Cùng lúc đó, ở một góc khá xa, Lucy đang đứng một mình lẻ loi nhìn Ambrose và Fayola hai người, cô bé muốn tới quan tâm cậu ta nhưng không hiểu sao cô bé không nhích chân lên được.
“Chẳng lẽ là do Fayola và Ambrose ở cùng nhau?” Lucy tự hỏi.
Cô cũng không biết tại sao đột nhiên cô cảm thấy có lỗi với Fayola, nhất là khi cô ở gần Ambrose. thế là Lucy đứng đơ ở đó mấy giây.
Rồi một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai cô bé, là Caspian, anh ta vừa được băng bó xong, nghe tin Ambrose đã về nên cũng lên boong thuyền xem. Không ngờ anh lại thấy Lucy đứng đó.
Nhìn cô bé khiến Caspian nhớ lại tình cảnh của mình ba năm trước, lúc đó anh còn rất trẻ, mới lớn và cũng trải nghiệm cái mối tình đầu không thể quên đó. Đối với Susan, chị của Lucy và Edmund.
Caspian cũng chần chừ, không dám nói gì cả, cậu cũng chỉ lẳng lặng nhìn ngắm cô ta từ xa… trong lòng cậu có một chút cảm giác không xứng...
Một người là vị Nữ hoàng Susan thông thái vĩ đại của thời đại hoàng kim, một kẻ chỉ là một hoàng tử thất thể và đang bị nhân dân, đất nước mình quay lưng.
Đến khi Caspian trở thành vua, anh ta rất muốn thổ lộ, nhưng anh sợ… sợ mình bị từ chối… và cứ như vậy, đến khi Susan sắp trở lại thế giới thực… và anh cũng biết cô ấy sẽ không trở lại… Nhưng…
Susan sẽ từ bỏ gia đình mình ở lại với anh chăng, cô ấy sẽ chọn ở lại một đất nước tưởng như quen thuộc nhưng thực chất là lạ lẫm với cổ chăng?
Caspian lại sợ một lần nữa, anh lại sợ mình bị từ chối…
Và khi Susan tiến vào cánh của kia, Caspian biết mình đã lựa chọn đúng.
Cô ấy không có vẻ gì luyến tiếc ở lại thế giới này cả, không nói chính xác hơn là đối với anh… cô ấy không thích anh hoặc thứ tình cảm này không đủ lớn để cô ấy ở lại Narnia.
Dẫu biết vậy nhưng Caspian không thể quên được Susan, bằng chúng là ba năm qua Narnia vẫn không có hoàng hậu…
Giờ nhìn thấy Lucy, và cái cách cô bé này nhìn Ambrose và Fayola, Caspian chợt nhận ra cô bé bị rơi đúng vào tình cảnh cua anh trước đó.
Có điều, Lucy còn cơ hội… cô bé và đức vua Ambrose ở cùng một thế giới, họ có thể tiến thêm mấy bước… chỉ là nữ hoàng Fayola.
Nghĩ tới đây, Caspian nhìn kĩ lại một chút hai người, bọn họ không giống người yêu… vậy thì Lucy còn có thể… Hơn nữa không ai quy định một vị vua phải có một người vợ cả…
Caspian nói:
“Lucy, sao em không tới chào hỏi vua Ambrose?”
“A.”
Lucy giật mình kêu lên một tiếng, rồi lắp bắp như thể trẻ em làm việc gì không được phép bị người lớn bắt gặp vậy:
“Không… em… em chỉ đứng hóng mát… ha ha… hóng mát.”
“Ồ, ra vậy. Chúng tới bên đó đi.” Caspian không chờ nữ hoàng nhỏ phản ứng, cậu kéo cô bé tiến tới chỗ Ambrose bọn người đang đứng.
Vừa đi, Caspian vừa cười thần bí nói:
“Anh biết nhá… em thích vua Ambrose phải không?”
“Đâu… đâu có… em không…” Lucy lại hoảng lên run giọng nói, mặt cô bé đỏ như trái gấc.
“Suỵt… Không cần chối cãi. Thích đức vua Ambrose là chuyện bình thường. Anh nghe nói, ở Thất đại đảo, mỗi khi vua Ambrose đi tuần hay đi đâu đó, đều có một hàng dài các thiếu nữ gào thét… bọn họ đều càm thư tình muốn gửi đến ngài ấy….”
“Thùng thư hoàng gia lúc nào cũng có hàng tá cân thư tình, mãi không kết thúc và ngày càng nhiều hơn… đủ thấy nhà vua ưu tú nhường nào…”
Caspian cười nói, rồi ánh khuôn mặt nghiêm túc hẳn lên nói tiếp:
“Em phải cố gắng lên đấy, đừng có bỏ cuộc… em còn cơ hội.”
Lucy nghe xong, trong lòng trào dâng một cảm giác tự tin đầy năng lượng, cô bé nói:
“Em… em biết rồi… cảm ơn anh.”
“Không có chi. Ta tới rồi…” Caspian cười vui vẻ nói, đột nhiên anh có cảm giác thành công, rằng Lucy và vua Ambrose sẽ tới được với nhau. Và thân ảnh của Susan cũng nhạt đi, có vẻ anh sắp dứt bỏ được rồi…
….
Phía bên này, Ambrose đang đỡ gia đình Rhince đứng dậy, bọn họ vừa mới tới thi nhau gập đầu cảm ơn cậu… họ vô cùng cảm kích.
“Tạ ơn bệ hạ… nhờ ơn Người mà gia đình thần được đoàn tụ. Đến chết thần cũng không dám quên ơn đức của Người…” Rhince nói.
“Cảm ơn cậu chủ, em lại được gặp mẹ mình rồi… hức hức… vui quá.” Gael khóc còn to hơn trước nói.
“Không sao… cả gia đình đứng lên đi. Đây là việc một vị vua cần làm... “ Ambrose cũng có cảm giác thành tựu, cậu hơi cao giọng nói.
“Vâng… cảm ơn Người… còn nữ hoàng Fayola nữa… cảm ơn Người.”
“Thôi được rồi… mọi người đi xuống khoang thuyền đi… mẹ của Gael cũng cần nghỉ ngơi, Gael cũng vậy, cô bé bị một trận hoảng sợ suốt một thời gian dài rồi…” Ambrose khuyên nhủ.
“Chúng thần biết… gia đình thần xin cáo lui.” Rhince lại cúi đầu nói.
Chờ khi ba người rời khỏi, Ambrose mới nhìn thấy Caspian và Lucy đi tới, cậu nói:
“May quá, hai người không bị thương nặng, còn Edmund đâu?”
“Anh ấy bị trật tay, có bác sĩ đang bó bột cho ảnh, cậu không sao chứ Ambrose?” Lucy lo lắng nhìn thảm trạng của Ambrose nói.
“Không có gì. Chỉ là vết thương ngoài da, tuy giờ còn hơi đau, nhưng mình đã dùng thuốc rồi.” Ambrose gật đầu với Caspian rồi nói.
“Vậy tốt quá… mình còn phải cảm ơn cậu vì cái hộp nhỏ kia… nếu không mọi người đã chết…” Lucy định nói già, nhưng lại đổi chủ đề nói.
Ambrose đang định trả lời thì một vị đội trưởng chạy tới nói:
“Thưa nhà vua… chúng thần ở hòn đảo lân cận bắt được một tên nhóc khả nghi, nó lén lén nút nút ở bãi biển…”
“Một thằng nhóc?”
“Không lẽ là Eustace… em ấy cầm thanh kiếm tới hòn đảo của Raman du mà…” Đột nhiên, Lucy thấy có gì đó không ổn, cô lại thốt lên:
“Anh lính, anh nói là một thằng nhóc?”
“Phải, thưa nữ hoàng Lucy.” Vị đội trưởng khẳng định.
“Eustace không phải bị biến thành rồng sao… thằng bé trở lại thành người ư.” Lucy nói.
“Khanh cho người mang cậu nhóc đó lại đây?” Ambrose cũng nhận ra điều bất thường, cậu ra lệnh.
“Vâng, thưa bệ hạ.”
Vị đội trưởng cung kính nói, rồi anh ta xoay người rời đi.
Chả mấy chốc, một thằng nhóc có khuôn mặt không dễ thương chút nào đi đi tới, nó vừa đi vừa hét lên:
“Em ở đây, Chị Lucy… Em biết thành người rồi. Em trở thanh một cậu bé rồi.”
Thằng nhóc vui sướиɠ nhảy cẫng lên.
“Chị biết rồi. Em làm tốt lắm.” Lucy khen ngợi nói.
“Phải. Cậu bé dũng cảm.” Caspian không tiếc tay xoa đầu tên nhóc Eustace Lông vịt mấy cái.
Niềm vui chiến thắng lúc này khá toàn vẹn, cả bọn nói chuyện phiếm với nhau rồi cùng ngắm biển cho tới khi, bất ngờ một tiếng ‘bủm’ nho nhỏ vang lên.
Tưởng có ai thả thính, không ngờ sau đó một giọng nói có vẻ điên tiết hét lên, là của mấy thủy thủ của Caspian:
“Có người té xuống biển!”
Ambrose mấy người đang đứng lên chạy tới mạn thuyền xem có chuyện gì, họ thấy trên con tàu Dawn Treater tan nát, giờ đã khá hơn chút vì được phép thuật gia cố lại, Drinian thuyền trưởng đang hớt hải nhìn xuống mặt nước.
Nhưng nào có người nào ngã xuống, lại là ông hiệp sĩ chuột Reepicheep.
“Cái con chuột chết tiệt này!” Drinian càu nhàu
“Nó gây rắc rối còn hơn tất cả mọi người cộng lại. Hễ có bất cứ một chuyện không ổn nào là y như rằng nó là nguyên nhân chính. Phải cho tên này vào kẹp sắt, quẳng xuống sống tàu, cho đày ra đảo hoang, và cắt trụi râu nó đi. Đã có ai thấy một con vật nhỏ bằng ngón tay mà nhiều gây sự nhiều hơn chưa?”
Tất cả những lời mắng mỏ này đều không có nghĩa là Drinian không thích Repicheep. Ngược lại là khác, ông rất thích bác chuột thế nên mới lo phát cuồng lên, sự lo lắng thái quá đã làm cho thuyền trưởng phát điên lên.
“Datus, cho tàu tạm dừng lại. Chúng ta không thể bỏ ông chuột này lại.” Ambrose nói.
“Vâng, thần đi ngay.”
Trong vòng vài phút con tàu đã vòng lại và mọi người ai cũng thấy cái chấm đen trên mặt nước chính là Reepicheep.
Có điều, ông chuột đang nói liến thoắng với một sự kích động ghê gớm, nhưng với một cái miệng đầy nước chẳng ai hiểu là ông ta đang nói gì.
“Con chuột này sẽ làm rối tung mọi chuyện lên nếu chúng ta không có biện pháp ngăn chặn lại.” Drinian lại kêu lên, ông kêu to đến mức ở tận đây Ambrose cũng thấy rung màng nhĩ.
“Hay là ông ta nghĩ mình có thể sống được dưới kia…. Ha ha.” Một thủy thủ vui tính đùa nói.
Nhưng khi bác chuột ướt lướt thướt nhảy xuống boong tàu họ mới vỡ lẽ bác ta chẳng quan tâm gì đến thành phố dưới chân cả.
“Ngọt quá!” Ông ta kêu lên chin chit “Ngọt quá, ngọt quá!”