cũ, lại cấp thêm cho Ngọc Châu một chút phí tổn để an tâm sống qua ngày.”
Nếu bên cạnh là một nữ nhân khác, bị Bạch thiếu áp chế như vậy, hoặc là trừng to mắt, nổi giận mắng hắn vô lễ, hoặc là tùy theo ý hắn, cùng hắn mập mờ hư tình giả ý.
Nhưng vị tiểu thư Ngọc Châu này ngược lại rất hào phóng, trực tiếp nói với hắn: Nếu như Hộ Bộ không chịu đưa bạc ra, ta đây liền làm phiền đến Thái úy đại nhân đang ở tiền tuyến kia, lì lợm la liếʍ cầu xin hắn cấp bạc, nhất quyết không quan tâm Bạch thiếu hắn đang làm khó dễ. Dựa vào bản tính của Thái úy đại nhân, tám chín phần là sẽ đưa tiền cho xong việc, nhưng sau đó sẽ không đơn giản như vậy, chắc chắn sẽ tìm người gây chuyện là mình để tính sổ.
Vị cô nương đúng thật là lợi hại, cũng không nói rõ là mình đang vọng tưởng muốn chiếm tiện nghi nàng, nhưng lại xem mình là một quân cờ, muốn nhìn xem mình làm thế nào để tiếp chiêu?
Bạch thiếu nghĩ đến đây, rốt cuộc cũng không nhịn được ý cười nơi khóe miệng, chỉ nhìn Ngọc Châu cười ha hả.
Nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi tiếc nuối ---- vì sao một giai nhân như thế này, lại bị Nghiêu Mộ Dã phát hiện trước?