Tiểu Hầu Gia

Chương 58: Xuất chinh

Lạc Kiêu hộ tống Văn

Nhân

Cửu

quay

về Đông Cung đã

là giờ Tuất

(1

9-21h

), Trương

Hữu Đức theo thường

lệ đứng canh bên ngoài, thấy hai người trở về, liền vội

vàng

ra đón.

Biết

rõ Văn Nhân Cửu ở

cùng Lạc Kiêu,

Trương Hữu Đức

cũng không

lo

lắng giống

lúc

trước,

chẳng qua



hiện

tại

cuối

cùng đã

thấy

người về,

cũng không khỏi

thở phào

một

hơi,

tiến

lên

thi

lễ

một

cái,

hô: “Điện

hạ,

Thế

tử.”

Văn Nhân Cửunhẹ

gật

đầu,

bước

chân

không

ngừng, nhạt nhạt lên tiếng: “Đi gọi Mặc

Lan

dọn dẹp phòng của Thế tử,

tối

nay Thế tử

ngủ

tại Đông Cung này.”

Trương Hữu

Đức khẽ giật mình,

quay

đầu nhìn qua Lạc Kiêu.

Tuy rằng lúc trước làm thư đồng, Lạc Kiêu thường xuyên

ngủ lại Thanh Lan Điện, nhưng

từ lúc Văn

Nhân

Cửu

lên triều,

sau

khi Lạc Kiêu bỏ

chức

thư

đồng,

tuy

rằng

ban ngày vẫn ra

vào

Đông

Cung

như trước,

nhưng ngủ

lại

bởi vì lấy

lý do không phù hợp, ngược lại một

lần

cũng

chưa

từng

có. Như thế nào

hôm

nay ——

Mặc dù trong lòng có

chút

nghi

hoặc, nhưng trên mặt cũng không lộ

ra cái gì, nhẹ

gật

đầu,

đáp “Vâng”, nhanh chóng lui xuống phân phó người đi chuẩn bị. Mà

Lạc Kiêu nhận đèn l*иg của Trương Hữu Đức, chờ ông

đi khỏi,

liền

cùng

Văn Nhân Cửu đi

thẳng đến

thư

phòng.

Tấu chương

chưa

phê

còn chất đầy thư án,

Lạc

Kiêu

một bên mài mực

một

bên giả bộ

ủy khuất

nói:

“Điện

hạ cực kỳ

không có

đạo lý, tuy rằng lúc

trước là

thần

dụ dỗ

Điện

hạ đến trà phường,

nhưng

ngốc

đến

canh

giờ này, thật sự không phải tội của

một

mình

thần

a.”

Văn Nhân Cửu ‘một lần mười hàng’ đọc tấu

chương trong tay, hơi chút suy nghĩ, sau đó

lại phê chuẩn ở

mặt

sau,

mí mắt nâng cũng không nâng lên, nói: “Nói như vậy, Tử

Thanh

là muốn nói đạo lý

với Cô?”

(*Nguyên văn 一目十行 nhất mục thập hành: một lần đọc sách đọc được mười dòng, ví von đọc sách nhanh.)

Lạc Kiêu cười cười,

nói:

“Nào

dám.”

“Không dám

thì

tốt.”

Văn Nhân Cửu đặt xuống

tấu

chương

trong

tay,

thay

một quyển khác,

“Maumau

làm việc.”

“Vâng,

Điện

hạ

của

thần.”

Lạc Kiêu đáp,

yên

lặng

làm việc

trong

tay.

Đợi

cho đến giờ Hợi

(*21-23h),

Lạc Kiêu không

có gì

làm

liền

cầm quyển sách,

lẳng

lặng

ngồi bêncạnh y.

Nhất

thời,

trong

thư phòng

lớn

như vậy

chỉ

còn

tiếng

trang giấy

lật qua

lật

lại

cùng

tiếng ghichép

rất

nhỏ.

Thẳng

đến

giờ Tý

(*2

3-1h

sáng)

, rốt

cuộc

cũng

phê

xong

tấu chương

cuối

cùng. Lạc

Kiêu

thu

dọn lại tấu chương cho Văn Nhân Cửu, nói: “Thấy Điện hạ

mệt

nhọc

đến nhường

này,

thần

ngược lại

cảm

thấy

việc

ban ngày tội đáng chết vạn lần.”

Văn Nhân Cửu quay đầu nhìn hắn, cười như

không cười, nói: “Hiện tại hối hận

rồi?”

“Đã biết Điện

hạ vất vả

chính sự,

cũng

chưa

từng

tận

mắt

thấy.”

Lạc Kiêu

tùy ý

lật

mở

một

tấu

chương,nói,

“Hiện

tại

mới biết được

lời

của Trương

công

công,

cũng không phải

nói

ngoa.”

Văn Nhân Cửu rũ

mắt,

cũng

không than phiền cái gì,

chỉ

nói:

“Thu

dọn xong liền đi thôi, đêm đã

khuya, ngày mai

còn

phải

lên triều.”

Nói xong,

quay

người

ra khỏi thư phòng.

Lạc Kiêu cầm lên áo

choàng, đuổi theo sau: “Tuy nói vào

ban

ngày có chút nóng, nhưng

ban đêm vẫn là

lạnh

a. Điện hạ

không khỏi quá

không quan tâm

đến

thân

thể của mình.”

Nói xong,

thay

Văn Nhân Cửu khoác áo choàng lên.

Văn Nhân Cửu thản nhiên nói: “Hiện

tại thân thể của Cô

không

có yếu như vậy.”

“Đúng,

đúng,

thần biết.”

Lạc Kiêu

cẩn

thận buộc

lại dây,

“Chỉ xem

như

thần

chuyện bé xé

ra

to*,

mong Điện

hạ

tha

cho

thần

một

lần được không?”

(*Nguyên văn 大惊小怪 đại kinh tiểu quái: sợ lớn hãi nhỏ, chuyện bé xé ra to, chẳng có gì ngạc nhiên.)

Văn Nhân Cửu nâng mắt nhìn hắn, không đáp lại, đợi

đến

khi hắn buộc xong dây áo,

liền

tiếp

tục

bước

đi.

Lạc Kiêu theo sau Văn Nhân Cửu, giương mắt nhìn y,

trong mắt

mang

theo

chút

cưng

chiều không biết làm sao.(*.莫可奈何 mạc khả nại hà.)

Hai người

một đường

đi đến Thanh Lan Điện, trước khi chia ra, Lạc

Kiêu

bỗng

nhiên nói

với

Văn Nhân Cửu: “Điện

hạ còn nhớ

phần

tấu

chương mà

cha thần đã dâng lên?”

“Chuyện Man

tộc quấy

nhiễu biên

cảnh Đại Càn?”

Văn Nhân Cửu đưa

mắt

nhìn

hắn,

“Hầu gia dâng sớ,

tiến

cử phó

tướng Trương Tín

của ông dẫn ba vạn binh

trấn áp Man

tộc,

Cô đã phê

chuẩn

tấuchương

của Hầu gia.”

Lạc Kiêu mỉm cười, nói: “Đã như vậy, Điện hạ tiện

thể cũng chuẩn

cho tấu chương

của thần a.”

Lạc Kiêu lấy ra

một

tấu chương

từ ống tay áo,

cười

nói:

“Ngày mai

lên

triều, thần thỉnh cầu Hoàng thượng,

lần

này thần sẽ dùng tư

cách

thuộc

hạ của Trương

phó tướng,

theo

quân

chinh chiến.”

Văn Nhân Cửu nhận tấu chương kia, nắm trong tay, qua hồi lâu, hỏi: “Khi nào

xuất

phát?”

Lạc Kiêu nói: “Nếu không

có chuyện

ngoài

ý muốn, ngày mai hạ

triều, hồi phủ

làm

chuẩn

bị,

sáng

ngày

kia liền theo quân xuất phát.”

“Ngày

nào

trở về?”

Văn Nhân Cửu

hỏi

tiếp.

“Đến khi dẹp yên

hỗn

loạn

nơi biên

cảnh

cho Điện

hạ,

đánh

lui

những

cường đạo Man

tộc kia

liền sẽtrở về.”

Lạc Kiêu

mỉm

cười

nói.

Văn Nhân Cửu khẽ gật

đầu,

tùy

ý lật

xem

tấu chương, sau

đó gập lại, nói: “Cô đã

rõ, không

cần đợi đến ngày mai

lên

triều, hiện tại

Cô liền cho ngươi câu trả lời

chắc

chắn, chuẩn cho tấu

chương của ngươi là

được

rồi.” Xoay người, nói, “Chỉ có điều Cô chính

vụ bận rộn, ngày Tử

Thanh xuất chinh sợ

là không

rút ra được thời gian đến

đưa

tiễn.”

Lạc Kiêu nói: “Thần

hiểu.

Mọi

chuyện đều

có nặng nhẹ, Điện hạ vốn

vất

vả, không

cần hao tâm tổn

trí

nhớ mong thần.”

Văn Nhân Cửu đưa lưng về

phía

Lạc Kiêu,

đứng

yên tại chỗ một

lúc,

sau

đó mới quay đầu

lại,

nhìn

Lạc

Kiêu,

bỗng

nhiên cười nhẹ

một

tiếng: “Trên đường cẩn thận, Cô chờ

ngươi sớm

chiến thắng trở về,

là một tướng sĩ trưởng thành

giống

như

Bình

Tân Hầu, đáng giá với Đại

Càn,

đáng

giá

với sự tin

tưởng của

Cô.”

Lạc Kiêu quỳ xuống trước

Văn Nhân Cửu, giọng

vang

dội:

“Thần

quyết không phụ sự

kỳ vọng của Điện hạ.”

*

Có Văn Nhân Cửu ở sau

lưng

thúc đẩy,

chuyện xuất

chinh

rất

nhanh

liền được

hạ

chỉ quyết định.Trước sau xuất

ra

tổng

cộng ba vạn binh,

cũng đem Lạc Kiêu phong

làm Bao y kiêu kỵ

tham

lĩnh*,đặc

mệnh dẫn đầu ba

nghìn kỵ binh xuất phát

trước,

tiến

thẳng về biên

cảnh Thú Châu viện

trợtiền

tuyến.

(*Này là chức danh lun í, 包衣骁骑参领. 包衣 bao y: nhà; tầng lớp nô bộc thấp kém??; 骁骑 kiêu kỵ: đội kỵ binh dũng mãnh; 参领 tham lĩnh: chắc thống lĩnh)

Ngày

Lạc Kiêu đi là

vào một ngày mưa, buổi sáng bầu trời âm

u đến

lợi

hại,

gió mạnh thổi từng trận,

không

lâu

sau,

hạt mưa to

bằng

hạt

đậu liền *rào rào* rơi xuống.

Như là bầu

trời

bỗng

nhiên rách ra

một lỗ thủng.

Lúc Lạc Kiêu cưỡi ngựa đi

qua

đình

tiễn

biệt

(*送别亭

tống

biệt

đình

), theo bản năng nhìn qua, nhưng chỉ một

cái

liếc

mắt,

liền

thu hồi lại.

Hắn đây là

nghĩ

cái

gì a?

Rõ ràng người

nọ đã

sớm

nói với hắn sẽ

không

tới

tiễn. Lạc

Kiêu

nghĩ

đến đó, bỗng nhiên hạ mắt

cười

cười: Không đến cũng tốt, mưa

lớn

như thế, cẩn thận lại khiến y

sinh

bệnh.

Huống

chi,

vốn

đã nghĩ tiếp nhận lần xuất chinh này, một lần

nữa

xem xét lại tâm

tình

đã có chút vượt giới hạn

đối

với Văn Nhân Cửu. Dù

sao

cũng

là thân thể thiếu niên, ngày ngày sống chung

một chỗ như lúc

trước, sinh ra

một

chút

loại

lỗi giác ái mộ

cũng

là khó tránh khỏi.

Tách

biệt

một khoảng

thời

gian, có

lẽ chờ đến

khi

gặp lại, tất cả

rồi

sẽ tốt thôi.

Những

ảo giác kia sẽ

từ từ tiêu tán, sau

đó,

giống

như

tưởng

tượng ban

đầu

của hắn vậy, hắn sẽ

trở thành

thần

tử trung thành

nhất,

mà y, sẽ

bình

định

thiên

hạ,

lấy vợ sinh con, trở

thành bậc

đế vương

thiên

cổ tên lưu sử

sách.

(*名留

青史 danh lưu thanh sử.)

Quân

quân

thần

thần.

Hoặc

cũng

có thể lén lút

làm

bằng

hữu.

Trừ đó ra,

không còn

gì khác.

Lạc Kiêu nhìn thẳng

phía

trước, nhàn nhạt giương lên khóe môi: Không đến cũng tốt. Không đến cũng tốt.

Cao

trên sườn

núi,

Trương Hữu Đức

che dù đi sau Văn Nhân Cửu,

trơ

mắt

nhìn Lạc Kiêu dẫn banghìn kỵ binh biến

mất

trước

tầm

mắt,

mới

nhịn không được

hỏi: “Nếu

như Điện

hạ đã đến,

không xuống

núi gặp

mặt Thế

tử

một

lần sao,

tội gì ở

chỗ

này

nhìn

theo?

Thế

tử đi

chuyến

này,

chờ đến khitrở về

cũng không biết

là đến khi

nào.”

Văn Nhân Cửu hạ

mắt,

nhàn

nhạt

nhìn

bóng

đen

lao nhanh

mà qua, đột nhiên cười cười, con ngươi đen nhánh hơi cong, khóe mắt đuôi lông mày phảng phất để

lộ ra chút hơi

thở

yêu lệ của

sơ đào*:

“Xuất

chinh tội

gì phải đưa tiễn, chỉ càng thêm u

sầu mà thôi. Cô

muốn, là

vui mừng gặp mặt.”

(*初桃 mị k bít sơ đào này là j nữa, ai biết nói mị vs, search ra cứ thấy mấy ảnh về geisha, mà mị nghĩ ai lại so sánh đế vương vs geisha bao h:D)

Xoay

người, cầm

ô giấy chậm rãi đi

đến xe ngựa cách đó

không

xa:

“Ngày

cách

biệt

cũng

chỉ

là thoáng

qua,

đợi đến ngày Tử

Thanh chiến thắng trở về, Cô

nhất

định

trang

phục

lộng

lẫy

đến đón chào.”

“Điện

hạ…”

Trương Hữu Đức sững sờ.

Từ thời điểm Thế tử

nói phải xuất chinh,

Điện

hạ nhà mình vẫn giống như bình thường,

chưa

hề biểu lộ

chút

cảm

xúc,

điều

này khiến

cho ông suýt nữa cho

rằng

Bình

Tân

Thế Tử ở trong

lòng

Điện

hạ có

lẽ cũng không

có nhiều trọng

lượng

như

vậy.

—— Chẳng qua



hiện

tại xem

ra,

rồi

lại

hoàn

toàn không phải

như

thế.

“Sững sờ

cái gì,

còn không đi

theo.”

Văn Nhân Cửu gập dù,

ngồi

trên xe

ngựa

nhìn Trương Hữu Đức.“Hồi

cung

a.”

Trương Hữu

Đức

vui mừng hớn hở

mà nở nụ

cười,

nhẹ

gật đầu, đuổi theo lên tiếng đáp lại “Vâng, Điện hạ.”