Không khí nặng nề quanh quẩn giữa hai người, trong lòng Sở Ngao dư lúc này tràn đầy bối rối, thậm chí đã có chút hối hận, tại sao phải tiến hành hẹn hò trận này cùng Tử Y, nếu không có buổi hẹn hò này, có phải sẽ không có lựa chọn lưỡng nan hiện tại hay không?
Hai người chân chính quen nhau, hoặc là triệt để không hề gặp nhau, vô luận là cái trước, hay là cái sau, đều làm Sở Ngao Dư không cách nào chọn lựa, về phần lý do, thậm chí đều không cần nhiều lời, anh và Hoàng Phủ Tử Y đều hiểu, thân thể của anh, tình cảm của anh, luôn rối rắm như vậy, không thể phóng túng chính mình, cùng không thể nào từ bỏ tình cảm.
Hoàng Phủ Tử Y không hề thúc giục, cô nhìn như rất kiên nhẫn chờ đợi Sở Ngao Dư trả lời, bởi vì cô biết hai lựa chọn này đối với Sở Ngao Dư có ý nghĩa như thế nào, nhưng trên thực tế, cô trầm mặc chờ đợi như vậy, lại làm Sở Ngao Dư vô cùng cảm thấy áp lực, lòng tràn đầy lửa đốt, hận không thể lập tức thoát đi từ nơi này!
Mà đúng lúc này, cơn đau quen thuộc ập đến, trong nháy mắt sắc mặt Sở Ngao Dư trắng bệch, cả người đều run rẩy, mà cũng chính đau đớn quen thuộc này, giống như hồi chuông cảnh báo Sở Ngao Dư, để anh trong nháy mắt đưa ra lựa chọn!
""Tử Y, chúng ta không có khả năng ở cùng một chỗ, nếu em không muốn gặp lại anh, chúng ta cũng không có khả năng!"" Sở Ngao Dư cắn răng, dùng khí lực toàn thân, giống như gào thét nói ra lựa chọn, đồng thời cũng là lựa chọn làm anh tuyệt vọng.
Chỉ là vì sao Sở Ngao Dư gào thét, Hoàng Phủ Tử Y nghe thấy, cũng chỉ có cảm giác khàn khàn suy yếu, cái này khiến Hoàng Phủ Tử Y giật mình, cau mày khẩn trương ngồi xổm trước mặt Sở Ngao Dư: ""Thế nào? Lại phát bệnh sao?""
Ai, cái cơn đau phát bực này, lúc nào đến không đến, lại đến đúng lúc này, đây là muốn tát vào mặt cô à, để cho cô vừa mới nói ra lời như vậy, liền cảm nhận được tư vị khó chịu?
Lúc này Sở Ngao Dư đã không còn cách nào để nói chuyện, chỉ có thể phức tạp nhìn Hoàng Phủ Tử Y, vô số lần nghĩ đến, nếu như anh có được một thân thể bình thường, dù vẫn là một người tàn phế như cũ, nhưng chỉ cần sống được càng lâu, có thể mãi làm bạn bên người Tử Y, như vậy anh cũng có thể phóng túng chính mình một lần.
Bên trong ánh mắt Sở Ngao Dư, có bất đắc dĩ, có tuyệt vọng, đồng thời cũng có mờ mịt oán hận, từng chút một, có lẽ chính anh cũng không phát giác được sự điên cuồng trong đôi mắt anh.
Đều nói vật cực tất phản, Sở Ngao Dư trước mặt Hoàng Phủ Tử Y, là tự ti, là mềm yếu, là lặp đi lặp lại vô số lần lùi bước, nhưng cái này không phải là anh muốn trốn tránh, mà là sự thật không cho phép anh phóng túng, nhưng mà, nếu như thân thể anh không có thiếu sót, như vậy anh có thể thật sự làm bạn bên cạnh Hoàng Phủ Tử Y cả đời, như vậy anh sẽ tuyệt đối không lựa chọn buông tay, dù sao trong lòng của anh, cũng không có người xứng với Tử Y, càng sẽ không có người yêu Tử Y hơn mình!
Cứ như vậy trong nháy mắt, trong đầu Sở Ngao Dư tràn đầy tham muốn điên cuồng giữ lấy, thậm chí anh còn muốn liều lĩnh nói với chính mình, bất kể xảy ra tình huống gì, anh đều không rời xa Tử Y, nhưng ý nghĩ điên cuồng này vừa qua đi, cũng chỉ còn lại là băng lãnh và tuyệt vọng.
Đây là lần thứ nhất, lúc cơn bệnh bộc phát, trong cảm giác Sở Ngao Dư, không có đau đớn, ngược lại toàn bộ sự tình đều liên quan tới Hoàng Phủ Tử Y, thậm chí thẳng đến lúc cuối cùng, lúc anh mệt mỏi thở dốc, nghĩ tới cũng là cách đây không lâu Tử Y cho mình hai lựa chọn, cùng chính lựa chọn của anh.