Tiểu Hầu Gia

Chương 59: Cách biệt

Lạc Kiêu dẫn theo ba

nghìn kỵ

binh

tiến

vào biên cảnh Thú Châu, là Trương Tín đích thân dẫn binh ra

khỏi

thành

nghênh đón. Lạc Kiêu ngồi trên lưng ngựa, nhìn thấy Trương

Tín liền ghìm chặt dây cương,

trở mình xuống

ngựa,

chắp

tay

liền

nói: “Tướng quân vất

vả,

lần này Thánh thượng

có lệnh,

phái

ba vạn tướng sĩ

đến

trợ giúp,

chúng

ta tạm thời đi

trước, các tướng sĩ

còn

lại đang trên đường

áp tải lương thực, ít ngày nữa

sẽ đến Thú Châu.”

Trương Tín

cười

to:

“Như

thế rất tốt.” Hướng

về hai bên

trái

phải

phân

phó

một tiếng,

trước sắp

xếp

chỗ ở

cho

các tướng

sĩ Lạc Kiêu dẫn

đến,

sau

đó tiến lên, đánh giá người thiếu niên trước

mặt từ trên xuống dưới, đưa tay vỗ

vỗ vai hắn: “Hảo tiểu tử,

có mấy ngày không thấy,

ngược

lại

đã trưởng

thành, có

thể ra chiến trường.”

Trương Tín

người này

đã từng là phó

tướng dưới trướng của Bình Tân Hầu, anh

dũng

thiện chiến, chiến

công

hiển

hách,

là nhân vật được Bình Tân Hầu

một

tay đề bạt, cùng Bình Tân

Hầu

phủ không

thể nói là

không thân cận.

Lạc Kiêu

cười

cười,

nói: “Chẳng qua



mới vào

chiến

trường,

sợ

là kinh

nghiệm

chưa đủ,

còn

cần Trương

tướng quân

chỉ giáo.”

Dắt

ngựa

theo Trương Tín vào quân doanh: “Chỉ

là không biết biêncảnh

lần

này,

rốt

cuộc



tình

huống

như

thế

nào?”

Trương Tín

sai

một hạ sĩ

dẫn ngựa của Lạc Kiêu đến

chuồng ngựa, sau đó

nói

với Lạc Kiêu: “Theo

ta đi

vào,

ta sẽ nói

tỉ mỉ với

ngươi.”

“Lần

này dâng

thư,

mặc dù

chính

là Man

tộc quấy

nhiễu biên

cảnh,

nhưng

trên

thực

tế vấn đề

rồi

lại không

chỉ

có vậy.”

Trương Tín

lấy

ra

một

cuộn giấy da dê,

phía

trên

là bản vẽ

trạng

thái địa

hình

chung quanh,

“Thú Châu

tại quan

nội* Thu Địch,

qua quan ải Thu Địch

chính



một bãi

chăn bằng phẳngrộng

lớn,

mà Man

tộc

liền

hoạt động ở đây.”

(*关内 vùng đất bên trong quan ải (cửa ải biên giới giữa hai nước)

“Quan ải Thu Địch

thiếu khuyết

rãnh

trời*,

dễ

công khó

thủ,

con dân ở

tại biên giới Thú Châu

này

liêntiếp gặp phải

cướp đoạt.”

Trương Tín

nắm

chặt

hai

tay,

nặng

nề

nện xuống bàn,

phát

ra

tiếng vangthật

lớn,

“Đại Càn đã

hối

thúc

thuế



liên

tục ba

lượt,

Thú Châu đã sớm không

có khả

năng

cung

cấp,rất

nhiều dân

chúng xuôi Nam

lánh

nạn,

một bộ phận

nam

nhân

thân

thể khỏe

mạnh

tức

thì biếnthành giặc

cỏ,

hợp

tác với Thái

thú

cùng Huyện

lệnh

nơi

này,

ngược

lại dân

chúng Thú Châu bị bóc

lộtngày

càng

thậm

tệ —— “.”

(*Nguyên văn 天堑 thiên tiệm: lạch sâu ngăn cách giao thông do thiên nhiên tạo thành, tưởng tượng hai bên là dãy núi giữa là một con đường ak^^)

Hít

một

hơi

thật sâu,

nói: “Bản

thân Thú Châu khó



thể

cung

cấp

lương

thảo,

nhiều áp

lực bức bách đến độ sĩ khí không gượng dậy

nổi…

cường đạo

cùng

lắm

chỉ

hơn vạn

người,

bên

ta bốn vạn binh

lựcrồi

lại không

thể diệt được,

thật sự

là…

thẹn với Thánh

thượng,

thẹn với Đại Càn.”

Lạc Kiêu

cầm quyển da dê

trong

tay đọc kỹ

một

lượt,

sau đó

hạ

mắt xuống,

nói: “Trương

tướng quân không

cần

tự

trách

như vậy,

công đức

cho việc Tướng quân phòng

thủ biên

cương dĩ

nhiên



toàn bộ ghi

tạc

trong

lòng dân

chúng Thú Châu.”

Buông xuống quyển da dê,

nói: “Còn

như

ngày sau

tácchiến

như

thế

nào,

chờ đến

ngày

mai

các

tướng

lĩnh

tụ

tập

một

chỗ,

chúng

ta

mới



thể

thương

thảo được.”

Trương Tín

cười

nói:

“Đúng vậy, lúc

này

hối hận* cũng quá mức khó

coi.” Đứng lên

đưa

tay vỗ vỗ

bả vai Lạc

Kiêu. “Từ

Đế kinh đến Thú Châu, đường xa vất

vả hẳn là

ngươi cũng đã

mệt mỏi, tối nay ta

làm chủ, tập trung huynh

đệ đến uống mấy

chén, thế

nào?” Gãi

đầu

một cái, sau đó

thở

dài một hơi, tiếc nuối nói: “Ài, xem đầu

óc này của ta,

nhất

thời

vui

vẻ mà

quên

mất,

trong quân có

quân

kỷ, trong

lúc đóng quân không

được

uống

rượu”

(*Nguyên văn 自怨自艾 tự oán tự ngả: hối hận với sai lầm của mình.)

Lạc Kiêu nói: “Trương tướng quân cũng không cần tiếc nuối, đợi đến khi

diệt

hết

những

Man

tộc kia, ngày chiến

thắng

hồi

kinh,

ta nhất định bao xuống một tửu lâu

ngon

nhất Đế kinh,

lại để cho

Tướng quân cùng các

tướng sĩ

uống

thật

sảng

khoái.”

“Ha

ha

ha,

một

lời đã định,

đến

lúc đó vào kinh

thành,

tiểu

tử

ngươi

cũng không được đổi ý!”

Trương Tín vỗ

tay

cười

to.

Lạc Kiêu

cũng

cười: “Dĩ

nhiên



thế.”

*

Ngày

Đại hoàng

tử Văn Nhân Hiên đến

đất

phong

Cam

Châu,

Văn

Nhân

Cửu nhưng

lại đến.

Trong

đình

tiễn

biệt, Văn

Nhân

Hiên

đã sớm không còn khí thế

hừng

hực

tại đại thọ của

Đức

Vinh

Đế ngày đó, trong vòng một đêm, mẫu

phi

chết

thảm,

Lưu

gia rơi đài, ngay cả

y cũng rơi vào

kết

cục gần như lưu

đày.

Từ trưởng

hoàng tử

Đại Càn đến một

Vương gia

trống rỗng của

vùng

đất

cằn cỗi, chênh

lệch

mây –

bùn*, đả

kích

lớn đến độ

gần

như khiến

y hoảng hốt còn

cho

mình

vẫn đang nằm mộng.

(*Chênh lệch giống như mây trên trời bùn dưới đất, cách biệt cao thấp.)

Văn Nhân Cửu chậm rãi ngước mắt nhìn trưởng hoàng

tử mặt mày

ủ dột trước mặt, thản nhiên nói: “Cam Châu cách nơi này không dưới ngàn dặm, lần từ

biệt

này,

mong

rằng

Đại hoàng

huynh

phải

bảo

trọng.”

“Bảo

trọng?”

Văn Nhân Hiên

cười

lạnh

một

tiếng,

đáy

mắt đều



tĩnh

mịch,

“Hôm

nay đã

thành

cái dạng

chó

nhà



tang*,

rồi

lại

nơi

nào

cần phải bảo

trọng?

Chẳng bằng đi

theo

mẫu phi bọn

họ,

chết sạch sẽ!”

(*丧家之犬 tang gia chi khuyển: ví về người không có nơi nương thân, k nơi nương tựa, lang thang đây đó)

“Nếu Đại

hoàng

huynh

thật sự

muốn

làm

như vậy,

sao không đâm đầu vào

cột

này,

xong

hết

mọichuyện,

vì sao

tiến về

nơi

thâm sơn

cùng

cốc kia,

kéo dài

hơi

tàn qua

hết quãng đời

còn

lại?”

Văn Nhân Cửu

liếc

nhìn Văn Nhân Hiên,

ngón

tay vẽ

một vòng

trên không,

đột

nhiên

chỉ về phía

cột đácẩm

thạch

rắn

chắc

trong đình

tiễn biệt.

Văn Nhân Hiên khẽ giật mình, đáy mắt hiện ra

một tia bi

thương: “Chuyện đã

như thế, lại không nghĩ ngay cả Thái tử

cũng

muốn

cười

nhạo

ta một phen.”

Văn Nhân Cửu nói: “Không

phải

Cô cười nhạo hoàng huynh,

là bản thân hoàng huynh

đã như bại

gia

chi khuyển*, ý

chí chiến

đấu còn không có!” Chậm rãi thu tay

lại,

“Chuyện tư tàng long bào

vốn

kỳ quặc, rất nhiều điểm đáng ngờ còn chưa tra

rõ nhưng

đã vội vàng kết

án,

hoàng

huynh vốn

là thân phận tôn quý lại

cứ rơi vào kết

cục

như vậy, chẳng

lẽ hoàng huynh

sẽ không tức giận?”

(*败家之犬 hình như là người thất bại, ngay cả chó cũng không bằng.)

Văn Nhân Hiên cắn răng không lên tiếng,

nhưng

bàn

tay giấu trong

ống tay áo

rồi

lại siết chặt thành

quyền.

“Nếu

hoàng

huynh

thật sự

ngã

một

cái không gượng dậy

nổi*

như vậy,

chắc

hẳn sẽ



người ở saulưng vỗ

tay khen

hay.”

Văn Nhân Cửu

tiếp

nhận

một bọc đồ

từ

tay Trương Hữu Đức đưa

cho Văn Nhân Hiên,

nói,

“Lần đi Cam Châu

này,

hoàng

huynh ắt

hẳn sẽ gặp phải

nhiều

chuyện khó xử,

chỉ

là Cô

ngoại

trừ



chút

tiền bạc,

cũng không giúp được gì

nhiều —— Nếu

hoàng

huynh

thật sự

một

lòngmuốn

chết,

liền

ném bọc đồ

này đi.”

(*Nguyên văn 一蹶不振 nhất quyết bất chấn.)

Văn Nhân Hiên trầm mặc một lát, cuối cùng chậm rãi

đưa

tay nhận bọc đồ.

Giọng

nói

của Văn Nhân Cửu

trong

trẻo



lạnh

lùng,

thậm

chí không



chút

cảm xúc

nào khác: “Hoàng

huynh khoan

hậu*,

còn



trí

tuệ,

chính



lưu

lại Cam Châu,

chắc

hẳn

cũng



thể

tạo

nên

một phen

thành

tích.

Tại vùng đất

màu

mỡ dệt

hoa

trên gấm dĩ

nhiên không

tồi,

nhưng

nếu

lại

an bình êm đẹp ở

nơi bần

cùng

cằn

cỗi,

chẳng phải

càng



một việc vui?”

(*宽厚 Lòng dạ rộng rãi, có đức.)

Văn Nhân Cửu rốt cuộc cười khổ: “Ngược lại là

ta lúc trước hẹp hòi rồi.”

“Bảo

trọng.”

Văn Nhân Cửu

nhìn qua Văn Nhân Hiên,

nhàn

nhạt

nói

một

câu,

sau đó

mới

cùng Văn Nhân Hiên

chính

thức

từ biệt,

quay

người

rời khỏi đình

tiễn biệt,

lên xe

ngựa.

Trương Hữu

Đức

cũng

theo

sát phía sau.

Cùng với xe

ngựa

chậm

rãi

tiến

lên,

Trương Hữu Đức bỗng

nhiên

thấp giọng

hỏi: “Điện

hạ,



tài

cómột

chuyện không

rõ…

Đại

hoàng

tử

hiện

tại

thế

lực đều không

có,

người vì sao phải —— “

“Không



thế

lực

chẳng phải vừa vặn sao?



thể khiến y

thu

lại

toàn bộ

tâm

tư không

nên



lúctrước.”

Văn Nhân Cửu

thờ ơ

nói,

“Vả

lại,

tuy

nói Văn Nhân Hiên

lần

này





chút

nặng,

nhưng khôngthể phủ

nhận,

bình

thường xử sự khôn khéo,

làm việc

trầm ổn.

Một

nhân vật

như

thế

nếu



thể

làm việc

cho Cô,

ngày sau

nhất định



thể

trở

thành

trợ

lực

cực

lớn.”

Trương Hữu

Đức

gật đầu, dường

như đã thông suốt: “Hiện

tại Điện hạ trong lúc Đại

hoàng tử

tuyệt

vọng trợ

giúp

một phen,

ngày

sau —— ”

Văn Nhân Cửu nhưng chỉ cười như không cười nhìn Trương

Hữu Đức, nói khẽ: “Ngươi

cho rằng Văn Nhân Hiên ngu ngốc sao?”

“Vậy…”

Văn Nhân Cửu nói: “Chỉ có

điều, đối

với

con hổ mất

đi tứ chi, nhổ

xong

răng

nhọn, cho

ăn chút đồ ăn

dù sao cũng không phải là

chuyện có

hại

gì.”

Quay

đầu vén rèm nhìn ra

ngoài, “Dù

sao

tình

cảnh

hiện

tại,

Nhị hoàng

tử với y như nước với lửa, Lục, Thất hoàng tử

tuổi

tác

còn nhỏ, không

có thành tựu. Y

ngoại trừ

có thể phụ thuộc vào ta,

cũng

không có

đường

khác

nữa

rồi.”

Trương Hữu

Đức

gật đầu, ý

tứ trong

đó tuy chỉ

rõ ràng đôi chút, nhưng

cũng

đủ kinh tâm. Quét mắt nhìn bộ

dạng

yếu ớt nhỏ

bé của Thái tử

gia

nhà mình một vòng, thầm thở dài: Sinh ra

ở nơi người ăn

thịt

người này, mặc

dù hưởng

thụ vinh hoa phú quý, nắm

trong tay

sống

còn

của ngàn vạn dân chúng, ngược

lại ngày ngày lúc nào bị

người

mưu

hại,

cũng

đi tính kế

kẻ khác.

Cũng không biết đây



may

mắn

hay

là xui xẻo.