Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 29: Trận pháp Thất Sát

thật

vất vả, Lâu Minh mới trấn an được



nhóc

đang

nổi giận lôi đình này, nhìn khuôn mặt

nhỏ

đangthở phì phì của



“Em cứ xông ra ngoài như thế, biết tìm nó ở chỗ nào?”

“Em …” Trần Ngư nghĩ nghĩ

nói

“Em

đi

biệt thự nhà họ Đồng, dù sao nó muốn sống lại hoàn toàn

thìnhất định phải nuốt sinh hồn của Đồng Triều, em

đi

nhà họ Đồng chờ nó.”

“Nếu nó trông thấy em rồi

không

dám ra

thì

làm sao?” Lâu Minh hỏi

“không

đâu.” Trần Ngư chắc chắn “Nếu muốn sống lại, trong vòng bốn mươi chín ngày phải cắn nuốt được hồn phách của Đồng Triều, nếu

không

thì

lại phải kiếm mười lăm sinh hồn khác.”

“Em

nói

vậy có nghĩa là, nếu nó

không

kịp cắn nuốt hồn phách của Đồng Triều,

thì

sẽ

lại bắt đầu gϊếŧ người từ đầu?” Lâu Minh phản ứng lại rất nhanh.

“Đúng thế, cho nên nó rất nhanh

sẽ

lại xuất

hiện

thôi.” Đêm qua, khi xem hơi thở

trên

thân xác sống, Trần Ngư dường như có thể chắc chắn trăm phần trăm, thời gian còn lại của xác sống

không

còn nhiều lắm.

“Trình Bằng, cậu điều tra gần đây có những vụ án chết người kì lạ nào

không, xảy ra vào lúc nào?” Lâu Minh hỏi Trình Bằng

“Tôi

đã

điều tra.” Khi

trên

xe, Hà Thất

đã

được Trần Ngư

nói

chuyện về xác sống nên

đã

quan tâm điều tra việc này “Gần đây, sở cảnh sát đúng là

đang

điều tra các vụ chết người chưa

rõ, hai tháng vừa qua

đã

có mười lăm người chết đột ngột chưa



nguyên nhân. Khi số người chết lên đến tám người, cục cảnh sát

đã

chuyển hồ sơ đến tổ điều tra đặc biệt, người chết sớm nhất cách đây là 45 ngày trước.”

“Vậy là còn bốn ngày? Bây giờ em đến biệt thư nhà họ Đồng, mấy ngày tới em đều ở nhà họ.” Trần Ngư

nói, cầm la bàn lại định chạy

đi

luôn.

“Đợi chút nữa

đã.” Lâu Minh nghĩ đến tuần trước khi Trần Ngư và xác sống đó chiến đấu với nhau, lo lắng hỏi “một

mình em có đối phó được với nó

không?”

Trần Ngư bị Lâu Minh hỏi như thế, lập tức nhụt chí “Em đánh

không

lại nó …”

“Vậy …” Lâu Minh

đang

định

nói

để

anh

tìm người giúp



thì

lại nghe Trần Ngư hung dữ

nói

“Nhưng em có thể tiễn nó

đi.” Trần Ngư

nói

“Nó cố gắng muốn sống lại như vậy, chắc là có nhiều điều lưu luyến ở trần gian. Hừ hừ … Vậy em

sẽ

tiễn nó

đi

âm

phủ, cho Hắc Bạch Vô Thường thu thập nó, xem nó còn thuê sát thủ ở đâu, nó mà thuê được

thì

em phục sát đất.”

Lâu Minh nhịn

không

được mà cười ra tiếng, hỏi “Em còn có thể đưa nó

đi

âm

phủ?”

“Ừm, mặc dù em rất muốn đánh cho nó hồn bay phách lạc, nhưng bây giờ em chưa có đủ năng lực …”

không

thể tự tay báo thù, cảm giác này

thật

là quá khó chịu.

“Vậy để

anh

nói

Hà Thất cho mấy người

đi

theo em.” Lâu Minh

nói.

“không

cần đâu, em …”

“anh

biết năng lực bắt ma của em rất khá, nhưng sống

trên

đời này các kiểu

âm

mưu ám sát này nọ, em

không

bằng mấy người Hà Thất đâu.”

không

đợi Trần Ngư

nói

hết câu, Lâu Minh

đã

ngắt lời “Còn có bốn ngày, nó hẳn còn sốt ruột hơn cả em. Nếu như nó cố tình xuất

hiện, dụ em đấu với nó rồi lại bố trí người bên cạnh dùng súng bắn em, em có tránh được

không?”

“không

thể.” Trần Ngư nghiêm túc suy nghĩ rồi lắc đầu.

“Vậy phải nghe lời, mấy ngày này để bọn Hà Thất theo em

đi.” Lâu Minh

nói.

“Vâng.” Trần Ngư cảm động nhìn Lâu Minh “anh

Ba,

anh

tốt với em quá à.”

Lâu Minh cười, vuốt vuốt đầu Trần Ngư “Vì em cũng rất tốt mà.”

Bởi vì có em bắt ma trừ

yêu, mọi người mới có cuộc sống bình yên.

Được Lâu Minh khen,

không

hiểu sao Trần Ngư lại đỏ mặt, chỉ có thể cười ngây ngô.

==

Mà lúc này, trong nhà tổ của nhà họ Đồng ở Đế Đô, chú Hai Đồng ráng chống đỡ thân thể bị bệnh cùng hai vị Thiên sư nhà họ Tần và họ Lương bàn chuyện. Hai người này chính là người nối nghiệp của nhà họ Lương và nhà họ Đồng – ba nhà có thế lực và danh vọng trong giới huyền học ở Đế Đô.

“anh

Đồng, thân thể của

anh

có khá hơn chưa?” Lương Hoa Châu, cũng chính là cha của Lương Quang, người nối nghiệp của nhà họ Lương, hỏi.

“Tôi

không

sao, nghỉ ngơi tu dưỡng

một

thời gian

sẽ

tốt lên thôi.” Đồng Uy

nói

xong, che ngực ho khan hai tiếng.

một

vị Thiên Sư nữa là Tần Phi Minh hỏi “Đồng Triều

không

sao chứ?”

“Nó

không

sao.” Đồng Uy

đã

nghe đệ tử của mình – Tưởng Huy báo cáo, Trần Thiên Sư kia chỉ cần hai chiêu là đuổi được con quái vật kia

đi. Nếu biết sớm như vậy, Đồng Uy cũng

không

ngại Trần Thiên Sư là phụ nữ mà

đi

mời



sớm hơn

một

chút.

“Vậy là tốt rồi.” Tần Phi Minh

nói.

“anh

Tần,

anh

Lương, nhà họ Đồng chúng tôi chỉ chuyên về coi phong thủy bát quái nên ở phương diện trừ ma

thì

không

hiểu biết bằng hai vị. Hai

anh

có biết



thứ đó là cái gì

không?” Đồng Uy hỏi.

Lương Hoa Châu liếc nhìn Tần Phi Minh

một

cái rồi

nói

“Hôm qua, tôi cùng ba tôi xem lại tài liệu của ông bà để lại, cảm thấy thứ này có thể là xác sống như trong truyền thuyết

đã

nói.”

“Đúng thế.” Tần Phi Minh cũng

nói.

“Xác sống?” Đồng Uy chưa từng nghe đến từ này.

“Đây là

một

loại tà thuật, bắt nguồn từ

một

môn phái lớn trong giới huyền học vào khoảng sáu trăm năm trước.” Tần Phi Minh

nói

“Nghe

nói, môn chủ của môn phái đó là

một

vị Thiên Sư thiên tài.

mộtngày vợ của ông ấy ngoài ý muốn mà qua đời, ông ta

không

nỡ để vợ mình mất

đi, nên trước khi quỷ sai đến

đã

giấu linh hồn của vợ ông ta

đi, sau đó tốn mười năm nghiên cứu ra môn phái tà thuật này.”

“Ông ta thông qua

một

phương pháp đặc biệt, để hồn phách của người vợ cắn nuốt mười lăm sinh hồn có ngày sinh là ngày

âm

tháng

âm

năm

âm

trong vòng bốn mươi chín ngày và

một

sinh hồn mang linh lực thuần

âm, sau đó linh hồn của người vợ trở lại thân thể và sống lại, nên người ta còn gọi là xác chết sống lại.”

“Sau đó

thì

sao?” Đồng Uy hỏi “Nếu

đã

có ghi chép như vậy

thì

nhất định phải có cách giải quyết chứ.”

Lương Hoa Châu thở dài “Sáu trăm năm trước, người có thể diệt được xác sống chính là người của phái Lạc Sơn.”

“Phái Lạc Sơn?” Đồng Uy kinh ngạc

nói

“Sao tôi chưa bao giờ nghe qua môn phái này?”

“Phái Lạc Sơn

đã

từng là môn phái trừ ma rất nổi tiếng, rất tiếc sau đó

đã

bị thất truyền nên

anh

khôngnghe thấy là phải.” Tần Phi Minh nhớ đến

sự

xuống dốc của phái Lạc Sơn

thì

thở dài tiếc nuối “Phương pháp trừ ma của phái Lạc Sơn rất lợi hại, trước giờ chưa có phái nào qua được.”

“Vậy … trừ phái Lạc Sơn,

không

còn phương pháp nào có thể loại trừ xác sống sao?” Đồng Uy hỏi “Thầy trừ ma của các

anh

không

phải là có thể mở cửa

âm

sao? Sao

không

mở cửa

âm

rồi dẫn nó xuống

âmphủ?”

“Điều này chúng tôi

đã

có cân nhắc qua.” Lương Hoa Châu

nói

“Mở cửa

âm

cần hai điều kiện,

một

là trình độ tu vi của Thiên Sư phải đến

một

mức độ nhất định, hai là nhất định phải có

yêu

cầu dẫn độ hồn ma.”

“Chẳng lẽ tu vi của hai

anh

chưa đủ để mở cửa

âm?” Đồng Uy nghi ngờ.

“không

phải là vấn đề tu vi.” Tần Phi Minh

nói

“Là vấn đề về hồn ma, xác sống cắn nuốt sinh hồn nên sinh khí

trên

thân rất nặng.

âm

phủ cảm nhận được sinh khí

sẽ

không

mở cửa

âm.”

“Đúng thế!” Lương Hoa Châu gật đầu tán đồng,

âm

phủ là nơi hóa độ cho người chết,

không

thể có sinh khí.

“Vậy phải làm thế nào bây giờ, lần trước tôi giao đấu với nó, sức mạnh của xác sống này càng ngày càng lớn, tôi sợ …” Sợ điều gì Đồng Uy

không

cần

nói

ra nhưng những người ngồi đây đều hiểu.

“anh

Đồng,

anh

đừng quá lo lắng, chúng tôi

đã

đăng nhiệm vụ lên trang web huyền học, xem có vị Thiên Sư nào biết cách đối phó với xác sống

không.” Lương Hoa Châu

nói

“Còn Đồng Triều, mấy ngày tới tôi và Phi Minh

sẽ

đến bảo vệ cậu ấy.”

Tần Phi Minh và Lương Hoa Châu đồng ý

đi

bảo vệ Đồng Triều là tốt nhất, tuy Trần Ngư

đã

đồng ý với ông

sẽ

bảo vệ Đồng Triều, nhưng sức mạnh của xác sống càng ngày càng lớn, thêm người bảo vệ

thìthêm phần an toàn.

Thế là vào ban đêm, khi Trần Ngư cùng Điền Phi mặc đồ ngụy trang đến biệt thự nhà họ Đồng nhìn thấy trong biệt thự ngoài Tưởng Huy và Đồng Triều còn có hai người đàn ông trung niên mặc áo dài truyền thống của Trung Hoa.

“Trần Thiên Sư,



đến rồi.” Tưởng Huy nhì thấy Trần Ngư

thì

vội vàng đứng lên đón.

Trần Ngư nhìn thoáng qua hai vị Thiên Sư

đang

ngồi ngay ngắn

trên

ghế sô pha,

trên

người họ linh khí

đang

không

ngừng cuồn cuộn, Trần Ngư lập tức kéo phắt Tưởng Huy sang

một

bên hỏi “Hai người kia cũng đến bảo vệ Đồng Triều.”

“Vâng.” Tưởng Huy trả lời.

“Vậy phí vất vả tôi nhận cũng phải chia ba hả?” Sớm biết bọn họ mời thêm người,

thì

ngày hôm qua

côđã

nói

bọn họ chuyển luôn phí vất vả cho



luôn rồi.

“Khụ …,

không

đâu. Tần đại sư và Lương đại sư là bạn của sư phụ tôi, lần này đến trợ giúp mà thôi.”

“trên

thế giới này có người đạo đức tốt như vậy?

một

ngàn vạn phí vất vả mà

không

cần,

thật

là người tốt hiếm có mà.” Trần Ngư nhìn về hai vị Thiên Sư, ánh mắt

không

hề che giấu

sự

khâm phục từ đáy lòng.

Đứng bên cạnh, Điền Phi nhịn rồi lại nhịn nhưng khóe miệng vẫn cong lên.

Khóe miệng Tưởng Huy cũng giật giật,

không

biết

nói

tiếp làm sao, dù sao cậu ta cũng hiểu

rõ, sau khi mọi việc kết thúc,

một

ngàn vạn kia vẫn nên chuyển sớm cho Trần Thiên Sư thôi.

“cô

chính là Trần Ngư, Trần Tiểu Thiên Sư sao.” Tần Minh Phi thấy Trần Ngư còn

nhỏ

tuổi mà quanh thân

đã

được bao quanh bởi linh khí vô cùng tinh khiết, so với những người

nhỏ

tuổi ông

đã

gặp

thì

tốt hơn rất nhiều, thế là nhịn

không

được mà coi trọng



hơn mấy phần.

“Chào ngài, tôi là Trần Ngư, biệt hiệu trừ ma của tôi là Tây Thi.” Sư phụ

nói, giữa Thiên Sư với nhau thường thích kêu bằng biệt hiệu hoặc chức danh.

“Ha ha ha … biệt hiệu rất hay, rất hay.” Tần Minh Phi và Lương Hoa Châu kinh ngạc

một

giây rồi sau đó cười ha ha.

“Phụt …” Ngồi

một

bên yên tĩnh từ nãy, Đồng Triều thực

sự

không

nhịn được.

Trần Ngư lập tức híp mắt nhìn sang.

“Tôi vừa … vừa nhìn thấy cái gì đó rất buồn cười, cái …” Đồng Triều

đang

loay hoay tìm cớ cho tiếng cười vừa nãy của mình, bỗng nhiên

một

quả táo ở đâu đập vào người cậu ta làm cậu ta kêu la thảm thiết.

Đồng Triều xoa ngực, trừng mắt nhìn Điền Phi

đang

đứng cạnh Trần Ngư.

“thật

xin lỗi, vừa nãy tôi trượt tay.” Điền Phi chân thành

nói.

Có quỷ mới tin, nhưng Đồng Triều

không

dám

nói

gì, nhìn

anh

ta

một

thân khí thế như vậy, chắc chắn là cậu ta đánh

không

lại rồi.

“Làm tốt lắm.” Trần Ngư

không

hề e dè, giơ ngón cái lên.

“Tam thiếu

đã

dặn dò, phải bảo vệ



thật

tốt.” Lời

nói

kɧıêυ ҡɧí©ɧ cũng nằm trong phạm vi bảo vệ của cậu ta.



Tam thiếu nhà ai mà bao che khuyết điểm như thế?

Tích tích!

Điện thoại di động bên người Điền Phi có tín hiệu, cậu ta lấy ra xem.

(Xung quanh mục tiêu phát

hiện

hai tên bắn tỉa,

đã

xử lý xong!)

Điền Phi nhắn lại ‘đã

biết’, sau đó đến bên Trần Ngư

nói

nhỏ

“Tiểu thư Trần Ngư,

đã

dọn sạch.”

“Được.” Ánh mắt Trần Ngư sáng lên ”Hôm nay tôi

sẽ

cho nó có

đi



không

có về!”

“Tiểu Thiên Sư,



rất có khí thế nha!” Tần Phi Minh cười

nói.

“Nghe

nói

hôm qua

một

mình



mà dọa được xác sống chạy mất,



dùng phương pháp gì vậy?” Lương Hoa Châu tò mò hỏi.

“Bí kíp gia truyền.” Trần Ngư trả lời chân thành mà thẳng thắn.

Hai vị đại sư

không

được tự nhiên ho khan

một

tiếng, vì sợ người ta hiểu lầm hai người trưởng bối (người lớn) bọn họ muốn học trộm bí kíp của môn phái nhà người khác, thời gian kế tiếp, hai người họ cũng

không

nói

câu nào với Trần Ngư nữa.

Ngay lúc này, hơi thở trong phòng đột nhiên biến đổi.

Tần Phi Minh và Lương Hoa Châu liếc nhìn nhau, vừa muốn cử động

thì

thấy



gái

nhỏ

mặc áo thun trắng

đã

chạy ra ngoài trước bọn họ,

không

những chạy

một

mình mà còn túm Đồng Triều cùng chạy theo.

Sắc mặt hai người biến đổi,



nhóc này làm loạn cái gì vậy, mục tiêu của xác sống chính là Đồng Triều, sao còn dẫn cậu ta ra ngoài, nghĩ vậy hai người liền vội vã đuổi theo.

Trần Ngư kéo Đồng Triều ra ngoài sân, ngẩng đầu nhìn đám mây đen phía xa, quay đầu

nói

với Đồng Triều “Chút nữa dù có xảy ra chuyện gì,

anh

cũng

không

được động đậy đâu đấy.”

“Lúc này tôi cười



là tôi

không

đúng,



đừng có bỏ tôi mà!” Đồng Triều cho là Trần Ngư muốn trả thù chuyện cậu ta cười

cô, nên bây giờ muốn chỉnh cậu ta.

“anh

không

chết được đâu!”

“Đâu phải người chết là



nên



mới

nói

nhẹ

nhàng như vậy!” Mấy ngày nay, Đồng Triều bị hồn ma truy sát mà sợ hãi “Tôi

đi

theo



giống ngày hôm qua

không

được sao?”

“anh

muốn nó đuổi gϊếŧ

anh

cả đời hả?” Trần Ngư lớn tiếng

nói

“anh

chỉ cần đứng bất động ở đây, tôi đảm bảo

anh

sẽ

không

sao hết, qua đêm nay tôi

sẽ

làm cho nó

không

bao giờ xuất

hiện

trước mặt

anhnữa.”

“thật

không?”

“thật!”

“Tôi cũng muốn nghe theo



nhưng tôi sợ tôi

không

khống chế được chính mình!” Đồng Triều run rẩy

nói.

“Pặc!” Điền Phi vung tay chặt vào cổ đánh ngất xỉu Đồng Triều, nhìn Trần Ngư

đang

trợn mắt há mồm “Như vậy

không

phải là tốt hơn sao?”

“Làm như vậy

không

tốt đâu!” Trần Ngư ngơ ngác

nói.

“Lúc nãy cậu ta

đã

đồng ý rồi mà.”

Có sao?

Tưởng Huy và hai vị Thiên Sư Lương Tần chạy ra ngoài

thì

chứng kiến cảnh Điền Phi đánh ngất Đồng Triều, sắc mặt mọi người nhịn

không

được lại biến đổi. Tưởng Huy gấp gáp muốn tiến lên nhưng lại bị Điền Phi xách trở về “không

cần quấy rầy Trần Thiên Sư.”

Tần Phi Minh vừa Lương Hoa Châu vừa định bước lên hỗ trợ

thì

thấy Trần Ngư giơ tay vứt ra bảy là bùa, những lá bùa hợp thành hình dạng kì lạ vây quanh Đồng Triều

đã

té xỉu, rồi sau đó biến mất

khôngthấy. Hai người dừng bước chân, nhìn thấy trong mắt đối phương

hiện

lên vẻ khϊếp sợ.

Vừa rồi, khi bùa chú xuất

hiện

trong nháy mắt, hai người họ cảm nhận được luồng sát khí cực mạnh làm người ta kinh hãi. Hai người họ

không

tự chủ đứng nguyên tại chỗ,

không

dám tiến lên, bọn họ cũng muốn biết Trần tiểu Thiên Sư này dùng cách gì để đối phó với xác sống.

Dù sao họ

đang

đứng ở đây, xác sống muốn làm tổn thương Đống Triều ngay dưới mắt họ, e là

khôngdễ.