Sự Quyến Rũ Nam Tính

Chương 59

Edit: Michellevn

Kiểu ẩu đả này



ràng

đã

diễn ra được

một

lúc rồi.

Tuy là người cùng nghề, nhưng con đường tên

anh

Hoa này

đi

không

giống Trần Hỷ,

một

năm

thì

mấy bận vào làm người của cục cảnh sát, ngang tàng

trên

đường, ra tay cũng ác. Trần Hỷ tuy là

một

thủ lĩnh

nhỏ

của khu này, ngày ngày dẫn đầu đám đàn em, vì nông thôn nước nhà mà cống hiến

sự

nghiệp phi chính thống, nhưng so sánh với

anh

Hoa lại chỉ giống như chơi đồ hàng, đấu

một

mình căn bản

khôngphải là đối thủ của

hắn

ta.

trên

người

anh

Hoa

đã

bị thương, nhưng thương thế

trên

người Trần Hỷ



ràng nặng nề hơn, trong miệng

đã

tứa máu,

trên

mặt dán thành

một

mảnh, con mắt bị nện đến

không

mở ra được, tay vô lực vung vẩy qua lại,

không

hề có lực phản đòn.

một

cước kia của Hướng Nghị

không

dùng hết lực, nhưng vẫn đạp

anh

Hoa ngã ngửa ra, cái ót đập mạnh lên mặt đất, phát ra

một

âm

thanh khô khốc.

"......Đệch! "

hắn

ta chửi lên, trước mắt gần như choáng váng, ngửa mặt nằm

trên

mặt đất, sau vài giây mới hồi hồn trở lại, quay đầu, ánh mắt tìm kiếm người đạp

hắn

ta, trong mắt lộ ra vẻ hung ác hiểm độc.

hắn

bụm bả vai bị đá gần như đứt đoạn, đứng lên, vung cánh tay lành lặn bên kia về Hướng Nghị. Động tác

anh

cực nhanh nhẹn nghiêng người tránh

đi, thuận thế túm lấy cổ tay đối phương, vặn ngược trở lại, đồng thời lách mình ra phía sau

hắn

ta, đạp

một

cước lên mông

hắn

ta đè lên mặt đất.

Cánh tay

anh

Hoa bị vặn gần như đứt, quỳ rạp

trên

mặt đất, ngũ quan đau vặn vẹo, ú ớ mắng chửi mấy câu thô tục.

Hướng Nghị lạnh mặt vùng tay ra,

hắn

ta co ro cúm rúm

trên

mặt đất mấy hồi, mới lồm cồm bò dậy.

anh

Hoa

đã

nhận ra Hướng Nghị, lần trước dẫn người dằn mặt Trần Hỷ, chính là bị Hướng Nghị nửa đường nhảy ra làm

anh

hùng cứu " người đẹp", lấy

đi

mấy tên thuộc hạ dưới tay

hắn

ta.

hắn

đương nhiên biết



Hướng Nghị rất có năng lực đánh đấm,

hắn

vẫn luôn có vài phần kiêng dè,

hiện

giờ trong người mình

đang

bị thương, lại càng

không

dám tùy tiện tiến lên nữa, chỉ dùng ánh mắt thâm độc nhìn chằm chằm vào

anh.

Hướng Nghị

không

để ý đến

hắn

ta, cúi đầu xem vết thương của Trần Hỷ, tuy rằng bị đánh đến

khôngcòn ra hình hài mặt mũi, nhìn vô cùng thảm, nhưng vẫn chưa gãy xương, tự mình ngọ nguậy bò đứng lên.

"

anh

Hướng......." Giống như cậu

đã

tìm được chỗ dựa vững chắc, người

không

đứng thẳng được, khom lưng đứng bên cạnh Hướng Nghị, lúc nhìn về phía

anh

Hoa, biểu tình phải

nói

là dữ tợn, tựa như hận

không

thể đâm

hắn

ta ngàn vạn mũi đao.

Bà xã tương lai vẫn

đang

ngồi trong xe, Hướng Nghị gấp rút muốn

đi

kết hôn,

không

hề muốn trì hoãn thêm chút nào nữa, cau mày hỏi:" Xảy ra chuyện gì?"

Trần Hỷ nghiến răng oán hận, giọng

nói

nén xuống cực thấp, như là hết sức khó khăn mà mở miệng:"

hắn

ta ức hϊếp Tiểu Phỉ!"

" A!"

anh

Hoa cất tiếng cười lạnh, đau đớn qua

đi,

hắn

ta hoạt động cánh tay, dáng vẻ lưu manh," Tao ức hϊếp



ấy chỗ nào hả, mày ngon

thì

nói

thử coi, tao sờ **



ấy hay là làm



ấy......"

Ánh mắt trong lúc

nói

chuyện đồng thời quét về phía Tống Phỉ, từ

trên

xuống dưới, vửa ngả ngớn lại hạ lưu.

" Tao đệch mẹ mày.....!" Trần Hỷ tức giận mắng chửi, rồi muốn xông lên, nhưng lại bị

một

hơi của mình làm nghẹn lại, dâng lên

một

trận ho khan đột ngột, tạo thành

một

cơn chấn động đau nhức trong l*иg ngực, vỗ ngực cả nửa ngày

không

nói

ra lời.

Bởi vì lời này mà Tống Phỉ bị xấu hổ và giận dữ che mặt khóc, quần chúng vây xem cũng vô cùng căm phẫn bắt đầu chỉ trích, nhưng

nói

cho cùng cũng

không

dám trêu chọc vào kẻ từng ngồi tù liều mạng này, bị

anh

Hoa trừng mắt quét qua

một

lượt, lập tức liền im thin thít.

Giải thích

không



ràng, Hướng Nghị

đã

hiểu phần nào. Tên

anh

Hoa này háo sắc thành tính, nhìn phụ nữ có chút sắc đẹp

thì

buông lời trêu chọc ô uế, lại từng cùng Trần Hỷ có mối thù, lần này đúng lúc tám phần là làm chuyện quá đáng với Tống Phỉ, Trần Hỷ mới có thể nổi giận tìm

hắn

đánh nhau.

Có điều nhìn dáng vẻ của Tống Phỉ, tuy rằng khóc rất dữ dội, nhưng



ràng là

không

bị thương tổn nào đáng kể.

Hướng Nghị

không

kiên nhẫn

nói

:" Chuyện này dừng ở đây. Còn thù hận gì

thì

mấy người tìm

một

chỗ

không

có ai mà giải quyết, đừng gây tai họa cho người khác."

Lời này vừa

nói

cho

anh

Hoa cũng là

nói

với Trần Hỷ.

anh

nói

xong,

không

hề muốn lưu lại, xuyên qua đám người sải bước

đi

về chiếc xe

đang

đậu bên đường.

Đây vốn là chuyện

không

liên quan đến

anh,

anh

không

rảnh rỗi, cũng chẳng muốn quan tâm.

Thời gian chờ đợi có hơi lâu, Chu Lăng có chút lo lắng,

thật

sự

ngồi

không

được, liền từ

trên

xe bước xuống,

đang

định

đi

qua xem tình hình, vừa xuống xe, đúng lúc nhìn thấy Hướng Nghị từ bên trong

đira.

" Chuyện gì thế ạ?Người kia là Tống Phỉ hả?



ta bị sao vậy?" Ánh mắt Chu Lăng quét qua đám người trong đó, đột nhiên dừng lại.

- ----Đó là

một

người trước giờ



chưa từng thấy, trang phục và kiểu tóc khác người, từ đầu đến chân đều lộ ra vẻ tính khí bất hảo " Tao

không

phải thứ tốt gì cả ", vào lúc này có thể

nói

đang

dùng ánh mắt thâm độc nhìn theo bóng dáng của Hướng Nghị. Ngay sau đó chú ý tới

cô, hơi hơi ngẩn ra, lập tức để lộ ra nụ cười ghê tởm, trong ánh mắt trần trụi vẻ ham muốn sắc dục hạ lưu kỳ dị.

Chu Lăng nhíu nhíu mày:" Ai thế ạ?"

Hướng Nghị

không

hề quay đầu nhìn lại, rồi trong giây lát ý thức được gì đó, lập tức dùng cơ thể chắn lại trước người

cô, ngăn lại lại tầm mắt

cô, cũng chặn luôn cái nhìn bất thiện phía sau.

" Đừng nhìn." Hiếm khi sắc mặt Hướng Nghị có phần nặng nề, dùng cơ thể che chở nhét



vào trong xe, bước nhanh vòng trở lại, lúc mở cửa xe quay đầu lại nhìn lướt qua. Đám đông

đã

bắt đầu tản ra, Tống Phỉ

đang

được mấy bà thím dìu đỡ về nhà, Trần Hỷ thương tích đầy người

đi

phía sau, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, vừa cảnh giác vửa uy hϊếp.

anh

Hoa vẫn đứng tại chỗ, lúc này cúi đầu, lắc lắc cánh tay, mu bàn tay lau lung tung

trên

mặt.

Hướng Nghị thu lại ánh mắt, ngồi lên xe,

không

cài dây an toàn, nhẫm chân ga lái xe

đi.

Chu Lăng

không

hiểu



lắm, nhìn nét mặt Hướng Nghị

không

được tốt, liền thức thời

không

hỏi nữa.

Tới Cục dân chính, Chu Lăng mím môi cười móc quyển sổ hộ khẩu trong túi ra, quơ quơ trước mặt

anh:" Lĩnh chứng đen rồi, cười cái coi, biểu tình này của

anh

sẽ

khiến người khác nghi ngờ là em ép buộc

anhđấy."

Sắc mặt Hướng Nghị vừa khôi phục thoải mái, cũng lấy ra cuốn hộ khẩu của mình:"

anh

đây chính là nguyện ý bị em ép buộc."

"

đi

nào, tên nhà quê bị ép buộc." Chu Lăng cười, đưa tay cho

anh," Giây phút kết hôn đặc biệt như này,

anh

mời khách đấy nhé."

" Được." Hướng Nghị bật cười, bàn tay lớn giữ lấy

cô, đưa mắt nhìn cửa lớn Cục dân chính, dắt tay

côcùng nhau

đi

lên bậc thềm.

Quá trình lĩnh chứng hết sức thuận lợi, tùy rằng điền các loại phiếu có hơi rườm rà, nhưng Chu Lăng như ăn mật, ký xuống tên mình, còn thành kính hơn bất cứ tài liệu quan trọng nào

đã

từng ký.

Ảnh chụp kết hôn cũng rất đẹp, bối cảnh màu đỏ thẫm, đầu hai người vô thức ghé lại gần nhau, nụ cười cũng rất khiêm nhường, nhưng ngọt ngào trong mắt lại

không

lừa được người ta.

Làm xong thủ tục, lúc cùng nhau cầm cuốn sổ

nhỏ

màu hồng

đi

ra, người này cầm của người kia, xem xét hồi lâu còn nghiêm túc hơn cả kiểm tra bài kỳ thi tuyển sinh đại học.

" Chúng ta trao đổi cất giữ nhé." Chu Lăng cất bản kia của Hướng Nghị vào trong túi của mình.

Hướng Nghị làm gì mà còn ý kiến gì nữa, kéo



vợ hợp pháp của mình vào trong lòng, sườn mặt cọ nhè

nhẹ

lên mái tóc mềm mại của

cô.

" Tối nay muốn ăn mừng thế nào?"

" Về nhà

đi

." Chu Lăng ôm thắt lưng

anh, lắc lư từ bên này sang bên kia, " Em muốn ăn mì phiến nhân xuyên, kỷ niệm

một

chút."

(*)Mì phiến nhân xuyên: Mì Pian Er Chuan 片儿川面

một

loại mì nổi tiếng của Hằng Châu - Trung Quốc từ thịt lợn, măng, và thảo mộc.

Hướng Nghị ôm



, chầm chậm di chuyển như con cua về phía đậu xe:" Ăn phiến nhân xuyên

khôngphải có hơi quá sơ sài đấy chứ? Ngày quan trọng thế này, em có thể gọi

một

món lớn."

" Ăn lẩu

đi

ha." Chu Lăng cười hì hì ngẩng đầu lên, "Đủ lớn chưa hả?"

Đề nghị này tính ra cũng có phần

không

sơ sài, nhưng vẫn bị Hướng Nghị phủ quyết như trước:" Bệnh viêm dạ dày của em còn chưa khỏi,

không

thể ăn lẩu."

Nhập vai quản gia hơi bị nhanh đấy ạ, Chu Lăng chậc

một

tiếng, ngoan ngoãn thay đổi:" Vậy ăn phật nhảy tường

đi

nha, cái này xem là món chính luôn

đi,

anh

Hướng

đã

hài lòng chưa?"

" OK, bà Hướng."

Phật nhảy tường thực

sự

là món ăn lớn, Hướng Nghị trước giờ chưa từng làm, trước khi làm phải nghiên cứu

một

chút

trên

sách dạy nấu ăn trước.

trên

đường về nhà tiện đường vòng qua chợ, mua bào ngư, sò khô, vây cá, dạ dày heo, cánh gà, nấm đầu khỉ và rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Hai người họ giống như

một

cặp vợ chồng trẻ bình thường, tan tầm cùng nhau mua thức ăn và về nhà nấu ăn.

đi

ngang qua tiệm bánh ngọt, Hướng Nghị còn mua cho Chu Lăng

một

cái bánh ngọt

nhỏ

sáu tấc, để kỷ niệm ngày này có ý nghĩa đặc biệt đối với họ từ nay về sau.

Hai người họ rất thoải mái với

sự

chậm chạp, trong lúc đó mấy người ở nhà

thì

đang

ngóng trông, ngóng đến sắp điên luôn rồi.

Bà cụ là người phấn khích nhất, còn đặc biệt thay

một

bộ quần áo màu đỏ ăn mừng, chải chải mái tóc giả, ngồi ngay ngắn thẳng lưng ưỡn ngực

trên

ghế sô pha.

Tích cóp cả đời của bà chỉ vì bệnh tật mà

không

còn gì, dựa vào tính toán mỗi tháng, và

một

ít tiền tiêu vặt cháu trai cho, chầm chậm làm đầy kho tiền

nhỏ

của mình. Nhưng thời gian trước bà

đã

đặt làm cho cháu dâu bà

một

chiếc vòng vàng tuổi rắn đặc biệt đủ phân lượng, cho nên kho tiền

nhỏ

lại thâm hụt nữa rồi.

Hôm đầu tiên tới nhà

đã

không

cho bao lì xì, hôm nay chính thức trở thành người nhà họ Hướng họ, kiểu gì cũng phải có bao lì xì lớn đó nha.

Vừa hay tết rồi con

gái

trở về có cho ít tiền, bà cụ

không

giữ lại chút nào, bỏ hết vào trong bao lì xì, cất trong áo bông, chờ cháu dâu bà về nhà gọi tiếng bà nội đây.

Tiền Gia Tô kháng nghị yếu ớt:" Bà

không

chừa lại cho cháu chút nào sao? Biết đâu chừng sang năm cháu cũng mang

một



gái

về cho bà đó."

Bà cụ xua tay:" Ây dà, cháu còn lâu lắm, bà ngoại lại để dành cho cháu nữa."

Bên cạnh đó, bà



cũng chuẩn bị

một

phần.

anh

trai bà mất sớm, chỉ để lại độc đinh Hướng Nghị này, bà thương

yêu

như con trai ruột, từ

nhỏ

Tiền Gia Tô có gì

thì

Hướng Nghị nhất định cũng có cái đó. Vất vả biết bao để đến ngày

anh

thành gia lập thất. cuối cùng xem như là có thể ăn

nói

được với

anh

trai rồi.

Cục cưng lắm tiền Tiền Gia Tô

đã

chuẩn bị xong

một

con số đặc biệt may mắn, ông

anh

họ duy nhất và chị Lăng thân

yêu

nhất kết hôn, mặc dù vẫn chưa phải lúc đóng góp cho chuyện vui, nhưng cậu nghĩ vẫn cứ nên biểu lộ

một

chút.

Lớp trẻ bây giờ

không

thịnh hành dùng tiền mặt phiền phức như vậy nữa, Tiền Gia Tô

đã

điều chỉnh giao diện bao lì xì đỏ trong tay, cậu cầm điện thoại di động giống như bà ngoại và mẹ cậu cầm bao lì xì, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh.

Chu Lăng và Hướng Nghị đều

không

biết những gì

đang

chờ mình ở nhà, xách theo túi lớn nguyên liệu nấu ăn trở về nhà,

không

khác gì những lúc bình thường,

một

trước

một

sau vào cửa, cúi đầu đổi dép lê.

Tiền Gia Tô

không

thể kìm nén được nữa, nhảy dựng lên chạy về phía này hai bước:" Chúc mừng đám cưới ha hahaha! "

" Kết hôn vui vẻ,

anh

họ!"

không

phải cậu kết hôn, cậu cũng

không

biết sao mà mình vui sướиɠ thế, hớn hở hét lên với Hướng Nghị, rồi thò đầu ra phía sau

anh," Kết hôn vui vẻ nhé, chị dâu họ!"

Chu Lăng vui vẻ:" Cùng vui cùng vui, chú em họ!"

Miệng Tiền Gia Tô sắp ngoác đến mang tai, giang hai tay ra:" Ôm

một

cái nào!"

Chu Lăng cười chìa tay ra.

Chị dâu họ và chú em họ bước vào thế giới những cái ôm, khoảnh khắc đó biết bao cảm động.

Tiền Gia Tô vô cùng muốn hát lên,để bày tỏ cảm xúc vui mừng của mình vào lúc này.

Hướng Nghị thay xong dép lê, canh thời gian vô cùng chuẩn xác lóe lên ở hướng bên phải, đứng vào giữa chặn ngang hai người, ngăn cách hai cánh tay sắp chạm vào nhau, vừa vặn cả cơ thể cường tráng bị Tiền Gia Tô ôm lấy.

" A é......" Tiền Gia Tô ghét bỏ đẩy ra, da gà

trên

người nổi lên rần rần.