Đồ Chơi Của Hoa Khôi

Chương 9

“Chàng…… Sao chàng lại……” Khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc tái nhợt, Lăng Xảo Xảo hoảng hốt nhìn Lãnh Hạo Thiên, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

Không phải hôm nay hắn có việc bận sao? Cho nên nàng mới có thể thừa dịp đi đến Mẫu Đơn Phường, tính cùng Hoàng Phủ Tuyệt nói chuyện một lúc rồi về. Nhưng thật không ngờ……

“Không ngờ là ta sẽ xuất hiện đúng không?” Lãnh Hạo Thiên mặt tái mét, nổi giận nhìn Lăng Xảo Xảo. “Ta cũng không nghĩ rằng ta sẽ nghe được những lời này.”

Hắn đã làm xong hết công việc rồi, tâm huyết dâng trào muốn gặp nàng. Nhưng nửa đường lại thấy nàng đi vào Mẫu Đơn Phường, hắn cảm thấy kỳ quái liền đi theo sau nàng. Không ngờ lại nghe được cuộc đối thoại này của nàng và Hoàng Phủ Tuyệt.

Thế mới biết, thì ra toàn bộ đều là kế hoạch của nàng!

Mà hắn, chỉ là một quân cờ trong tay nàng. Ngay từ đầu hắn đã bị tính kế, cái gì  mà “Cạnh tiêu yến”, tất cả đều là màn kịch dẫn hắn vào bẫy!

Nhìn nàng, hắn đột nhiên cảm thấy buồn cười. Nàng rốt cuộc là loại nữ nhân gì? Hắn sao lại đột nhiên cảm thấy không hiểu nổi nàng, cảm thấy nàng thật xa lạ, nàng thật sự là người trong lòng hắn sao?

Hay là, hết thảy đều là hắn luôn tự cho mình là đúng, tự hắn nghĩ rằng nàng rất tốt đẹp?

Nhưng hắn không hiểu nổi! Sao nàng phải tính kế hắn? Đùa giỡn hắn như vậy vui lắm sao?

“Vì sao? Chơi đùa ta rất thú vị sao?” Lãnh Hạo Thiên nắm chặt quyền nhìn Lăng Xảo Xảo, “Đem ta xoay vòng vòng rất vui à? Ngươi có phải vẫn luôn cùng người này ở sau lừng cười ta ngốc? Có phải không?”

“Không phải như thế!” Lăng Xảo Xảo lắc đầu, hắn hiểu lầm nhưng mà nhất thời nàng lại không biết nên giải thích như thế nào, nàng tuyệt vọng nhìn về phía Hoàng Phủ Tuyệt.

Nhìn thấy nàng cầu cứu nhìn về phía Hoàng Phủ Tuyệt, lòng đố kị làm cho Lãnh Hạo Thiên lại nổi giận. “Ta đang hỏi ngươi! Ngươi nhìn hắn làm cái gì?”

Hắn quát lớn, tức giận đi đến lên dùng sức tóm lấy tay nàng.

“Đau!” Hắn dùng lực rất mạnh, nàng đau đến nhíu mày.

“Lãnh Hạo Thiên, buông tay!” Hoàng Phủ Tuyệt vội vàng đi lên, vươn tay muốn đẩy Lãnh Hạo Thiên ra.

“Cút ngay! Đây là chuyện của ta và nàng!” Lãnh Hạo Thiên lập tức xoay tay lại, chưởng lực mang theo sức lực to lớn không khách khí đánh lại.

Hoàng Phủ Tuyệt nhíu mày, lấy thủ làm công, ngăn cản chưởng lực của Lãnh Hạo Thiên.

“Lãnh Hạo Thiên! Ngươi tỉnh táo lại!” Hoàng Phủ Tuyệt trầm giọng quát, nhưng Lãnh Hạo Thiên không hề dừng tay, ngược lại thế công càng lúc càng mãnh liệt, khiến cho hắn không thể không phản công.

“Dừng tay! Đừng đánh nữa!” Thấy hai người bắt đầu đánh nhau, Lăng Xảo Xảo gấp đến độ vội vàng vọt đến giữa hai người, che ở trước mặt Hoàng Phủ Tuyệt. “Đừng đánh nữa!”

Thấy nàng vọt vào, hai người vội vàng dừng tay lại.

Lãnh Hạo Thiên trừng mắt nhìn Lăng Xảo Xảo, thấy nàng che ở trước mặt Hoàng Phủ Tuyệt, tỏ rõ thái độ bảo vệ hắn khiến cho lửa nóng đã bừng bừng nay lại càng rực cháy hơn.

Nàng lừa gạt hắn, đem hắn đùa giỡn xoay vòng, bây giờ lại che chở cho tên kia. Làm như vậy, là thế nào đây? Lãnh Hạo Thiên hắn rốt cuộc là gì của nàng?

“Ngươi bảo vệ hắn?!” Lãnh Hạo Thiên vừa đau đớn vừa tức giận nhìn Lăng Xảo Xảo.

Đối nàng với nàng, hắn rốt cuộc là cái gì? Chỉ là một thứ đồ chơi để nàng chơi đùa sao?

“Không phải như vậy……” Lăng Xảo Xảo liều mình lắc đầu, thở sâu, quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Tuyệt. “Ngươi đi ra ngoài trước được không?”

“Nhưng mà……” Hoàng Phủ Tuyệt chần chờ liếc mắt nhìn Lãnh Hạo Thiên, khuôn mặt anh tuấn hiện sự lo lắng.

“Không sao, ta sẽ không có việc gì.” Lăng Xảo Xảo hơi nở nụ cười, muốn Hoàng Phủ Tuyệt không cần lo lắng.

“Được rồi!” Hoàng Phủ Tuyệt khẽ thở dài, nhìn hai người rồi rời khỏi phòng.

Chờ Hoàng Phủ Tuyệt vừa đi, Lãnh Hạo Thiên lập tức nở nụ cười trào phúng.

“Đúng là tình nồng ý mật! Khó trách ngươi luôn miệng nói sẽ gả cho hắn! Mà ta thì sao? Cứ ngu ngốc mà để ngươi đùa giỡn!”

“Không phải như thế! Chàng nghe ta giải thích!” Lăng Xảo Xảo bắt lấy tay Lãnh Hạo Thiên, sốt ruột nhìn hắn, hắn không thể cứ như vậy mà định tội nàng được.

“Giải thích?” Dùng sức gạt tay nàng ra, Lãnh Hạo Thiên cười lạnh một tiếng. “Ngươi dám phủ nhận tất cả không phải kế hoạch của ngươi sao? Ngươi dám phủ nhận ngay từ đầu ngươi đã không có ý lừa ta không? Ngươi dám không?”

“Ta……” Lăng Xảo Xảo á khẩu không trả lời được, lần đầu tiên thấy hắn tức giận như vậy, nàng thực sự sợ. Nàng biết nàng làm tổn thương tự tôn của hắn, hắn cảm thấy bản thân đang bị nàng đùa bỡn.

Nhưng mà nàng không có! Từ đầu đến cuối nàng không hề đùa bỡn hắn, nàng không có mà!

Nàng chỉ hiểu rỗ hắn, cho nên mới cố ý bày ra tất cả. Nàng thích hắn lâu như vậy, nàng cũng chỉ là muốn để hắn thích nàng thôi!

“Ta…… Chỉ là vì ta quá yêu chàng, cho nên mới sẽ……” Mới có thể lừa gạt hắn!

“Yêu ta?” Lãnh Hạo Thiên cười nhạo một tiếng, căn bản không hề tin lời Lăng Xảo Xảo nói.

Mấy ngày nay tới giờ, hắn không ngừng hỏi nàng yêu hay không yêu hắn, nàng luôn không nói, đem hắn xoay vòng vòng rồi bây giờ lại nói thương hắn?

Nàng cho hắn là đồ ngốc sao? Nghĩ rằng hắn còn có thể tin lời nàng nói sao?

“Ngươi yêu ta cũng chẳng ngạc nhiên!” Lãnh Hạo Thiên dùng sức túm Lăng Xảo Xảo, gằn từng tiếng nói: “Ngươi nghĩ rằng ngươi còn có thể đùa giỡn ta nữa hay sao? Ta sẽ khiến cho ngươi biết tất cả mọi thứ cũng có thể không như mong muốn của ngươi!”

Nói xong, không để ý đến phản kháng của nàng, hắn dùng lực hôn lấy!

“Ư…… Không……”

Lãnh Hạo Thiên hôn không hề dịu dàng, giống như muốn trút giận, dùng sức chà đạp cánh môi anh đào mềm mại của Lăng Xảo Xảo. Cứ như vậy bị hắn làm cho sưng đỏ.

“Đau……” Lăng Xảo Xảo đẩy ra, nhưng không bì được với khí lực của hắn.

“Có đau bằng ta không? Hả?” Cắn cắn môi dưới non mềm, hắn không chút lưu tình, bàn tay to dùng sức xé rách quần áo trên người nàng.

“Không! Đừng như vậy……” Nàng bị cơn thịnh nộ của hắn dọa sợ, tiếng quần áo bị xé rách rung làm chấn động lòng, khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi.

“Không muốn?” Lãnh Hạo Thiên cười lạnh, ánh mắt nhìn nàng một chút cảm tình cũng không có, chỉ còn lại là lửa giận nồng đậm, “Ngươi không phải thích ta làm như vậy với ngươi sao? Liền ngay cả 『 cạnh tiêu yến 』 cũng là một trong kế hoạch của ngươi phải không?”

Nói xong, hắn mạnh mẽ kéo tiết khố của nàng xuống, đem nàng đặt ở trên bàn, đưa lưng về phía hắn. Cởi lưng quần, làm cho để cho nóng thiết sớm đã cương cứng nảy ra, không quan tâm hoa huyệt khô khốc không có chút dâʍ ŧᏂủy̠ nào đã hung hăng đâm vào.

“A ──” Lăng Xảo Xảo đau không chịu nổi kêu lên thành tiếng, âʍ đa͙σ non nớt khô chật không chịu nội sự xâm nhập của hắ, tơ máu tràn ra, từ chân chảy xuống.

“Không muốn…… Đau quá……” Nàng khóc lớn, tay nhỏ bé vội nắm lấy khăn trải bàn, đầu ngón tay đã trở nên trắng toát, mồ hôi lạnh che chảy kín trán.

“Ta muốn ngươi đau!” Hắn tức giận gầm nhẹ, lý trí  sớm đã bị tức giận bao trùm, trái tim hắn bị nàng làm tổn thương đến đau đớn, ngay cả tôn nghiêm cũng bị nàng hung hăng dẫm dưới chân.

Hắn chỉ là mục tiêu trong kế hoạch của nàng, hắn đối với nàng là cái gì? Nàng đã bao giờ thích hắn hay chưa? Mà hắn…… có phải chỉ vẫn là thứ bỏ đi nực cười?

“Đừng…… Ô……” Lăng Xảo Xảo cúi đầu nức nở, muốn giải thích nhưng Lãnh Hạo Thiên căn bản không cho nàng cơ hội nói, nóng thiết trong cơ thể bắt đầu rục rịch động đậy, ma sát mạnh vào âʍ đa͙σ mang đến từng cơn đau đớn.

“Đừng cử động…… Xin chàng đấy……” Nàng đau quá, đau quá……

“Ngươi cho là ta sẽ vấn nghe lời ngươi hay sao?” Dùng sức cắn vai, bàn tay to nắm lấy một bên vυ' trắng, dùng sức bóp mạnh khối thịt mềm mại ấy, muốn làm đau nàng.

Hắn càng dùng sức ra vào nóng thiết, biết rõ nàng khô chật không thể hoàn toàn tiếp nhận hắn nhưng hắn lại càng cố ý cong mông lên, hung hăng đâm vào chỗ sâu nhất. Tơ máu tràn ra phủ lấy cự vật, nhưng không chỉ có thể sự đau đớn càng lúc càng tăng lên gấp bội.

“Ôi a……” Cắn chặt cánh môi tái nhợt, môi bị nàng dùng sức cắn nát, nàng phải chịu để cho hắn thô lỗ ra vào khiến khuôn mặt nhỏ tái nhợt không còn giọt máu.

Nàng biết hắn đang trong cơn thịnh nộ, sẽ không nghe nàng giải thích, nhưng mà…… Trái tim vẫn bị thái độ của hắn làm tổn thương.

Vì sao…… Vì sao lại đối xử với nàng như vậy…… Nàng khóc, vì sự đối xử của hắn mà buồn khổ.

Nghe thấy tiếng nàng nức nở, Lãnh Hạo Thiên cảm thấy trong tim truyền đến cảm giác đau thắt lại.

Vì sao…… Nàng rõ ràng khiến hắn thương tâm như vậy, hắn vẫn còn vì thấy nàng khóc mà khó chịu, vì sao……

“Khóc cái gì? Ngươi có gì mà phải khóc!” Hắn thô bạo quát lên, vυ' căng tròn trắng mởn đã bị hắn nắn bóp đến đỏ bừng, ngay cả bả vai cũng bị hắn cắn đến mức có chút máu thấm ra.

“Ta…… Không phải……” Cố ý muốn gạt chàng!

Nhưng hắn không để nàng nói hết lời, nóng thiết hung hăng ra vào càng làm cho nàng khổ sở rên lên, lời đang nói dở bị chặn lại thay vào đó là tiếng khóc nức nở.

“Ta sẽ không bao giờ tin lời ngươi nói nữa! Không bao giờ nữa!” Hắn ở bên tai nàng gào thét, bàn tay to chuyển ra ngoài hoa huyệt, ngón tay miết lấy bối thịt màu hồng nhạt, theo sự ra vào của cự vật mà vần vò.

“Ư…… Không……” Nàng khóc lóc cầu xin tha thứ, đau đớn truyền tới toàn thân, nhưng mà dần dần…… Âʍ đa͙σ vốn đang khô khốc bỗng vì sự ra vào của hắn mã bắt đầu tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠, khiến động tác của hắn thuận lợi hơn.

“Không……” Nàng lắc đầu, không dám tin mở lớn mắt.

Rõ ràng đau như vậy nhưng sao nàng lại có thể ướt được, vì sao……

“Sao thế? Không phải không muốn sao? Thế mà còn ẩm ướt như này? Hửm?” Phát hiện nàng tiết nước, Lãnh Hạo Thiên khinh thường nở nụ cười cố ý giơ tay lên, để cho nàng thấy dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng dính ở trên tay hắn.

“Không……” Nàng cảm thấy thẹn nhắm mắt lại, tay nhỏ bé nhanh túm chặt lấy vải bàn, ngón tay nắm chặt đến mức trắng bệch.

Tại sao…… Tại sao lại đối xử với nàng như vậy…… Nàng yêu hắn thế cơ mà!

“Ưm a…… Đừng mà……”

Lăng Xảo Xảo ngầng đầu cầu xin tha thứ, đau đớn đang dần bị cảm giác sung sướиɠ tê dại thay thế, tìиɧ ɖu͙© thiêu đốt nàng khiến nàng không tự chủ được đung đưa theo hắn.

“Đừng ư? Nhưng mà mυ'ŧ ta chặt thế này mà!” Lãnh Hạo Thiên hừ lạnh, bàn tay to bấu chặt lấy mông nàng, hắn siết chặt lấy lưng nàng, dùng sức đong đưa thắt lưng. Cự vật to lớn như bàn ủi nóng rực không ngừng ma sát ra vào hoa huyệt.

“Không…… A…… Nhẹ một chút……” Nàng khóc lóc cầu xin, nhưng nam nhân phía sau không hề buông tha nàng. Kéo mặt nàng qua, nặng nề hôn lấy miệng nàng sau đó nhẹ nhàng rút ra khỏi cơ thể nàng nhưng rồi ngay lúc vừa mới ra đầu cửa huyệt thì lập tức đâm thật nhanh thật mạnh vào.

Nàng trợn to mắt, tiếng rên vừa thoát ra khỏi miệng đã bị đôi môi kia chặn lại. Khăn trải bản đã bị nát vò nát trong tay, không thể phản kháng, thân thể vì bị nam nhân đó chơi mà mềm nhũn ra.

Không để ý đến tiếng khóc đáng thương của nàng, nóng thiết nặng nề ngọ nguậy khiến tiểu huyệt chảy ra thêm nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, chất lỏng tràn đầy theo từng cái đẩy vào rút ra của hắn chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.

“A a……” Cắn môi, nàng muốn kiếm chế tiếng rêи ɾỉ, nhưng tiếng ngâm vẫn không ngừng được từ trong cánh môi phát ra.

Hắn như là muốn trả thù, mỗi một lần đều đâm vào thật sâu, như là muốn phát nát nàng. Đi vào vừa sâu vừa mạnh như vậy, giống như muốn đem toàn bộ nàng nuốt vào trong bụng, ngay cả linh hồn cũng không tha.

Mồ hôi rơi xuống, làm ướt khăn trải bàn. Thân mình mệt mỏi không thể đứng vững nổi, lôi kéo khăn trải bàn nàng từ từ trượt xuống. Hoa huyết bị thô dài ra vào càng lúc càng ướt, thiết nóng mỗi lần đâm vào rút ra là lại lôi theo một dóng lớn dâʍ ŧᏂủy̠.

“Đừng……” Nàng ngã ngồi, yếu đuối nói nhưng hắn vẫn không tha, càng dùng lực lớn khiến nàng quỳ rạp xuống đất, rồi lại nâng mông nàng lên, bàn tay to vặn mở rộng hai cánh mông ra, ngón tay xoa đến cúc hoa ở giữa.

“Không! Không được!” Phát hiện ý đồ của hắn, tay nhỏ bé bắt đầu cào lên phía trước, muốn trốn thoát.

Nhưng sức nàng chỉ như châu chấu đá voi, hắn mới sử dụng một chút lực đã giữ lại được nàng. Cự vật thô dài được dâʍ ŧᏂủy̠ làm cho sáng bóng đặt ở ngay cửa cúc huyệt, hung hăng đâm vào.

“A ──” Lăng Xảo Xảo nắm chặt tay lại, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay để lại dấu vết đau đớn. Nhưng vẫn còn kém xa so với đau đớn dưới thân, tiểu huyệt hình như không ngừng chảy máu, đau đớn làm nàng toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Không để ý tới nàng đau đớn, nóng thiết bắt đầu tiếp tục ra vào tiểu huyệt. Cuốn ra vết máu nhàn nhạt, nghe tiếng nàng khóc thật thương tâm hắn càng tức đến đỏ mắt, thầm nghĩ muốn phát tiết lửa giận.

“Ô a…… Ta hận ngươi…… Ô……” Nàng khóc, đau đớn khiến nàng không còn sức lực nào nữa, nức nở không ngừng từ cái miệng nhỏ nhắn phát ra.

“Không sao cả! Ngươi cứ hận đi! Ngươi cho là ta sẽ để tâm sao?” Trái tim vì lời nói của nàng mà đau đớn, nhưng hắn ép bản thân không cần.

Nóng thiết liên tục ra vào cúc huyệt, tơ máu làm trơn đường ra vào khiến hắn càng thêm dùng sức đong đưa, đem tiểu huyệt của nàng biến thành sưng đỏ lầy lội.

“Ưm……” Lăng Xảo Xảo quỳ rạp trên mặt đất, sớm không không còn cảm giác đau đớn, khuôn mặt tái nhợt buông xuôi chờ hắn kết thúc.

Không biết đã qua bao lâu, nàng nghe thấy hắn phát ra một tiếng quát lớn rồi dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bùng nổ rót vào tiểu huyệt nàng, sau đó cự vật đang lấp đầy tiểu huyệt từ từ được rút ra……

Nàng ngồi dậy, giống cái con búp bê vải rách nát, toàn thân không còn một chỗ tốt, cúi đầu, nàng lạnh giọng nói: “Cút! Ta không bao giờ nữa muốn nhìn thấy ngươi nữa!”

Lãnh Hạo Thiên mặc quần áo, lạnh lùng nhìn nàng. “Yên tâm, ta cũng không muốn lại tiếp tục nhìn thấy ngươi, cái thành này, chỉ cần có ngươi, ta một khắc cũng không muốn ở lại!” Nói xong, không hề liếc nhìn nàng một cái, không để mình đau lòng thêm, hắn xoay người cũng không quay đầu lại mà rời đi.

“Ngươi sẽ hối hận……”

Phía sau truyền đến thanh âm nhỏ vụn, Lãnh Hạo Thiên cười lạnh, “Đúng vậy! Ta hối hận vì đã yêu ngươi!”

Nói xong, hắn không hề dừng lại, để thiên hạ yếu ớt phía sau chỉ còn biết run rẩy.

“Ta hận ngươi…… Ngươi sẽ hối hận……”