Trans: Bạch Tửu
Cơn tức nghẹn này của Ngọc Châu mãi đến khi đại quân ra khỏi thành cũng không vơi đi được.
Sau khi từ chối khéo lời mời nhập phủ dùng cơm của Nghiêu phu nhân, Ngọc Châu chuẩn bị lên xe ngựa chạy về cửa hàng. Ngay lúc nàng muốn lên xe ngựa, phía sau liền có người gọi: “Lục tiểu thư, xin dừng bước!”
Ngọc Châu quay đầu nhìn lại, thì ra là Bạch thiếu đang đi về phía mình, nàng liền xoay người thi lễ.
Bạch thiếu thân mang trường y rộng rãi phóng khoáng, khuôn mặt tuấn lãng, nét cười ấm áp, mang theo phong thái thoải mái tiêu sái của công tử nơi Kinh thành, tươi cười đưa tay mời Ngọc Châu đến bên cạnh xe ngựa hắn.
Khi Ngọc Châu bước đến xe ngựa hắn, mới phát hiện trên xe còn có Bạch phu nhân đang ngồi trong đó.
Mặc dù lần trước đến Nghiêu phủ, Bạch phu nhân cũng đã gặp qua vị Lục tiểu thư này, nhưng lúc đó bà chỉ chú tâm cùng Nghiêu phu nhân bàn bạc chuyện xây dựng am miếu, cũng không lưu tâm quá nhiều về vị ngọc sư của Nghiêu gia này.
Nhưng hiện tại lại không giống thế, nhị thiếu Nghiêu gia đã bị mê hoặc tâm hồn, muốn thành thân với nữ ngọc sư đê tiện này! Khi nghe được tin này, bà thật sự không tin!
Nhưng vừa rồi ở trên đài cao, chính mắt bà nhìn thấy nữ ngọc sư này đứng trên thượng đài, đeo tín vật cho Thái úy, liền không thể không tin. Liền cảm thấy tiếc nuối thay cho nữ nhi nhà mình, nếu thua bởi tiểu thư con nhà danh giá khác thì còn được, nhưng Nghiêu thiếu gia mắt cao hơn người kia, ngàn chọn vạn tuyển, lại tuyển ra một người như vậy, thật sự là làm người khác kinh ngạc đến mức không biết nói gì! Cũng khó trách mấy ngày nay nữ nhi của mình cứ khóc thút thít mãi, mắt sưng đỏ cả lên, lần đưa quân này cũng không đến tiễn…
Dù trong lòng bà đang khó chịu, không muốn nhìn thấy người phụ nữ đã cướp đi nam nhân mà con gái bà yêu, nhưng Bạch phu nhân lại không thể để lộ ra mặt. Xung quanh đều có tai mắt, sau khi nghe nói nhị thiếu Nghiêu gia vứt bỏ Bạch cô nương, họ liền chờ đợi cơ hội chê cười Bạch gia. Lần này nữ nhi không đến, lại mơ hồ chứng thực tin đồn. Cho nên nhân cơ hội lần này bà cố tình, càng tỏ ra thân cận với nữ ngọc sư này, càng thể hiện Bạch gia không quan tâm, đánh vào những người đang chờ cơ hội để cười nhạo Bạch gia.
Vì thế Bạch phu nhân liền nuốt sự khinh thường vào lòng, vẻ mặt ôn hòa nhìn về phía Ngọc Châu hỏi nàng có thể làm cho bà một bộ trang sức được không.
Thật ra thì, danh sách các đơn đặt hàng trong hai tháng tới khiến nàng không thể nhận thêm được nữa, mà Bạch phu nhân lại cần gấp, nhất thời không biết trả lời làm sao, nhưng mở miệng từ chối thì chẳng phải sẽ đắc tội vị phu nhân cao quý trong Kinh thành này sao?
Đang trong lúc khó xử, Bạch thiếu đúng lúc mở miệng: “Mẫu thân, Lục tiểu thư lần này phải cung ứng ngọc phẩm cho hoàng thất, đa phần đều là những người quyền cao chức trọng, cho nên thời gian này chắc nàng phải tập trung cung ứng cho hoàng thất là chính, người lại cần gấp như vậy, chỉ sợ Lục tiểu thư là có lòng nhưng không có sức, thời gian này trước hết nên để ổn định đã… Còn chuyện khác, mẫu thân và Lục tiểu thư hãy thương lương thật tốt với nhau.”
Bạch phu nhân mỉm cười: “Vẫn là con suy nghĩ chu đáo. Đồ trang sức kia cũng không vội, nhưng có chuyện lại không thể trì hoãn, trước đây ta và các vị phu nhân có bàn bạc xây dựng tu sửa ngôi miếu, chỉ là chuyện tượng Phật ngọc kia còn chưa tính được, mấy ngày trước, ta đi gặp Thái hậu, lão nhân gia người vừa nghe việc thiện này, liền ban cho khối ngọc thô quý hiếm, nhưng chưa quyết định để người nào tạo hình, trong Kinh thành này cũng chỉ ngươi và Hồ Vạn Trù là hai vị ngọc sư ngang tài ngang sức, mà tượng ngọc này lại lớn, nên ta nghĩ để ngươi và Hồ Vạn Trù, hai người cùng nhau bắt tay làm, lần công đức này cũng viên mãn, vị Hồ ngọc sư kia cũng đã đáp ứng, không biết ý của Lục tiểu thư thế nào?”
Ngọc Châu trầm ngâm một chút, mở miệng nói: “Như Bạch công tử đã nói, sắp tới nô gia có nhiều đơn đặt hàng ngọc phẩm, hiện tại chưa biết thời gian như thế nào, thật sự là không dám đáp ứng bừa với phu nhân, sợ sẽ trì hoãn việc công đức, đợi nô gia trở về tính toán lại thời gian sớm nhất có thể, lại báo Bạch phu nhân, người thấy thế nào?”
Bạch phu nhân nghe lời này, ngược lại cũng không có ý làm khó, chỉ mỉm cười hy vọng Lục cô nương có thể đáp ứng công việc công đức này.
Sau khi Ngọc Châu cáo từ chuẩn bị quay về lên xe ngựa của mình, Bạch thiếu lại đi theo, mỉm cười nhắc nhở Lục tiểu thư ngày kia nhớ đi đến Bộ thẩm tra ngân sách kiểm tra ngạch độ trong năm. Mỗi một vị hoàng thương, mỗi năm trong cung sẽ cung cấp ngạch độ khác nhau, nếu có thể có được ngạch độ lớn thì đương nhiên có thể kiếm được nhiều mối làm ăn lớn, nói cách khác chính là có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng trước đây cũng có khối vị hoàng thương phá sản vì nợ bạc.
Hiện nay Bạch thiếu trong triều kiêm quản hai bộ: công - hộ, một quan đại thần nhất đẳng trong triều như hắn lại đi nhắc nhở một hoàng thương nho nhỏ, thật sự là quá mức hạ mình, Ngọc Châu có chút sợ hãi lập tức vội vàng đáp ứng.
Mặc dù cửa hàng của nàng có không ít đơn đặt hàng, nhưng vì thuê rất nhiều thợ ngọc tay nghề tinh vi, nên việc mài giũa và gia công, đều không cần Ngọc Châu tự mình làm, chỉ cần nàng xem xét tạo hình hoa văn, rồi báo lại với thợ ngọc nên làm thế nào là được, chỉ là giai đoạn cuối cùng đều cần Ngọc Châu tới làm.
Sau ngày đưa quân, Ngọc Châu lại dành ra chút thời gian vào cung một chuyến để gặp Nhị tỷ.
Tối hôm qua Tiêu phi thị tẩm, nên sáng sớm hôm nay nàng thức dậy cũng có chút muộn, khi Ngọc Châu cầu kiến, nàng liền đem điểm tâm sáng và trưa gộp thành một, ăn ít cháo loãng.
Bởi vì người gặp là tỷ muội nhà mình, Tiêu phi nhất thời cũng lười lễ nghi trong cung, không thay quần áo, chỉ kêu Ngọc Châu tiến vào, cùng ngồi ăn một chút.
Ngọc Châu thấy trên bàn ăn là cháo trắng rau xào, không khỏi nhíu mày, nói: “Ăn như thế này chẳng trách tỷ lại gầy như vậy? Nhị tỷ thân thể mới chuyển biến tốt, nên ăn uống bồi dưỡng tốt hơn!”
Tiêu phi bưng chén cháo nuốt một ngụm, nói: “Tỷ không muốn ăn uống gì hết, nếu không phải sợ thân thể mình suy nhược, một chén cháo này e rằng cũng nuốt không trôi…”
Trên người nàng chính là bộ xiêm y đơn giản, cổ áo rời rạc, Ngọc Châu chỉ cần liếc mắt là có thể thấy được vệt đỏ nhàn nhạt trên cổ áo kia… Thời gian vừa qua nàng đã bị Thái úy lăn qua lộn lại nên đã hiểu việc khuê phòng, lúc này đương nhiên biết được ý nghĩa của vệt đỏ trên cổ kia.
Bởi vì Tiêu phi muốn cùng Lục muội nói chuyện cho tiện nên cho thị nữ lui ra, lúc này Ngọc Châu chần chờ thấp giọng hỏi: “Đêm qua thánh thượng làm tỷ tỷ mệt nhọc?”
Tiêu phi nhếch miệng cười khổ, theo thói quen chỉ điểm Ngọc Châu, nói: “Thật đúng là người đã thành thân, cái gì cũng dám nói ra, theo như lời nói của muội, thì như thế nào là mệt nhọc?”
Ngọc Châu cảm thấy nếu cẩn thận nhớ lại những chi tiết mệt nhọc trên giường, thì một chén cháo này nàng cũng khó mà nuốt xuống, nhưng biểu tình hôm ấy của Hoàng Thượng khi đối đãi với tỷ tỷ thật lãnh đạm, không giống với sự sủng ái cho Bạch phi kia, nàng thật không thể tưởng tượng ra vị Hoàng đế kia sẽ đối xử với tỷ tỷ nhiệt tình như thế nào.
Đúng lúc này, Tiêu phi khẽ thở dài một hơi, giống như giải tỏa tích tụ trong lòng mình. Thì ra lần trước nàng sẩy thai, lúc đó Ôn tướng quân nhập Kinh, lúc ấy trong cung bày yến hội để đãi cho đại quan biên cương này.
Mà lúc ấy nàng cùng vài vị phi tử đi theo Thánh thượng cùng nhau đến dự yến tiệc.
Kết quả thời điểm đứng dậy đi đến tịnh phòng, trên hành lang gặp phải Ôn Tật Tài đã uống quá nhiều rượu. Thế nhưng lại hắn kéo tay gọi ra khuê danh khi nàng còn ở Tiêu phủ.
Lúc ấy Tiêu phi bị hắn làm cho kinh sợ, vội vàng giật tay tránh né, nhưng đúng lúc gặp phải Bạch phi và hai cung nữ đang đi ra khỏi cửa. Bạch phi tuy rằng chưa từng nhiều lời, nhưng hai cung nữ kia lại đưa việc này đến tai Hoàng đế.
Đại chiến sắp tới, Ôn Tật Tài là trung thần được nể trọng trong triều, xưa nay Hoàng Thượng luôn lấy đại cục làm trọng, đương nhiên sẽ không để việc bất hòa với quân thần lan truyền ra ngoài, lập tức lấy cớ đánh chết hai cung nữ không biết giữ mồm kia, mọi người trong cung nghe được việc này đều sợ đến mức ngậm chặt miệng, tuyệt không dám hé nữa câu.
Mà Tiêu phi vốn thai khí không ổn, bị kinh dọa như vậy, không chờ Hoàng thượng trừng phạt, đêm đó liền sẩy thai. Cho nên, lúc trước khi người Tiêu phủ vào kinh, nàng vẫn luôn không dám gặp, thật sự thân thể lúc đó quá mức suy nhược, thiếu chút nữa đã quy thiên.
Sau này, dù Hoàng đế không trách phạt nàng nhưng rõ ràng thái độ đã lạnh đạm với nàng, hiện giờ có thể sủng hạnh một tháng một lần, cũng đã cảm động Hoàng đế không quên những ngày ân sủng trước đây.
Ngọc Châu nghe được liền nhíu mày, tên Ôn Tật Tài này đúng ra phải gọi “Ôn sinh” mới đúng, thật là trong lòng chỉ mê nữ sắc, sớm hay muộn cũng bị chết vì chữ “Sắc” này.
“Việc này cũng không thể trách tỷ tỷ được, nhưng vì sao Hoàng thượng khó có thể nguôi ngoai như vậy?”
Đôi mắt đẹp của Tiêu phi hơi thu liễm, đạm nhiên mà mất đi sự trong sáng, nhẹ giọng nói: “Không biết vì sao, đêm đầu tiên của tỷ không có lạc hồng… Lúc ấy tuy rằng bị Hoàng đế tra tấn, nhưng cũng không phải nữ tử nào cũng đều có lạc hồng, hắn tin tưởng ta là tấm thân trong sạch, nhưng khi Ôn tướng quân thất thố như vậy, lại bị Hoàng thượng kêu đến truy vấn chuyện cũ của ta và Ôn tướng quân… Đoán chừng trong lòng Hoàng Thượng đã nghi ngờ…”
Ngọc Châu nghe đến đây rốt cuộc cũng hiểu rõ. Nhớ trước đây, khi Thái úy nghi ngờ nàng đã tàn hoa bại liễu, tuy rằng chưa từng mở miệng châm chọc, nhưng ngôn từ đa phần đều xem thường, nhưng đến khi thấy vết lạc hồng kia, hắn lại lộ ra vẻ mặt mừng như điên, giống như đang ôm trân bảo. Có thể thấy được đa phần nam nhân đều coi trọng vết lạc hồng.
Hiện giờ trong lòng Hoàng thượng đã nghi ngờ tỷ tỷ không phải tấm thân trong sạch, nếu như không làm cho mối nghi ngờ đó tiêu tan thế chẳng khác nào thời gian sau này của tỷ tỷ sẽ sống rất khổ khở sao?
Tiêu phi nói ra những lời bị đè nén trong lòng, thế nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm vui sướиɠ, vì thế hỏi ngược lại: “Đừng nói đến những chuyện phiền lòng của tỷ nữa, muội thì sao, vì sao Thái úy đã có ý muốn thành thân với muội, nhưng lại kéo dài chuyện hôn sự?
Nói đến việc này, Tiêu phi thật lòng cao hứng thay cho Ngọc Châu muội muội, vốn tưởng rằng vị Thái úy kia chẳng qua chỉ phong lưu một hồi, trêu chọc Lục muội thôi, nhưng giờ tin tức hôn sự đã truyền ra, có thể thấy được Thái úy cũng đang thật lòng, không có ý định đùa bỡn, nếu là như vậy, nàng cũng liền yên tâm. Chỉ là vị Thái úy này cũng giống như Hoàng đế, đều là nhân vật phong lưu, không biết về sau hàng ngày muội muội ở trong Nghiêu phủ, có gian nan như nàng ở trong Hoàng cung…
Ngọc Châu không muốn vì chuyện của mình mà làm cho tỷ tỷ thêm ưu phiền, chỉ nhàn nhạt nói Thái úy cho rằng thời gian hôn sự quá gấp, liền kéo dài tới sau khi chiến sự kết thúc.
Có điều chuyện nàng muốn hỏi tỷ tỷ lại là một chuyện khác, việc Phật ngọc kia cụ thể là như thế nào.
Lúc trước ở Nghiêu phủ, tuy rằng nàng im lặng không nói, nhưng lại có thể nhìn ra ý định từ chối của Nghiêu phu nhân, cho nên hôm qua sau khi Bạch phu nhân đem chuyện này nói như tôn vinh lên để giao phó cho nàng, nàng cố ý chống đẩy tạm hoãn một chút, tìm hiểu rõ ràng rồi lại nói sau.
Cũng như lời nói năm đó của phụ thân, cùng Vương hầu quyền quý giao lưu với nhau, bất cứ lúc nào họa cũng có thể ập xuống đầu. Nên tìm hiểu rõ vấn đề rồi mới định đoạt.
Tiêu phi nghe Ngọc Châu kể lại xong, chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, nói: “Nếu như muội muội nghe lời tỷ, chuyện này nên từ chối, tránh càng xa càng tốt!”