Cảnh Dật Thần nhìn nữ nhân mình thương nhớ đang ở trong góc, tưởng chừng như có một khoảng cách vô hình nào đó giữa anh và cô, tựa như cô đang muốn rời xa anh vậy.
Mới mấy ngày xa nhau bọn họ đã giống người lạ vậy sao?
Cô bị dọa sợ, chẳng lẽ không bổ nhào vào l*иg ngực của anh mà kể ra điều ủy khuất sao?
Cánh tay dài của anh duỗi ra, đem Thượng Quan Ngưng đang ở một góc ôm vào l*иg ngực, rồi cúi đầu dùng sức hôn lên.
Anh ở nước ngoài đã nam ngày, mỗi ngày đều rất nhớ cô điên cuồng, mỗi ngày đều lo lắng cho cô, vậy mà cô lại nghi ngờ anh có người phụ nữ khác! Nếu anh thích nữ nhân khác thì cần gì phải nhân lúc cô bệnh mà ép cô kết hôn! Cảnh Dật Thần anh từ lúc nào mà thành như thế này!
Huống chi, anh chỉ cần nhìn cô ở trong lòng người đàn ông khác thì liền nổi giận muốn đen hắn thiêu chết!
Anh biết việc kia đều không phải là do cô tự nguyện, nhưng chính anh cũng không chịu đựng được.
Cô chỉ có thể là của anh!
Anh hôn điên cuồng mà bá đạo, làm Thượng Quan Ngưng vô lực tiếp nhận.
Anh chưa bao giờ như vậy, không màng gì cả chỉ muốn hôn cô, hầu hết là muốn xâm lược, căn bản là không quan tâm trên xe còn có A Hổ.
Thượng Quan Ngưng muốn đẩy anh ra, nhưng sức lực của cô trước mặt anh không đáng là gì, ngược lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Cảnh Dật Thần.
Cô cảm thấy bản thân hiat thở không thông, sau đó liền hút lấy môi anh mà cắn xuống.
Trên môi Cảnh Dật Thần đau xót, lập tức trào ra máu tươi, anh hơi buông lỏng người trong ngực ra, hơi thở hỗn loạn tựa trán vào trán cô, nhìn thấy đôi mắt như sao trên trời đang phát hỏa.
Bàn tay to của anh một ôm liền có thể ôm hết eo cô, thấp giọng nói bên tai cô: "về sau không được cho nam nhân khác chạm vào người, em có nghe hay không!"
Thượng Quan Ngưng quả thực rất tức giận, chẳng lẽ cô nguyện ý bị nam nhân khác chạm vào sao?
Có trời mới biết, cô chán ghét cái tên nam nhân kia thế nào!
Cô tính tình khó chịu buồn bữ, dơ chân định đá xuống người Cảnh Dật Thần.
Đáng tiếc, Cảnh Dật Thần thân thủ nhanh nhẹn liền phản ứng nhanh chóng, lập tức dùng chân mình ngăn chặn chân cô lại.
Hai người giờ phút này thân thể đều kề sát bên nhau, nằm thẳng trên ghế sau ô tô, cánh môi hai người chỉ cách nhau một chút mà thôi, tư thế bây giờ rất ái muội.
“Mấy ngày không gặp, tính tình ngày càng đanh đá!"
Giọng nói Cảnh Dật Thần trầm thấp khàn khàn, mang theo hơi thở nồng đậm nguy hiểm.
“Buông em ra!” Thượng Quan Ngưng không chút yếu thế nhìn anh, khuôn mặt nhỏ đã nhăn thành một đoàn. Người này sức lực quá lớn, cô hoàn toàn không phải đối thủ, hơn nữa cái tư thế của bọn họ bây giờ lại càng không ổn!
“Không bỏ!” Cảnh Dật Thần chẳng những không buông ra, ngược lại đem cô ôm càng chặt, hai thân thể thân mật dán sát vào nhau, gần đến nỗi có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương, cảm nhận được nhiệt độ thân thể của đối phương. Thượng Quan Ngưng thân thể mềm mại, cả người đều tản ra một loại mùi hương nhàn nhạt, tác động vào từ tế bào thần kinh của Cảnh Dật Thần.
Anh đã nhiều ngày nhịn đến bùng nổ, hận không thể làm cô luôn tại đây.
Thượng Quan Ngưng cùng anh dán sát thân thể gần như vậy, rất nhanh liền phát hiện thân thể anh đang biến hóa.
Cô đã từng trải qua quá nhiều lần như vậy, nên lập tức liền lâm vào hoàn cảnh hoảng loạn quẫn bách.
“Anh tránh ra!” Má cô đỏ lên, thấp giọng nũng nịu, giơ tay liền đẩy anh ra.
Cô căn bản cho rằng sẽ không kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh, nhưng không nghĩ rằng lần này, hỉ đây nhẹ nhàng một cái, Cảnh Dật Thần liền nhào lên. Cô hơi sửng sốt, liền mau chóng đứng dậy cố gắng cách xa anh.
Cảnh Dật Thần cũng không nhào sang nữa.
Anh chỉ sợ chính mình gần cô như vậy sẽ không kìm lòng được mà làm cô tại nơi này.
Một lát sau, anh mới nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi hôm nay em thấy là em trai cùng cha khác mẹ của anh, tên là Cảnh Dật Nhiên, về sau em cách xa nó một chút. Hai ngày nữa anh sẽ đưa em về nhà, để về sau còn biết mặt, không chúng bẫy của bọn họ."
Anh căn bản không nghĩ là sẽ đưa Thượng Quan Ngưng về nhà ra mắt sớm như vậy, miễn sao bọn không có đáng ý cho cô, hiện tại xem ra vì anh luôn rời xa bọn họ nên có thể sẽ đến tìm Thượng Quan Ngưng.
Vậy thì đưa Thượng Quan Ngưng đi ra mắt đi, như vậy sẽ làm cô an tâm chút ít, không đến mớc mù mịt như hôm nay.
Thượng Quan Ngưng nghe anh nói xong thì có chút ngẩn cả người.
Cái Nam nhân hôm nay lại là em trai của anh!
Nói cách khác, hắn đã biết rõ thân phận của cô nên mới cố ý bẫy cô đi.
Vì cái gì? Chẳng lẽ là vì Cảnh Dật Thần, vì hắn khó chịu với anh?
“Hai người…… Có thù oán?” Thượng Quan Ngưng nói, mặc dù cô dùng từ hơi tiêu cực.
Không nghĩ tới là Cảnh Dật Thần cũng gật đầu, nói: “phải.”
Bọn họ đương nhiên là có thù, bất quá, hôm nay lại nhiều thêm một thù!
“Việc hôm nay, là nó nhằm vào anh, anh không nói cho em biết làm em hoảng loạn, là anh không đúng." anh nơdn bằng nhường này nhưng chưa bao giờ từ tốn với ai, bây giờ phải khiêm tốn xin lỗi Thượng Quan Ngưng làm anh có chút không quen.
Nhưng việc hôm nay quả thật có một phần trách nhiệm của anh, cho nên anh vẫn nên nói với cô một tiếng xin lỗi. Anh không bảo vệ cô thật tốt, ngược lại lại mang đến cho cô sự tổn thương.
Anh cho rằng, anh xin lỗi, Thượng Quan Ngưng nhất định sẽ không so đo.
Không nghĩ tới, người luôn luôn có ý thức toàn thể, không so đo gì như Thượng Quan Ngưng, lần này thế nhưng lại không cảm kích.
Cô ném cho anh một cái nhìn khonh thường, hợp tình nói: "Chuyện này đương nhiên là anh không đúng, cho nên em rất tức giận."
Lập ngữ khoa học kỹ thuật bị Cảnh Dật Nhiên mang trở thành công cụ lợi dụng, hiện giờ đã ở bên bờ vực phá sản, cái tên đầu sỏ gây tội lại là Cảnh Dật Thần, chuyện này cô sẽ cho anh tới giải quyết.
“Mẹ em lúc còn sống đã lập nên công ty lập ngữ khoa học kỹ thuật, giờ lại bị Cảnh Dật Nhiên ác ý cướp đi nhân viên nghiên cứu, hiện tại hoạt động đang đi xuống, em hôm nay vì truyện này nên mới gặp mặt hắn."
Mọi việc Cảnh Dật Thần đã được Lý nhiều kể qua đại khái, chỉ là anh không biết lập ngữ khoa học kỹ thuật là do mẹ ruột cô lập nên, anh chỉ cho rằng đó là công ty của Thượng Quan Hành quản lý.
“Tiếp theo, cho dù là bất luận việc gì em cũng hãy nhớ rõ cho anh, chúng ta bây giờ là vợ chồng, có việc gì em cũng phải nói cho anh, nhất định phải tin tưởng anh." Cảnh Dật Thần biểu tình luôn luôn lãnh đạm giờ lại lộ ra vài phần nghiêm túc, ánh mắt anh không hề chớm mà nhìn cô chằm chằm, nghữ khí rõ ràng như ra lệnh chứ không phải thương lượng.
Thượng Quan Ngưng khóe miệng kéo kéo, lộ ra một nụ cười, nhưng vừa nhìn liền biết cô cười lấy lệ.
Hiển nhiên, cô cũng không thể tin tưởng anh.
Cảnh Dật Thần nhíu mày, một lát sau mới ý thức được, Thượng Quan Ngưng chắc hẳn là để ý việc Cảnh Dật Nhiên nói “Tình nhân ở nước Mỹ".
Thủ đoạn ly gián thấp kém như vậy sao cô lại không nhận ra?
Anh lại một lần nữa đem cô ôm vào l*иg ngực, ôm chặt cô, không cho cô dãy giụa.
Bờ môi anh nhẹ nhàng xẹt qua lỗ tay xinh đẹp tinh xảo của cô, nhàn nhạt nói: "A Ngưng, có phải em đang ghen không?"
Thượng Quan Ngưng không có dãy dụa nữa, da mặt bỗng đỏ lên, cô bình tĩnh né tai mình ra, ngồi trên đùi anh, nhàn nhạt nhìncanh, mãi lúc sau mới mở miệng nói: "nếu anh thích cô ấy, chúng ta có thể lý hôn."