Tiểu Hầu Gia

Chương 70: Tìm kiếm

Mấy ngày liên tục Chu Thủ

Văn

đều ngủ tại ngõ

Yên

Hoa,

thẳng

đến

đêm thứ ba, người này mới

rốt

cuộc

trở về phủ.

“Tiểu

thư,

tiểu

thư,

Thái

thú đã đến!”

Tiểu Trân ở

trong phòng nhìn ra

bên ngoài,

đưa mắt nhìnthấy người,

vội vàng lùi về

trong phòng,

mở miệng nói với Liễu Nhi đang ngồi

bên giường

trầmtư.

Liễu Nhi chậm rãi nâng mắt nhìn Tiểu Trân,

lập

tức gật đầu,

cởi ngoại sam khoác

trên người,

chỉ mặc mỗi

tiết y,

đi

tới

bàn

trang điểm ngồi xuống,

đối diện gương đồng

bắt đầu chải

tóc.

Chu Thủ Văn mang

theo men rượu cười cười đá

bay cửa phòng của Liễu Nhi,

chỉ nghe *ầm* mộttiếng

thật lớn,

sau đó là

tiếng

bước chân có mấy phần lộn xộn của người kia: “Liễu Nhi?

Liễu Nhi!

Nàng ở đâu?”

Tiếng kêu

từ xa đến gần,

rất nhanh,

người kia đưa

tay vén rèm,

đưa đầu nhìnthấy

bóng dáng của Liễu Nhi ngồi

trước

bàn

trang điểm,

chính là một

hồi cười da^ʍ,

“Ha,

nàng ở đây!”

Tiểu

Trân

mỗi lần nhìn thấy Chu Thủ

Văn

đều có vài

phân

e sợ, lo

lắng

nhìn

tiểu

thư nhà mình, đi lên

trước lắp

bắp

gọi một tiếng:

“Đại

nhân,

người ngồi xuống đây…

có muốn nô

tỳ đi làm

canh

giải

rượu

cho

người

hay

không?”, chẳng

qua là lời

còn

chưa

dứt,

lại bị Chu

Thủ

Văn đưa tay gạt

qua

một bên: “Đi đi

đi,

đồ không biết tốt xấu! Đại nhân ta

không

say!”

Lảo đảo

từng

bước về phía

trước,

sau đó

từ sau lưng

bổ nhào về phía Liễu Nhi,

mạnh mẽ kéotoàn

bộ

thân

thể nhỏ

bé của nàng vào

trong ngực: “Liễu Nhi…

Liễu Nhi,

đại nhân nhớ nàng muốn chết,

vừa rồi đại nhân gọi nàng,

sao nàng không lên

tiếng?”

“Đại nhân!”

Tiểu

Trân

ở một

bên

nhìn

thấy

mà kinh hãi, thấp giọng hô một

tiếng, lại bị

Liễu

Nhi liếc tới: “Được

rồi,

ở đây

không còn

việc

của

ngươi, ngươi lui xuống trước đi.”

Tiểu

Trân

cắn cắn môi, khẩn trương

nhìn

Liễu

Nhi, chỉ

là ánh mắt

quét

đến

vẻ mặt kiên định của

tiểu

thư

nhà mình,

vẫn là

không nói

ra được mấy lời quẩn quanh trong lòng,

nhắm

mắt lại, thuận

theo

ý của

nàng, quay người bước nhanh ra khỏi phòng.

Liễu

Nhi thấy Tiểu Trân đóng cửa lại, rũ

mắt

xuống, lúc

này

mới lên tiếng:

“Đại

nhân

vậy mà còn

hỏi

thϊếp

như

thế nào không đáp lại người! Mấy ngày nay, Đại nhân ở bên ngoài phong

lưu khoái

hoạt,

nửa

ngày

cũng

không

về xem thϊếp một chút, thật sự khiến cho thϊếp buồn muốn chết rồi, lúc này

ngực

còn

đau!”

Chu Thủ Văn nghe xong,

biết rõ Liễu Nhi đây là ăn dấm chua,

nhìn mỹ nhân xinh đẹp

bên cạnh,trong ngực nhất

thời một

hồi đập loạn,

một

bên nấc một

bên nói: “Hức,

đây là ghen…

hức ghen đi?”

Liễu Nhi quay đầu,

nũng nịu nói: “Đại nhân còn dám cười

thϊếp,

thϊếp không chịu đâu!”

Chu Thủ Văn cười

ha

hả,

đưa

tay

bế Liễu Nhi lên,

vài

bước đi đến

bên giường liền

thả người xuống: “Được,

không cười,

Đại nhân dùng cách

thức khác

bồi

tội với Liễu Nhi được không?”

Liễu

Nhi ừ

một

tiếng, nhịn xuống khuất nhục trong

lòng,

chỉ

tươi

cười

xinh

đẹp,

đưa tay hạ

rèm

xuống.

Không

biết qua

bao lâu,

tất cả đều chấm dứt,

Liễu Nhi mặt không cảm xúc lăng lăng nhìn nóc giường,

một

hồi lâu,

khoác áo lên,

quay đầu nhìn người

bên cạnh mình,

nhịn một lúc,

mới dằn xuống sát ý không ngừng

bốc lên

trong lòng.

Rón rén xuống giường lấy kéo,

cắt sợi dây đỏ đeotrên cổ Chu Thủ Văn,

sau đó mới cầm một chùm chìa khóa nhỏ mà dây đỏ xâu qua,

dùng sức nắm chặt

tay.

Mặc lên từng lớp xiêm y,

ra phòng,

tùy ý

nhìn

lên

liền

phát

hiện

một mình Tiểu Trân đang ngồi xổm ở

góc tường,

hai

tay ôm đầu

gối,

đầu

cúi thấp,

thoạt

nhìn

cả người

đều đang co lại, dường như là

đang

khóc.

Liễu

Nhi

đi qua vỗ

vỗ vai nàng, quả nhiên, người kia ngẩng đầu, chính là khuôn mặt khóc đến

thảm

thương.

Đáy lòng Liễu Nhi có chút ấm áp,

nhưng

trên mặt vẫn là

thản nhiên hỏi: “Này cũng không phải lần một,

khóc như

thế làm gì?”

Tiểu

Trân

lau nước mắt, mím mồm đứng lên, nghẹn ngào nói: “Nô tỳ

chỉ là…

chỉ là thay tiểu thư

không đáng!”

Liễu

Nhi thở dài một

hơi,

cũng

không nói

nhiều, chỉ nói: “Ngươi ở

đây

canh,

ta đến thư phòng một chuyến.”

Tiểu

Trân

miễn

cưỡng

ngừng khóc, nhìn Liễu Nhi hỏi: “Đi

thư

phòng… làm gì

a?”

Liễu Nhi không giải

thích,

chỉ đưa một gói nhỏ cho Tiểu Trân nói: “Nơi này có một ít

thuốc mê,chờ lát nữa ngươi đi nấu

bình nước,

pha

thuốc rồi cho Chu Thủ Văn uống.”

Mấp máy môi,

nói: “Nếu có người

tới

hỏi —— “

Tiểu

Trân

siết

chặt

gói thuốc

trong

tay,

dùng

sức

gật đầu: “Nô tỳ

liền

nói

Đại nhân cùng tiểu thư nghỉ ngơi trong phòng,

phân

phó

có chuyện

gì cũng không cho người quấy rầy.”

Liễu Nhi gật đầu: “Nơi này liền nhờ ngươi rồi.”

Nói xong,

lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm căn phòng

trước mặt,

nắm chặt

tay của Tiểu Trân,

lập

tức xoay người

bước nhanh đi.

Trong

phủ

Thái

thú canh gác nghiêm

ngặt,

Liễu

Nhi

từng

vì trốn đi, cũng đã

âm thầm quan sát hồi

lâu.

Mưu

đồ lúc trước cho đến

lúc

này,

ngược

lại

là đúng lúc có

đất dụng võ.

Trong

lòng

âm thầm nhớ kỹ

thời gian

thay

ca của thị vệ

trong

phủ,

tìm một đường vòng ngắn nhất đi qua.

Trong ngày thường chỉ là

đoạn

đường ngắn ngủi, hiện tại nhưng là

ước

chừng

đi gần nửa canh giờ. Thật vất

vả đi đến

trước thư

phòng, đầu tiên là

nhìn

quanh

bốn

phía,

sau

đó mới lấy

chùm

chìa

khóa

trong tay, lần

lượt

thử

tra vào ổ

khóa

trên

cửa,

tiếp

đó nghe *cách*

một tiếng

nhỏ,

ổ khóa mở

ra, Liễu Nhi tháo khóa xuống,

vội vàng tiến vào thư phòng.

Bởi vì sợ

thu

hút

thị vệ

tới,

Liễu Nhi cũng không dám đốt đèn.

Lần mò đi

tới cửa sổ mở ra,

chỉ cóthể miễn cưỡng dựa vào ánh

trăng rọi vào cùng dạ minh châu lớn

bằng

trứng chim

bồ câu phản xạ ánh sáng

trong

thư phòng để

tiến

hành

tìm kiếm.

Thư phòng

của Chu Thủ Văn

là nơi cấm kỵ

của cả phủ

Thái

thú,

bình

thường đều dùng ổ khóa lớn để

khóa

lại,

nàng

cũng

chưa

từng

thấy

Chu Thủ Văn dẫn

người nào

vào.

Đã từng thừa dịp gã

say

rượu,

nàng

cũng

từng

thử

mấy lời sáo ngữ* thử

Chu

Thủ Văn, thử nhiều lần, tuy rằng không nhận được tin tức gì

xác thực,

nhưng

nơi

này cất giấu bí

mật

mà Chu Thủ

Văn

không

thể

cho ai biết rồi

lại

có thể chắc chắn.

(*sáo ngữ. Lời nói không tự nhiên, rập theo những mẫu đã có sẵn. Lời nói để che đậy mà không cung cấp thông tin cần thiết)

Đêm càng khuya,

Liễu Nhi gần như đã

tìm kiếm khắp

thư phòng một lượt,

chỉ

trừ một vài

thưtịch

(*sách)

bình

thường cũng không còn gì khác.

—— Điều đó không có khả năng.

Mồ hôi dày mỏng

từ trán lăn xuống,

Liễu

Nhi cũng không

để ý

tới mà lau

sạch, mày

nhíu

chặt, dựa

vào

chút

ánh sáng duy nhất nhìn toàn bộ

thư

phòng

như

nửa dấu mình trong bóng tối ——

không đúng, không có khả

năng

cái

gì cũng không có, nàng nhất định là

đã bỏ qua

cái

gì?

Là cái gì a?

Liễu Nhi cúi đầu nhìn chìa khóa

trong

tay: Tổng cộng có

ba cái.

Chìa khóa cất giữ

bên người,

chắc chắn rất quan

trọng đối với Chu Thủ Văn,

ngoại

trừ

thư phòng,

hai chìa khác để làm gì?

Trong

đầu

Liễu

Nhi xẹt qua một

ý niệm, nàng chậm rãi đi

đến

trước

vài

giá sách,

đưa tay đẩy đẩy: Hay

là phòng

bí mật?

Trong

đầu

đã có

phương hướng đại khái, động tác trong tay ngược lại nhanh hơn. Thời gian kế tiếp, nàng lần lượt thử

di chuyển

những thứ

có thể động, không

thể động trong

phòng, lăn

qua

lăn lại thẳng đến giờ Sửu

(*1-

3h sá

ng),

lúc cả người đã

đạt

đến tình trạng

kiệt

sức,

sự việc mới đột

nhiên xuất hiện chuyển biến.

Đưa

tay rút ra một

thư

tịch ở

trong cùng của giá sách,

bỗng nhiên một

hồi

tiếng vang

trầm

thấp của gạch đá cùng

tiếng ma sát

truyền

tới từ chỗ khác.

Tiếng động kia không lớn,

chẳng qua làtrong

thư phòng yên

tĩnh chỉ có

tiếng

hít

thở của một mình Liễu Nhi,

tiếng động này nhưng lại vô cùng rõ ràng.

Liễu Nhi quỳ xuống đất,

vốn là khẽ giật mình,

ngay sau đó

trên mặt rốt cuộc lộ ra vui mừng,

nâng dạ minh châu

tìm nơi phát ra âm

thanh,

đưa

tay

thăm dò

bốn phía,

sau đó loáng

thoáng nhìn

thấy mặt

tường phía sau giá sách lõm vào một nửa.

Liễu Nhi cầm dạ minh châu chiếu vào chỗ lõm kia,

chỉ

thấy chỗ lõm kia ước chừng chỉ sâu một ngón

tay,

như là mặt ngoài của cái rương,

mấy viên

bảo

thạch khảm

bên ngoài,

chính giữa rồi lạitreo một ổ khóa nhỏ

tinh xảo.

Liễu Nhi nắm chặt

tay,

nàng cảm

thấy nhịp

tim của mình đập có chút nhanh,

thầm

hít sâu mộthơi,

run

tay vội vàng cầm chìa khóa mở ổ khóa kia.

Lúc này ngược lại chỉ thử

lần

đầu liền thành

công.

Mở ổ

khóa

kia ra, không gian bên trong dài chừng một cánh tay người trưởng

thành, bên

trong ngoại trừ chất đống vàng thỏi, còn có

một cái hộp nhỏ

tinh

xảo

bằng

đàn hương.

Liễu

Nhi

cầm hộp gỗ

ra đặt trên bàn, sau đó

mới dùng chìa khóa cuối cùng mở hộp

gỗ kia ra.

Dựa vào ánh sáng nhỏ nhoi của dạ minh châu,

lục lọi

trong

hộp xem rốt cuộc đựng cái gì,

phíatrên chẳng qua là chút ngân phiếu

tầm

thường,

ở phía dưới,

là một

tấm da dê,

bên

trong có một chiếc chìa khóa.

Liễu Nhi nhìn

thấy

tấm da dê vẽ địa

hình cùng lời phê như

thế nào

bố

trí nhân lực

bên cạnh,

đã rõ ràng cái này có lẽ là

thứ mà Lạc Kiêu vẫn luôn muốn

tìm.

Mỉm cười,

cất chìa khóa cùng

tấm da dê vào ngực.

Làm xong đâu đó,

đang định dọn dẹp

thư phòng rời đi,

khóe mắt rồi lại liếc

thấy một vài phongthư dưới đáy

hộp,

nhưng,

chỉ một cái liếc,

đồ vật đập vào mắt lại khiến sắc mặt của nàng

bỗng nhiên đại

biến!

Liễu

Nhi trở lại phòng mình đã

là hơn giở sửu, Tiểu Trân đang dựa

cửa

ngủ gà ngủ

gật.

Thấy

bên

kia có động tĩnh, Tiểu Trần thoáng

cái đứng thẳng,

cho

đến khi nhìn thấy rõ

người đến

là Liễu Nhi, mới lần nữa

trấn

tĩnh

lại:

“Tiểu thư, sao

người trở

về muộn như vậy?”

Sắc mặt Liễu Nhi trắng bệch, ánh mắt lại

đen

láy khiến

người

sợ hãi, nàng nhìn Tiểu Trân,

nhẹ nhàng

nói:

“Chủ

Thủ Văn vẫn ngủ

trong phòng sao?”

Tiểu

Trân

gật gật đầu, nói: “Sau khi uống thuốc, ngủ rất say, nhất thời nửa

khắc

sợ là không tỉnh được.”

Liễu Nhi

hạ mắt xuống,

không lên

tiếng.

Lúc này Tiểu Trân rốt cuộc phát hiện tiểu thư

nhà

mình

có chỗ không đúng, lo lắng tiến lên

một

bước,

hỏi:

“Tiểu, tiểu thư, người xảy ra

chuyện gì?”

Liễu Nhi nhìn nàng,

qua

hồi lâu,

cười cười: “Không có gì a.

Sắc

trời không còn sớm,

ngươi về nghỉ đi

thôi,

chỗ này của

ta không còn chuyện gì.”

Nói xong,

đẩy cửa liền đi vào,

“Đúng rồi,

ngày mai nhớ rõ

thay

ta đặt một chậu

hoa đỏ ở viện

tử

bên đó,

đừng quên.”

Nói xong,

liền

thản

nhiên

rời

đi.

Tiểu

Trân

kinh

ngạc

nhìn

cửa phòng

đóng

lại,

lo lắng vặn vặn

ống

tay áo, thật lâu mới

thở

dài một hơi, quay người rời đi.