Cố Phu Nhân Em Trốn Không Thoát

Chương 35: Ngọt Ngào [ H ]

" Anh thật sự rất sợ, Tĩnh Tĩnh...em có biết là lúc đó anh sợ em sẽ bị tổn thương hay không? "

"...Hành, đã không sao nữa rồi. Em không sao, chẳng phải là anh đã cứu em? "

Cô biết là anh lo cho cô, quan tâm cô. Cô nhìn anh khẽ cười nói sau đó quay lại ôm chặt lấy anh

" Cảm ơn anh, Duật Hành...vì đã chấp nhận em, đã dành tình yêu cho em như vậy. Em rất vui khi được ở cạnh anh! "

" Đồ ngốc! "

Nghe cô nói thế Cố Duật Hành khẽ cười anh cũng vòng tay ôm lấy cô

" Em yêu anh! "

" Anh cũng yêu em Tĩnh Tĩnh! "

Cố Duật Hành yêu thương cúi đầu hôn lên môi cô một nụ hôn. Sự ham muốn bắt đầu nổi dậy, anh chuyển môi xuống mà hôn lấy cái cổ trắng ngần kia. Không phản đối với hành động này của anh. Trái lại cô còn hơi ngửa đầu ra phía sau

" Ưʍ..."

Một tay ôm lấy eo cô làm trụ cho cô. Tay còn lại anh dùng nó bao phủ một bên mềm mại trước ngực cô mà xoa nắn nó. Lâm Tĩnh vì kɧoáı ©ảʍ lúc này dâng lên, khẽ ngân nga một tiếng làm động lòng người. Cố Duật Hành vì nghe thấy tiếng rên nhỏ của ai kia vì thoải mái mà phía bên dưới người anh em của mình bắt đầu cương lên

Thật đúng là tiểu yêu tinh, ăn em bao nhiêu cũng không đủ đối với anh...!

" A ưʍ....nhẹ, nhẹ thôi! "

" Ngoan, thả lỏng ra một chút. Em thật khít! "

"...đừng mà. Nhẹ một chút thôi...a chậm, chậm lại...nhanh quá! "

Cái cảm giác này. Nó thật sướиɠ khiến cô không chịu được mà rên lên vài tiếng. Cố Duật Hành khẽ nhíu mày, tại sao cùng cô làʍ t̠ìиɦ nhiều đến thế mà " hang động nhỏ " này vẫn không chịu dãn ra dù chỉ một chút? Vẫn khi như lần đầu vậy. Khỉ thật! Nhưng anh lại cảm thấy có chút thích cái cảm giác này. Rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ

" Ha~...đáng ghét, anh nhanh quá...em theo không kịp!! "

" Bảo bối, nhìn xem chẳng phải là em đang rất sướиɠ? Nhìn vẻ mặt đang rất hưởng thụ anh của em kìa. Rất đáng yêu ~ như thế thì làm sao anh phải làm chậm lại? "

" Anh thật đáng ghét!...em mới không có...ư..."

" Tĩnh Tĩnh em thật không ngoan, lại không thành thật với bản thân lẫn anh? Xem anh làm sao dạy dỗ em. Tiểu dâʍ đãиɠ ~ "

Vừa nói xong Cố Duật Hành lại dùng tay vỗ lên mông cô một cái khiến cô không chịu được. A cái cảm giác chết tiệt này, làʍ t̠ìиɦ thật khiến cho đầu óc con người lúc tỉnh táo lại trở nên khác hẳn đi

Cố Duật Hành cười nhếch môi một cái. Tốc độ ra vào bên trong cô ngày càng nhanh, nhanh đến cô không thể tưởng tượng được. Đầu óc lúc này rối loạn cả lên. Cảm giác thật sướиɠ, sướиɠ đến nỗi muốn bức điên đầu óc của cô

" A nhanh...nhanh quá rồi...ưm anh chậm lại một chút! "

Cố Duật Hành không nói gì. Đột nhiên anh dừng lại, cô cứ ngỡ rằng như vậy sẽ tốt, không sao. Ai mà ngờ anh muốn trêu chọc cô ư. Không di chuyển bên dưới nữa, cứ thế trêu đùa cô. Cô khó chịu lúc này mới cầu xin anh

" Duật Hành...đừng trêu em nữa mà, khó chịu! "

" Là vừa nãy ai bảo với anh là không muốn? Bây giờ ngược lại lại cầu xin anh rồi "

Cố Duật Hành chế giễu nói, anh còn cúi đầu hôn lên trán cô một nụ hôn. Tay còn không ngừng nhào nặn nơi đẫy đà kia. Trong lòng anh thầm nghĩ, ngực cô quả nhiên rất mềm, thật khiến cho anh muốn cắn nó một cái. Nghĩ là làm, Cố Duật Hành cúi đầu cắи ʍút̼ bầu ngực với nụ hôn kia khiến cô khẽ rên nhẹ một tiếng

" Đừng mà...em rất khó chịu, em chỉ bảo là chậm lại chứ không có nói là dừng lại mà "

" Tiểu yêu em thật là biết cách cãi lời lại anh "

Cố Duật Hành nói, anh cũng bắt đầu di chuyển bên trong cô. Anh chỉ là muốn trêu chọc cô, muốn cô cầu xin anh một chút mà thôi. Thật ra mà nói thì chuyện này cũng khiến anh rất khó chịu, đột nhiên lại ở bên trong mà không di chuyển hoạt động gì khiến anh có chút khó chịu cực kỳ. Nếu như cô không chịu mở miệng cầu xin anh thì anh cũng sẽ di chuyển

Nhanh quá...thật khiến mình muốn bức điên lên vậy!

" Ha~... Duật Hành....ưm, tuyệt quá! "

" Em thật hư hỏng, bảo bối nhỏ! "

Cố Duật Hành cúi đầu xuống hôn lên môi cô. Thuận tiện cô choàng tay lên ôm lấy anh cùng anh phối hợp nụ hôn, môi lưỡi dính với nhau không buông, mãi cho đến khi cả hai dần hết dưỡng khí mới buông nhau ra. Hai đôi môi tách nhau ra, ở giữa còn tạo ra một cọng chỉ bạc mỏng ngăn cách

Đôi mắt sắc bén của Cố Duật Hành nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ phiến hồng của cô. Thật dễ thương, anh luôn thích bắt nạt cô không thôi. Cô ôm chặt lấy anh không buông, Cố Duật Hành nhu tình cắn cắn lấy vành tai cô, cô rất dễ xấu hổ. Chỉ cần trêu chọc ai kia một chút là con mèo nhỏ này sẽ đỏ mặt, chẳng những thế có đôi lúc lại còn xù lông lên với anh. Chỉ nghĩ lại cô lúc đó thôi mà Cố Duật Hành trong lòng cười ấm áp vô cùng

Chợt nhớ lại tên cặn bã kia. Không những một mà là hai tên. Dám làm tổn thương đến cô ư?! Cố Duật Hành này sẽ khiến cho tất cả những ai làm tổn thương cô làm cô khóc đều phải chết

" Tĩnh Tĩnh, yêu anh chứ? "

" Ưʍ...có...Duật Hành nhanh một chút...! "

" Bé ngoan. Vậy mau gọi ông xã đi, anh lập tức liền thỏa mãn em! "

" Anh thật xấu xa. Lại lợi dụng em...! "

" Anh không có! "

Cố Duật Hành nói, anh cúi đầu hôn lên đôi vai trắng mịn kia của cô một cái đầy sủng nịnh, yêu thương

" Ngoan, mau gọi đi nào ~ bà xã của anh! "

" Ưʍ...không muốn gọi! "

" Tĩnh Tĩnh ngoan, chỉ gọi một cái thôi. Mau gọi cho anh nghe nào? "

" Đáng ghét anh có thôi dụ dỗ em! "

Cố Duật Hành thật đáng ghét. Lại trong lúc cô đang đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ của du͙© vọиɠ mang tới mà anh lại còn dám ở đây nói ra những lời ngọt ngào đó để dụ dỗ cô? Hứ mơ đi, còn lâu bà đây mới gọi

" Cục cưng, chỉ gọi một cái thôi ~ ngoan mau gọi ông xã đi. Anh đang chờ em nói đây "

Cố Duật Hành không ngừng " cố gắng " dụ dỗ cô để cô gọi mình hai từ " Ông xã " kia. Rốt cuộc cũng chịu thua, cô đành gọi một tiếng cho anh thỏa mãn vậy

" Ông....ông xã! "

" Ngoan lắm, như thế có phải tốt hơn? Nào. Bây giờ anh sẽ " phục vụ " em tận tình hơn "

Cố Duật Hành nói, anh dùng sức ra vào bên trong cô nhiều hơn trước. Trong lòng cô thầm nghĩ, anh lẽ nào không phải người? Tinh lực sao mà dồi dào vậy?! Vậy mà còn chưa thỏa mãn anh...

Lúc này cũng đã chín giờ. Thời gian này cô mới tỉnh dậy sau ba tiếng đồng hồ ngủ ở trên giường, một mình. Anh đã thức dậy sớm hơn cô, một tiếng. Rời giường với tình trạng đau nhức ở phía bên dưới, cô đã rất ráng gượng để mới có thể đi được

Cố Duật Hành lúc này đang ngồi ở phía ngoài trên ghế sofa có tông màu chủ đạo là màu đen, trên tay cầm một tờ báo đọc về thị trường hiện nay thế nào. Liếc mắt nhìn xem đồng hồ ở cổ tay, nhàn nhã gấp tờ báo sau đó cầm chiếc điều khiển trên tay mà bật tivi lên

Vừa đúng lúc cô từ trên lầu đi xuống. Mặc trên người cái đầm màu trắng, họa tiết không nhiều. Chiếc váy đơn giản ấy cũng chỉ dài tới đầu gối. Mái tóc dài được xõa xuống ngang lưng, nhìn cô mang vẻ đẹp thuần khiết. Tựa như thiên sứ giáng trần, đưa mắt nhìn xuống dưới nhìn thấy người đàn ông mình yêu đang nhàn nhã vắt chân uống trà và xem tivi khiến cô trong lòng cảm thấy ấm áp và hạnh phúc vô cùng. Mỗi ngày cứ như thế, sáng sớm chỉ cần được nhìn thấy anh. Ở bên cạnh anh suốt đời như thế chính là khoảng thời gian hạnh phúc mà cô muốn

Bước đôi chân nhè nhẹ đến chỗ anh ngồi. Cố Duật Hành đang ngồi xem tin tức trên tivi bỗng dưng từ đằng sau có một đôi bàn tay nhỏ che đi mắt anh, anh biết. Người to gan dám cả gan bịt mắt anh trong nhà cũng chả có ai có gan lớn bằng cô. Cố Duật Hành khẽ cười nhẹ, vốn biết cô khi nãy đến chỗ mình nên anh cũng vờ như đang tập trung coi tivi mà chẳng để ý cô, muốn xem xem để cô làm gì. Nào ngờ lại bịt mắt anh đang trong lúc anh coi tivi? Tiểu bảo bối, chỉ mới vừa sáng thôi mà em đã nghịch như thế rồi ư?

" Bảo bối, xem ra mới sáng thức dậy đã nghịch ngợm thế rồi! "

Cô khẽ cười nhẹ, cúi đầu thơm lên má anh một nụ hôn ngọt ngào

" Chào buổi sáng Duật Hành ~ "

Cố Duật Hành khóe môi cười hài lòng. Rất nhanh, anh xoay đầu lại đặt nụ hôn lên môi cô. Khóe miệng cười lên nhìn thật đẹp

" Chào buổi sáng, Tĩnh Tĩnh...! "