Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 77: Hứa hẹn một đời

Cảnh Dật Thần đặt tay bên hông Thượng Quan Ngưng, bỗng nhiên ôm chặt.

Anh quả thật không tin bản thân vừa mới nghe được cái gì!

Ly hôn?!

Hiện tại vừa kết hôn được một tháng, anh vẫn luôn chịu đựng, vẫn chưa đυ.ng chạm đến cô, cô lại dám nói với anh ly hôn?!

Lỗ vốn như thế mà cô có thể nói ra miệng được!

Lẽ nào cô muốn, sau này ngồi trên đùi người đàn ông khác, bị người đàn ông khác ôm trong ngực?!

Nghĩ cũng đừng nghĩ!

“Anh không hi vọng nghe được từ trong miệng em lời nói như vậy, suy nghĩ trong đầu, sau này cũng không thế!” Cảnh Dật thần ôm lấy cô thật chặt, chờ xe lái đến tiểu khu Lệ Cảnh, anh không quan tâm cô giãy giụa, ôm cô vào thang máy, ôm đến tận cửa nhà.

Cả người anh lạnh như băng, lạnh lẽo ngập tràn cả khuôn mặt đẹp trai, chẳng những không có giảm bớt mị lực của anh, ngược lại còn tăng thêm một loại khí chất đặc biệt.

Anh một tay cởi bỏ áo khoác của mình, đặt Thượng Quan Ngưng ở trên giường.

Anh muốn hôn cô, cô nghiêng đầu tránh đi.

Thượng Quan Ngưng trốn khỏi nụ hôn của anh, rồi sau đó xoay đầu lại, dùng đôi mắt trong suốt thẳng tắp nhìn anh, trong giọng nói nói không ra nghiêm túc: “Em biết, đời này em có thể sẽ không gặp lại ai có thể ưu tú hơn anh, nhưng nếu trong lòng anh có người khác, mặc kệ anh có nhiều ưu tú, em sẽ không suy nghĩ mà lựa chọn rời bỏ.”

“Có lẽ em thật sự ngây thơ, nhưng em chỉ muốn hôn nhân của em, cũng có một tình yêu tốt đẹp, nhưng không được rồi, em không cách nào tiếp nhận chính mình trở thành người thứ ba trong tình yêu của người khác, càng không chấp nhận bị phản bội.”

Tiếng nói cô trong sạch rõ ràng, mang theo một tia khàn khàn, bộc lộ giờ phút này trái tim cô vô cùng chua xót.

Cô không biết bản thân mình đang bị làm sao nữa, vừa nghe đến Cảnh Dật Thần cùng người phụ nữ khác có mối quan hệ không bình thường, trong lòng cực kì khó chịu, hơn nữa không cách nào khiến đầu óc không nghĩ theo chiều hướng xấu.

Cô không biết tại sao hiện tại rất nhạy cảm, chỉ một chút biến động nhỏ về anh là nhất định cô phải biết rõ ràng.

Trước kia cô không phải là người như thế này, năm đó Tạ Trác Quân có người phụ nữa khác bên cạnh như mọc thành phiến bay múa, thậm chí ở trước mặt cô trêu ghẹo, ôm, cô cũng không có nhạy cảm hoài nghi quan hệ của hắn và những người đó! Khi đó cô chỉ cảm thấy Tạ Trác Quân lớn lên đẹp trai, có các cô gái khác ngắm nhìn là rất bình thường, nhưng đổi lại Cảnh Dật Thần cô không sao đón nhận được suy nghĩ này?

Cảnh Dật Thần nằm cả người lên trên Thượng Quan Ngưng, nhìn cô thật yếu ớt nhưng gương mặt bướng bỉnh, rõ ràng cả người đều phát run vậy mà lại không chịu chịu thiệt yếu thế, mọi tức giận cùng vẻ lạnh lùng của anh phút chốc tan biến sạch sành sanh.

Bàn tay to của anh xoa nhẹ mái tóc đen đang tản ra toán loạn trên giường, vuốt ra sau đầu, cố định lại, không để cho cô lộn xộn, sau đó cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại ấm áp.

“Tiểu Ngưng, em có biết là mình đang ghen không? Tìm hiểu hành động của anh, em nói qua yêu đương, nhưng có lẽ cần phải tìm hiểu lại một chút, bởi vì anh thấy em ở khía cạnh tình cảm không hề có nửa điểm kinh nghiệm.”

Anh vừa nói, tay vừa mở một nút áo trước ngực cô, lộ ra xương quai xanh tinh sảo xinh đẹp, con ngươi đen láy của anh càng thêm sâu thẳm.

“Nhưng, bảo bối, phương thức ghen của em không đúng, thật là mãnh liệt dữ dội, anh sợ.” Anh vừa nói, có chút hiển nhiên mà đành chịu nhíu mày, “Anh đã thật lâu thật lâu rồi không trải qua sợ hãi, cảm giác này làm cho anh cảm thấy rất kì diệu.”

“Về sau, có thể đánh anh mắng anh, nhưng đừng nhắc lại hai từ kia nữa, ghen cũng có giới hạn, không thể vì một ngòi châm của người khác, em liền lập tức muốn rời xa anh, làm như vậy quá tuyệt tình quá tàn nhẫn.”

Anh một bên nói, một bên cởi bỏ nút áo của cô, núi non trong lúc tốt đẹp như ẩn như hiện.

Thượng Quan Ngưng xấu hổ che ngực mình lại, hung hằng nhìn chằm chằm anh: “Em không có ghen. Anh đã đoán sai!”

Cảnh Dật Thần không cùng cô cãi cọ, vứt bỏ luôn bộ mặt lạnh băng ngày thường, tính tình tốt dịu dàng dụ dỗ cô: “Ừm, là anh đoán sai, em không có ghen, là tự anh ghen. Giấm của anh đều để cho anh ăn.”

Anh nhìn thấy trong đôi mắt to đang ngập nước của cô hiện lên một tia kinh ngạc, trên gương mặt đẹp trai hài lòng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Bàn tay trắng nõn yếu ớt như không có xương của cô che thật chặc trước ngực mình, không cho anh ăn đậu hủ thêm miếng nào nữa.

Nhưng, khi anh nhẹ nhàng hôn lên tay cô, nơi đó liền giống như điện giật, nhanh chóng rút ra.

Làn da trắng nõn, đôi xương quai xanh lần nữa hiện trong tầm mắt anh, khiến anh không kìm chế được cúi đầu hôn lên.

Môi anh mềm mại gợi cảm, mang theo hơi thở lành lạnh, khoảnh khắc anh chạm lên da thịt cô, làm cho cô không nhịn được có chút run sợ.

Gương mặt trắng nõn không thể chịu nỗi trong nháy mắt đỏ tợn, hai tay dùng sức nghĩ muốn đẩy người đang nằm trên cô.

“Cảnh Dật Thần, anh, đừng chạm vào em! Anh xấu xa!”

Cảnh Dật Thần bắt được cánh tay nhỏ bé không thành thật của cô, ở trên xương quai xanh cô nhiệt tình hôn lên, nhìn thấy ở đó hiện một loạt dấu hôn đỏ đẹp mắt, lúc này mới ngẩng đầu, hai chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào nhau, dùng âm thanh mê hoặc nói: “Không thích thế này?”

“Không thích?”

Cô trả lời rất nhanh chóng mà còn khẳng định, tựa như không hề suy nghĩ.

Ánh mắt Cảnh Dật Thần rét lạnh, trừng phạt cắn cắn đôi môi đỏ mọng của cô, nghe được cô nhỏ giọng kêu đau, mới nhả ra, trầm giọng nói: “Sau này em sẽ thích đấy!”

“Nhưng bây giờ em không thích, anh vội vàng, ép đến em khó chịu!”

Tiếng nói Thượng Quan Ngưng càng lúc càng khàn khàn, trong âm thanh mang theo một tia tủi thân chính cô cũng không phát hiện.

Cảnh Dật Thần ôm cô một cái lăn tròn, hiện tại là cô nằm trên người anh.

Thượng Quan Ngưng muốn nhân cơ hội này đứng dậy, lại bị bàn tay to của anh gắt gao đè lại.

“Giúp anh cởϊ qυầи áo, nhanh lên một chút...”

Thượng Quan Ngưng giống như chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ hơn Cảnh Dật Thần, nói gì ra cũng không biết xấu hổ, thế mà lại hết lần này đến lần khác treo lên vẻ mặt lạnh nhạt thong dong.

Tại sao ở trong nước anh cùng cô kết hôn, ở nước ngoài lại nuôi tình nhân, còn muốn cô ngoan ngoãn để chiếm tiện nghi!

Cô dùng sức nhéo một cái lên bên eo anh, khiến sức lực ở tay anh giảm đi vài phần, cô liền lập tức nhân cơ hội từ trên người anh rời đi.

Nhưng, cô chỉ mới đi được mấy bước, đã bị người từ phía sau ôm lấy, sau đó chống đỡ lên tường.

Cảnh Dật Thần đem cô nhốt lại, trên cao nhìn xuống hỏi: “Em đi đâu vậy?”

Thượng Quan Ngưng tránh thoát không được, trong lòng tức giận, nói không suy nghĩ: “Tôi đi, cho tình nhân của anh đến ở!”

Ồ, thì ra cô còn để ý chuyện này!

Thật là người phụ nữ hẹp hòi.

Trong chốc lát không khí yên lặng, sau đó bên tai cô bắt đầu vang lên tiếng cười.

“Bảo bối, có phải em lại muốn nghe anh bày tỏ? Mặc dù chuyện này anh không quá giỏi, nhưng, nếu em muốn nghe, anh sẽ nói.” Anh vừa nói, vừa ôm Thượng Quan Ngưng xoay lại, để cho hai người mặt đối mặt nhau.

“Trước kia anh không có yêu mến cô gái khác, sau này cũng sẽ không. Cho nên, em không có cơ hội trở thành người thứ ba, hơn nữa không cần lo lắng sẽ bị phản bội. Anh đón người từ Mỹ trở về, đối với anh rất quan trọng, cô ấy muốn cái gì anh cũng sẽ cho, nhưng, không bao gồm trái tim của anh! Hôn nhân của chúng ta không phải anh nhất thời xúc động, mà là anh đối với em hứa hẹn một đời.”