Vạn Giới Pháp Thần

Chương 264: Phù thủy trắng quá chủ quan rồi

Ambrose cũng bị lây nhiễm cảm xúc đó, cậu nghĩ ông Ẩn sĩ đang quyết tử, không tự chủ được tâm tình trầm xuống nói:

“Ông phải chết ư?”

“Không thể nói vậy, ta chỉ trở lại thành chính ta mà thôi…”

Ẩn sĩ cầm lấy thanh kiếm đặt lên tế đàn nói… ông ta bắt đầu đọc chú ngữ… một bài chú ngữ khá dài… Cả người ông ta tỏa sáng, một thứ ánh sáng màu tím nhàn nhạt, và nó không ngừng, cuồn cuộn rơi xuống tế đàn.

Cả cái tế đàn run lên vì ma lực của ổng… Ambrose đứng ở đó, cậu muốn ngăn cản nhưng cả người không thể động đậy được. Cậu đã bị Ẩn sĩ yếm chú bất động, đến miệng cậu cũng không nói được một lời.

Làm xong tất cả, Ẩn sĩ nhìn về phía Ambrose giọng trìu mến nói:

“Sau đó Cái ác sẽ bị vĩnh viễn ngủ say… trừ khi có mối nguy hiểm cực độ tới tính mạng thì nó mới tỉnh dậy… cậu không cần lo lắng...”

Rồi thình lình từ đôi bàn chân của Ẩn sĩ hoàn toàn biến thành màu tím… nó tan biến. Không là nhập vào trong cái tế đàn…

Cả người Ẩn sĩ đang từ từ biến mất đến khi chỉ còn lại nửa người trên, Ambrose mới động đậy được, cậu gào lên:

“Ông ấy còn sống không, cháu muốn biết tất cả…”

Ẩn sĩ mỉm cười thanh thản đáp lại:

“Ta cũng không biết ông ta đang ở đâu. Cậu bé, cậu phải tới lúc thế giới này mới hình thành nếu muốn biết tất cả…”

“Làm sao có thể…” Ambrose nói. “Quay ngược thời gian ư, không thế nào.”

Theo lý thuyết thì việc đến trước tương lai là khả thi, nhưng khi quay ngược lại thời gian thì lại liên quan tới nhân quả. Thứ vô cùng nhức đầu.

Đến các sách cấp cao nhất trong thư viện của Bán thần cũng không có, không dám động tới lĩnh vực này…

Ẩn sĩ không để ý trong đầu Ambrose nghĩ gì, ông nói tiếp:

“Không có gì là không thế… đến khi cậu tìm thấy kho báu nhà Karling thì sẽ rõ…”

“Kho báu nhà Karling…” Ambrose cho tay vào túi nắm chặt lấy cây đũa thần của mình.

Ẩn sĩ giờ chỉ còn lại cái đầu, ông nói nốt một câu rồi biến mất hoàn toàn:

“Cẩn thận, thế giới của cậu không đơn giả như cậu nghĩ đâu….”

Theo một ánh sáng chói lòa, Ẩn sĩ hoàn toàn nhập vào trong tế đàn…

….

Ambrose sững sờ đứng chơ tại chỗ một lúc, đến khi một tiếng động vĩ đại đánh thức cậu...

“Uỳnh… Uỳnh…”

Lớp đất đá dưới chân cậu bắt đầu rung động, rung động một cách ác liệt. Mặt đất nứt ra, tạo thành một cái hố khổng lồ xung quanh tế đàn…

Cái hố sụp lún không ngừng lan rộng, buộc Ambrose phải lùi lại ngay lập tức… nhưng một ánh sáng lấp lóe lại gây sự chú ý của cậu.

“Đó là…” Ambrose nheo mắt nhìn lại.

Thì ra ở ngay cái chỗ ông Ẩn sĩ vừa tan biến xuất hiện một hạt ánh sáng…

“Không lẽ, đó đó là cách ông ấy trở lại là chính mình… Một hạt giống.”

Nghĩ vậy, cậu vội vàng với tay tóm chặt lấy hạt giống, rồi cũng vội vàng quay đầu chạy ra xa khỏi tế đàn…

“Uỳnh uỳnh…”

Khi Ambrose vừa chạy ra thôi, không tới nửa giây, cái tế đàn liền bị cái hố thôn phệ… nó rơi xuống… không những thế… cả hòn đảo cũng bắt đầu chấn động.

Một cột nước to không kém từ chính miệng cái hố vừa nãy phun trào lên… cả hòn đảo như đang run rẩy… Ambrose có thể cảm thấy nó đang lún xuống… chìm vào trong nước biển.

“Nó sẽ chìm… phải tìm cách rời khỏi đây ngay lập tức…”

Ambrose nhận ra nguy cơ mới của mình, nếu hòn đảo chìm, với cái sức hút của nước khi lấp đầy các khoảng trống trên đảo, cậu sẽ bị cùng kéo xuống đáy đại dương.

Cậu cất cái hạt giống vào trong một cái hộp ngọc, rồi nhét vào trong túi thi chú mở rộng không gian cột trong thắt lưng.

Xong xuôi, Ambrose mới ngẩng đầu nhìn lên phía trên, điều bất ngờ là từ cái đáy vực tới mép vực không xa như cậu cảm nhận khi rời xuống, khoảng cách đó chỉ khoảng ba bốn trăm mét thôi, từ đây cậu cũng có thể nhìn thấy.

Nhưng đó vẫn là một khoảng cách chết người khi hòn đảo này sẽ sụp đổ trong tầm hai mươi tới ba mươi phút nữa… thời gian quá ngắn để trèo lên.

“Không được… vẫn phải thử một lần.”

Không vì vậy mà Ambrose chùn bước, cậu tay phải cầm cây đũa thần, tay trái nắm chặt thanh Lleaud.

Cậu nâng cánh tay trái lên qua đầu và tạo thành một góc chín mươi độ giữa cẳng tay và bắp tay, lưỡi kiếm Lleaud thì chĩa về phía vách đá thẳng đứng.

Tay còn lại, Ambrose chỉ đũa phép lên trên trời hét lên:

“Ascendio…” (ND - văng lên cao)

(Tác: Harry Potter dùng phép này trong phim phần 4 phút thứ 117 trong trận thi tìm người thân dưới hồ nước Đẹn)

Ngay sau đó, từ cây đũa phép bốc lên một cỗ lực vô hình kéo cả người Ambrose bay lên không chung theo đúng hướng đũa chỉ như một mũi tên…

Khi lao lên được khoảng mười mét, lực hết và Ambrose chuẩn bị rơi xuống, nhưng cậu sao để chuyện này xảy ra, Ambrose tay trái dùng hết sức trong đống cơ bắp đâm thanh kiếm Lleaud vào vách đá..

“Kíttttt…” Một cái

Thanh kiếm cắm sâu vào lớp đất đá, cả người Ambrose bị treo lại trên đó.

“Tốt… thành công.” Ambrose không kìm nổi vui sướиɠ nói.

Rồi cậu lập tức lấy hai chi sau tìm chỗ đặt chân trên vách đá, ngay khi đứng vững, Ambrose lại chĩa đũa phép lên trời nói:

“Ascendio.”

“Kíttttt…”

Cứ như vậy, sau ba mươi lần vọt lên, cắm đá, cuối cùng cậu cũng trèo lên tới mép vực… cậu chưa kịp thở phào thì đã bị một trận cuồng phong ập tới khiến Ambrose ngã ngửa ra sau, cơn gió này suýt làm cậu lại rơi xuống… May là cậu kịp nắm lấy một mỏm đá trồi ra…

Một lần nữa trèo lên, tất nhiên là cẩn thận hơn… Ambrose lần này biết nguyên nhân tại sao có gió mạnh như vậy ở đây…

Đó là dư âm của cuộc chiến giữa Fayola và Phù thủy trắng trước mặt cậu. Cả hai đang đánh rất hăng…



Mụ phù thủy trắng lúc này đâu còn cái vẻ cao thượng như trước. Cái ác bị phong ấn sức mạnh rồi triệt để bị phong ấn dẫn tới ngủ say vĩnh viễn cũng ảnh hưởng tới mụ.

Đơn giản, bản chất của mụ là do Cái ác tạo ra, phần lớn sức mạnh cũng như vậy, chỉ một ít là từ cái linh hồn bị chẻ đôi của mụ.

Vì vậy, mụ ta bị Fayola treo lên đánh là điều dễ hiểu… và đó cũng là cục diện của trận đấu bây giờ.

Phù thủy trắng trên người đầy vết thương, đang gắng gượng chống đỡ từng đòn phép thuật mãnh liệt của Fayola.

Lần này, Fayola chỉ dùng toàn phép thuật hệ lửa, từ bàn tay cô bé phóng ra vô số ánh lửa chói mắt, nhiệt độ theo đó bị nâng cao rất nhiều. Đến Ambrose cũng phải đổ mồ hôi.

Trận chiến này càng ngày càng gấp gáp khi mặt đất bắt đầu rung động, không cần đoán thì hai người cũng biết hòn đảo này sắp tiêu tùng…

Ambrose rất muốn xông tới trợ giúp Fayola nhưng cậu biết sức của mình tới đâu, cậu chỉ có thể nhắc nhở cô bé:

“Fayola, dùng thanh Seren… nó là khắc tinh của bà ta…”

“Nhanh lên… chúng ta phải rời khỏi đây, hòn đảo này sắp chìm nghỉm rồi.”



Bên kia, Phù thủy trắng không rõ Seren là cái gì, nhưng mụ chắc chắn đó không phải thứ tốt lành với mụ, mụ ta quát lên:

“Thằng lỏi… mày còn dám nói, mày tin tao gϊếŧ mày không…”

“Oành…”

Mụ lại chủ quan rồi, mụ dính một quả cầu lửa vào trước ngực khiến mụ bị đánh bay ra sau hơn hai mười mét...

Chủ quan, là lỗi phù thủy trắng liên tục mắc phải từ nãy tới giờ, qua hơn một nghìn năm liên tục, luôn luôn cảm nhận được nguồn sức mạnh vô cùng vô tận từ Cái ác.

Làm sao mụ ta không chủ quan được? Bằng chứng là mụ cách đây chỉ gần một tiếng thôi đã bị Ambrose lừa cho vào tròng, để rồi cậu thoát thân xuống vực.

Với cái suy nghĩ Cái ác là đệ nhất còn mụ ta là đệ nhìn thì...

Nhất là khi đấu với Fayola, dù biết mình không được Cái ác duy trì nữa nhưng mụ vẫn theo thói cũ này, là cô bé được rất nhiều cơ hội đả thương mụ. Fayola giờ đâu còn như xưa, theo Ambrose thấy thì cô bé đã đột phá tới cấp năm… cùng cấp với Phù thủy trắng.

“Phụt…”

Máu xanh tráo ra, Phù thủy trắng bị thương nặng ở nội tạng, máu không ngừng chạy bên trong và trào lên miệng.

Nhân cơ hội này, Fayola nhảy tới, tay rút ra thanh Seren đâm thẳng vào ngực mụ.

Thanh kiếm giờ tỏa sáng rực rỡ… nó vẫn còn đồng điệu với ngôi sao màu xanh trên bầu trời, nó vẫn được sự chúc phúc của Alan.

Ánh sáng từ thanh kiếm không ngừng bào mòn thân thể Phù thủy trắng, cái thân thể tạm bợ do Cái ác chế tạo kia dần dần tan biến thành tro bụi.