Đồ Ngốc! Anh Yêu Em

Chương 19: Ẩu đả ở căng-tin

Căng tin trường

- Nghe nói hồi sáng mày đi cùng xe với Khánh hả? Quỳnh Anh ngậm ống hút li trà sữa hương kiwi. Còn nó thì ướng trà sữa hương socola. Trên bàn còn đĩa khoai tây chiên và bò viên chiên( Ăn hàng thấy sợ)

- Ừ - nó thản nhiên rồi chó miếng khoai tây chiên vào miệng.

- Dũng cảm quá nha!

- Xấu hết cả mặt. Mày không biết chứ đi đến đâu người ta cũng nhìn tao xong rồi bàn tán. Nổi cả da gà da vịt lên luôn.

- Mày còn phải đối mặt với chuyện này dài dài đấy Mun à.

- Haizzz khổ. Tao ăn gì mà số tao khổ thế này chứ?!

- Khoai tây chiên đó!

Rầm….

Hai đứa nó đang ngồi ăn, uống ngoan lành thì bỗng nhiên bàn bị hất đổ bởi 1 cô gái.

Cả nó và Quỳnh Anh đều nhìn về phía người đó.

- Ơ…. Trang…. – nó ngơ ngác lên

Trang đang nhìn nó với ánh mắt “sát thủ ”. Khuôn mặt chứa đầy sự giận dữ. Nói không chừng ánh mắt đó có thể hạ gục vài người!

Bốp… một cái tát từ Trang giáng xuống má trái của nó.

- Tao đã kêu với mày không được lại gần Khánh nữa cơ mà. Lần trước còn chưa sợ sao?

Mặt nó tái mét lại – nó sờ một bên má đứng dậy. Quỳnh Anh cũng không nhịn nữa. Nó chuyển từ ánh mắt ngạc nhiên sang ánh mắt đầy căm phẫn. Chúng nó đang là tâm điểm của căng tin.

Bốp… lại thêm một cái tát nữa. Đó không phải từ Trang mà là từ nó.

- Lần trước tao không đánh lại không phải vì sợ mày. Chẳng qua là tao không thích gây thêm phiền phức thôi. Nhưng mày quá lắm rồi đấy.

- Hừ - Trang cười nửa miệng – Mày mới là đứa quá đáng. Mày đang tự tạo thêm phiền phức cho bản thân mình thôi.

Nó cũng cười đáp trả. Một nụ cười khinh bỉ.

- Tao đã cảnh cáo mày rồi mà! Lần này là mày muốn thế!

Cái giọng chanh chua của Trang làm nó không nhịn được nữa.

- Phải! Tao đi cũng Khánh đấy vấn đề gì không? Mày có quyền gì mà to mồm chứ.

- Đồ bẩn thỉu! Ak! Suýt quên Tao và Khánh đang trong quá trình tìm hiểu để thành người yêu đó. Haha… - Trang cười to – Khánh sẽ là của tao thôi!

Nó và quỳnh Anh ngạc nhiên. Nhưng đối với những học sinh trong trường thì đó cũng đâu có gì là bí mật mà không được bật mí.

- Mày yêu Khánh nhưng đó không đồng nghĩa với việc Khánh cũng yêu mày. – nó cười nửa miệng.

- Đồ rẻ tiền. cũng đã đến lúc mày phải học lạ hai từ lễ độ rồi đấy. Lên!

Trang vừa dứt lời thì một đám con gái tiến đến. Ánh mắt sắc như dao phóng thẳng về phía nó.

Quỳnh Anh đã bị khống chế bởi những tên khác.

Những cái đấm, đá, tát,… trút xuống nó không thương tiếc. Những người xung quanh không ai dám ngăn cản hay hé miệng khuyên can vì họ biết đυ.ng vào Trang là khó mà “sống nổi ”. Nó ngất lịm đi. Toàn thân nó đau nhức nhưng đó chỉ là thể xác. Một cơn dông tố của nhục nhã ê chề đang “tung hoành ” sâu trong nó.

Quỳnh Anh cố chống cự nhưng tất cả là vô ích. Muốn gọi bạn nhưng cổ họng Quỳnh Anh nghẹn đắng không thốt lên lời. Những giọt nước mắt mặn chát lăn trên khuôn mặt hai cô gái trẻ.

- Dừng lại! – Một giọng nam khá trầm và ấm vang lên đầy uy lực

- Ai vậy mày? – H/s 1 ngơ ngác.

- Tao không biết! – H/s 2 cố tìm khuôn mặt người vừa lên tiếng

- Ai mà gan to thế nhỉ? – H/s 3 tò mò

- Thằng này no đòn rồi đấy! – H/s 3 cười nhạo bang.

Cả căng tin xôn xao lên vì giọng của ai đó dám xen vào cuộc chiến. Mọi người đều rất lòng muốn coi xem “chàng” nào dám làm “anh hùng cứu mỹ nhân ”. Cả kẻ đánh, người đau đều dừng mọi hoạt động. Tứ thì đám đông dạt ra hai bên để nhường đường cho “chàng trai” tiến lên phía trước

- Bảo…! - Quỳnh Anh hét lên vui mừng. - Cậu… c...ậu.

Mặc dù nghe thấy nhưng vì nó đã “no đòn ” của Trang nên nó chỉ hơi động đậy được xíu. Trang và cả bon dừng tay và quay ngoắt về phía Bảo.

- Cô làm cái trò gì vậy hả? - Bảo tức giận trừng mắt lên nhìn Trang. - Cô có còn là con người nữa không vậy? Người lại đối xử với đồng loại thế sao?

- Anh…

Không để Trang nói hết, Bảo đã đẩy cô ta sang một bên rồi tiến nhanh lại phía nó. Quỳnh Anh cũng được thả, liền chạy lại cạnh nó. Đôi mắt sưng mọng lên. Bảo bế nó trên tay và đích đến chính là phòng y tế trường. Quỳnh Anh quá lo lắng cho nó nên cũng rảo bước theo sau vừa ra khỏi cửa căng tin, Bảo gặp ngay Khánh “đá tảng”. Bảo cười khẩy rồi đi luôn. Quỳnh Anh muốn giải quyết rõ nhưng vì lo cho Mi và cũng vì Trang nhanh chân trốn mất nên thôi.

Phòng y tế.

Nó đang nằm trên giường bệnh. Bảo ngồi bên cạnh giường còn Q.Anh thì đứng ngồi không yên vì bạn và vì Trang.

Tất cả kẻ tham gia vụ ẩn đả đó đểu bị hắn đình chỉ học hai tuần và hạ hai bậc hạnh kiểm cả năm học (qá tàn nhẫn).

Lần này mọi hình phạt đều tăng gấp đôi so với bình thường. Thực ra thì hình phạt đó hơi nặng tay nhưng … đối với suy nghĩ của hắn thì đó quá bình thường.

Q.Anh lấy khăn lạnh lau mặt cho nó,

Bảo ngồi thẫn thờ nhìn nó. Cậu thầm trách nó:

“Vì hắn mà em ra nông nỗi này sao? Có nhất thiết phải như vậy không? Sao em ngốc nghếch quá vậy?”

Cạch…

Cửa phòng mở. Hắn bước vô, vẫn cái tướng đi ngạo mạn và lạnh lùng đó, riêng chỉ có ánh mắt đã thay đổi.

Nó vẫn trong cơn mê man.

Bụp.

Bảo đấm hắn một phát vào mặt. Nhận một phát đau nhưng hắn chẳng phản ứng gì, vẫn im lặng cho dù khóe miệng đã chảy máu.

Mắt Bảo hằn lên những tia tức giận:

- Tại cậu mà Mi ra nông nỗi này cậu hài lòng chưa?

Hắn đưa tay lên lay vết máu ở miệng rồi lạnh lùng nhìn Bảo:

- Cảm ơn anh đã đưa cô ấy tới đây.

Bụp

Thêm một phát nữa, cú đấm lần này mạnh hơn.

Bảo nắm cổ áo hắn kéo lại sát mặt mình:

- Đừng để Mi đau lần nữa, tránh xa cô ấy ra! Tôi lấy danh dự ra đảm bảo là Mi mà còn bị thêm một vết thương cho dù nhỏ hay gặp rắc rối gì vì cậu, thì cậu sẽ không yên với tôi đâu. Nhớ đấy!

Dứt lời Bảo đẩy hắn ra rồi ra ngoài. Hai môi mím chặt, tay nắm lại đầy phẫn nộ. Bảo đã yêu nó chăng?

Q.Anh ban đầu tức giận không kém gì Bảo nhưng thấy chuyện vừa xảy ra và thái độ của hắn nên cô cũng không tính toán gì mà lại chuyển sang thương hắn (Hám trai ^^).

Hắn lặng lẽ ngồi bên giường nó, ánh mắt cụp xuống.

- Ngồi đây với Mi nhá, tôi về lớp – Q.Anh buông lời và đứng dậy rời khỏi phòng.

- Nói với GV là tôi với Mi nghỉ - lạnh tanh.

- Tôi biết rồi!

Không gian bỗng lặng im như tờ, ảm đạm và lạnh lẽo. Giờ chỉ còn hai đứa nó trong phòng.

Nó vẫn nằm đó, đôi mắt nâu to tròn giờ nhắm nghiền lại, trên mặt có thêm vài ba vết xước. Bờ môi khô khốc hơi nhợt nhạt.

Trong khoảnh khắc ấy hắn thấy tim mình thắt lại đau nhói.

- Xin lỗi em, vì anh mà em bị như vậy. Xin lỗi.

Trong cơn mê man nó cũng thoáng nghe được tiếng ai đó – quen thuộc lắm – đang xin lỗi nó. Ai?

Hắn chỉ biết nhìn nó bất lực có chút đau xót – chờ nó tỉnh lại. Hai tay đan vào nhau.

.

Nó cựa mình khẽ mở mắt. Ánh nắng làm nó khá nhói mắt. Sau mấy giây ngỡ ngàng nó dần nhớ lại mọi chuyện.

Ập vô mắt nó là khuôn mặt lạnh tanh của hắn. Nó giật mình tự hỏi “Ơ … Khánh … Sao cậu ta lại ở đây?”

Hắn đang gục đầu cạnh giường. Nó bất giác nhìn khuôn mặt hoàn hảo đó. Mái tóc đan ma mị, hàng lông mày rậm, sắc sảo, sống mũi cao thanh tú. Từng đường nét tạo nên khuôn mặt hoàn mĩ. Chả trách bọn con gái “mê” hắn đến vậy. Nhìn hắn tự dưng bực tức trong lòng nó tan biến hết.

- Nhìn đủ chưa vậy? – Cái giọng lạnh lùng đó của hắn làm cắt đứt dòng suy nghĩ của nó, nó vội quay mặt đi, hai má đỏ dần lên.

- Ai … ai nói là tôi … nhìn cậu chứ? ... Hoang tưởng!

- Còn chối nữa. Chả nhân lúc tôi không để í nhìn mòn cả mặt rồi – hắn vươn vai, câu nói đó của hắn làm cho mặt nó đã đỏ giờ còn đỏ hơn. Nó bĩu môi:

- Làm như đẹp lắm í!

- Vậy mà vẫn có con ngốc nhìn đờ đẫn đấy!

- Cậu nói ai ngốc hả?!

Nó cố gắng cựa mình ngồi dậy nhưng thể lực không cho phép, cả người vẫn còn đau ê ẩm. Hiểu í hắn đỡ nó ngồi dậy.

- Còn ai lén nhìn tôi rồi chối nữa? – Hắn vẫn rất bình thản.

Nó rút cái gối đập vào người hắn.

- Ai thèm chối chứ? Không nhìn là không nhìn mà!

- Tự nhận rồi đấy thôi! – Hắn giữ cái gối lại sau khi bị đập mấy phát – còn đánh người được thì chắc là khỏe rồi.

Nó lôi mãi mà không giành được, bực mình quay đi.

- Không biết nhờ ai mà giờ tôi lại được ở đây.

Nó vòng tay trước ngực, nói rất ẩn í.

- Vâng vâng, tôi không phủ nhận!

Nó lại bật cười nụ cười trong sáng ngây ngô.

************

Ngoài cửa sổ, một chàng trai thanh tú đã đứng ở đó và chứng kiến tất cả. Cậu thở dài rồi cười nửa miệng đầy chua chát:

- Em vẫn cười khi ở bên người đã hại em sao? Bên cậu ta chắc em hạnh phúc hơn!

Cậu lại nhếch mép cười và quay gót đi trước khi có người nhận ra mình.