Lục Lạc

Chương 73: Trong tầm mắt của quản gia play ngón tay

Edit: Alicia

Beta: Mol

Bàn tay anh vỗ vỗ mông cô, men theo mông mượt mà đi xuống chút nữa, sờ đến chỗ âm huyệt cô.

"Sao lại chảy nhiều nước như vậy?"

"Tao huyệt vậy là muốn dươиɠ ѵậŧ lớn lấp kín sao? Hử? Tao thủy đều chảy đầy tay rồi."

Mắt đen Úy Trì Hoạch nặng nề híp lại, tay vỗ nhẹ vài cái lên cánh mông mềm ôm cô xuống lầu. Sau đó ngón tay dâʍ đãиɠ vuốt ve tao huyệt dâʍ ɭσạи không chịu nổi của cô, đầu ngón tay khẽ vuốt ve qua lại cọ xát hai mảnh hoa môi ướt đẫm màu mỡ, đùa bỡn bóp chặt thịt mềm bên ngoài tao huyệt.

"Đừng... Đừng bóp.. A.."

Lục Lạc hơi hơi đứt quãng.

"Tiểu mẫu cẩu thật da^ʍ, trước tiên dùng ngón tay lấp kín đi."

Úy Trì Hoạch đột nhiên cắm ngón giữa thon dài vào sâu nhục huyệt cô, ngón tay chậm rãi ra ra vào vào trong nhục huyệt. Nhục huyệt đáp lại gắt gao cắn chặt ngón tay, dâʍ ɖị©ɧ ngọt ngào trong suốt đem ngón tay tẩm ướt.

Lục Lạc mềm yếu vô lực ghé vào trên vai anh phát ra tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ để mặc cho anh tùy ý đùa bỡn hạ thể mình.

Giữ tư thế dâʍ đãиɠ như vậy, anh ôm cô đi từng bước một xuống cầu thang. Đi đến nhà ăn đèn đuốc sáng trưng, ở đó quản gia đã cung kính đứng bên cạnh bàn ăn dài chờ đợi.

"Cậu chủ, đồ ăn đã chuẩn bị xong."

Quản gia khiêm tốn khom người xuống.

"Ừ."

Úy Trì Hoạch nhàn nhạt đáp, ngón giữa dưới áo sơmi đột nhiên tăng nhanh tốc độ thọc vào rút ra, hung hăng làm tao huyệt cô chảy nước róc rách.

Tốc độ đâm chọc càng lúc càng nhanh! Càng lúc càng mãnh liệt!

Lục Lạc bị ngón tay anh đùa bỡn khiến cả người run bần bật, tê dại khó nhịn, hai chân kẹp lấy eo tinh tráng của anh càng chặt hơn, răng gắt gao cắn chặt kiềm chế tiếng rêи ɾỉ phát ra, hơi thở gấp gáp. Ở trước mặt người xa lạ bị đùa bỡn tao huyệt như vậy thật sự có một loại kɧoáı ©ảʍ xấu hổ khó có thể diễn tả, theo một đường tập kích bao trùm lấy cơ thể.

Áo sơmi thon dài vừa vặn che khuất mông nhỏ của cô, động tác ngón tay anh cắm vào rút ra nằm trong phạm vi tầm mắt quản gia nhìn không thấy, vì thế anh càng thêm tùy ý đùa bỡn kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà thọc vào rút ra. Mắt thấy dâʍ ɖị©ɧ từ tao huyệt chảy ra càng ngày càng nhiều, nhiều đến sắp nhỏ xuống sàn nhà!

"Ông lui ra đi."

Úy Trì Hoạch lạnh lùng ra lệnh.

"Vâng, cậu chủ."

Quản gia cung kính rời khỏi nhà ăn, lên tầng.

"Tiểu tao hóa chảy thật nhiều nước, ở trước mặt người khác lại kẹp chặt như vậy, có phải rất sướиɠ hay không? Hử?"

Úy Trì Hoạch cúi đầu ngậm lấy vành tai nhỏ mượt mà của cô cọ xát, nhẹ giọng lẩm bẩm.

"Úy Trì Hoạch! Anh biếи ŧɦái!"

Hơi thở cô tựa hoa lan.

"Ai bảo tiểu mẫu cẩu em dâʍ đãиɠ như vậy, thật muốn làm chết em."

Hơi thở Úy Trì Hoạch nóng bỏng, thấp giọng lẩm bẩm rồi sau đó dùng sức rút ra ngón tay trong tao huyệt, sủng nịch ôm cô ngồi trên ghế bên bàn ăn.

Nhẹ nhàng xoay người cô, để cô dựa lưng vào lòng ngực rồi vững vàng ôm lấy. Hình dáng hai cái bánh bao lớn hoàn toàn lộ ra do mái tóc làm ướt áo sơmi, hai bên đầṳ ѵú đỏ tươi như quả dâu tây, dâng trào đứng thẳng lên dưới lớp áo, bộ dáng thân thể ẩm ướt càng thêm gợi cảm dụ hoặc, dâʍ đãиɠ không chịu nổi.

"Tưởng tượng hình ảnh em cái gì cũng không mặc..."

Bàn tay anh mon men từ áo sơmi ướt đẫm vói vào trong, dùng sức xoa nắn chà đạp đôi tuyết nhũ no đủ to lớn của cô, tay siết chặt đầy vυ', xoay tròn kɧıêυ ҡɧí©ɧ, không ngừng cọ xát triền miên.

"Đừng nghịch đầṳ ѵú em nữa... Ăn cơm được không.. Em đói.."

Lục Lạc ngắt quãng yêu kiều xin tha.

"Được."

Anh phá lệ nghe lời rút tay ra khỏi áo sơmi.

Tao huyệt cô trơn bóng dưới lớp áo sơmi đặt trên hạ bộ anh, ướt đẫm thối nát không thôi, yên lặng chảy ra một cổ dâʍ ɖị©ɧ nhàn nhạt, từng chút từng chút một đem quần anh thấm ướt.

Úy Trì Hoạch lạnh lùng hít vào một hơi, tiểu mẫu cẩu thật nhiều nước.

"Há mồm."

Úy Trì Hoạch dùng sức kiềm chế tìиɧ ɖu͙© đang điên cuồng phát sinh đau đớn của mình, bắt đầu thành thật một ngụm lại một ngụm đút cô gái trong lòng ngực ăn cơm. Cô ăn cơm vui vẻ vô cùng, cho dù muốn gì thì đợi cô ăn cơm xong rồi nói.

Trên tầng.

"Ông chủ, cậu chủ đã ôm một cô gái xuống lầu ăn cơm rồi."

Quản gia kính cẩn bẩm báo với Úy Trì Hạo trên lầu một lần nữa.

"Ừ, chuyện tôi nhờ ông làm ông đã chuẩn bị xong chưa?"

"Đã chuẩn bị xong, ông chủ."

"Được, lui ra đi."

Đôi mắt Úy Trì Hạo đen nhánh, lạnh lùng như băng.

Quả nhiên chỉ khi bắt cóc cô gái kia thì Tiểu Hoạch mới ăn cơm.

Ông đứng dậy chậm rì rì xuống lầu, khuôn mặt anh tuấn lộ ra góc cạnh rõ ràng lạnh lẽo, khí chất trên người tuấn mỹ lại ổn trọng, ánh mắt thâm thúy âm trầm phát ra tia sáng băng giá khiến cho người ta không thể đoán được ông đang nghĩ gì.

Bước chân trầm ổn từ trên tầng tiến tới, Úy Trì Hoạch ngừng động tác đút ăn, nghi hoặc xoay người lại, "Ba."

Cô gái quyến rũ trong ngực vừa nghe thấy là ba Úy Trì Hoạch xuống tới liền vội vàng dùng hai tay ôm đôi thịt nhũ của mình, ý đồ muốn che lấp nó lại. Quần áo nơi bộ ngực đều bị nước thấm ướt nhẹp, như thế này thì làm sao gặp người.

"Tiểu Hoạch, đã hai ngày không gặp con."

Úy Trì Hạo đến gần bàn ăn, ngồi lên ghế chủ vị. Đôi mắt hẹp dài sâu thẳm nhìn về phía cô gái trong lòng ngực con trai, sau đó lại dời đi.

Úy Trì Hoạch rõ ràng biết được ba đang nói về chuyện gì nên không tự giác có chút hổ thẹn, tay đang ôm Lục Lạc càng chặt hơn.

"Cảm ơn ba."

Trong lòng hai cha con đều hiểu rõ nhưng không nói ra, họ đều hiểu đối phương đang nói gì.

Chỉ có Lục Lạc là không hiểu ra sao, hai ngày không thấy? Cảm ơn ba?

Hai cha con này trò chuyện gì sao cô không hiểu gì hết.