Đồ Ngốc! Anh Yêu Em

Chương 20: Đền bù.

Tối

Nó ngồi trong phòng vừa chép bài vì lúc sáng cúp mấy tiết, vừa nghe nhạc.

*Cốc … cốc … cốc*

Hắn ở ngoài gõ cửa, nói vọng vào:

- Đồ ngốc, ngủ chưa vậy?

Nó cau có đi ra mở cửa:

- Tôi đã nói là tôi không phải “đồ ngốc” rồi cơ mà.

- Ô cê, ô cê Hà Mi.

- Ờ, nghe vậy còn được. Mà cậu gọi tôi chi vậy? – Nó đổi ánh mắt từ tức giận sang tò mò.

- Đi ăn kem không?

- Ăn kem? – Nó hỏi lại để chắc chắn là mình không nghe nhầm.

- Có đi không? – Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại nó.

- Sao không, đợi tôi xíu.

Nó hí hửng đóng cửa lại rồi đi thay đồ.

Gì chứ ăn kem thì miễn từ chối vì đó là sở thích No.1 của nó.

5’ sau.

Nó mặc một chiếc quần jean rách màu đen, phối hợp với chiếc áo sơ mi trắng kiểu, ngắn tay. Mái tóc hạt dẻ được thả bồng bềnh. Cuối cùng là đôi dày thể thao hãng Vercace. Đơn giản nhưng không làm mất đi vẻ đẹp tự nhiên của nó.

Vừa xuống nhà nó đã khá ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn. Vì hắn cũng mạc quần jean đen, áo sơ mi trắng dài tay, cúc bấm. Có điều hắn khoác thêm chiếc áo da hãng Lovis Vuiton màu đen.

Không hẹn mà của hai mặc đồ gần giống nhau.

Dơ vài giây nó sực nhớ ra vẫn đề là giờ đi xe gì? Trong gara còn chiếc Lamborgini màu đen và chiếc mui trần hãng Audi màu đỏ. Giờ mà đi ô tô thì hơi bất tiện vả lại nó cũng không an tâm khi hắn lái xe.

Không hẹn cả hai hướng mắt vào chiếc môtô còn lại của hắn cùng chung suy nghĩ.

- Không đội mũ bảo hiểm sao? – Nó hỏi vì không thấy hắn đội và chiếc nào trên xe.

- Không bị bắt đâu khỏi lo.

Nó vẫn có chút ái ngại, hắn tiếp:

- Cô nghi ngờ tay lái “lụa” này sao?

- Ờ … lụa…

Nó nói mỉa mai rồi cũng lên xe và đương nhiên là phải giữ khoảng cách.

Chiếc xe nổ máy và lao vυ't đi. Vì đi trên đường nhiều xe cộ nên hắn “chỉ” đi với vận tốc hơn 180km/h. Đối với nó thì không sao vì nó cũng là một tay đua đâu có vừa. Nhưng có điều là hắn đi lượn lách và đánh võng hơn nó nhiều, không hổ danh là ông hoàng của tốc độ.

Có lẽ là mọi chuyện sẽ diễn ra bình thường nếu con cún không bất ngờ lao ra đường. Hắn bóp nhẹ phanh, theo quán tính thì nó đập mặt vào lưng hắn và có chút sợ chết nên nó đang… ô…m …e…o … hắn. Hai  mắt thì nhắm nghiền lại, cắn chặt môi dưới. Không dám tưởng tượng đến điều “kinh khủng” gì có thể xảy ra.

Đối với “Ông hoàng tốc độ” thì chuyện nhỏ đó có là gì, hán lách qua con cún một cách dễ dàng. Chỉ có điều là hắn hơi bất ngờ trước hành động của nó. Bất giác hắn nở nụ cười, cảm giác của hắn lúc này là sao? Vui? Hạnh phúc? Hay là bực bội?

Đã lâu rồi chưa có vòng tay của người con gái nào ôm hắn như nó bây giờ (Đúng hơn là không muốn có). Cảm xúc theo nhau ùa về, hắn nhớ đến bàn tay nhỏ bé ngày nào hay ôm hắn từ phía sau và dựa vào lưng hắn lúc ngồi sau môtô. Vòng tay là động lực giúp hắn vượt qua tất cả những nỗi đau buồn trong kí ức.

Nhưng liệu vòng tay đó còn tồn tại để lại ôm hắn như ngày nào? Trong lòng hắn bây giờ đang xảy ra một cuộc chiến cảm xúc hỗn độn.

Còn nó sau 2’ ôm chặt lấy nó thì cô cũng nhận ra là mình vẫn còn “sống” và “nguyên vẹn” trên xe. Lúc này nó mới để í đến hành động “lỗ mãn” của mình. Nhanh như cắt nó thụt tay về và mọi thứ trở về như ban đầu. Nó tự lấy tay đập vào đầu mình, hai má không biết đỏ lên tự bao giờ.

“Ngại quá! Ngại quá đi! Sao mình lại hành động lỗ mãn như vậy chứ? Đúng là con ngốc mà! Haizzzz”

Thoáng thấy nó qua gương hắn chỉ nở nụ cười khóe môi nhưng nhanh chóng vụt tắt, trong đầu hắn lúc này chỉ hiện lên một suy nghĩ: “Ngốc!”

Đến nơi.

Vừa bước chân vô quán hai đứa nó đã trở thành tâm điểm của mọi sự chú í và bàn tán (nhất là hắn). Cũng đúng thôi một cặp “trai tài gái sắc” sờ sờ trước mắt vậy mà không chiêm ngưỡng thì để uổng.

Cho dù ăn mặc rất đơn giản nhưng cả hai vẫn toát lên vẻ đẹp thuần túy có chút cao sang, quý phái. Một số cặp mắt tinh ranh đã kịp nhận ra hai đứa nó.

- Ê, cold boy Bin Trần của trường Z kìa – nvp 1.

- Ừ, ngoài đời ảnh còn đẹp hơn nhiều *mắt trái tim* ♥♥ - nvp 2.

- Nhỏ đi cùng Khánh là ai v? – Nvp 3.

- Hình như là Mun Nguyễn hay sao á – nvp 4

- ……

Nó không muốn gây thêm phiền phức nên chạy trước chọn bàn. Hắn vẫn thản nhiên như đã quen, đút hai tay vào túi quần đi “thong thả” đằng sau. Cả người toát lên vẻ lạnh lùng đến mê hồn.

- Quý khách dùng gì ạ?  - Chị phục vụ yểu điệu đưa tờ menu cho hắn, trên môi nở nụ cười ve vãn kèm theo cái liếc mắt đưa tình (nhưng khổ nỗi là Khánh ka nhà mình k thèm nhìn lấy một cái – tội)

Nó bực bội lấy tờ menu trên khay trong khi chị ta vẫn “dán” mắt vào hắn, cứ như nhìn thấy “UFO” vậy.

- Vani Chocolate – không hẹn cả hai đồng thanh cùng lúc, nó và hắn nhìn nhau ngạc nhiên.

- Cái đồ học theo – nó liếc hắn.

- Cô học theo thì có – hắn không thua đáp trả.

- Cậu thì có!

- Cô thì có!

Và cái màn “cô… cậu” đó sẽ không dừng nếu chị phục vụ không lên tiếng vẻ khó chịu (ai biểu dám cãi nhau với “UFO” của chị ta cơ chứ)

- Hai vị còn dùng thêm gì không ạ?

- Xí! – Nó lườm hắn rồi thản nhiên gọi tiếp.

Chị phục vụ sau khi viết mỏi tay thì nhìn hắn đầy tiếc nuối mới chịu đi vô và không quên liếc xéo nó một cái.

- Mà sao nổi hứng “mời” tôi đi ăn kem vậy? – Nó đá cái nhìn đầy nghi hoặc về phía hắn và cố tình nhấn mạnh từ “mời”.

Đáp trả hắn nhún vai thờ ơ và buông một câu cô đọng, xúc tích:

- Thích!

- Thật không vậy? Hay là có í đồ gì đây? – Nó nhìn đểu hắn bằng khuôn mặt gian hết mức.

- Coi như tôi đền bù vì chuyện lúc sáng ở căng-tin – nói đến đây hắn có chút ngại ngùng.

- À … ra là vậy. Hèn chi tốt đột xuất, vậy mà tôi còn tưởng là hôm nay có bão lớn nữa chứ

- Bộ không chịu sao? Vậy đi về - xanh rờn.

- Ấy … ấy … làm gì mà căng. Gọi rồi còn gì … không ăn để uổng – nó cười níu kéo hắn lại

- Hừ … lươn lẹo!

- Hihi

Nó lại tươi cười, hai mắt típ lại cùng má lúm đồng tiền ám ảnh

- À … mà đền bù tôi thì cậu phải bao đúng không nhề? – Nó lại cười đểu giả.

- Vâng, tôi bao. Quý cô cứ ăn tự nhiên

Lúc sau hắn mới cảm thấy là mình không nên nói câu đó ra. Vì nó gọi quá trời quá đất, ăn vặt thật khủng khϊếp. Bao nhiêu đó không đủ để phá sản nhà hắn nhưng nó bày ra khủng khϊếp quá. Xung quanh ai cũng nhìn hai đứa nó. Người lúc nào cũng pha trò và cười tinh quái hết sức hồn nhiên, ngây thơ là nó; còn hắn lại ít cười, ít nói, cả người toát lên vẻ lạnh lùng bí ẩn.

Hai đứa nó đi với nhau là vừa hợp vừa khắc. Hợp là nụ cười của nó như mặt trời ấm áp sưởi ấm tảng băng ngồi đối diện. Khắc là hai đứa như nước với lửa khồn cãi nhau là không thở được.

Sau khi thử hết tất cả các vị trong quán thì nó và hắn mới chịu đi về. Đúng hơn là nó mới chịu “tha”.

Nhìn lại đống hỗn độn trên bàn chính nó còn phải nể bản thân mình nữa là hắn, cũng phải trên dưới 20 cái li chứ không ít.

Hắn nhăn mặt nhìn nó nói:

- Nể cô thật đấy! Không lạnh à?

- Sao? – Nó nhìn hắn hỏi “í gì”

Hắn liền đẩy cái nhìn vào nấy cái li, nó nhún vai thờ ơ:

- Chút chút!

Nghe hắn chỉ trích nó mới nhớ là mình không mang theo áo khoác, mà kem thì ăn đâu có dè dặt gì.

Một cơn gió vô tình lướt qua làm nó khẽ rùng mình, đưa hai bàn tay lên xoa xoa bắp tay.

Hắn thấy vậy liền cởi cái áo khoác da của mình ra đưa trước mặt nó. Nó đần mặt ra nhìn chả hiểu là hắn đang làm cái trò gì nữa.

“Cái con người này đúng là khó hiểu mà” – nó nghĩ thầm.

- Cầm lấy! – Hắn lạnh lùng ra lệnh, nhưng vẫn không che dấu được cái lạnh lùng ẩn sau lớp băng dày đó.

Nó nhún vai, cấm cái áo theo í hắn nhưng ngoan cố không mặc vào.

Hắn đi tính tiền, bây giờ nó mới nhận ra mình là cái bình năng lượng thu hút ánh mắt: ngưỡng mộ, ghen tị, ganh ghét, ngạc nhiên, bất mãn,…

Nó khẽ rùng mình vội đứng dậy xách cái túi ra xe trước. Lát sau hắn ra ra sau khi được các chị nhân viên “ngắm mòn người”.

- Mặc vào! – Hắn lại nói theo khiểu ra lệnh vì thấy nó còn chưa chịu mặc áo vào mà chỉ “cầm hộ”

- Áo của cậu mà! Tôi mặc chi? – Nó vẫn rất “naive”.

- Bảo mặc thì cứ mặc đi! Cô ốm ra đó tôi không lo cho đâu.

- Xí! Ai cần chứ.

- Vậy bây giờ có mặc không?

Hắn xoáy cái nhìn sắc lạnh pha chút giận dữ về phía nó, đối với nó thì ánh mắt này rất đáng sợ.

- Thì mặc.

Nó bĩu môi rồi cũng mặc vào.