Bí Mật Của Ảnh Đế

Chương 74: Phiên ngoại 3: Bảo bảo (3)

Tần Dịch Tắc và Lạc Ninh vẫn chưa đặt tên cho bảo bảo, định chờ con trai nhỏ xuất viện rồi đặt luôn thể cho cả hai chị em, hai người trưng cầu ý kiến của các trưởng bối, bệ hạ Caesar bảo hai vợ chồng son bọn họ tự quyết định, Tần Vinh cũng nói con của các con thì các con tự đặt đi, Lạc Ninh lười động não, dứt khoát đẩy hết trách nhiệm cho Tần Dịch Tắc…… Vì thế, trọng trách đặt tên cho bảo bảo liền dừng trên vai Tần Dịch Tắc.

Đại hoàng tử Lạc Phi có ba đứa nhỏ, hoàng thất không thiếu con nối dõi, nếu Lạc Ninh đã kết hôn với Tần Dịch Tắc, bọn nhỏ đương nhiên sẽ theo họ Tần.

Tần Dịch Tắc cảm thấy, tên hai chữ khá dễ nhớ, hắn đặt tên cho con gái là Tần Duyệt, duyệt trong hỷ duyệt (vui sướиɠ), hiển nhiên rất thương con gái. Đến lượt con trai thì kêu Tần Chính, hy vọng tương lai con trai có thể đường đường chính chính làm người, nhũ danh là Chính Chính.

Nhưng mà, Tiểu Chính Chính lại không có chính trực được như phụ thân, từ khi xuất viện về nhà, nó suốt ngày chiếm lấy giường ngủ của Tần Dịch Tắc, một hai phải ăn vạ Lạc Ninh, đòi ngủ cùng Lạc Ninh, Tần Dịch Tắc cứ tới gần, là nó lại bắt đầu gào khan, rõ ràng không có lấy một giọt nước mắt, còn cố khóc đến tê tâm liệt phế, thường xuyên đánh thức chị gái. Tần Dịch Tắc nhịn một tuần, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, trực tiếp ôm tên nhóc này về nhà, nhờ ma ma Dụ Lan chăm sóc.

Dụ Lan đương nhiên vô cùng sẵn lòng chăm cháu trai, tính tình bà dịu dàng, còn biết chơi đùa với mấy đứa nhỏ, Tiểu Chính được bà nội ôm hôn, thoải mái nheo mắt, tật xấu thích khóc nháo mới chuyển biến tốt đẹp hơn chút. Tần Dịch Tắc phát hiện mẹ rất có kinh nghiệm đối phó với mấy đứa nhóc thích khóc, liền để nó ở chỗ mẹ luôn, chờ cuối tuần rảnh thì đến thăm, hắn và Lạc Ninh chăm con gái. Cứ như vậy, mẹ cũng có người bầu bạn, con gái cũng sẽ không bị tiểu gia hỏa đánh thức, đẹp cả đôi đường.

Cứ như vậy qua một năm, thân thể của Lạc Ninh sớm đã khôi phục hoàn toàn, nhưng Tần Dịch Tắc vẫn lười không muốn trở lại làm việc.

Không đúng, hắn đã hoạt động lại rồi, chẳng qua không đóng phim, mà là nhận quảng cáo.

Là người phát ngôn chính thức của công ty thực phẩm dinh dưỡng cho trẻ sơ sinh hàng đầu đế quốc, Tần Dịch Tắc tay trái cầm một hộp sữa bột thật bự, tay phải đẩy xe nôi, biểu tình nghiêm túc nói: “Sữa bột XX, dinh dưỡng phong phú, an toàn đáng tin cậy, là lựa chọn tốt nhất cho bé.”

Tập thể fans hỗn độn trong gió.

Vị nam thần cao lãnh trước kia làm đại diện cho các nhãn hàng đồng hồ, vest nam, nháy mắt biến thành ông ba bỉm sữa ư?

Vô số fans nhắn lại trên Weibo của hắn:

“Dịch Tắc, anh cuồng làm ba rồi à? Mau về đóng phim thôi!”

“Đến giờ đã vắng bóng hơn một năm rồi, anh có tâm với nghề một chút được không?!”

“Chắc chắn là sau khi Tần Dịch Tắc làm ba, phát hiện chăm sóc con cái càng quan trọng, ảnh đã không còn hứng thú gì với sự nghiệp nữa rồi!”

“Chúng tôi, những người chính mắt chứng kiến một vị ảnh đế sa ngã thành ông ba bỉm sữa, đau đớn khóc ra máu……”

“Tần Dịch Tắc nói, vợ và con cái quan trọng nhất, sự nghiệp là cái gì vậy?”

#Tần Dịch Tắc ba ba bỉm sữa# còn leo lên hot search một lần.

Tiêu Trác thấy xong cười như điên, chia sẻ lại quảng cáo của Tần Dịch Tắc, lén nhắn tin cho hắn “Cậu còn muốn đóng phim nữa không đấy? Còn không xuất hiện, chẳng ai nhớ rõ cậu là diễn viên đâu.”

Tần Dịch Tắc chỉ trả lời một câu: “Tôi muốn chăm sóc Lạc Ninh.”

Tiêu Trác chịu phục, dựng thẳng ngón tay cái: “Nếu đế quốc có giải thưởng ông chồng Alpha mẫu mực, cậu chắc chắn sẽ đoạt được quán quân.”

Đại đa số minh tinh trong giới giải đều rất sợ phải sinh con, bởi vì sau khi có con sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp. Tần Dịch Tắc lại là trường hợp ngoại lệ, hắn vắng bóng một năm chăm sóc Lạc Ninh chờ mấy đứa nhỏ ra đời, đến bây giờ hắn vẫn như cũ không chịu hoạt động —— bởi vì ở trong lòng hắn, Lạc Ninh và bảo bảo mới là quan trọng nhất.

Hắn từng lấy cúp ảnh đế, về sự nghiệp, hắn đã đạt được thành tựu, lại nói trong tay hắn và Lạc Ninh cũng có không ít cổ phần của Tần gia, hơn nữa tiền tiết kiệm mấy năm nay, tuyệt đối đủ tiêu xài, không cần phải dựa vào việc đóng phim để kiếm tiền nữa. Chờ thêm vài năm, phụ thân lui về, Tần Dịch Tắc sẽ tiếp nhận toàn bộ tập đoàn truyền thông Stars, trở thành người điều hành sau màn.

Trước mắt trong khoảng thời gian này, hắn càng muốn dẫn dắt bọn nhỏ đến khi trưởng thành, giáo dục hai bảo bối nhà mình thật tốt.

Nhưng còn Lạc Ninh, sau khi thân thể khôi phục, liền bắt tay vào công việc.

Tác phẩm “Oan Hồn Bệnh Viện” vẫn còn đang kéo dài, các fans rất muốn nhìn bảo bảo, nhưng Lạc Ninh cảm thấy đăng ảnh chụp của bọn nhỏ trước công chúng thế này không được tốt lắm, cậu muốn bảo vệ tự do cá nhân của hai bạn nhỏ, không muốn chúng bị quấy nhiễu, vô tư hồn nhiên mà lớn lên, cho nên trước nay cậu cũng chưa từng đăng ảnh chụp của các con lên Weibo, có lần fans thúc giục quá, cậu mới kể một ít tình hình của bọn nhỏ gần đây.

Gần đây, hai bảo bảo trước sau học nói.

Con gái lớn hơn con trai ba tháng, tự nhiên cũng biết nói trước. Từ ban đầu ê ê a a, đến sau có thể hoàn chỉnh kêu “ba ba”, lúc Lạc Ninh vừa nghe thấy, vừa mừng vừa sợ, lập tức ôm bé đi chia sẽ tin tốt với Tần Dịch Tắc. Tần Dịch Tắc nghe bé bập bõm kêu “ba ba”, trong lòng cũng mềm mại, bế con gái lên dịu dàng hôn hôn cái trán của bé, nói: “Kêu phụ thân đi nào?”

Con gái thật ngoan mà kêu theo: “Phụ thân.”

Con gái cười rộ lên, đôi mắt xinh đẹp cong cong, tựa như trăng non, Tần Dịch Tắc quả thật là phủng trong lòng bàn tay cũng sợ bé ngã.

Hai người vui vẻ ôm bé về Tần gia, bảo bé kêu ông nội bà nội, bé cũng rất phối hợp.

Tần Vinh mỉm cười bế cháu gái, khen: “Đứa nhỏ này thật là thông minh.”

Dụ Lan cười híp cả mắt, bế cháu trai nói: “Tiểu Duyệt sớm như vậy đã biết nói rồi, Chính Chính, con phải học chị con đó!”

Tiểu Chính đang ngồi trên đùi bà nội, một đôi mắt to linh động xoay tròn —— trước mặt là bé gái làn da trắng trắng mập mạp, mái tóc mềm mại đen nhánh như nhung, trên đỉnh đầu còn thắt hai cái nơ xinh xinh, Tiểu Chính Chính đại khái là thấy hứng thú với bím tóc của chị gái, liền vươn tay nắm lấy bím tóc, ra sức kéo……

“Oa ô ô ô ô……” Con gái đau khóc lớn, Lạc Ninh cuống quít ôm con gái đi, Tần Dịch Tắc càng là tức giận suýt nữa đánh mông nó.

Kết quả tên tiểu tử này bày ra vẻ mặt vô tội, thấy chị gái khóc, còn sung sướиɠ cưới tít cả mắt lại.

Dụ Lan đau đầu, ôm cháu trai đến bên cạnh, nói: “Đứa nhỏ này, sao lại bắt nạt chị hả?”

Lạc Ninh chột dạ dời tầm mắt —— bởi vì khi còn nhỏ cậu cũng thường xuyên bắt nạt Đại hoàng huynh.

Tên nhóc Alpha này, hoàn toàn kế thừa tật xấu thích bắt nạt người khác của cậu.

Trước một tuổi, hai đứa nhỏ vẫn luôn tách ra, Dụ Lan nuôi con trai nhỏ, Lạc Ninh và Tần Dịch Tắc nuôi con gái lớn. Chờ bọn nhỏ lớn hơn một chút, Tần Dịch Tắc liền tính ôm con trai về, kết quả, hai chị em lần đầu gặp mặt, tên tiểu tử thúi này lại bắt nạt chị đến phát khóc.

Tần Dịch Tắc bắt đầu băn khoăn quyết định của mình có chính xác hay không, Lạc Ninh nhớ tới cảnh tượng khi còn nhỏ thường xuyên đá hoàng huynh xuống giường, xấu hổ sờ sờ mũi, mỉm cười nói: “Vẫn nên tách hai đứa nhỏ ra đi, Chính Chính vẫn còn chưa hiểu chuyện, ở bên cạnh chị gái…… Khụ, rất dễ tranh chấp. Chờ nó hiểu chuyện hơn chút, chúng con lại mang nó về. Để nó ở đây giúp mẹ giải buồn.”

Dụ Lan tán đồng gật đầu: “Ừ, vậy cứ để nó ở với ta, các con yên tâm, ta sẽ dạy bảo nó thật tốt.”

Đối với ma ma Dụ Lan, đương nhiên hai người hoàn toàn yên tâm, bà có thể giáo dục Tần Dịch Tắc tốt như vậy, hy vọng bạn nhỏ Chính Chính dưới sự hun đúc của bà cũng ngoan hơn một tí.

Tần Dịch Tắc cùng Lạc Ninh ôm con gái về, Dụ Lan chỉ vào cái mũi bạn nhỏ, nói: “Con là Alpha, biết không? Tương lai còn dài con phải bảo vệ chị gái, phụ thân đặt cho con cái tên này, là hy vọng con cũng là một Alpha chính trực như cha, không phải bảo con đi bắt nạt chị gái!”

Bạn nhỏ không nghe, mải lo cúi đầu nghịch món đồ chơi mới.

Trong nháy mắt, nó liền đem toàn bộ đồ chơi hôm nay ba ba mang đến hủy thành một đống sắt vụn.

Dụ Lan nhìn lực phá hoại đáng sợ của đứa nhỏ này, không khỏi khẽ thở dài, vỗ Tần Vinh nói: “Tôi cảm thấy, đứa nhỏ này chẳng giống Dịch Tắc chút nào. Hồi nhỏ Dịch Tắc rất nghe lời kia mà? Tuổi còn nhỏ đã cực kỳ hiểu chuyện, không khóc không nháo, biết giữ gìn đồ chơi. Hồi nhỏ nó có rất nhiều đồ chơi, đến giờ vẫn còn mới tinh, đứa nhỏ này lại khác hẳn, haiz……”

Tần Vinh nhíu mày: “Nó không giống Dịch Tắc, chẳng lẽ giống Lạc Ninh ư?”

Dụ Lan giật mình, nghĩ thầm, chắc là không giống Lạc Ninh đâu? Lạc Ninh vừa nhìn liền biết rất dịu dàng tri kỷ, tên nhóc này thật sự quá nghịch!

Bà sao biết được, số lượng đồ chơi mà Nhị hoàng tử điện hạ làm hỏng hồi nhỏ, có thể chất thành núi trong phòng.

Nhưng mà cõng nồi (1) lại là Đại hoàng tử.

Mỗi lần, Lạc Ninh và Lạc Phi chơi cùng nhau, Lạc Ninh phá hỏng hết đồ chơi xong, liền lập tức trốn vào một góc làm bộ chuyên tâm đọc truyện cổ tích. Lăng Viễn lại đây, phát hiện đồ chơi hư hết, Lạc Ninh đang nghiêm túc mà đọc sách, còn Lạc Phi thì ngu ngốc ngồi giữa đống đồ chơi gãy đôi, tự nhiên ông sẽ cho rằng do Lạc Phi làm, vì thế liền mắng Lạc Phi một trận —— từ nhỏ số lần Lạc Phi cõng nồi thay em trai, cơ hồ có thể xếp vòng quanh vương cung.

Tất cả mọi người đều biết, Đại hoàng tử Lạc Phi bị ba ba Lăng Viễn đánh thật đau, Nhị hoàng tử Lạc Ninh lại chưa từng bị ai đánh bao giờ, tất cả mọi người cho rằng Đại hoàng tử nghịch ngợm từ nhỏ, Nhị hoàng tử thì ngoan ngoãn nghe lời, trên thực tế, tuy rằng Lạc Phi hồi nhỏ nghịch ngợm thật, nhưng so với em trai Lạc Ninh, chẳng khác nào gặp sư phụ.

Hơn nữa, Lạc Ninh nghịch, nhưng chưa bao giờ nghịch ra mặt, mà là nghịch ngầm.

Bề ngoài, cậu chính là một bé ngoan được người lớn yêu thương.

Tần Chính Chính kế thừa tính tình nghịch ngợm của Lạc Ninh, nhưng lại không biết che giấu như Lạc Ninh, vì thế các trưởng bối đều vô cùng khó hiểu —— đứa nhỏ này rốt cuộc giống ai? Dịch Tắc khi còn nhỏ rất nghe lời, Lạc Ninh cũng “nghe lời”, sao con của hai người lại nghịch ngợm thành ra vậy?

Lạc Ninh trong lòng rõ ràng, nhưng ngượng không dám nói, lúc này mới giao con trai cho ma ma Dụ Lan dạy dỗ.

May mắn Dụ Lan cực kỳ kiên nhẫn, ngày nào cũng nhắc nhở bên tai bạn nhỏ: “Con là Alpha, con phải hiểu chuyện, lớn lên phải bảo vệ chị gái…… Chị gái là ngươi thân của con, con không được bắt nạt chị…… Con muốn trở thành nam tử hán đỉnh thiên lập địa, đầu tiên phải biết chăm sóc chị gái……”

Nhắc hồi lâu, lúc Tiểu Chính Chính học nói, từ đầu tiên không phải bà nội, không phải ba ba, mà là: Chị.

Dụ Lan nghe nó bập bẹ mà kêu “chị”, sung sướиɠ khỏi nói, cùng ngày liền ôm nó đến chỗ Lạc Ninh và Tần Dịch Tắc.

Hiện tại, tính từ khi Chính Chính rời khỏi khoang sinh dưỡng đến giờ, đã vừa tròn một tuổi.

Lạc Ninh bế con trai lên, mỉm cười nói: “Chính Chính thật sự biết nói rồi à?”

Tần Dịch Tắc cũng khá tò mò, thò qua sờ sờ đầu con trai, nói: “Con thử kêu phụ thân ta nghe nào?”

Tần chính cười cong đôi mắt: “Chị.”

Lạc Ninh nói: “Kêu ba ba xem nào?”

Tần Chính tiếp tục cười: “Chị!”

Mọi người: “………………”

Hình như nó chỉ biết kêu chị.

Dụ Lan bất đắc dĩ nói: “Có lẽ do mẹ ngày nào cũng lải nhải bên tai nó, nên nó chỉ biết kêu chị.”

Lạc Ninh ôm con gái, mỉm cười nói: “Chính Chính, đây mới là chị con, ngoan, kêu chị đi.”

Tần Chính mở to hai mắt nhìn trước bé gái thắt bím tóc xinh đẹp trước mặt, bé gái cũng tò mò nhìn nó, thật lâu sau, trong sự chờ mong của mọi người, nó đột nhiên giữ chặt tay bé gái, hướng bé gái thánh thót kêu lên: “Ba ba!”

Lạc Ninh: “……”

Tần Dịch Tắc: “…………”

Tiểu tử này, không lẽ ở khoang sinh dưỡng quá lâu, biến thành đứa ngốc rồi!

***

Tần Chính đang bước trên con đường không theo lẽ thường, thấy với Lạc Ninh kêu chị, thấy chị lại kêu ba ba, thấy phụ thân kêu bà nội, Lạc Ninh đau đầu muốn chết, dạy nó lại cách phân biệt mọi người, nó chẳng hiểu gì trong miệng cứ kêu lung tung, rất tùy hứng, căn bản không thể đoán được giây tiếp theo nó sẽ kêu ai.

Tật xấu kỳ quái này mãi cho đến một tuổi rưỡi mới sửa được.

Tiểu Chính Chính một tuổi rưỡi cuối cùng đã nhận rõ người nhà, biết bé gái thắt bím tóc trên đỉnh đầu là chị của nó, người đàn ông tươi cười dịu dàng là ba ba, còn vẻ mặt nghiêm túc là phụ thân, luôn cho nó ăn đồ ngọt là bà nội……

Chính Chính không hề gọi sai một ai, dường như đã thông minh lên, Lạc Ninh khẽ thở phào, bắt đầu dạy nó nói những chữ khác.

Hai chị em tạm thời ở chung cũng hòa hợp, nguyên nhân chủ yếu là, lúc Lạc Ninh dạy bọn nhỏ, đều sẽ tách hai đứa ra, một bé ngồi bên trái một bé ngồi bên phải, ở giữa là vài con gấu bông, Tần Chính muốn bắt nạt chị gái cũng với không tới.

Tiểu Duyệt học từ mới rất nhanh, đại khái là do các bé gái thường có thiên phú ở phương diện ngôn ngữ hơn, lúc một tuổi rưỡi, bé đã có thể nói mấy câu đơn giản, Tần Dịch Tắc dạy bé đọc thơ, bé đều có thể đọc lại không sai một chữ. Nhưng con đường học nói của Tần Chính quá bấp bênh, vừa mới bắt đầu đã không nhận ra ai với ai, sau này biết nói rồi, cũng không biết dùng từ nào để diễn tả, cắn chữ không rõ, giống như ngậm một khối đường trong miệng vậy, tốc độ chậm hơn chị gái nhiều lắm.

Tuy rằng bọn nhỏ sinh cùng lúc, nhưng con trai lại nằm trong khoang sinh dưỡng một đoạn thời gian, tuổi sinh lý ít hơn chị gái ba tháng, cho nên Lạc Ninh cũng không sốt ruột, từ từ mà dạy. Lúc Tiểu Duyệt biết đọc thơ, Chính Chính đã có thể nói được trọn vẹn một câu, cũng không tệ lắm.

Chẳng qua, mặc dù Tần Chính Chính học nói rất chậm, nhưng động thủ quyền cước lại rất lợi hại, chớp nhoáng đã phá hỏng đồ chơi Lạc Ninh vừa mới mua.

Có lần, Tần Dịch Tắc và Lạc Ninh đi ngang qua lầu hai, đột nhiên nghe thấy trong phòng truyền đến âm thanh kỳ quái, mở cửa liền thấy, Tiểu Chính Chính làm hỏng con búp bê vải của chị gái, đã vậy còn vui vẻ lăn lộn trong đống bông mềm, chị gái thì ngồi bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh, giống như đang nhìn một con khỉ diễn trò.

Tần Dịch Tắc và Lạc Ninh: “……”

Tên tiểu tử thúi này, làm hỏng đồ chơi của minh xong, lại đánh chủ ý lên đồ chơi của chị à?

Búp bê vải chắc chắn như vậy, nó làm thế nào mà phá thành một đống bông thế kia?!

Hơn nữa, vẻ mặt con gái kiểu “nhìn tên ngốc” là xảy ra chuyện gì? Lại nói, búp bê vải của mình bị làm hỏng, không phải bé nên thương tâm, khổ sở, rớt nước mắt à?

Tiểu Chính đang lăn lộn trong bông, Tiểu Duyệt ở bên cạnh xem diễn, cả hai ba ba cứng đờ đứng ở cửa không biết làm sao.

Thật lâu sau, Tần Dịch Tắc lấy lại tinh thần bước nhanh vào phòng, một tay nắm cổ áo con trai nghịch ngợm nhấc lên, trách mắng: “Sao con lại làm hỏng búp bê vải của chị hả!”

Tiểu Chính Chính tràn đầy ủy khuất, ấm ức nói: “Con không làm mà!”

Tần Dịch Tắc nhíu mày nói: “Con không làm, chẳng lẽ chị con làm à?”

Tiểu Chính Chính rũ đầu không nói.

Tiểu Duyệt không để ý đến nó, đi tới nhẹ nhàng cầm tay Lạc Ninh, nói: “Ba ba, em trai còn nhỏ, không hiểu chuyện, hai người đừng mắng em ấy.”

Thanh âm con gái vừa mềm vừa ngọt, Lạc Ninh lập tức liền mềm lòng, lập tức bế bé lên, dịu dàng nói: “Được rồi, chúng ta không cần để ý đến tên nhóc này nữa, ngày mai ba ba lại mua cho con búp bê vải xinh đẹp hơn, được không?”

Tiểu Duyệt mỉm cười: “Vâng, ba ba.”

Tần Dịch Tắc ôm Chính Chính đến phòng hắn, nói: “Về sau không được làm hư đồ chơi của chị nữa!”

Tiểu chính chính rũ xuống đầu: “Vâng.”

Lạc Ninh nhẹ nhàng xoa xoa đầu con trai, ngồi xổm xuống nhìn nó nói: “Chị con đã không tức giận, ba ba cũng sẽ không phạt con, nhưng về sau con không được làm vậy nữa.”

Tiểu Chính Chính vừa muốn cãi lại, kết quả Tiểu Duyệt đột nhiên bước tới, giữ chặt tay nó nói: “Em trai ngoan, chị cho em đồ ăn ngon.”

Được ôm kẹo đầy tay, nhóc con lập tức vui vẻ lên: “Chị thật tốt.”

Lạc Ninh thấy một màn như vậy, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác rất quái dị……

Con gái là tiểu thiên sứ ngoan ngoãn nghe lời, nhất định sẽ không giống cậu, nhất định sẽ không cố ý để em trai cõng nồi đâu.

Chắc chắn chỉ là ảo giác.

Nhưng mà, Lạc Ninh rất nhanh phát hiện mình sai rồi.

Cậu lưu ý đến vấn đề này, buổi tối trộm xuống lầu, đến cửa phòng con gái, cậu lại dán lỗ tai lên nghe ngóng, quả nhiên nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện ——

Tiểu Duyệt nói: “Chính Chính, búp bê vải của chị vốn hỏng sẵn rồi, em chạm vào một cái nó liền rách, tại sao lại không nói với ba ba?”

Chính Chính đáp: “Bà nội nói, làm Alpha phải bảo vệ chị gái, giúp chị gái gánh vác sai lầm là chuyện nên làm!”

Tiểu Duyệt cười cười, xoa đầu nó nói: “Chính Chính thật ngoan, chị cho em ăn đồ ngon nè.”

Lạc Ninh: “………………”

Nhớ tới chuyện hồi nhỏ mình thường xuyên khiến Đại hoàng huynh cõng nồi, đột nhiên cậu cảm thấy dưới chân đứng không vững.

Tần Dịch Tắc thấy Lạc Ninh lung lay sắp đổ trước phòng các con, lập tức duỗi tay ra đỡ cậu, ôn nhu hỏi: “Em sao vậy? Sao vẫn chưa đị ngủ?”

Lạc Ninh trắng bệch cả mặt nói: “Em, có lẽ em hiểu nhầm một chuyện. ”

Tần Dịch Tắc dứt khoát bế cậu lên, một đường ôm về phòng ngủ.

Sắc mặt Lạc Ninh vẫn khó coi như cũ, Tần Dịch Tắc còn tưởng rằng cậu không thoải mái, liền nhẹ nhàng ôm cậu vào trong lòng, vuốt sống lưng trấn an: “Rốt cuộc có chuyện gì? Nhìn sắc mặt em kém lắm.”

Lạc Ninh vẻ mặt đau khổ nói: “Em vẫn luôn cho rằng, Tiểu Duyệt nhà chúng ta là một đứa nhỏ thật ngoan, thật đơn thuần. Chờ tương lai sau nay, nhất định sẽ trở thành tiểu công chúa ôn nhu, thiện lương, được rất nhiều Alpha theo đuổi.”

Nhắc tới con gái, ánh mắt của Tân Dịch Tắc cũng không khỏi càng dịu dàng: “Anh cũng cảm thấy vậy, Tiểu Duyệt từ nhỏ đã rất ngoan, giống em.”

Lạc Ninh: “……”

Đừng có bảo giống em!

Em không ngoan chút nào hết biết không?

Lạc Ninh xấu hổ sờ sờ mũi, trầm mặc một lát, mới nói: “Có điều…… Như vậy cũng tốt. Con thông minh lắm, sau này lớn lên, em cũng không cần lo con bị lừa, nhất định con có thể tự bảo vệ mình thật tốt.”

Tần Dịch Tắc mờ mịt: “Em đang nói gì vậy?”

Lạc Ninh ho khẽ một tiếng, che giấu chột dạ trong lòng: “Không có gì, Tiểu Duyệt thông minh cũng khá tốt. Về sau chúng ta bớt nghiêm khắc với Chính Chính một chút đi, nó chỉ là hơi nghịch ngợm, không có ý xấu.”

Tần Dịch Tắc khẽ cười cười, nói: “Đúng là tên nhóc này rất nghịch, cũng may ngoại trừ thích phá đồ chơi, nó cũng không làm mấy chuyện xấu khác, Alpha nghịch ngợm một chút cũng không sao, chúng ta dạy dỗ nó, sau này lớn lên sẽ hiểu chuyện hơn.”

Lạc Ninh gật gật đầu: “Ừm.”

Bạn nhỏ Chính Chính di truyền nghịch ngợm của Lạc Ninh, nhưng bản tính lại là di truyền từ Tần Dịch Tắc, thật đơn thuần thật chính trực; ngược lại, bạn nhỏ Tiểu Duyệt bề ngoài nhìn qua ngoan ngoãn nghe lời, trên thực tế đầy bụng ý xấu, đây mới là phiên bản chân chính của Lạc Ninh.

Khi còn nhỏ, Chính Chính luôn bắt nạt chị gái, nắm bím tóc chị gái, làm chị gái tức phát khóc. Có lẽ, đó là cách nó biểu đạt sự yêu thích đối với chị gái. Chờ trưởng thành, Tiểu Chính đứng trước mặt chị gái, quả thật là bị đánh tan quân.

Phiên bản Tần Dịch Tắc đơn thuần nghịch ngợm VS phiên bản Lạc Ninh ngoài sáng trong tối, người sau toàn thắng.

Nhớ tới cuộc đối thoại vừa nãy của hai bạn nhỏ, Lạc Ninh dở khóc dở cười. Tiểu Duyệt chưa nói gì cả, Chính Chính đã khăng khăng một mực giúp bé cõng nồi, chị gái phúc hắc và em trai đơn thuần, ở chung ngược lại cũng vui mắt vui tai.

Xem ra, con gái “đơn thuần thiện lương” trong lòng cậu đều là ảo giác, mang gen Omega của hoàng thất sao có thể đơn thuần thiện lương được chứ? Tiểu Duyệt mới nhỏ thế này đã biết mưu ma chước quỷ, không biết lớn lên hố chết bao nhiêu Alpha. Nhưng còn Chính Chính, đơn thuần như vậy, lớn lên đừng có bị Omega lừa đấy nhé!

***

Lúc bọn nhỏ hai tuổi rưỡi, phần hai trong series phim “Vong linh bệnh viện” bắt đầu khởi quay.

Hồi mới quay phần một, bởi vì Lạc Ninh vừa sinh xong, nên cậu không nhận làm biên kịch, mà mời Tiết lão sư hỗ trợ cải biên điện ảnh. Bộ thứ hai, vừa lúc Tiết lão sư đang bận, bên đầu tư liền mời Lạc Ninh, muốn để cậu tự đảm đương.

Sau khi phần một trong series Oan Hồn Bệnh Viện – công chiếu, nhận được rất nhiều khen ngợi, phần hai được tăng vốn đầu tư, Lạc Ninh cũng rất vui lòng tiếp nhận vị trí biên kịch.

Tiểu thuyết cậu đã viết tới bộ thứ năm rồi, cải biên chính tác phẩm của mình, tự nhiên ngựa quen đường cũ.

Lúc Lạc Ninh chính thức tiến đoàn, hai đứa nhỏ cũng tới tuổi đi nhà trẻ, ba ba bỉm sữa Tần Dịch Tắc cuối cùng rảnh không chịu được, vì thế, hắn lại chạy tới đoàn phim Lạc Ninh làm khách mời —— lần này không phải khách mời người qua đường Giáp, mà là khách mời nam phụ số hai, đất diễn không ít.

Nam phụ vừa lúc là đồng nghiệp của nam chính, chuyện gia ngoại khoa, nhân vật như vậy Tần Dịch Tắc tự nhiên có thể khống chế một cách dễ dàng.

Các fans biết tin này, sôi nổi comment tỏ vẻ:

“Tần Dịch Tắc anh thật đúng là yêu vợ số 1!”

“Vất vả lắm mới chịu hoạt động lại, thế mà chạy tới đoàn phim của điện hạ, anh rời khỏi điện hạ nửa bước cũng không chịu được hả?”

“Không lo làm ba ba bỉm sữa nữa à? Còn tưởng anh quên mất mình là diễn viên rồi!”

Tần Dịch Tắc đăng Weibo giải thích: “Bọn nhỏ đi nhà trẻ, tôi bỗng nhớ mình là một diễn viên, nên mới nhận một bộ tìm lại cảm giác xem thế nào.”

Lạc Ninh share lại bài Weibo của hắn: “Mất tích gần ba năm, anh đừng có mà kéo chân đoàn phim đấy ^_^”

Tần Dịch Tắc trả lời: “Yên tâm, anh sao có thể làm em mất mặt chứ?”

Lạc Ninh gửi lại cho hắn một biểu tình “ôm ôm”.

Hai người công khai tán tỉnh nhau trên Weibo, các fans bị đôi CP quốc dân này show ân ái đến nỗi miệng nhét đầy thức ăn chó, cũng có không ít fans tò mò hai bảo bảo học ở đâu, Lạc Ninh và Tần Dịch Tắc đều biết bảo vệ không gian riêng của bọn nhỏ, không nói một chữ về trường học.

Tên của hai đứa, hắn cũng chưa từng công bố nữa là.

Mọi người chỉ biết bọn nhỏ theo Dịch Tắc họ Tần, cụ thể tên là gì thì hoàn toàn không tra ra.

Giáo viên trường mầm non tốt nhất Thủ Đô Tinh vừa lúc là fans CP, lúc báo danh thấy hai bạn nhỏ Tần Duyệt, Tần Chính, cô liền đoán được ngay, hẳn là hai đứa nhỏ nhà Nhị hoàng tử và Tần Dịch Tắc, tuổi vừa khớp, hơn nữa còn sinh cùng ngày, chị em “sinh đôi dị trứng”.

Là một giáo viên, cô không thể công bố thông tin cá nhân của bọn nhỏ, nhưng cô sẽ chú ý đến hai đứa nhỏ này hơn một ít, còn sắp xếp cho hai chị em ngồi cùng bàn.

Bạn nhỏ Tần Duyệt lớn lên quá đáng yêu, làn da vừa trắng vừa mềm, sau đầu buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy liền áo thuần trắng, tựa như tiểu thiên sứ bước ra từ truyện cổ tích, trong lớp có rất nhiều Alpha thích bé, mang cho bé rất nhiều đồ ăn vặt, Tần Duyệt không ăn, toàn cho em trai.

Tần Chính cực kỳ vui sướиɠ, mỗi ngày làm tùy tùng theo gót chị gái.

Nhà trẻ bắt đầu đi học, hai chị em đều rất thông minh, nhớ kỹ nội dung bài học rất nhanh.

Vốn tưởng rằng sẽ yên ổn như vậy mãi, kết quả, nhà trẻ khai giảng mới hai tuần, bạn nhỏ Tần Chính Chính liền vung tay đánh nhau!

Hôm nay, Lạc Ninh và Tần Dịch Tắc đang ở phim trường, kết quả đột nhiên nhận được thông báo từ nhà trẻ: “Bọn nhỏ đánh nhau, mời gia đình đến một chuyến.”

Trong lòng Lạc Ninh nhảy dựng, nghĩ thầm nhất định bạn nhỏ Chính Chính lại gây sự.

Tần Dịch Tắc quá hấp dẫn sự chú ý, đi không tiện, Lạc Ninh liền xin nghỉ đi giải quyết vụ này.

Lúc bước vào nhà trẻ, liền thấy trên mặt Tần Chính Chính có vết thương, khóe miệng có tia máu, nhưng bé trai bên cạnh còn bị thương đáng sợ hơn, cả đôi mắt tím bầm, miệng cũng sưng lên —— hiển nhiên, trận đánh lần này, Tần Chính Chính toàn thắng.

Hai bên gia trưởng gặp mặt hòa giải, tính tình Lạc Ninh tốt chủ động xin lỗi đối phương, người nhà đối phương cũng tỏ vẻ sẽ về dạy dỗ con trai, nhà trẻ đương nhiên muốn một sự nhịn bằng chín sự lành, để gia trưởng mang hai Alpha đánh nhau về nhà.

Lạc Ninh mang Chính Chính trở về, phát hiện vẻ mặt bạn nhỏ tràn đầy không cam tân, cậu mỉm cười hỏi: “Rốt cuộc tại sao lại thế này?”

Chính Chính phẫn nộ: “Tên khốn nạn kia bắt nạt chị của con!”

Lạc Ninh giật mình, còn tưởng rằng giữa hai bạn nhỏ xảy ra mâu thuẫn gì đó, không ngờ gia hỏa này là vì bảo vệ chị gái. Lạc Ninh tò mò, hỏi: “Bạn đó bắt nạt chị con như thế nào?”

Chính Chính nói: “Nó ngồi sau chị, cứ nắm tóc chị, còn đá mông chị, để lại dấu chân trên váy của chị, quá bất lịch sự! Sao lại có Alpha như vậy được chứ! Con hẹn nó đến WC, đánh nó trận, đánh nó biến thành đầu heo luôn.”

Lạc Ninh cười khẽ xoa xoa đầu con trai: “Đánh hay lắm.”

Chính chính ngây ngẩn cả người: “A? Ba ba không mắng con ạ?”

Trong lòng Lạc Ninh ấm áp, ôm con trai nghịch ngợm lên, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của nó, một bên cẩn thận giúp nó chà lau miệng vết thương, một bên nói: “Ba ba biết, tuy rằng con nghịch ngợm, nhưng con là một Alpha chính trực, con muốn bảo vệ chị không có sai, có điều, về sau phải chú ý cách làm, đánh người đừng lộ liễu như vậy, tốt nhất đừng lưu lại chứng cứ, phải đánh trộm. Ví dụ như, trùm một cái túi lên đầu đối phương, để nó không nhìn thấy con, lúc đó con đánh nó là được.”

Tần Chính Chính vẻ mặt mê man.

Sao ba ba lại dạy nó mấy cái này? Không phải ba ba là Omega dịu dàng nhất thế giới ư?

Lạc Ninh cũng không sợ dạy hư bạn nhỏ, cho Tần Chính một buổi phổ cập khoa học về “làm thế nào chỉnh người không để lộ dấu vết”, lúc này mới đưa con trai đi nhà trẻ.

Một tuần sau, Alpha suốt ngày bắt bạt Tần Duyệt, bất đắc dĩ phải chuyển sang một nhà trẻ khác —— nghe nói là bị người đánh, cụ thể là ai đánh, nó cũng nói không rõ. Cô giáo hỏi Tần Chính, Chính Chính liền bày ra vẻ mặt vô tội, tỏ vẻ mình không biết. Xem camera, cư nhiên cũng không tìm ra. Giáo viên đều có chút sợ hãi, tên nhóc này đánh người cũng lợi hại quá, vậy mà tìm được góc chết của camera rồi đánh con người ta thành đầu heo, tuổi nhỏ mà có năng lực phản trinh sát ghê gớm như vậy, nhất định có cao nhân chỉ đạo!

Không ai ngờ, cao nhân chỉ đạo sau lưng, chính là Nhị hoàng tử điện hạ “chỉnh người không để lộ dấu vết”.

Tần Duyệt từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, một bộ không liên quan mình. Thẳng đến khi tên Alpha khốn nạn kia chuyển trường, bé mới trộm kéo em trai đến một góc, cho nó một một bịch đồ ăn vặt khen thưởng, nói: “Cảm ơn Chính Chính, mấy thứ này cho em ăn hết đó.” Bé biết, những Alpha trong lớp, ngoài miệng nói thích bé, nhưng chân chính nguyện ý giữ gìn bé, chỉ có em trai ruột của mình.

Tần Chính vui vẻ, một bên ăn kẹo một bên nhỏ giọng nói: “Chị yên tâm, không có ba ba, về sau em sẽ bảo vệ chị! Ai dám bắt nạt chị, em sẽ đánh đến khi nào nó chuyện trường mẫu giáo mới thôi!”

Tần Duyệt mỉm cười sờ sờ đầu em trai, nói: “Chính Chính ngoan, chị cũng sẽ bảo vệ em.”

Tần Chính nghi hoặc: “Chị ơi, chị cũng không biết đánh nhau mà, chị bảo vệ em thế nào được?”

Tần Duyệt nói: “Omega bảo vệ người khác, không dùng vũ lực, mà là trí lực.”

Tần Chính gãi gãi đầu, tỏ vẻ không hiểu lắm.

Tần Duyệt nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc rối tinh rối mù của nó, mỉm cười nói: “Chờ em lớn lên sẽ hiểu.”

Tần Dịch Tắc vừa đóng máy lập tức chạy tới nhà trẻ xem con thế nào, vừa lúc nghe đến đoạn đối thoại này, ngây ngốc cả ra.

Hai đứa nhỏ này, rốt cuộc là ai dạy?!

Một đứa nói, ai bắt nạt chị, em liền đánh đến khi nó chuyển trường. Một đứa khác lại, Omega bảo vệ người khác, dựa vào trí lực —— đây là những câu nói mà đứa trẻ ba tuổi có thể nói ra ư? Hai đứa nhỏ này rốt cuộc giống ai?!

Chẳng lẽ…… Giống Lạc Ninh?

Tần Dịch Tắc đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy hai đứa nhỏ cứ tiếp tục như vậy không ổn.

Về đến nhà, hắn lo lắng nói với Lạc Ninh chuyện này, Lạc Ninh trưng ra vẻ mặt bình tĩnh, mỉm cười nói: “Chị em hai đứa yêu thương bảo vệ nhau, tương lai chắc chắn sẽ không đứa nào chịu thiệt, anh nên cao hứng mới đúng.”

Tần Dịch Tắc nhíu mày: “Nhưng anh cứ cảm thấy tính cách hai đứa nó có hơi kỳ, chẳng giống anh chút nào hết.”

Lạc Ninh thầm nghĩ: Bởi vì hai đứa nó đều giống em mà!

Chẳng qua, chị gái Omega kế thừa bản tính phúc hắc của Lạc Ninh, còn em trai Alpha kế thừa sự nghịch ngợm.

Lạc Ninh khá vừa lòng với kết quả này.

Từ nhỏ cậu chẳng ăn thiệt bao giờ, hai đứa nhỏ tự nhiên cũng thế. Lúc chỉ số thông minh của Chính Chính không đủ dùng, có thể xin chị gái giúp đỡ, chuyện Tiểu Duyệt không thể xử lý, sẽ bảo Chính Chính dùng vũ lực —— chị em song kiếm hợp bích, ở nhà trẻ không có đối thủ.

Tương lai còn dài, chị gái làm tham mưu cho em trai, em trai cũng có thể bảo vệ chị gái, tốt đấy chứ?

Lạc Ninh cười tủm tỉm nghĩ, có lẽ lúc trước Tần Dịch Tắc đè nặng cậu cả đêm lại làm cậu hoài cái thai thứ hai, là một quyết định thật chính xác, bằng không cũng sẽ không có cặp chị em thế này. Tần Chính, không chỉ là chính trong chính trực, mà còn là chính trong chính xác. Một mình con gái quá cô đơn, thượng đế liền tặng bé thêm một em trai, hai chị em bảo vệ lẫn nhau, đây mới chân chính là nam nữ song toàn, đẹp cả đôi đường.

Chú thích:

(1) Cõng nồi: Không phải do mình gây ra, nhưng phải chịu tội thay