" Hành, đã tra ra được. Cô ấy đang ở trong phòng 0903 của tầng bảy, cũng vừa phát hiện được...Châu Mạn Đình cùng Châu Thiên đến đó, nhưng ra khỏi phòng cũng chỉ có tên kia và cô ta. Châu Thiên vẫn còn trong phòng cùng cô ấy "
Nhớ lại những lời nói lúc nãy của Đông Hoa vừa gọi thông báo cho anh vừa rồi mà Cố Duật Hành tức điên lên vì nghe bảo rằng Châu Thiên đang ở trong phòng cùng với cô, lẽ nào hắn muốn làm chuyện đó với cô ư?! Anh không cho phép hắn làm điều đó
Châu Thiên mày dám động đến cô ấy?! tao thề sẽ gϊếŧ chết mày!
...
Châu Thiên càng nghĩ càng cảm thấy thích thú và hưng phấn, vật phía bên dưới cũng vì đó mà cương lên
" A cô gái này thật dễ khiến mình ham muốn! "
Hắn cởϊ áσ trên người vứt xuống đất sau đó bò lên giường của cô. Đưa tay thô bạo mà xé rách bộ váy cô mặc trên người. Làn da mịn màng trắng như tuyết cứ thế được phơi bày trước mắt Châu Thiên, không nhịn được bởi vẻ đẹp mê hồn này của cô. Yết hầu cũng vì thế mà thêm hưng phấn
Hắn cúi đầu hôn lên da thịt cô, đưa lưỡi liếʍ nó. Tay không ngừng chạm vào da thịt cô sau đó chuyển xuống mà sờ lấy bắp đùi trắng nõn của cô
" Hương vị không tệ! "
Hắn nhìn cô đang say giấc ngủ, gương mặt nhỏ nhắn ấy thật ngây thơ, tiểu bạch thỏ này thật sự rất quyến rũ. Thật khiến cho người đàn ông nào nhìn thấy mà không khỏi khiến muốn bắt nạt
" Yên tâm đi, tôi sẽ nhẹ nhàng với em! "
Thật tiếc khi Cố Duật Hành chưa được thưởng thức em mà đã bị tôi cướp lấy!
" Hương vị thật tuyệt. Cả cơ thể này thật sự rất tuyệt, quả nhiên là bảo bối của Cố Duật Hành "
Môi của Châu Thiên hôn lên cổ cô, quai xương xanh rồi tới bờ vai nhỏ và ngực cô. Bầu ngực đầy đặn được che giấu qua chiếc áo ngực kia, hắn đưa tay định tháo gỡ chiếc áo ngực có màu đen quyến rũ ấy ra....
Rầm...bỗng dưng anh xuất hiện. Châu Thiên cũng không mấy ngạc nhiên, Cố Duật Hành ánh mắt sắc bén nhìn hai con người ở trên giường lớn kia mà không khỏi tức giận. Khoảng khắc nhìn thấy cô đang trong tình trạng ngủ say mà còn tên khốn kia thì đang từ từ thưởng thức cô khiến cho máu bên trong người anh sôi sùng sục
" Tên khốn mày dám động vào cô ấy?! "
Cố Duật Hành không kiềm chế được bản thân nên đã xông tới nắm lấy Châu Thiên mà ném mạnh xuống đất, anh không ngừng đánh vào mặt hắn và bụng
" Con mẹ nó! Mày biết cô ấy vốn là người phụ nữ của tao vậy mà còn dám mong muốn cô ấy?! "
Cố Duật Hành tức giận anh đã không tự chủ được bản thân mà vừa đánh Châu Thiên và chửi thề ở trong đó. Đúng lúc Đông Hoa và người của mình xuất hiện, Đông Hoa đến là để giúp anh
" Hành dừng lại, sẽ đánh chết hắn mất! "
" Buông ra! Hắn ta chết cũng được, tôi muốn gϊếŧ chết tên cặn bã này! "
" Dừng lại đi. Cậu cứ như vậy thì còn cô ấy thì sao? Phu nhân của cậu còn nằm trên giường kia kìa! "
Đông Hoa ngăn anh lại không cho anh đánh hắn nữa. Hắn từ từ ngồi dậy, đưa tay lau máu ở mép miệng hắn cười nhếch môi
" À...ra người phụ nữ kia chính là vợ của mày. Mày có biết hay không, cô ta thật sự rất ngon đó. Hương vị rất tuyệt lại khiến người ta rất ham muốn muốn có được! "
Cố Duật Hành lúc này đã không còn tức giận nữa. Anh cố kiềm chế bản thân lại, vì cô. Anh phải lo cho cô trước. Cố Duật Hành chỉnh áo sau đó đi đến chỗ cô
" Đánh chết mày thật sự rất khiến cho tao bẩn tay. Đυ.ng đến người phụ nữ của Cố Duật Hành này sẽ có kết quả không tốt. Mày đừng nghĩ, chuyện mày hãm hại Cố thị, khiến Cố thị không thể hợp tác làm ăn được với đối tác nước ngoài là mày một tay làm mà tao không biết "
" Nếu đã biết là tao làm. Vậy thì mày làm gì đây?...Cố tổng! "
Mặc cho hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ, anh không quan tâm hắn nữa mà đi lo lắng cho cô. Nhìn người con gái mình yêu vẫn còn đang ngủ yên anh khẽ cười hôn lên trán cô rồi môi cô một nụ hôn
" Chẳng phải mày rất yêu thương em gái? "
" Mày tính làm gì?! Tao cấm mày đυ.ng vào con bé! "
" Hah, đã đυ.ng vào người phụ nữ của tao, lí ra mày phải lường trước được hậu quả ấy. Lại còn muốn ra điều kiện với tao? Đông Hoa! đã bắt cô ta rồi chứ? "
" Rồi! "
" Đem vào! "
" Rõ! mang người vào! "
Đông Hoa vừa dứt câu thì hai tên áo đen từ bên ngoài dẫn theo Châu Mạn Đình đi vào
" Hành, tha cho em. Em cũng chỉ vì quá yêu anh nên mới..."
" Câm miệng! "
Cố Duật Hành gằn giọng nói, nhìn anh lúc này trông thật đáng sợ. Dáng vẻ này Châu Mạn Đình trước giờ chưa nhìn thấy qua bao giờ
Cố Duật Hành cởϊ áσ khoác mặc vào cho cô sau đó bế cô lên
" Xử lý nơi đây, cả hai rất muốn chuyện này chứ gì? Đông Hoa! "
" Được. Cậu cứ đi đi, sẽ không làm cậu thật vọng "
Cố Duật Hành không nói gì, anh bế cô ra ngoài. Để lại tất cả mọi chuyện ở đây cho Đông Hoa giải quyết
" Các người thật sự đã chọc giận cậu ta rồi. Đυ.ng đến lão bà nhà cậu ấy? Lẽ nào còn muốn nhẹ tay?! "
Đông Hoa nói, trong giọng nói mang theo hàm ý chăm chọc
" Người đâu? mang đến đây! "
" Anh muốn làm gì?! Buông tôi ra, có tin là tôi nói chuyện này cho cha tôi biết hay không hả "
" Tùy cô thôi. Dẫu sao Châu thị sang ngày mai lẽ nào còn? "
" Ý anh là sao?! "
Bỏ mặc lời nói của hai anh em nhà họ Châu này, một tên mặc áo vest đen câm trên tay hai ly nước. Bọn họ ép Châu Thiên và Châu Mạn Đình uống hết nó sau đó họ ném cô ta lên giường
" Các người muốn làm gì? Ơ...các người đã cho chúng tôi uống gì?! "
Đột nhiên cả thân thể Châu Mạn Đình cô ta cảm thấy nóng ran, thật khó chịu. Cả Châu Thiên cũng bị, hắn biết cả mình và cô ta đều bị trúng xuân dược
" Là xuân dược chứ có gì đâu! "
" Mày...Cố Duật Hành thật không ngờ mày lại dùng thủ đoạn này để trừng phạt cơ à! "
" Tùy thôi. Loại này có chút mạnh nha, kiềm chế được thì khen. Đi thôi! "
Bọn họ ra ngoài bỏ mặc cô ta và Châu Thiên ở lại với xuân dược đang phát tán trong người. Đông Hoa cho người khóa cửa lại. Đông Hoa biết hắn không thể nhịn được, rồi cả hai cũng phải làm cái chuyện lσạи ɭυâи ấy thôi
Những cảnh nóng của hai anh em được bắt đầu, nó bỗng xuất hiện trên màn hình to lớn ở bữa tiệc cưới kia. Mọi người ai ai nhìn thấy cũng ngạc nhiên, ai ai cũng bàn tán xôn xao
" Trời ơi đó là hai anh em nhà Châu gia! "
" Sao lại có thể làm loạn chuyện đó chứ "
" Đúng là lσạи ɭυâи mà "
" Mau tắt mau tắt chuyện gì đang xảy ra vậy hả?! "
Lâm Dương ra lệnh cho người tắt nó đi. Tại sao lại để nó chiếu ở tiệc cưới của Lâm Giai Ninh và Mạc Thiếu Khanh. Cô ta nhìn thấy cũng ngạc nhiên, lẽ nào bị lộ ư?! Cố Duật Hành đã biết và đến cứu cô, hành động này như là một lời cảnh báo đến những người muốn hãm hại cô đều sẽ có kết cục như thế này
Lâm Tĩnh, coi như số của mày hên đi...!
...
Lúc này anh đưa cô về Cố gia, bác sĩ cũng đã được gọi đến khám
" Cô ấy sao rồi? "
" Thiếu gia không cần quá lo lắng, thuốc mê này chỉ có phần hơi mạnh thôi. Thiếu phu nhân không sao, qua ngày mai thuốc sẽ hết tác dụng "
" Được, tôi biết rồi! "
Bác sĩ khẽ gật đầu sau đó ra ngoài. Cánh cửa phòng được đóng lại, anh đi tới ngồi xuống bê cạnh cô. Cô lúc này vẫn còn đang ngủ, nhìn gương mặt nhỏ đang say ngủ này mà làm anh nhớ tới chuyện ban nãy, thật là tức điên. Anh hận không thể chặt hắn ta ra từng khúc một
Nữ hầu đã giúp cô rửa mình một chút sau đó thay đồ cho cô rồi bác sĩ mới tới. Mặc trên người cái đầm ngang đầu gối, họa tiết không nhiều. Cái váy có màu xanh dương nhè nhẹ, cô mặc nó trên người nhìn rất đơn giản và dễ thương
Cố Duật Hành đưa tay vuốt ve tóc cô, yêu thương cúi đầu hôn lên môi cô một nụ hôn. Bất chợt anh nhìn thấy có nụ hôn mờ mờ có trên quai xương hàm cô. Anh nhíu mày khó chịu, đây là vết tích do hắn để lại trên người cô. Tên khốn chết tiệt! Thầm rủa trong đầu
" Tĩnh Tĩnh, anh không dám nghĩ nếu như đến chậm thêm một tí nữa thì em đã bị tên khốn đó làm nhục rồi "
Cố Duật Hành hôn lên trán cô nụ hôn, người phụ nữ của anh không cho phép có bất kỳ dấu tích gì của người đàn ông khác để lại. Không được! Anh phải phá bỏ nó
Nghĩ là làm, Cố Duật Hành đưa tay tháo gỡ bộ váy cô đang mặc trên người ra, cô không mặc nội y nên sau khi cởi bộ váy trên người cô ra thì cảnh xuân sớm hiện ra trước mắt, cơ thể mềm mại kia sớm đã được phơi bày. Cố Duật Hành cũng vì thế mà nhanh chóng cởi đồ trên người mình ra, cả hai con người trên giường không ai mặc quần áo cả. Người đàn ông nằm trên người phụ nữ, tư thế vô cùng ám muội
Cố Duật Hành cúi đầu hôn lên cơ thể mềm mại của cô, những nơi anh đi qua đều có dấu hôn đỏ rực đánh dấu chủ quyền lên đó. Đưa ánh mắt nhìn cô vẫn còn đang ngủ, Cố Duật Hành khẽ cười
" Thật không ngờ trong lúc ngủ em lại vẫn có sức hút như thế "
Cứ thế, cả một đêm ấy trong căn phòng. Người đàn ông cùng người phụ nữ ân ái với nhau...
Sáng hôm sau. Cô tỉnh dậy rất sớm, cũng mới chỉ có bốn giờ mấy gần năm giờ mà thôi, đột nhiên cảm thấy cả cơ thể mệt mỏi, lại còn đau nhức muốn rã rời
" Ưʍ...sao lại cảm thấy có chút đau thế này! "
Chợt nhận ra mình không có mặc đồ cô mới giật mình dùng chăn che lấy cơ thể lại, nhìn chung quanh căn phòng này cảm thấy quen quen. Đây chẳng phải là phòng của Cố Duật Hành ư?! Thầm nghĩ trong lòng vì sao mình lại trở về nhà rồi? Còn đêm qua thì sao? Bỗng dưng từ đằng sau có một vòng tay rắn chắc nào đó ôm trọn lấy cả thân hình mềm mại của cô vào lòng
" A...! "
Cô giật mình, ngẩn đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt đầy sự cưng chiều yêu thương của Cố Duật Hành đang nhìn mình. Anh cúi đầu hôn lên môi cô một nụ hôn, sau đó lại còn nở nụ cười ngọt ngào với cô
" Dậy sớm? "
" Duật Hành...chuyện này là sao? Vì sao em lại ở nhà anh rồi! "
" Là nhà của chúng ta! ". Anh lười biếng nhắc nhở
"...đêm qua em nhớ là, đúng rồi. Em đi vệ sinh ra xong không thấy anh, lại còn bị một tên nam phục vụ chuốc mê ấy bắt đi nữa. Còn về sau thế nào đều không nhớ "
Cố Duật Hành khẽ cười, cưng chiều hôn lên tóc cô một nụ hôn
" Phải!...đêm qua là em bị người ta chuốc mê bắt đi. Là có anh đến cứu nên không sao! "
" Chuyện là như thế nào? Mau kể cho em nghe! "
" Được được anh kể cho em...là Châu Thiên và Châu Mạn Đình. Cả hai người bọn họ đem em đến phòng khách sạn sau đó tên khốn Châu Thiên đó lại còn muốn " thịt " em nữa, cũng may là anh kịp đến cứu em "
" Sau đó thì sao? "
" Hắn muốn " thịt "? Vì thế anh đã cho hắn toại nguyện mà " thịt " ngược lại với em gái mình! "
" Nhưng đó là lσạи ɭυâи! "
Cô ngạc nhiên khi nghe anh nói thế. Cố Duật Hành không có gì là đáng ngạc nhiên nên anh hết sức bình thản nói
" Như vậy thì đã sao, là hắn muốn em. Muốn người phụ nữ của anh! Anh lúc đó thật hận khi không thể chính tay mình mà gϊếŧ chết tên cặn bã đó "
Nghe anh nói thế cô bỗng dưng cảm thấy bật cười
" Em còn cười? "
" Không phải, chỉ là em cảm thấy rất vui. Rằng anh đã lo lắng cho em như thế "
" Anh thật sự đã rất sợ, Tĩnh Tĩnh..."