Đồng Nhân Tây Du Ký

Quyển 1 - Chương 32: Tắm chung

Tướng mạo người này có chút dễ nhìn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đám người lạ mặt đang ở trong nhà mình.

Nghe thanh niên kia hỏi, cụ già vội tiến lên nói.

"A Đại, đây là các vị hòa thượng từ bên Đông sang. Kia là thánh tăng, nào nào, mau lại chào hỏi ngài đi." Nói đoạn lão quay sang Đường Tăng, giải thích.

"Thánh tăng à, đây là con trai cả của lão già, gọi A Đại, kia là A Nhị, con trai thứ. Lão già là họ Vương."

Vương Đại nghe cha nói, mới biết bản thân hơi thất lễ, hắn khom lưng nói.

"Kính chào trưởng lão, tại hạ không biết ngài nên mới thất lễ."

"Không có việc gì."

Đường Tăng cũng chắp tay chào hắn.

Chào hỏi một lúc thì trời cũng ngả tối, cụ già họ Vương bảo hai người con dâu chuẩn bị đồ ăn tiếp đãi bốn thầy trò. Sau bữa cơm, Đường Tăng ngồi lại tiếp chuyện với cụ già, còn ba đồ đệ nhà hắn đã sớm kéo nhau đi tìm chỗ tắm rửa.

Đường Tăng và cụ già họ Vương ngồi ở ngoài sân, trên chiếc bàn đặt một ngọn nến sáng tỏ.

Đường Tăng ngẩng đầu nhìn trăng đang dần nhô lên cao, hắn trầm ngâm hỏi.

"Vậy ý cụ kinh phương Tây khó là thế nào?"

Cụ già đáp.

"Ý của lão là kinh không phải là khó lấy, chỉ có đường đi rất khó khăn. Về đằng tây thôn chúng ta, cách xa chừng trên dưới mươi dặm, có một hòn núi gọi là núi Hoàng Phong tám trăm dặm, trong đó có nhiều yêu quái. Lão nói khó lấy kinh là thế đấy. Nhưng đồ đệ trưởng lão đây có bản lĩnh cao cường thì vẫn đi được!"

Nghe vậy, Đường Tăng hơi nheo mắt nói.

"Vậy thì lấy kinh hẳn là không có khó. . ."

Bên này mỗ Đường Tăng đang nhìn trăng tính toán thì bên kia, ba đồ đệ nhà hắn đang khoan khoái tắm rửa tại một con sông gần thôn xóm đó.

Trư Bát Giới lựa chọn một chỗ trống sau mấy tảng đá lớn, cách chỗ y không xa lắm là hai huynh đệ keo sơn vững chắc, nước chảy không sờn, La Huân và Tôn Ngộ Không.

Qua một tháng sống chung, y vẫn chưa thể hiểu nổi loại quan hệ giữa hai người này chính xác có phải là huynh đệ hay không nữa.

Lão đại La Huân lúc nào mặt cũng lạnh như tiền, hiếm khi đổi sắc, lại kiệm lời ít nói. Lão nhị Tôn Ngộ Không, khi bình thường thì cũng không sao, nhưng khi gặp phải chuyện dính dáng đến La Huân, hắn liền biến thành một người khác vậy.

Thật không thể hiểu nổi mà.

"Haa. . ."

Trư lão tam vừa vuốt tóc vừa thở dài, bỗng nhiên khựng lại.

A, không...

Thật ra sư phụ cũng khó hiểu không kém.

"Đại sư huynh, ta giúp người tắm rửa."

Bên chỗ Tôn Ngộ Không, La Huân rất nghe lời ngồi im, để mặc cho Yêu Hầu muốn làm gì thì làm.

Khụ, muốn gì thì làm ở đây là chỉ tắm rửa nha.

Thỉnh các độc giả không nên nghĩ bậy bạ.

"Đại sư huynh, đỡ hơn chưa?"

Yêu Hầu nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá và hai chân La Huân, động tác của hắn thực sự rất dịu dàng. Nhìn đôi chân vốn trắng trẻo, nay lại có thêm một vài vết chầy xước màu tím, hắn quả thật không dám mạnh tay nhấn xuống, chỉ có thể mát xa từ tốn ở bên ngoài.

Nhưng hành động này cũng đã giảm bớt đi đau nhức cho La Huân. Vì thế độc giả gật gật đầu.

Một tiếng than nhẹ bay ra khỏi miệng Yêu Hầu, hắn bất đắc dĩ cười.

"Đại sư huynh cũng thật là. Nếu ngươi mệt thì cũng có thể dừng lại nghỉ ngơi đó."

"Ta không có mệt." La Huân nghiêng người tựa vào tảng đá sau lưng, nói.

Tôn Ngộ Không cau mày. "Hửm?"

Sau đó hắn không vui, lắc đầu nói.

"Sư huynh nói dối rất tệ. Ta đã nói rồi, nếu ngươi mệt, chúng ta có dừng lại nghỉ chân."

La Huân âm thầm ha ha hai tiếng, từ khi nào mà trình độ nói dối của cậu bị hạ xuống thấp thế nhỉ. Nhưng mà lại không thể cãi được, cậu thật sự thấy mệt. Im lặng một lúc, cậu mới trả lời.

"Nếu có thể."

"Huynh ngoan lắm."

Tôn Ngộ Không thỏa mãn cười.

". . ."

"Đại sư huynh, ta giúp ngươi rửa lưng."

La Huân vừa nghe xong câu này đã cảm giác mình bị người ta dễ dàng nâng lên rồi xoay lại, đến khi kịp hiểu hết câu nói thì đã bị nhét vào lòng Yêu Hầu rồi.

Độc giả có chút câm nín.

Nếu bây giờ mà vùng ra thì sẽ bị nói là không ngoan phải không?

Đôi mắt vàng kim của Yêu Hầu nhìn chăm chú vào tấm lưng trắng nõn trước mặt, hắn đưa tay mơn trớn, sờ soạng trên khắp lưng La Huân. Động tác rất nhẹ nhàng, thái độ nghiêm túc giúp La Huân kì lưng.

Độc giả ngồi im trong lòng Hầu Tử, bỗng có hơi rối rắm không biết nên làm gì. Hai người tắm chung không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng tắm ở tư thế thân mật như này thì chắc là lần đầu tiên.

Sao đột nhiên cậu cảm thấy kì cục vậy nhỉ?

Đang định mở miệng nói gì đó thì lại có cảm giác lưng bị áp sát, sau gáy bỗng nhiên nóng rực, độc giả theo phản xạ "a" một tiếng, sau đó nói.

"Ngươi sao vậy?"

Sau khi kì rửa giúp La Huân xong, Tôn Ngộ Không nhịn không được, vẫn là áp mình bao lấy thân thể người kia. Đầu hắn tựa vào bên gáy cậu, khẽ dụi, hai cánh tay rắn rỏi vòng ra đằng trước, hơi siết lấy vòng eo nhỏ mảnh. Khoảng cách giữa hai người thoáng chốc biến thành con số không hoàn chỉnh.

Mùi hương trên cơ thể La Huân nhanh chóng xông thẳng vào mũi Tôn Ngộ Không, hai con mắt hẹp dài màu vàng kim như tối sầm lại, đã có dấu hiệu chuyển đỏ, nhưng lại bị hắn mạnh mẽ áp chế.

Những lúc như thế này thật sự rất muốn hung hăng đè y ra làm một số chuyện xấu xa bậy bạ.

Chỉ là lúc này vẫn chưa phải lúc để làm những chuyện đó.

Chỉ cần chờ thêm một chút nữa thôi.

Cho tới khi hắn xác định được cảm xúc chính xác của mình đối với La Huân.

Qua một tháng này kể từ lúc ở Cao Lão trang đến giờ, chính xác là từ lúc Yêu Hầu nằm trên cây nghe lén Cao Thúy Lan bày tỏ với Tam đệ nhà hắn lần cuối, Tôn Ngộ Không đã bắt đầu dành nhiều thời gian hơn để quan sát La Huân, mỗi lần nhìn cậu, hắn mơ hồ đều có cảm giác muốn chạm vào cậu, muốn giữ lấy cậu, thậm chí muốn... chiếm hữu cậu.

Tôn Ngộ Không cảm thấy rất mù mịt về suy nghĩ của bản thân.

Hắn vốn không phải loại người thiếu quyết đoán, nhưng cảm xúc này hắn chưa trải qua bao giờ.

Cả đời hắn ngắn ngủi chỉ trải qua những giây phút vui vẻ bên cha mẹ, ở Hoa Quả Sơn, ở Thủy Liêm động, rồi tâm tình phức tạp đau khổ khi thấy từng người từng người bên cạnh mình ngã xuống, đi vào vòng luân hồi. Hay là lúc hắn phát điên tàn sát Thiên cung, hoặc lúc phẫn nộ khi bị giam giữ suốt năm trăm năm...

Đã trải qua không biết bao khoảnh khắc thăng trầm, nhưng không có lấy một loại cảm giác nào giống như cảm giác của hắn đối với La Huân lúc này.

Lúc ở Lưỡng Giới sơn, khi gặp được nhân loại tóc trắng mắt tím ấy, Tôn Ngộ Không rốt cuộc cũng thấu hiểu sâu sắc cảm giác rung động mãnh liệt là như thế nào.

"Ta sẽ giúp ngươi."

Kể từ lúc đó, Tôn Ngộ Không luôn tự nhủ hắn sẽ bảo vệ thật tốt người này, quyết không để cậu chịu bất cứ thương tổn gì. Nhưng hắn không ngờ được, loại tình cảm muốn đơn thuần bảo vệ này lại bị hung hăng đập nát bởi một thứ —– xạ hương!

Yêu Hầu gần như phát cuồng khi ngửi được mùi hương này trên cơ thể La Huân.

Nhưng hiện tại hắn đã có thể kiềm chế, chỉ là loại đơn thuần bảo vệ kia dường như đã biến thành bảo vệ cùng chiếm hữu.

Hắn không cho phép ai tổn thương La Huân, không cho phép ai chạm vào cậu.

Chỉ hắn mới có thể.

Nhưng mà, chính là nó, loại cảm xúc này rốt cuộc là thứ gì đây?

Yêu Hầu không biết, không thể lí giải nổi.

Tâm tình bỗng chốc trở nên khó chịu, hắn rúc sâu hơn vào hõm vai La Huân, hai tay lại tăng thêm một chút lực siết. Bỗng nhiên một bàn tay mang theo hơi lạnh chạm nhẹ lên trán hắn, kèm theo một thanh âm lạnh nhạt quen thuộc.

"Không sao chứ?"

Tôn Ngộ Không đột nhiên cảm thấy thoải mái đến lạ lùng, hắn mỉm cười đáp.

"Không sao, không có việc gì cả."

Bởi vì lúc nãy Tôn Ngộ Không không báo trước ôm lấy mình, La Huân có chút kinh ngạc không dám động, nhưng chờ mãi không thấy hắn đáp, lại cảm giác như tâm trạng Yêu Hầu không được tốt cho lắm nên do dự một lúc, La Huân mới bình tĩnh lên tiếng.

Nghe hắn trả lời không sao, La Huân hơi yên tâm thu tay về, lại bị một tay Ngộ Không giữ lại, nắm lấy dán vào trán hắn.

La Huân câm nín, tay trái cứng ngắc để yên cho đối phương tùy ý nghịch loạn.

Này này! Ai nói cho cậu biết có phải tư thế lúc này của bọn họ rất là mờ ám không hả?!

Độc giả thậm chí còn cảm nhận được hàng lông mi dài rậm của con khỉ nào đó cọ cọ vào lòng bàn tay mình, có chút ngứa ngáy.

La Huân nhịn không được hơi xoay đầu lại nhìn, lại phát hiện đối phương đang nghiêng đầu, qua kẽ tay cậu, lộ ra một con mắt màu vàng kim xinh đẹp cũng đang chăm chú nhìn vào mình. Mái tóc đen ướt sũng, dán lấy khuôn mặt tuyệt mĩ, dính lên cả tay cậu.

La Huân bỗng có ảo giác hắn đang cười, bộ dạng ôn nhu như ngọc, giống hệt tiên nữ, nhất thời hành động trở nên hơi lúng túng, không kịp nghĩ gì đã động tay che đi cả khuôn mặt Tôn Ngộ Không, yên lặng xoay đầu về chỗ cũ, khuôn mặt lại lạnh như băng.

Nội tâm độc giả (một lần nữa) lặng lẽ rơi lệ.

Mẹ nó, suýt chút nữa là mình bị tên yêu nghiệt này mê hoặc rồi!

--------

Thứ ba, 1/1/2019.

11:37.

• Nhân tiện thì tôi gửi lời chúc năm mới tới tất cả những người đang đọc dòng này nhé. Thân ái.

• Bày tỏ một chút thì tôi thích đọc bình luận về fic hơn là xem số lượng bình chọn hay lượt đọc á.