Thượng Quan Ngưng nghe Cảnh Dật Thần nói như vậy, trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu đi rất nhiều.
Cô hi vọng, hôn nhân của bọn họ không phải là nhất thời xúc động.
Khi không thể làm gì khác lựa chọn ly hôn, là lớp bảo vệ cuối cùng đối với chính mình.
Cảnh Dật Thần mạnh mẽ bá đạo từng bước đi vào cuộc sống của cô, cô cho rằng bản thân có thể làm được tâm như nước lặng cùng anh an an ổn ổn mà sống, nhưng trên thực tế hoàn toàn không phải như vậy.
Đối mặt với anh, không người phụ nữ nào có thể tâm như chỉ thủy.
Hơn nữa, anh đối với cô dịu dàng sủng nịnh, trước nay chưa từng có, trong cuộc sống một chút lại một chút che chở cùng quan tâm, cô đều có thể cảm nhận được.
Đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cô cảm nhận được sự ấm áp từ trên người khác, cuộc sống cô ngổn ngang rối mờ, lạnh lùng xen lẫn dối trá, cho nên trong lòng tham lam muốn giữ lấy phần ấm áp này.
Chỉ là, hôm nay là lần đầu tiên cô nảy sinh hoài nghi, cỗ ấm áp kia là dành riêng cho cô?
Trong sinh mạng của anh còn có một người phụ nữ thần bí rất quan trọng, ngay cả mười năm không thấy, anh vẫn như cũ coi trọng người đó.
Đôi mắt cô trong veo, rõ ràng có bao nhiêu mờ mịt, vì thế Cảnh Dật Thần muốn xem nhẹ cũng không được.
Trong lòng anh tức giận, nói lâu như thế, vậy mà cô còn đang do dự.
Bàn tay to bỗng nhiên thô bạo xé quần áo của cô, sức lực mạnh mẽ khiến cho hàng cúc áo bay tán loạn.
Thượng Quan Ngưng lấy lại tinh thần, xấu hổ vội vàng che ngực, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy tức giận nhìn anh chằm chằm: “Anh làm gì, nói chuyện thật tốt có được không!”
Nội y màu tím nhạt, bao lấy nơi đầy đặn mượt mà, hai tay cô che ngực động tác đè ép đến nơi tròn tròn tuyết trắng kia, khiến chúng có chút biền hình, lại càng thêm vẻ mê người.
Hô hấp Cảnh Dật Thần trở nên nặng nề, anh vòng tay ôm trọn chiếc eo nhỏ nhắn của cô, kìm nén bản thân xúc động, chậm rãi cùng cô giải thích: “Ngốc, sao em lại cùng cô ấy giành cao thấp?”
“Lúc trước anh cùng em kết hôn, cũng đã tìm được cô ấy, nếu xem cô ấy quan trọng, đã sớm kết hôn cùng cô ấy, đừng nói cô ấy ở nước Mỹ, thật sự ở trên sao Hỏa, anh cũng sẽ bắt cô ấy đem về địa cầu. Anh mang cô ấy trở lại, là anh thiếu cô ấy, câu chuyện có chút phức tạp, sau này sẽ từ từ giải thích cho em.”
“Hiện tại, vợ à, chúng ta có chuyện quan trọng hơn cần làm.”
Anh vừa nói, động tác ở tay vừa đem nội y cô cởi bỏ, trên người cô hoàn toàn sạch nhẵn, lộ ra đôi vai bóng loáng mịn màng cùng bộ ngực no đủ.
Thượng Quan Ngưng xấu hổ và giận dữ muốn chết, nhiệt độ trên mặt tăng lên phút chốc đỏ bừng, có chút lắp bắp nói: “Em... tin tưởng anh còn không được sao, trước tiên anh để em mặc quần áo vào, như thế này không có cách nào nói chuyện...”
Cảnh Dật Thần nhìn vẻ ngượng ngùng lúng túng của cô, trên gương mặt đẹp trai lộ ra một nụ cười.
Cuối cùng anh cũng biết được nhược điểm của cô rồi: Chỉ khi bị anh lột sạch sẽ áo quần mới chấp nhận chịu thua!
Dễ như trở bàn tay, anh di chuyển bàn tay, phủ trọn lên ngực cô, không nhẹ không nặng nhéo một cái.
Thượng Quan Ngưng tay đấm chân đá, nhưng căn bản chẳng có chút tác dụng.
Cô cuống cuồng, gục ở trên vai anh cắn một cái.
Không nói tiếng nào, vết cắn ở vai chỉ giống như muỗi đốt, tay anh liền hướng đến dưới váy cô tìm kiếm.
Thượng Quan Ngưng mím môi, không được hoảng sợ, đang muốn một phát nữa cắn anh, thì di động trong túi anh vừa lúc vang lên.
Căn bản Cảnh Dật Thần không muốn phản ứng, nhưng Thượng Quan Ngưng lại liên tiếp giục giã anh: “Anh có điện thoại, nhanh nghe đi!”
Bị quấy rầy chuyện tốt, anh hết sức bực bội, cầm lấy di liền muốn tắt máy, tuy nghiên liếc mắt một cái nhìn lên màn hình lại thấy tên: Cảnh Trung Tu.
Trong con ngươi màu đen sáng lên tia lạnh lẽo, nhận lấy điện thoại, không đợi Cảnh Trung Tu mở miệng, rất nhanh nói: “Tôi trở về!”
Anh chỉ nói ba chữ, không chút khách sáo ngắt điện thoại, sau đó hôn liền mấy phát lên đôi môi đỏ mọng của cô, nói: “Hôn nay bỏ qua cho em, có người tố cáo, anh phải trở về vẽ lên mặt người đó mới được.”
Mặc kệ anh muốn làm cái gì, chỉ cần anh có thể đi, cô đã muốn cảm ơn trời đất rồi.
Hai tay cô ôm ngực, để anh tùy ý hôn, không chút nào chống đối, sợ lần nữa lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ chinh phục ở anh.
Thật ra giờ phút này Cảnh Dật Thần rất muốn đem cô ôm đến trên giường, đem cô lột sạch hoàn toàn, nhưng là anh cứng rắn nhịn xuống.
Chuyện của Cảnh Dật Nhiên, anh phải nhanh chóng xử lí, phải cho cậu ta một bài học, làm cho cậu ta không dám lần nữa hành động thiếu suy nghĩ, nếu không cậu ta sẽ không dễ dàng buông tha Thượng Quan Ngưng.
Không có gì quan trọng hơn an toàn của cô.
Một lần nữa anh mặc quần áo tử tế, mang theo A Hổ trở về Cảnh gia.
Biệt thự Cảnh gia thuộc ngoại ô thành phố nằm giữa một sườn núi cao, diện tích rộng mấy chục mẫu, còn xây giống như một tòa cung điện, không chỉ có hơi thở khoáng đạt, hơn nữa được bảo vệ nghiêm ngặt.
Tuy rằng số lần Cảnh Dật Thần từ sau khi trưởng thành trở về Cảnh gia đếm được trên đầu ngón tay, nhưng tất cả nhân viên bảo vệ Cảnh gia vừa thấy xe anh liền lập tức cho đi, anh thẳng đường vào biệt thự.
Đi qua một con đường đầy hoa, vừa vào cửa, đã nghe thấy tiếng phụ nữ khóc nấc.
“Đại thiếu gia sao có thể đánh nặng tay như vậy, xương mũi Dật Nhiên cũng bị gãy rồi, trên đầu thì may bốn mũi! Đại thiếu gia là con của anh, Dật Nhiên không phải con anh sao? Nhiều năm anh chỉ nhìn thấy cậu ta, em cho đến bây giờ cũng không nói gì, nhưng nếu như vậy dung túng cậu ta, nói không chừng ngày nào đó Dật Nhiên sẽ bị cậu ta đánh chết!”
Quản gia nhà họ Cảnh là người đầu tiên thấy Cảnh Dật Thần, vừa mừng vừa sợ mà nói: “Ông chủ, Đại thiếu gia trở về!”
Ánh mắt Cảnh Trung Tu đang trên người Cảnh Dật Nhiên bị quấn như cái bánh tét, chuyển tới cửa, thấy Cảnh Dật Thần, vẻ mặt cũng không có bao nhiêu thay đổi, thản nhiên nói: “Đi vào!”
Anh ngồi trên ghế salon, trên mặt đã không còn sự dịu dàng yêu thương như khi ở cùng Thượng Quan Ngưng, chỉ có lạnh lùng nghiêm túc cùng cảm giác bị đèn nén.
Nếu như người ngoài nhìn vào, giờ phút này sẽ nhận thấy, hai cha con Cảnh Trung Tu, từ dung mạo đến vẻ mặt, rồi đến khí chất, đều cực kì giống nhau.
Mà nhanh nhẹn ngả ngớn, bất cần đời, trên mặt vĩnh viễn treo lên nụ cười tà mị là Cảnh Dật Nhiên, cùng Cảnh Trung Tu hoàn toàn không giống nhau, vẻ đẹp của cậu ta phần lớn là thừa hưởng từ mẹ cậu ta Chương Dung.
Chỉ có điều, Chương Dung khí chất dịu dàng, lời nói trước nay đều điềm đạm hòa nhã, cũng không như Cảnh Dật Nhiên... thật lẳиɠ ɭơ.
Giờ phút này bà ôm con mình, khóc đến hoa lê đái vũ, ngay cả âm thanh nhã nhặn cũng trở nên có vài phần bén nhọn, có thể thấy được cực kì tức giận.
Cảnh Dật Nhiên lười nhác tựa vào ghế salon, tựa như một chút cũng không cảm nhận thương tâm của bà, một đôi mắtt xinh đẹp đào hoa, tràn đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn về Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Thần lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, bước đến trước mặt cậu ta, ánh mắt Chương Dung hoảng sợ cả lên, nhằm vào mặt cậu hung hăng đấm một cái.
Vết thương vừa mới khâu lập tức nứt toác, máu tươi nhanh chóng thấm đỏ cái đầu trắng đầy băng gạt của Cảnh Dật Nhiên.
Cảnh Trung Tu không nghĩ ở trước mặt ông anh lại không chút khách khí đánh Cảnh Dật Nhiên, mặt lạnh tức giận nói: “Dừng tay!”
Lòng bàn tay mu bàn tay cũng là thịt, mặc dù Cảnh Dật Nhiên ngang bướng, mặc dù cậu được ra đời là ngoài ý muốn, nhưng cậu ta vẫn là con trai Cảnh Trung Tu.
Chương Dung nói rất đúng, thật sự mọi thứ ông đều thiên vị Cảnh Dật Thần, vì từ bé đến lớn anh không có mẹ, bởi vì từ bên trong cho ra đến bên ngoài, cũng đặc biệt giống ông.
Ông đối với anh gởi gắm khát vọng cực kì lớn.
Nhưng là, như vậy không có nghĩa là ông dung túng anh tùy ý bắt nạt Cảnh Dật Nhiên.