Chu Thủ Văn ngủ
một
giấc
này là ngủ
thẳng đến
khi
mặt trời lên cao. Duỗi eo
mỏi,
nhìn
ái thϊếp
xinh
đẹp động lòng người
bên cạnh mình,
đắc ý
cười
một
tiếng, đưa
tay
bóp người
nàng
một cái.
Liêu
Nhi bị đau, cũng mơ
màng
tỉnh
lại từ giấc ngủ, đưa
tay
đánh
nhẹ một cái vào
bàn
tay Chu Thủ Văn, hờn
dỗi
nói:
“Đại
nhân
đáng
ghét
~ ”
Nhìn
bộ dạng đáng yêu còn
ngái
ngủ
của Liễu Nhi, tâm tình Chu Thủ
Văn
càng
tốt,
miệng
trêu
chọc
vài
câu đưa tay sờ
soạng
mặt
nàng
một cái, sau đó
mới
lề mề
đứng
lên.
Dưới
sự hầu hạ
của
Liễu
Nhi thật vất vả
mới
mặc quần áo chỉnh tề, đang chỉnh lại ống
tay
áo, lại nghe bên kia
hỏi:
“Đại
nhân
hôm
nay còn muốn đi
tìm
đồ Thái tử
bỏ đi kia?”
Chu Thủ Văn không để
ý nói: “Dù sao
cũng
không bị
thiệt. Nếu
có thể hầu hạ
khiến
Bình
Tân
Thế Tử thoải mái, hặc hặc, nói
không chừng sang năm Đại
nhân
của
nàng
có thể thăng quan, rời khỏi Thú Châu nơi
địa
phương rách nát
chim
không ỉa
này!”
Ánh mắt Liễu Nhi chợt lóe, miệng ủy
khuất nói: “Đợi khi
thăng quan, Đại nhân đến
nơi
giàu
có sung túc kia, gặp
thêm
nhiều mỹ
nhân
sợ là
sẽ quên mất thϊếp rồi.”
Chu Thủ Văn cười ha
ha: “Yên tâm, yên tâm a!
Đại nhân mặc kệ
đến
nơi nào, khẳng
định
mang
theo
Liễu
nhi của chúng ta!” Nói xong, lại vỗ
vỗ mặt Liễu Nhi, sau đó
mới sải bước ra
khỏi
phòng.
Mà bên kia, hai
người Lạc
Kiêu
cùng
Triệu Mục
đang
trong phòng nhìn mật thư
Kiều
Tư Lâm gửi tới, sau
khi
đọc xong,
Lạc Kiêu nhanh
chóng
hủy
thư,
thấp
giọng
nói:
“Kiều Tư
Lâm đã tìm
ra địa điểm cất giấu lương thực, chỉ có
điều
canh
gác
biệt
trang
kia
quá mức nghiêm
ngặt,
nếu
muốn
không
kinh
động
đến
thủ vệ vận
chuyển lương thực ra ngoài là
gần
như không
có khả năng, nhưng đánh bừa lại quá
mất
thời
gian,
gây
ra động tĩnh quá lớn
cũng
không phải cách.”
Triệu
Mục
suy nghĩ một chút, nói: “Nếu là dùng thuốc mê… Lạc tham lĩnh nghĩ thế nào?”
Lạc Kiêu trầm ngâm trong
chốc
lát,
gật đầu nói: “Nếu không còn kế
sách
gì khác,
cũng
chỉ có thể
làm
như vậy.”
Trong
lúc
nói chuyện
bên
kia bỗng nhiên
vang
lên tiêng
gõ cửa, Lạc Kiêu đi
qua mở cửa, chỉ
thấy
một
tiểu
tư nhìn hắn nói: “Thế tử
gia,
Triệu
hộ vệ, phía trước có Thái thú
đại
nhân
đến thăm,
lúc này đang chờ ngoài đại sảnh, hai vị
xem thử…”
Lạc Kiêu liền cưới nói: “Như thế nào lại
để cho Chu Thái Thú
phải
chờ
a? Đi
thôi, ngươi dẫn đường cho chúng ta
đi qua.”
Tiểu
tư đáp lời, liền vội
vàng
dẫn
hai người
đi thẳng đến đại sảnh trong viện.
Chu Thủ Văn đang ngồi trong sảnh nhìn thấy Lạc Kiêu đã
đến,
vội vàng đứng lên, cười liền gọi: “Thế tử.”
Lạc Kiêu khoát
tay áo, nói: “Thái thú không cần giữ lễ
như thế, nơi này vốn
là biệt viện của ngươi,
tùy ý
là được.”
Chu Thủ Văn cười cười nói
“Vâng” một tiếng ngồi xuống bên cạnh Lạc Kiêu, nhấp một ngụm trà, mới
nói:
“Biệt viện này
của
hạ quan tuy nói
đã bài trí hết
mức,
chỉ
sợ vẫn là
kém xa Bình Tân
Hầu
phủ,
cũng
không
biết
Thế
tử ở
đây mấy ngày qua có
thoải
mái
không?”
Lạc Kiêu liền cười:
“Đại
nhân
thật
sự là
quá
khiêm
tốn,
ở trong viện tử bài
trí
đặc biệt tinh xảo, bên người vẫn luôn có
nha
hoàn
hầu hạ, ta
như
thế nào sẽ
không thoải mái?”
Lời này mặc dù
nói không
sai,
nhưng
Chu
Thủ Văn nghe trong tai nhưng lại chột dạ, nâng mắt
nhìn
Lạc
Kiêu
vẫn là bộ
dạng
như bình thường, chỉ
cho
là mình suy nghĩ nhiều, cười ha ha
lại chuyển
chủ
đề sang nơi khác.
Dưới
bầu không
khí hài hòa này
lại
hàn huyên
một hồi, Lạc Kiêu đột nhiên nhìn Chu Thủ
Văn
thở dài một hơi, Chu
Thủ
Văn có chút không hiểu, liền mở miệng hỏi: “Thế tử
vì cớ gì
lại thở dài? Là
gặp
phải
chuyện gì
không
hài
lòng?”
Lạc Kiêu muốn nói lại thôi, thật lâu mới
mở miệng:
“Việc này
nói
ra ——” lắc
đầu,
lại
ngừng
một
lúc mới nói tiếp: “Nói thật với Chu
thái
thú,
lần
này ta đến
phủ
Thái
thú,
không
phải
để viếng
thăm,
kỳ thật... kỳ
thật
còn có chuyện khác.”
Chu Thủ Văn khẽ
giật
mình, nhìn bộ
dạng
Lạc Kiêu,
âm thầm hiện lên vài
phần
phòng bị,
miệng thử
thăm
dò:
“Lại
không
biết
là chuyện
gì a?”
Lạc Kiêu cầm chung trà trong tay, nói: “Thú Châu mất mùa, Thánh thượng
đích
thân
hạ chỉ, lại để
cho
Đại nhân mở kho
phát
thóc
—— “
Chu Thủ Văn “Ai
nha”
một
tiếng, mặt
rồi
lại hiện lên vẻ
hổ thẹn;
“Chính là
việc
này sao?”
Sau đó lại
thở
dài một hơi, nói “Thế tử
không
biết, mười năm
nay
Thú Châu gặp phải khó khăn, những năm gần đây
lại
càng
là khủng khϊếp,
thiên tai
nhân
họa,
ruộng hàng năm
đều
thu hoạch không
tốt.
Ý chỉ của
Thánh thượng hạ quan dĩ
nhiên
nhận
được, nói
phát
thóc
giúp
nạn
thiên
tai,
hạ quan cũng phát,
chẳng
qua
là, chẳng
qua là…
ài, nói ra
thật
xấu
hổ, chẳng
qua là lòng có
thừa,
mà lực không đủ a!”
Lạc Kiêu nói: “Ta dĩ
nhiên tin
tưởng Thái thú
đại
nhân,
chẳng qua
là Trương
tướng quân rồi
lại
sợ dân đói
khát
khó
nhịn,
tạo
thành
phiền toái đối
biên
cảnh, cho
nên
mới cố ý để ta
đi chuyến
này.
Ta ở
nơi này của Đại
nhân
cũng
đã ngây người
mười
ngày,
tính
toán
thời
gian, cũng nên
quay
về trong
quân
rồi.
Chẳng
qua
là, nếu như cứ
như vậy trở về,
sợ là không tiện khai báo với
Trương tướng quân bên kia a.”
Chu Thủ Văn trưng ra
vẻ mặt đưa đám, nói: “Nếu thật sự
có lương thực,
với tư cách quan phụ
mẫu
của bách tính Thú Châu, ta còn
có thể không phát sao? Nhưng... nhưng hiện tại thật sự
không có
biện
pháp
a!” Đặt chung trà qua một
bên,
than
thở,
qua
hồi lâu, liếc mắt nhìn Lạc Kiêu nói: “Thật sự
không được, nếu đã
vậy,
liền
mời Thế tử
theo
ta đến kho lúa
một
chuyến, như vậy
cũng
có thể chứng minh trong
sạch
cho hạ quan!”
“Chuyện này…
chuyện này
sợ là không được tốt lắm
đi?”
Lạc
Kiêu
có chút do
dự.
“Không, không!
Còn phải cầu Thế tử
nhất
định
phải
tới nhìn,
bằng
không
ngày
sau
hạ quan bị
chụp
mũ tham quan lên trên người,
hạ quan thật sự
là có miệng cũng không nói được a!” Chu
Thủ
Văn đứng lên, cúi đầu thật sâu
với
Lạc Kiêu,
vô cùng ủy
khuất nói.
“Chuyện này…”
Lạc
Kiêu
vẫn chần chờ, đứng tại chỗ hồi
lâu,
quăng tay
áo nói, “Nếu Thái thú đại nhân đã
có ý
như thế, ta đây
theo
Đại
nhân
đi một chuyến là được!”
Chu Thủ Văn nghe vậy, lại
cúi
đầu:
“Ta đây đi
gọi
người
chuẩn bị
xe kiệu!”
Dứt lời, bước nhanh
ra ngoài.
Lần này đi
ngược lại
rất
nhanh, thời gian cũng chỉ
ước
chừng
một
nén nhang,
người kéo
xe đã đưa
người đến
trước kho
lúa.
Đó là
một
dãy nhà ngói đỏ
thấp
bé,
cũng
chỉ có hai
nha
dịch
canh
phòng, Chu
Thủ
Văn cầm chìa khóa dẫn theo hai
người vào
trong nhà
kho
dạo một vòng, có tám
chín
phần
mười
phòng là
bỏ trống,
chỉ có một
gian
phòng đầu
tiên
chất
vài
bao gạo ít
đến
thảm
thương, nhìn số
lượng, ước chừng vẫn chưa tới
mười
thạch.
“Ngươi nhìn, tổng cộng chỉ còn lại
có chút lương thực này, cho dù
bổn
quan
có lòng muốn giúp nạn thiên tai, rồi lại
có thể thế nào?” Chu Thủ
Văn
buồn
bã nói: “Hạ quan biết, dân gian có
điêu
dân không
biết
chuyện rêu
rao
khắp
nơi là hạ
quan
làm sai, nhưng
mà, nhưng
mà ——
ài,
hạ quan làm việc chỉ
cần
không
phụ
lương
tâm
của mình là được rồi.”
Lạc Kiêu mặt không thay đổi quét một vòng kho
lúa
trống
rỗng
kia,
hồi
lâu,
khẽ cười nói: “Đúng,
Đại
nhân
chỉ cần không phụ lương tâm của mình là
được
rồi.”
Chỉ một câu này, sau
đó nửa câu cũng không có.
Lúc này Chu Thủ
Văn
không
dám
xác định tâm tư
của
Lạc Kiêu,
thu lại giọng điệu buồn bã của
mình, ở bên cạnh hắn nói: “Thế tử
có xem tiếp không?”
Lạc Kiêu nâng mắt nhìn gã, lắc
đầu
cười
nói:
“Không cần, tình huống nơi này
ta đã biết rồi. Ở chỗ này trì
hoãn
quá
lâu,
chỉ sợ Trương tướng
quân
bên kia đã
kín
đáo phê bình ta
rồi.
Nếu
như ta đã
nắm được tình huống
bên chỗ Thái thú, vậy kế
tiếp
cũng
không tiếp
tục
quấy
rầy...” Chậm rãi đi
ra khỏi kho lúa, giống như có
chút
tiếc
nuối
nói:
“Mấy
ngày
này làm phiền Chu thái thú cùng mấy
vị Huyện
lệnh
chiêu
đãi,
buổi
chiều ta
cùng
Triệu
hộ vệ liền muốn rút
quân
về doanh.”
Nói xong,
ba người lại một trước một sau
lên
xe ngựa.
Chu Thủ Văn ngồi đối
diện
Lạc
Kiêu,
ánh
mắt chợt lóe, nói: “Đi nhanh như vậy? Sao không nghỉ ngơi thêm mấy ngày?”
Lạc Kiêu nói: “Ta ngược lại là
nghĩ
như
vậy,
chẳng
qua
——” lắc đầu thở
dài,
“Nhưng mà
Thái
thú
yên tâm, hôm nay tất
cả những
thứ mà ta
chứng
kiến, chờ
đến
khi về quân doanh, ta nhất định thật lòng bẩm
báo
cho Tướng
quân.
Nếu
ngày
sau có ai
trên
triều
vu oan cho Thái thú, ta
cũng
sẽ tuyệt đối làm chứng cho Thái thú!”
“—— Thái thú trong sạch chính
trực,
cũng
không phải cái
loại
vô sỉ đứng giữa kiếm lời
này.”
Chu Thủ Văn cuối cùng cũng nhịn không được chắp tay cười nói: “Vậy hạ
quan
liền
đa tạ
Thế
tử thay tại hạ
nói lời tốt!”